Chương 47 - Vợ tôi cũng mất tích


Cố Khởi mơ mơ màng màng, trong mơ cô vẫn còn là một cô bé nhỏ, lúc đó gia đình cô không có xe, phải đi xe buýt đến sở thú.

Trên xe buýt có rất nhiều người nên bố mẹ phải bảo vệ cô để cô không bị người khác chen lấn.

Nhiều năm sau, Cố Khởi không còn nhớ được cảm giác đó nữa, nhưng lúc này khi cô đột nhiên mơ thấy nó, trong mơ lại tràn ngập ký ức. Nếu có thể, cô cũng mong muốn được là một đứa trẻ vô tư sống bên cạnh bố mẹ suốt cuộc đời.

Trong mơ, bố ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình và dựa vào cửa sổ xe buýt ngắm cảnh bên ngoài. Thỉnh thoảng cô lại quay lại hỏi bố mẹ: "Bố ơi mẹ ơi, phải mất bao lâu nữa ạ?"

Mẹ cô mỉm cười và nói qua loa: "Chỉ mất hai trạm dừng thôi."

Lúc đó, cô cảm thấy hai trạm dừng thật sự rất xa, phải rất lâu sau bố mẹ mới đưa cô xuống xe.

Nhịp điệu lắc lư của xe buýt chưa bao giờ thay đổi, khi cô vào đại học, mỗi lần xuống ga tàu và lên xe buýt, Cố Khởi đều cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi khi đang ngồi. May mắn thay, làng Đại học là điểm dừng đầu tiên và cũng là cuối cùng. Khi đến trạm, Cố Khởi thường thức dậy, ngay cả khi cô ấy không thức thì tài xế cũng sẽ gọi cô ấy.

Giống như bây giờ.

Khi Cố Khởi còn đang nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy giọng nói của tài xế: "Đã đến trạm Đại học rồi, đã đến trạm Đại học rồi, xuống xe nhanh đi."

Khi Cố Khởi nghe thấy tên trạm xe buýt Đại học, phản xạ có điều kiện đã xuất hiện, cô vươn vai, ngáp một cái rồi xuống xe.

Cố Khởi bước ra khỏi xe theo tay vịn cửa sau.

Vừa xuống xe buýt, Cố Khởi đã bị gió lạnh thổi vào mặt đánh thức hoàn toàn, cô rùng mình quay đầu lại, phát hiện xe buýt đã chạy mất, chỉ còn thấy khói biến mất ở góc rẽ.
Nếu chỉ có vậy thì ổn, nhưng vấn đề là cô đã làm rơi túi đeo vai khi duỗi người lúc nãy!

Trong túi có sạc dự phòng, sách hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu và một vài hình nhân giấy mới làm. Cái này không quan trọng. Điểm mấu chốt là: ví tiền giữa cô và Khương Tố Ngôn vẫn còn trong túi!

Cố Khởi run rẩy kêu lên: "Vợ..." Giọng nói của cô run rẩy, nhưng sau khi hét xong vẫn không thấy bóng dáng của Khương Tố Ngôn đâu.
Lúc này chỉ có hai cách giải thích. Một là: Khương Tố Ngôn tức giận nên không ra ngoài; hai là: nàng đi theo chiếc ví.

Trên thực tế, sau khi đọc xong sách dành cho người mới nhập môn, Cố Khởi đã hiểu được một chút, những con quỷ như Khương Tố Ngôn không thể tùy tiện lưu lại ở nhân gian, nếu không thì thế giới này đã hỗn loạn từ lâu rồi. Lúc trước khi ác linh muốn kích động Khương Tố Ngôn làm phản, nó cũng loáng thoáng nhắc tới những chuyện này.

Khương Tố Ngôn dựa vào khế ước với chính mình để ở lại nhân gian, chiếc ví kia là phương tiện thực hiện khế ước của họ.

Nghĩ đến đây, chân Cố Khởi mềm nhũn.

Ngày đầu tiên, Khương Tố Ngôn đã nói qua: "Chỉ cần có chiếc ví đựng tóc của chúng ta, ta có thể dùng nó làm chỗ dựa để xuất hiện trên thế gian này. Phu quân, nàng phải giữ gìn chiếc ví thật cẩn thận. Nếu nó là vô tình làm mất nó, ta không biết mình sẽ làm ra cái gì đâu.”

Lần này xong rồi.

Cố Khởi không biết vì sao xe buýt lại mạnh đến mức khiến ý thức của cô trở nên hỗn loạn và mơ hồ đến mức cô không biết mình đang làm gì. Cũng có thể là do trình của cô không đủ tốt để chống lại sự tấn công của xe buýt .

Cô không biết tại sao tài xế lại bảo cô xuống xe, tại sao nó không muốn đưa viên thuốc bổ như cô cho con quỷ phía sau mà lại để cô xuống xe? Không thể là con ma này gan bé tẹo như vậy, nhìn thấy vài hình nhân giấy mà cô làm rớt thì đã mất bình tĩnh vứt bỏ cô lại nơi này được?

—— Ném cô xuống cũng chẳng sao, nhưng vợ cô vẫn còn ở trong xe!

Cố Khởi hoảng sợ, may mắn thay, nơi tài xế thả cô xuống đúng là khu đại học. Nhưng vào thời điểm nghỉ hè này, làng đại học vắng vẻ đến nỗi không có cả một con chim nào!

Mặc dù không có chim nhưng vẫn có xe đạp điện công cộng bên lề đường!

Cố Khởi nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quẹt một chiếc xe đạp điện công cộng. Cô ngồi lên xe, nhấn ga chạy vọt đi.

Ngoài ra, mấy chiếc xe đạp điện công cộng hiện nay khá tuyệt vời, tốc độ thực sự đáng kinh ngạc. Nhanh như chớp, cô đi qua góc đường và nhìn thấy đèn sau của xe buýt. Chiếc xe buýt cũ kỹ và hỏng hóc này khi chạy phát ra tiếng cót két, trông giống như sắp bị đào thải nên tốc độ cũng tương đối chậm.
Cố Khởi vội vã chạy, cuối cùng cũng bám được vào đuôi xe buýt, không buông ra.

Hơn nữa, tài xế xe buýt... lại ngoan ngoãn dừng xe chờ đèn đỏ. Cố Khởi nhìn mình càng ngày càng gần xe buýt.

Ngay cả sau khi trở thành ma, tài xế vẫn thành thật chờ đèn giao thông. Khi còn sống, hẳn là một người lái xe tốt rất tuân thủ luật giao thông.

Cố Khởi đuổi kịp xe buýt tại một trạm xe buýt. Người đang chờ xe buýt đã cãi nhau với tài xế. Cố Khởi ở rất xa và không biết họ đang làm gì. Chỉ khi đến gần hơn, cô mới nghe thấy những gì họ đang nói.

Người đang đợi xe buýt có vẻ say xỉn, Cố Khởi cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, họ vẫn đang hỏi tài xế xem có thể đi đâu đó không. Tài xế có chút mất kiên nhẫn với câu hỏi của hắn và định xuống xe để kéo người đó lên, vô tình liếc thấy Cố Khởi.

Lần này nó không còn tâm tư đôi co với gã say rượu nữa. Nó lên xe buýt, đóng cửa lại và khởi động xe. Mọi chuyển động của nó đều trơn tru và liền mạch. Thật không may, Xe buýt đêm số 4 đã quá cũ. Bất kể di chuyển nhanh đến mức nào nó vẫn chạy chậm rì rì.

"Khoan đã! Từ từ! Tôi vẫn chưa lấy được túi!"

Cố Khởi gào thét lớn đến nỗi tên say rượu đang cãi nhau với tài xế cũng giật mình. Tài xế hẳn đã nghe thấy, nhưng nó không có ý định dừng lại. Thay vào đó, nó đạp ga, nhanh chóng chuyển số và sẵn sàng để chạy.

Cố Khởi không muốn để xe buýt đêm số 4 cứ thế mà rời đi, cô nghiêng người về phía trước để giảm sức cản của gió, không buông tay dù chỉ một giây mà vặn hết chân ga.

May mắn thay, chiếc xe buýt này rất tồi tàn và khởi hành rất chậm, nên Cố Khởi có thể nghiến răng và bám sát theo, thậm chí còn tới được cửa xe. Cố Khởi quay lại và hét vào mặt tài xế xe buýt: "Dừng lại ngay! Túi của tôi! Túi của tôi vẫn còn bên trong! Tôi không quan tâm anh đi đâu, anh phải trả túi lại cho tôi!"

Thật tình cô không biết bộ dáng này của mình đã làm cho trái tim vốn ngưng đập của tài xế, nay lại giãy lên kịch liệt.

——Cái quái gì thế này?! Cô ta muốn làm gì?!

Tài xế không những không có dấu hiệu dừng xe mà còn giữ nguyên chân ga và thậm chí không nhả ra.
Dù sao thì Cố Khởi cũng chỉ đi một chiếc xe đạp điện, đêm khuya cũng không có xe nào khác giành đường với tài xế. Mặc dù xe buýt hỏng khởi hành hơi chậm, nhưng sau khi tăng tốc vẫn bỏ lại xe đạp điện của Cố Khởi ở phía sau.

Với cú rẽ tuyệt đẹp, bóng dáng của Cố Khởi đã hoàn toàn biến mất khỏi gương chiếu hậu!

Tài xế vui vẻ muốn nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng cảnh tượng trong gương lại khiến nó kinh hãi.

Hàng ghế sau xe không một bóng người, chẳng biết lúc nào xuất hiện một người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tài xế.

Chiếc váy đỏ dưới chân nàng lan ra, che phủ cả hàng ghế sau. Lại thêm một tà váy đỏ phủ đầy sương mù đen thuận thế chảy xuống cầu thang. Khoang sau ban đầu trống rỗng, lặng lẽ bị màu đỏ và đen phủ kín.

Nàng đặt tay trên đùi, móng tay dài, nhọn màu đen nổi bật trên nền đỏ.
Như thể nhận ra tài xế đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, nữ quỷ khẽ ngẩng đầu lên đối mặt với tài xế ở trong gương chiếu hậu.

——Đây rốt cuộc là cái gì?!

Giờ khắc này, phấn che mặt của tài xế rì rào rơi xuống để lộ khuôn mặt thối rữa. Ban đầu, vẻ ngoài của nó có thể nói là khá đáng sợ, nhưng so với thứ ẩn sau nó thì chẳng đáng nhắc tới.

Bây giờ, nó là kẻ yếu đuối, đáng thương và bất lực.

Tài xế muốn khóc nhưng không có nước mắt, định nhả chân ga thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng: "Đừng nhả chân ga, lái xe cho ta."
Đại sát tinh đã lên tiếng và tài xế chỉ có thể đạp ga. Từ gương chiếu hậu bên trái xe buýt, nó nhìn thấy bóng dáng Cố Khởi xuất hiện ở góc xe, sau đó bóng dáng đó ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Nếu biết trước như vậy, nó đã để cô mang cái túi đi rồi.

Tài xế lúc này vô cùng hối hận, vì chỗ nữ quỷ ngồi chính là chỗ cô gái kia đã ngồi trước đó! Nó cũng nhìn thấy chiếc túi mà cô gái kia quên lấy xuống được đặt trên ghế bên cạnh nàng ta.

Tài xế nhìn bóng dáng Cố Khởi biến mất với vẻ mặt có phần oán giận: Nếu cô lái nhanh hơn! Nếu cô có thể giải thích rõ ràng hơn cho nó! Nó có thể không để cô mang túi đi được sao?

Bây giờ Cố Khởi vô cùng hối hận.
Nếu biết chuyện như thế này sẽ xảy ra ngày hôm nay, cô nên hàn chặt chiếc ví vào người và rời nó nửa bước. Nhưng hôm đó trời rất nóng, tay đeo ví rất dễ đổ mồ hôi, và cũng không thoải mái khi mồ hôi thấm ướt quai ví. Hơn nữa, ngày nay ai còn mang theo ví trên tay nữa?

Nhưng nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, cho dù Cố Khởi ngày nào cũng đổ mồ hôi khi cầm ví, cô cũng sẽ không bỏ nó vào túi.

Nhất là khi xe buýt càng ngày càng xa tầm mắt của cô, Cố Khởi càng hối hận hơn, lúc trước khi cô còn cách xe buýt khá gần, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Khương Tố Ngôn từ cửa sổ sau xe buýt.

Lúc này, Cố Khởi thực sự muốn gọi điện thoại cho vợ.

Nhưng Cố Khởi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khương Tố Ngôn, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại, ngay cả chữ "vợ" cũng không nói ra được,  sợ quá đi mất.

Cô không khỏi nuốt nước bọt và tự hỏi: Có phải vợ mình đã bắt đầu hắc hóa rồi không?

Sau khi hoàn toàn không đuổi kịp xe buýt, Cố Khởi dừng xe đạp điện bên lề đường, ngồi trên lề đường và bắt đầu suy nghĩ.

Phản ứng đầu tiên của cô là gọi Trần Tư Nam, nhưng đánh thức một đứa trẻ và làm nó sợ hãi vào giữa đêm không phải là ý hay. Trẻ em vẫn đang trong giai đoạn phát triển nên cần phải ngủ đủ giấc.

Không giống như cô, người đã làm rơi mất vợ vào giữa đêm. Đêm cuối tháng 7 rất nóng và ẩm ướt, nhưng đêm lại rất lạnh và ngay cả gió cũng nói với Cố Khởi:

Ai mà biết được, khi tìm thấy vợ thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu, cô ra ngoài để tìm bạn trai mất tích của chị Vương, không ngờ vợ cô cũng mất tích luôn. Mất vợ không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là chuyện gì sẽ xảy ra với nàng sau khi cô tìm thấy nàng.

Cố Khởi có chút oán hận tài xế, sao lại lái xe nhanh như vậy, vợ của mình bị lạc đường, nó có thoải mái không? Nó mang một con quỷ siêu cấp trở về hang ổ của nó.

Đúng vậy, vợ cô sẽ có một buổi buffet tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro