Chương 44 - Kiếm tiền nuôi gia đình


Với sự giúp đỡ của Cố Khởi, Trương Gia Hào đã kết bạn thành công với Trần Tư Nam và hoàn tất giao dịch.

Lúc này, Cố Khởi mới nhận ra mình may mắn đến nhường nào khi được làm bạn với Trần Tư Nam, bởi vì cậu ta đã giao kèo thành công với Trương Gia Hào giá: Một trăm ngàn!

Trương Gia Hào cúp điện thoại với Trần Tư Nam trước, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho cấp trên để xin tài trợ, cuối cùng cũng có được bản hướng dẫn dành cho người mới nhập môn.

Cái giá này thật sự khiến người ta phải há hốc mồm. Còn nói Cố Khởi là người lớn mà âm hiểm xảo trá, nhưng không ngờ tâm địa cậu ta còn đen tối hơn cả như vậy.

"Anh thấy giá cả có quá cao không?" Cố Khởi lo lắng bảo vệ khách hàng duy nhất của mình.

Trương Gia Hào sau khi cúp điện thoại trả lời sếp thì sửng sốt, lắc đầu: "Không đắt, kiến thức là vô giá. Loại kiến thức phổ thông truyền từ đời này sang đời khác này không hề tốn kém, tôi chỉ sợ là mình không tiếp thu được thôi. Nếu người bình thường có thể học được, thì công việc của chúng tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Cố Khởi cũng không ngờ tới đáp án này.

Trong cuốn sách hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu mà Trần Tư Nam đưa cho cô có viết: Thực ra, những phép thuật sau này ta học đến không phải là cái khó nhất, mà khó nhất là ở những bước đầu tiếp xúc với nó. Thức tỉnh hồn lực và điều khiển chúng. Nếu ngay cả hồn lực cũng không nhìn thấy được thì nghỉ đi.

Cố Khởi thấy khó mà giải thích được cách sử dụng thứ mơ hồ như thế.

Lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại sức mạnh này là khi Khương Tố Ngôn cho cô mượn hồn lực, cảm giác hai mạch Nhâm Đốc được đả thông rồi vô tình học được cách sử dụng. Hồn lực trong tay cô rất nghe lời, ngoại trừ việc không thể trở thành Người Nhện thì việc sử dụng hồn lực dễ như ăn bánh.

Vụ án của Lý Diễm Hồng không có giá trị tham khảo, vì cô không thể đề xuất Trương Gia Hào tìm một ác linh nhập vào người anh ta để tiếp thu kiến thức từ nó, hơn nữa thời gian nhập vào phải rất dài thì mới hiểu hết được... Mà con đường của Lý Diễm Hồng đi lại là tà môn ngoại đạo. Sau Khương Tố Ngôn, Trần Tư Nam hiểu rõ tình hình của Lý Diễm Hồng cũng khuyên Cố Khởi không nên thử.

Trần Tư Nam nói: "Cái bà Lý Diễm Hồng hiện tại rất đau đớn, loại phương pháp tu luyện này sẽ khiến xương cốt trong cơ thể đau như bị chặt từng khúc, cũng sẽ làm người ta luôn có cảm giác như bị quỷ nhập vậy."

Cố Khởi quyết định sẽ không đề xuất phương pháp này với Trương Gia Hào.

Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn trong đầu, Trương Gia Hào ngồi một lúc rồi cùng Triệu Thanh chào tạm biệt.

Trần Tư Nam cũng rất thẳng thắn, không lâu sau khi nhận được tiền của Trương Gia Hào liền chia cho Cố Khởi một phần lợi nhuận.

Tận 20.000 nhân dân tệ!

Cố Khởi yêu Trần Tư Nam muốn xỉu. Không giống như lần trước chạy khắp nơi vì Lý Diễm Hồng và Lý Nhân mới nhận được 20.000 tệ tiền thưởng, lần này Cố Khởi không làm gì cả, chỉ cần làm trung gian tí đã được 20.000 tệ ngay lập tức.

“Cậu biết cách kiếm tiền thật đó.”

"Không có gì. Nếu cô muốn kiếm tiền, có thể thử cách như tôi. Tôi có thể giới thiệu cô với khách hàng. Rồi mấy chỗ mà tôi không đi đến được thì cô thay tôi đến đấy."

"...Sao nghe như tôi là đàn em của cậu vậy."

"Thế có đi không."

Cố Khởi nhìn số tiền 20.000 tệ lấp lánh, dứt khoát trả lời: "Phải đi chứ."

Cố Khởi vốn cho rằng mình có thể tiết kiệm 20.000 tệ trong một khoảng thời gian đủ lâu, dù sao cô cũng không có khoản chi tiêu lớn nào. Nhưng cô lại quên mất một điều: Nhà này không phải chỉ có mỗi cô ở! Cô phải nuôi thêm một bé ma nữa.

"Phu quân." Giọng nói của Khương Tố Ngôn yếu ớt vang lên, có chút ngượng ngùng, Cố Khởi không khỏi rùng mình quay sang nhìn nàng. Lúc này, một người đang làm việc trên máy tính, một ma nằm trên giường chơi điện thoại.

"Sao thế?"

Giọng nói của Cố Khởi run rẩy. Nhưng Khương Tố Ngôn dường như không nghe thấy sự bất thường trong giọng nói của Cố Khởi, nàng đưa điện thoại cho Cố Khởi, nói: "Ta muốn cái này."

——Muốn cái gì!

Cố Khởi thật sự muốn nói như vậy, dù sao thì cô cũng rất quen thuộc với trang web mà Khương Tố Ngôn đưa cho cô, thậm chí cô còn từng thấy nó khi đang lướt Weibo vài ngày trước. Đó là trang web trưng bày bộ sưu tập Hán phục phong cách mùa hè mới ra mắt gần đây. Hiện tại, dự án đang trong giai đoạn mở bán và có thể đặt cọc trước.

Đối với mẫu Hán phục mới nhất của thương hiệu nổi tiếng này, tiền đặt cọc là 500 nhân dân tệ, giá của bộ đồ thể lên tới 1.500 nhân dân tệ.

Gần đây Cố Khởi kiếm được một ít tiền, nhưng thực sự rất ít! Và cô phải giữ lại để phòng trường hợp khẩn cấp. 40.000 có vẻ là nhiều, nhưng nếu bạn đột nhiên cần tiền để chi tiêu, số tiền đó sẽ bốc hơi cái một. Nhưng Cố Khởi không ngờ thời điểm phải tiêu tiền lại đến nhanh như vậy.

"Còn cái này nữa."

Không đợi Cố Khởi phản ứng, Khương Tố Ngôn quẹt điện thoại sang một mẫu khác, còn đắt hơn cái hồi nãy nữa, tổng cộng là 2500. Cố Khởi cảm thấy con số này là đang sỉ nhục những người mua nó, super 250 (*). Lúc này, huyết áp của cô có chút không ổn định.

(*) 250 tạm dịch là “đồ ngốc ngếck” .

"Ê cái này được nè."

Cái này rẻ hơn, cả bộ chỉ có 1800 thôi.

"Lướt từ từ thôi để tôi coi với."
Xét theo mức độ phấn khích của Khương Tố Ngôn thì số tiền ít ỏi mà Cố Khởi vừa kiếm được mấy hồi là bốc hơi ngay.

Nhưng nhìn mặt phấn khởi của Khương Tố Ngôn, Cố Khởi lại khó lòng mà từ chối. Cố Khởi vẫn có quần áo để thay, nhưng Khương Tố Ngôn chỉ có mỗi chiếc váy đỏ mặc từ đó tới giờ.

Có vẻ như cô thực sự nên mua một ít quần áo cho Khương Tố Ngôn thay nhỉ?

Mua thì vẫn phải mua, nhưng mà không thể mua nhiều đồ đắt như thế được!

Nghĩ đến đấy, Cố Khởi liền bật chế độ nịnh nọt Khương Tố Ngôn như một tên dẻo miệng khốn nạn: "Vợ ơi, vợ nhìn nhà mình nghèo quá..."

"Không phải em vừa lấy 40.000 tệ sao? Ta tính rồi, mấy bộ này không tốn của em hết bao nhiêu đâu."

Cố Khởi cảm thấy mình thực sự sẽ chết sớm vì uất ức. Nhưng Khương Tố Ngôn vẫn chính nghĩa nêu cao quan điểm: "Trên mạng đều nói chồng phụ trách kiếm tiền mua đồ cho vợ, còn vợ phụ trách đẹp như hoa!"

“…”

Tôi không nên để vợ nghịch điện thoại của tôi!

Cố Khởi nghĩ lại, cảm thấy số phận bi thảm của mình có liên quan mật thiết đến Internet. Cô nghĩ đến cách Khương Tố Ngôn dùng từ "hắc hóa" trên mạng vào ngày đầu tiên nàng về nhà. Sau hơn một tháng, nàng đã có thể nói "Phu quân phải có trách nhiệm chăm sóc ta". Đàn ông xây tổ ấm, đàn bà xinh đẹp.

Đây là loại Internet gì thế? Có hại cho con người quá đi mất! Nữ quỷ ngàn năm của cô đã bị Internet đầu độc rồi! Là ai, là ai đã phát minh ra mấy câu đó vậy?

Cố Khởi thực sự muốn làm một hình nhân để nguyền rủa người đã phát minh ra câu nói đó.

Đắn đo hồi lâu, Cố Khởi đành phải đối mặt với Khương Tố Ngôn đang hồ hởi: "Ta muốn cái này, ta muốn lắm á." Cô nhìn những chiếc váy đẹp đẽ trên mạng rồi lại nhìn vào số dư của mình, thở dài nói: "Cô chỉ có thể mua ba chiếc thôi."

Khương Tố Ngôn nhanh chóng tìm được ba bộ váy đắt tiền nhất, tổng một bộ quần áo gần hai ngàn tệ, ba bộ cộng lại hết bảy ngàn tệ. Cố Khởi miễn cưỡng trả tiền cọc.

Mặc dù tiền cọc không đắt, nhưng số dư mới là thứ khiến cô chóng mặt.

Đến khi Khương Tố Ngôn nhận ra đây là hàng đặt trước, nàng đã để mắt đến những mẫu khác đang có sẵn. Những bộ đó rẻ hơn một chút, tổng cộng có hơn một nghìn. Cố Khởi thầm nghĩ, mình đã tiêu hết 7.000 tệ rồi, 1.000 có đáng là mấy? Cô hào phóng vung tay mua thêm cho nàng.

Vài ngày sau, chiếc váy nhỏ của Khương Tố Ngôn đã được giao đến cửa hàng làm giấy.

Cách nhận hàng dành cho nàng cực kỳ đơn giản và bình dị, đó là: cúng.
Đối diện với bài vị của Khương Tố Ngôn, Cố Khởi tìm một cái chậu gỗ lớn, tháo nhãn mác trên chiếc váy Hán phục vừa mua, rồi gấp áo lại rồi cẩn thận đặt vào chậu.

Cuối cùng, Cố Khởi quẹt diêm ném vào chậu gỗ.

Ngọn lửa dần dần nuốt chửng từng lớp váy xinh đẹp, khói bốc lên nghi ngút, lửa càng ngày càng lớn. Cuối tháng 7, thời tiết hanh khô, đốt lửa trong nhà rất dễ dẫn đến tai nạn không mong muốn.

Để phòng ngừa sự cố, Cố Khởi đã mua bình chữa cháy từ lâu và đặt ở trong sảnh phòng khi có trường hợp khẩn cấp. Vì cô cũng hay thắp hương và nến trong nhà trước đó nên bắt buộc phải chuẩn bị.

Xác nhận quần áo đã được đốt hết và trong cậu không còn tia lửa nào, cô mới chuyển cái chậu gỗ ra ngoài. Trên thực tế, một ngọn lửa không đốt hoàn toàn chiếc váy, những viên ngọc trai vẫn còn sót lại.

Mặc dù chúng không phải là ngọc trai tự nhiên nhưng chắc chắn chúng cũng không thể biến thành tro chỉ bằng một lần đốt.

Sau khi chậu gỗ nguội hoàn toàn, Cố Khởi sẽ bỏ tro vào túi đựng rác, viết một tờ giấy nhỏ ghi chú lên đó rồi vứt vào thùng rác lớn ở bên ngoài. Không giống như các khu dân cư đã triển khai phân loại rác, tại các tuyến phố cũ như nơi đây, về cơ bản cứ hai hoặc ba hộ gia đình thì có một thùng rác công cộng lớn và vào lúc rạng sáng hàng ngày, sẽ có đội vệ sinh chuyên nghiệp đến dọn rác.

Mặc dù Cố Khởi chưa từng nhìn thấy họ, nhưng sáng nào cô cũng bị tiếng xe chở rác đánh thức.

Khi Cố Khởi vào phòng đã thấy Khương Tố Ngôn khoác trên mình bộ Hán phục mới, từ biểu cảm của nàng có thể thấy nàng rất hài lòng với bộ đồ mới này.

Đúng là tiền nào của nấy, xinh đẹp tuyệt vời, không uổng phí 1.000 tệ tí nào.

Lúc này, Khương Tố Ngôn trông không khác gì người sống, mái tóc dài thường ngày bù xù được cột gọn bởi sợi ruy băng hồng, váy cưới đỏ sẫm biến mất thay vào đó là một bộ Hán phục màu hồng tươi tắn.

Bộ mà Cố Khởi mua có phần thân trên là áo ngắn màu ngọc lam, phần thân dưới là váy màu hồng. Đai lưng cùng màu ngọc lam với phần thân trên, còn có một lớp vải tuyn màu hồng phủ bên ngoài. Mặc vào mùa hè trông nhẹ nhàng, mát mẻ, Cố Khởi không khỏi suýt xoa khen ngợi.

Không hổ danh là chiếc váy giá ngàn tệ, Cố Khởi thậm chí còn chạm vào quần áo trước khi đốt, chất liệu quần áo rất tốt, chi tiết cũng rất tinh xảo.

Khuôn mặt của Khương Tố Ngôn rất nhợt nhạt, nhưng dưới bộ quần áo màu hồng thì trông nàng cũng không đến nỗi nào...

Màu hồng thật sự rất kén da, ngay cả khuôn mặt trắng bệch của Khương Tố Ngôn cũng không hiểu sao lại tối đi một tông. Cố Khởi thầm than thở trong lòng, nhưng cô không thể không thừa nhận, sau khi mặc bộ này lên thì Khương Tố Ngôn trông hiền hòa hơn hẳn.

Tránh mặc chiếc váy cưới đỏ sẫm với đống phụ kiện lòe loẹt đó, Khương Tố Ngôn tươi sáng hơn vài tuổi. Cố Khởi đoán rằng lúc chết nàng hẳn còn rất trẻ, ít nhất là trẻ hơn bây giờ. Điều này khiến Cố Khởi cảm thấy mình già chát, nhưng lại nghĩ, Khương Tố Ngôn đã chết một ngàn năm, tính đến độ tuổi này, nàng mới hẳn là người già hơn.

Khương Tố Ngôn rất thích chiếc váy đó, nàng cứ tủm tỉm cười mãi.

Nếu là Cố Khởi, cô cũng sẽ vui vẻ, ngàn năm mặc mãi một bộ đồ đến giờ mới đổi thì sung sướng phải biết.

Nhưng gánh nặng trên vai Cố Khởi lại càng nặng hơn, ngoài việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, cô còn phải kiếm tiền nuôi Khương Tố Ngôn nữa.

Chỉ còn lại chút tiền ít ỏi, Cố Khởi cảm thấy yếu lòng quá.

Kiếm tiền không dễ, vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bạn có tiền.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Kì tích Khương Khương!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro