Chương 54 - Giải cứu
Khương Tố Ngôn thực sự thích nhiệt độ cơ thể Cố Khởi, ấm áp hơn của nàng rất nhiều độ. Dù chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào, nàng vẫn có thể cảm nhận được luồng điện ấm áp từ đầu ngón tay chậm rãi chảy vào tim mình.
Nàng thích cảm giác này và tin rằng không có con ma nào không thích cảm giác này. Bởi vì ma quỷ quá lạnh lẽo, lạnh hơn cả băng. Ma quỷ càng mạnh thì càng như vậy.
Trái tim đã chết sẽ tỏa ra những luồng khí lạnh, làm đông cứng tứ chi và xương cốt, sự lạnh lẽo lan tỏa ra ngoài, khiến cho mọi sinh vật sống biết rằng chúng là những thứ chết chóc bị thế gian căm ghét.
Nhiệt độ của con người khác với nhiệt độ của mặt trời. Khương Tố Ngôn ghét ánh nắng mặt trời dù ánh sáng mặt trời không làm hại nàng, nhưng nàng vẫn ghét nó. Nếu nàng chỉ là một con ma yếu ớt, thì phỏng chừng ánh sáng mặt trời không chỉ gây khó chịu mà còn thiêu cháy nàng.
Nhưng sự ấm áp của con người thì khác. Điều đó khiến nàng muốn đến gần và bám lấy Cố Khởi. Nàng như thể muốn khảm sâu Cố Khởi vào người mình, không chừa lại chút khoảng trống nào giữa họ, tham lam hưởng thụ hơi ấm từ cô sưởi ấm cho cơ thể đã chết vĩnh viễn của mình.
Nàng có yêu Cố Khởi không?
Khương Tố Ngôn không yêu nàng. Nàng coi Cố Khởi như là vật sở hữu của mình, là nỗi ám ảnh đã có từ ngàn năm trước.
Nàng bị phong ấn tại âm phủ và giao du với những hồn ma ở nơi đó, nhưng nàng cũng biết rằng mình có một hôn ước mà nàng buộc phải ký. Chỉ cần có củ cà rốt như vậy treo trước mặt, nàng cam tâm tình nguyện làm con lừa, ở lại địa phủ ngàn năm.
Cố Khởi là của nàng, chỉ có thể là của nàng.
Nỗi ám ảnh này ở trong lòng nàng ngàn năm, day dứt trong lòng vô số ngày đêm, trở thành động lực duy nhất để nàng trở thành Quỷ Vương nơi âm phủ. Nàng sẽ thoát khỏi địa ngục, thâm nhập vào thế giới loài người và tận hưởng cống phẩm dành cho mình.
Nhưng Cố Khởi lại dám bỏ rơi nàng, để quên túi thơm của họ trong xe.
Nói không giận là không thể. Khương Tố Ngôn tức giận đến mức muốn phát điên, nàng chỉ muốn lôi đầu Cố Khởi xuống thẳng địa ngục. Nhưng nàng đã dùng gần hết sức lực để kiềm chế bản thân và bảo tài xế xe buýt tiếp tục đi, nếu không nàng sẽ thật sự làm như vậy ngay cả khi xe dừng lại dù chỉ một lát.
Nhưng khi Cố Khởi bước đến bên nàng và nhẹ nhàng xin lỗi, đôi mắt cô ửng đỏ mang dáng vẻ đáng thương đã khiến nàng mủi lòng.
Khi cô nói: "Chúng ta về nhà thôi", Khương Tố Ngôn không thể không thừa nhận rằng trong lòng đã có chút cảm động. Khương Tố Ngôn thậm chí còn cảm thấy trái tim đã chết ngàn năm cũng khẽ dao động.
——Có lẽ nàng thích cô ấy một chút.
Nó không liên quan gì đến tình yêu, cũng không phải tình cảm gia đình hay tình bạn. Khương Tố Ngôn biết Cố Khởi không yêu nàng, nàng cũng không yêu Cố Khởi; không có tình yêu giữa họ. Ngay cả khi họ làm những điều thân mật nhất trên thế giới như một cặp đôi, họ vẫn không hề có tình yêu. Đó là một hợp đồng, một quy tắc phải tuân theo. Có thể sự yêu thích của Khương Tố Ngôn dành cho cô không hơn gì sự yêu thích của nàng dành cho mèo và chó, nhưng nàng vẫn thích cô một chút.
Giống như mọi người thích ánh nắng ấm áp vào mùa đông và hoa nở khắp núi vào mùa xuân... kiểu như vậy.
Khương Tố Ngôn suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay Cố Khởi, chạm vào đôi bàn tay mềm mại và ấm áp, nàng chỉ cảm thấy cô rất dịu dàng. Cố Khởi dùng chút sức lực để nàng bám trụ mà đứng dậy.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Khởi và mỉm cười với cô. Nụ cười đó ẩn chứa một chút yêu chiều làm cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Thực ra, Khương Tố Ngôn không hề vì hành động nhỏ của cô mà khó chịu, nàng còn thấy có chút thú vị, nàng thấy những điều nhỏ nhặt này của Cố Khởi cực kì dễ thương.
Mọi biểu cảm cũng như hành động của Cố Khởi đều rất sinh động, giống như muốn nói với mọi người: tôi đang sống.
Sau khi Khương Tố Ngôn trở về, Cố Khởi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Nhưng nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, Khương Tố Ngôn có thể thật sự tống cô xuống địa ngục.
Mặc dù vấn đề giữa hai người đã được giải quyết nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc. Ít nhất vẫn còn đám quỷ lớn ma nhỏ chưa được giải quyết. Cố Khởi nhìn con quỷ lớn và những con ma ăn mặc như tài xế xe buýt phía sau nó.
Khi cô nhìn sang bên cạnh, đại ma đầu đã cố gắng thu nhỏ cơ thể mình hết mức có thể nhưng nó đã ăn quá nhiều và quá mập để có thể thu nhỏ lại được.
Cố Khởi nhấc chân, bước vài bước về phía đám ma. Khương Tố Ngôn tất nhiên cũng đi theo phía sau cô. Đám quỷ kia lại lần nữa co cụm lại, không phải là sợ Cố Khởi, mà là sợ Khương Tố Ngôn ở phía sau cô. Lúc này, Cố Khởi cảm thấy mình giống như cáo mượn oai hùm.
Có Khương Tố Ngôn bên cạnh, là một cảm giác an toàn tràn ngập!
Con quỷ lớn cuộn tròn người lại, ngay cả khi ngồi xổm trên mặt đất, nó vẫn cao bằng Cố Khởi, cho nên mắt hai người song song với nhau. Cố Khởi gọi tên con quỷ lớn, con quỷ lớn chỉ đáp lại một cách ngơ ngác. Đúng như dự đoán, chính là tài xế xe buýt số 4 đã tử vong vì mệt mỏi trong ca làm việc đêm.
Nhưng công ty này thực sự có tiềm năng phát triển và gần như đang trở thành một công ty xe buýt.
Cố Khởi đã hỏi tài xế xe buýt trước đó, nhưng nó không thể giải thích rõ ràng tình hình của mình. Tuy nhiên, con quỷ trước mặt cô chắc chắn biết điều gì đó.
"Ông có biết tôi là ai không?"
Quỷ lớn Chu sửng sốt một lát, nhìn Khương Tố Ngôn, lại nhìn Cố Khởi, cuối cùng gật đầu: "Cố Khởi."
Trong mắt Cố Khởi hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn. Người tên Chu này hẳn không phải là người thông minh. Nếu lão dám giở trò với cô, thì ngay giây tiếp theo cô sẽ để Khương Tố Ngôn nuốt lão vào bụng.
Cố Khởi khoe tám chiếc răng trắng đều tăm tắp: "Sao ông biết tôi?"
Chu do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: "Ở thành phố Lý Phong này, bất kỳ con quỷ nào có chút năng lực đều biết cô là ai, nhất là khi tôi làm tài xế xe buýt sẽ thu thập được nhiều nguồn tin hơn. Mọi người đều đang bàn tán về cô. Ai ăn cô sẽ trở nên rất mạnh! Sẽ, sẽ mạnh hơn người bên cạnh cô..." Khi nói câu cuối cùng, chú Chu rón rén liếc nhìn Khương Tố Ngôn, như thể sợ câu nói này sẽ làm mất lòng Khương Tố Ngôn.
Nhưng dù lão có làm họ phật ý hay không thì cuối cùng lão vẫn phải trở thành bữa ăn mà thôi.
Cố Khởi có chút hứng thú: "Tôi nghe nói ông ăn thịt người nhiều rồi, nhưng sao lại nghĩ là ăn thịt tôi thì sẽ mạnh hơn? Tôi biết mệnh cách của mình khác người, nhưng không có nghĩa là ăn tôi thì có thể mạnh hơn vợ tôi." Cố Khởi duỗi tay chỉ vào nàng: "Cổ đã làm quỷ ngàn năm, ăn thịt tôi thì có thể mạnh hơn cô ấy. Ông nghĩ có thể không?"
Cố Khởi vốn định chế giễu chú Chu, nhưng không ngờ lão ta lại gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên... Cô đặc biệt, cô khác với mọi người, mùi của cô cũng khác biệt. Thơm lắm, rất thơm..." Lão nói xong còn nuốt nước bọt: "Chỉ cần ăn cô, tôi sẽ trở thành bất khả chiến bại..."
"Tại sao?" Nụ cười của Cố Khởi đã tắt, sắc mặt cũng tối sầm lại. Tuy Cố Khởi biết mình đang dụ lão nói ra, nhưng không ngờ lại thu được kết quả này. Một con quỷ bụng phệ, thân hình thù lù, mặt thì gớm ghiếc nói ra ba chữ "Cô thơm quá". Thật khiến Cố Khởi cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cô vẫn phải hỏi để biết lý do những hồn ma này cứ liên tục tìm đến cô.
Sau khi hỏi câu này, chú Chu lắc đầu: "Tôi cũng không biết..."
Không cần phải tiếp tục nói về vấn đề này nữa, Cố Khởi nghĩ cô cũng sẽ không nhận được thông tin hữu ích gì thêm nữa. Trong đám quỷ này, nếu chú Chu không biết thì những con ma khác chắc chắn cũng không biết.
Cố Khởi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Vợ, ăn hết đi."
Sau khi Cố Khởi nói xong, cô cảm thấy một luồng khí lạnh mạnh mẽ hơn truyền tới từ phía sau. Vù một tiếng, hơn chục tấm lụa đỏ từ sau lưng nàng bay ra lao tới trước mặt Cố Khởi, chúng trói chặt từng con quỷ một và càng lúc càng siết mạnh.
Một tiếng "rắc" vang lên phía sau Cố Khởi khiến cô không dám quay đầu lại nhìn. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng la hét từ đám đông không xa phía sau mình. Nhưng sau một lúc, tiếng hét biến mất, như thể có người bịt miệng họ lại, im lặng một cách đáng sợ.
Mặc dù không có tiếng người, nhưng Cố Khởi vẫn có thể nghe thấy giọng nói ma quái của tài xế đang cầu xin tha thứ: "Thả tôi ra! Làm ơn! Tôi bị ép!"
"Tôi chỉ muốn gặp gia đình tôi thôi! Tôi không muốn! Tha cho tôi đi!"
Những âm thanh này cứ liên tục vang lên, chứng tỏ đám quỷ này vẫn chưa bị Khương Tố Ngôn ăn thịt, cho nên mới đang cầu xin tha thứ. Cố Khởi quay lại, thấy Khương Tố Ngôn đang cắn một tên tài xế. Nàng mở miệng, dùng đôi môi đỏ như máu từng chút một nhâm nhi một tên tài xế.
Thành thật mà nói, cảnh này thực sự có chút quái dị vì những người lái xe này đều được ngụy trang nên trông không giống ma chút nào. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải run rẩy chân tay.
Nhưng Cố Khởi thì khác. Cô biết rất rõ rằng những thứ này chính là ma.
Họ là đồng phạm của thế lực tà ác, có thể họ bị ép buộc phải làm như vậy, nhưng trong bảy năm qua, ít nhiều họ cũng đã tiếp tay đưa người sống đến hang ổ của con quỷ Chu.
Cố Khởi không thể đưa ra phán quyết cho bạn họ, ngay cả những thẩm phán trên thế giới này cũng không thể kết tội họ. Đáo giáng tùy khúc, nhập gia tùy tục, ma làm thì để cho quỷ xử nên cho Khương Tố Ngôn ăn là cách hợp lý nhất.
Vì vậy Cố Khởi không hề cảm thấy đồng cảm chút nào, ngược lại còn cảm thấy họ đáng bị như vậy. Hơn nữa, bản thân cô hiện đang ở trong tình huống khó khăn, vậy tại sao cô lại phải thương hại đám hồn ma này? Họ không đáng được cảm thông.
"Khi anh lừa mọi người lên xe buýt đến đây, anh không nghĩ rằng họ cũng có gia đình sao?"
Sau khi Cố Khởi nói xong, không còn con ma nào cầu xin tha thứ nữa. Không phải vì chúng đã thực sự hết hy vọng, mà là vì chúng biết rằng có cầu xin Cố Khởi cũng vô ích. Bọn chúng bắt đầu giãy dụa, nhưng trước mặt Khương Tố Ngôn, mọi sự kháng cự đều trở nên vô dụng.
Chỉ trong chốc lát, Khương Tố Ngôn đã ăn xong một bữa cơm no nê.
Đại ma đầu Chu đã vất vưởng ở nhân gian được bảy năm và cũng là ông chủ của một bến xe buýt ma nên lão có nguồn hồn lực rất dồi dào. Có thể lão không so được với ai ở địa ngục, nhưng ở nhân gian này thì lão cũng không tầm thường chút nào. Trong khoảng thời gian này, đây là nhân vật tiêu thụ nhiều hồn lực nhất trong số tất cả những con quỷ mà Khương Tố Ngôn từng ăn. Còn rất nhiều ma nhỏ còn sót lại, chúng cũng có thể được dùng làm món tráng miệng. Cho dù hồn lực của chúng không đủ, chúng vẫn có thể bù đắp bằng số lượng.
Bữa ăn này cũng là bữa ăn ngon nhất mà Khương Tố Ngôn từng được ăn ở trên này. Một buổi buffet tuyệt vời.
Ăn xong, Khương Tố Ngôn lau miệng rồi đi đến trước mặt Cố Khởi: "Em tìm cách tạ lỗi ta đi. Xin lỗi không phải là chuyện chỉ cần nói là xong đâu." Nói xong, Khương Tố Ngôn ẩn mình vào trong bóng của Cố Khởi, tà váy đỏ của nàng cũng từ từ biến mất. Sau khi nghe nàng nói vậy, Cố Khởi bất giác lo lắng.
Tay cô vẫn còn đau nhức từ lần trước, những bộ trang phục Hán phục kia cũng khiến Cố Khởi đau lòng.
Lần này...
Ví của cô có lẽ sắp hết tiền rồi; ngón tay của cô có thể sẽ bị chuột rút...
Sau khi đám ma biến mất, những người ở đó rõ ràng không còn căng thẳng nữa, nhưng họ vẫn nhìn Cố Khởi với đôi chút e dè. Rốt cuộc, mọi người đều biết, con quỷ đã ở bên họ mấy ngày nay chính là vợ Cố Khởi.
May mắn thay, Trương Gia Hào cùng người của mình đã đến kịp thời và đưa mọi người ra khỏi hầm trú ẩn.
Từng bước chân vững vàng trên mặt đất đi ra khỏi hầm trú ẩn, khi nhìn thấy ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy xanh đỏ cuối cùng nhóm người này thực sự cảm thấy mình đã được cứu. Họ khóc thậm chí còn to hơn lúc ở trong hầm. Trước đó, bọn họ có vẻ sợ hãi và không dám khóc thành tiếng, nhưng lúc này, bọn họ không còn lo lắng nữa mà chỉ muốn òa khóc thật to.
Họ được cứu rồi.
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Khởi: Vợ có thích không? Vợ thèm khát thân thể của em, vợ...
Khương Tố Ngôn: Còn muốn nói gì nữa?
Cố Khởi: ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro