Chương 56 - Lẩu
Chị Vương sửng sốt. "Cô Cố còn trẻ vậy mà đã lấy chồng rồi sao." Chị liếc nhìn Cố Khởi có vẻ không tin.
Rồi bạn trai chị dường như chợt nảy ra một ý nghĩ. Chẳng lẽ cô dâu ma mà anh ta đã ở cùng mấy ngày nay là...? Anh nuốt nước bọt và ngăn chị Vương lại.
Cuộc trò chuyện cũng gần đến hồi kết, chị Vương đành từ bỏ việc để Cố Khởi làm phù dâu và thay vào đó mời cô đến dự hôn lễ.
Tất nhiên, Cố Khởi đồng ý ngay lập tức. Khi họ sắp rời đi thì Cố Khởi ngăn người bạn trai phiền phức của chị Vương lại và kéo anh ta sang một bên, hỏi: "Mấy ngày vừa rồi, cô dâu ma chỉ ở trong hầm trú ẩn thôi sao?"
Nghe câu hỏi của Cố Khởi về cô dâu ma, anh bạn trai phiền phức rùng mình rồi ngập ngừng trả lời: "Thật ra, cô ấy thường biến mất một thời gian, và lũ ma cố gắng trốn thoát. Nhưng mỗi lần tụi nó chuẩn bị thoát được hoặc tấn công chúng tôi thì cô ấy quay trở lại. Theo thời gian, lũ ma không dám động đậy nữa."
Cố Khởi gật đầu hiểu ý, rồi vỗ vai người bạn trai phiền phức: "Về nhà thì bớt làm thêm giờ đi. Đi đêm lắm có ngày gặp ma."
Anh thở dài: "Cô nói đúng. Tôi vẫn luôn nghĩ làm muốn kiếm thêm tiền thì làm thêm giờ là điều không thể tránh khỏi. Thời buổi này công ty nào mà không tăng ca chứ... Nhưng kiếm chút tiền ít ỏi đó để làm gì khi mạng không còn? Sau khi kết hôn, tôi định về quê với cô ấy." Tuy kiếm được không nhiều như bây giờ, nhưng áp lực cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi hai người rời đi, Cố Khởi lập tức mở bao lì xì, lấy tiền ra đếm. Chị Vương có thể trực tiếp chuyển khoản, nhưng bao lì xì biểu trưng cho tiền thưởng, tiền hậu tạ.
Cố Khởi không quan tâm hình thức cho lắm; dù sao cũng là tiền, ai mà lại chê tiền.
Chị Vương và bạn trai hào phóng quá, còn boa thêm cho cô nữa.
Nhưng không biết số tiền nhỏ này sẽ còn lại bao nhiêu...
Trong lúc Cố Khởi đang đếm tiền, Khương Tố Ngôn xuất hiện đứng bên cạnh nhìn cô đếm.
Đếm xong, Cố Khởi biết đã đến lúc phải tiêu tiền. Cô giả vờ ho khan rồi nói với Khương Tố Ngôn: "Tối nay em dẫn vợ đi ăn lẩu nhé."
Vốn dĩ cô muốn đi Hải Vân - một chuỗi nhà hàng lẩu nổi tiếng, lại còn có thể đặt phòng riêng. Ai ngờ Khương Tố Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Nàng rút điện thoại ra khỏi túi Cố Khởi, thành thạo mở ứng dụng, tìm thấy một nhà hàng lẩu riêng. Nàng bấm vào rồi đưa cho Cố Khởi xem.
"Ta muốn ăn ở đây."
Trước khi Cố Khởi kịp nhìn thấy gì khác, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cô là "Giá một người: 1599."
Cố Khởi hít một hơi thật sâu. "Thật ra Hải Vân cũng không tệ..."
Không cần biết là trang trí sang trọng hay đồ ăn ngon, cái giá này đủ để khiến cô chùn bước. Ngay cả trước khi cha mẹ cô mất tích, cô cũng chưa bao giờ được ăn lẩu đắt đỏ như vậy.
Khương Tố Ngôn cầm điện thoại bỏ đi, và Cố Khởi nhận thấy luồng khí đen đặc quánh tỏa ra từ nàng. Cố Khởi hiểu rằng đây không phải là một cuộc thương lượng, mà là một hình phạt từ nàng.
"Được rồi, tối nay chúng ta ăn ở đây nhé." Bao lì xì cầm trong tay chưa được ấm đã phải tiêu.
Cô mở cửa tiệm một lúc đến giờ ăn tối, cô nhấc ván gỗ lên đóng cửa, rồi quay ra hậu viên. Đợi khi thắp hương xong xuôi, Cố Khởi dẫn Khương Tố Ngôn ra ngoài.
Lúc lên xe buýt, Cố Khởi kéo sợi dây đỏ trên cổ ra ngoài. Cô không quen đeo trang sức, may thay, túi thơm của cô nhỏ, chỉ đựng tóc của cô và Khương Tố Ngôn, lại không nhồi bông gòn nào nên nó nằm bẹp dí.
Một chiếc túi thơm quá lớn chắc chắn sẽ khiến Cố Khởi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không dám để nó lung tung nữa. Nếu lại làm để lạc thì Khương Tố Ngôn sẽ phát điên mất.
Cố Khởi đổi xe buýt, đi bộ một đoạn đường dài mới tìm được nhà hàng lẩu nằm biệt lập trong một biệt thự ở trung tâm thành phố. Cô đã đặt chỗ trước nên cứ thế đi vào.
Nhân viên phục vụ dẫn Cố Khởi đến một phòng riêng. Sau khi nhận order, họ định tiếp tục phục vụ cô, nhưng Cố Khởi nói: "Không sao, tôi tự làm được."
Đùa à? Cô còn phải cúng cho Khương Tố Ngôn nữa. Lỡ thấy được chẳng phải nhân viên phục vụ sẽ sợ chết khiếp sao?
Cố Khởi còn nhấn mạnh rằng không ai được phép vào trừ khi cô yêu cầu. Dĩ nhiên, nhân viên phục vụ đồng ý, mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi tất cả các món ăn được dọn ra, nhân viên phục vụ không quay lại nữa.
Cố Khởi gọi một mình hơn ba nghìn tệ tiền món ăn. Dù sao thì, chỉ có cô và một con quỷ là Khương Tố Ngôn. Nhân viên phục vụ đã nhắc nhở khi cô gọi món rằng cô tuyệt đối không thể ăn nhiều như vậy.
Sau khi tất cả các món ăn được dọn ra, Cố Khởi tận tâm làm tốt nhiệm vụ của một người hầu, bưng trà nước cho Khương Tố Ngôn, trộn gia vị rồi đặt trước mặt nàng. Phía trước chén cơm cắm đôi đũa, cô còn bày cho nàng một cái dĩa trống để gắp thức ăn.
Cố Khởi lần lượt gắp từng món ăn bỏ vào nồi lẩu, khi chín thì vớt ra. Thức ăn trong nước dùng cay, cô sẽ gắp vào chén của mình. Một nửa nồi nước dùng xương còn lại, cô sẽ thả thức ăn vào đó và vớt ra cho nàng.
Khương Tố Ngôn vừa ngồi vừa líu lo.
"Thêm chút thịt bò cuốn nữa."
"Vâng, vâng, vâng."
Cố Khởi chần sơ thịt bò cuốn, rưới nước chấm lên rồi cho vào bát.
Hôm nay là ngày trong tuần và thời gian đặt bàn của Cố Khởi còn sớm nên cô mới đặt được phòng riêng. Căn phòng cô và nàng đang ngồi ở lầu một, từ ô cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài. Màn đêm buông xuống, vườn hoa được thắp sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp.
Cố Khởi bị hấp dẫn bởi ánh đèn bên ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn và sững sờ.
Cảnh tượng trong phòng được phản chiếu bởi lớp kính cửa sổ: một cái bàn tròn, một nồi lẩu đang bừng bừng tỏa khói, cô ngồi ở một bên bàn, tay đang cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi. Ngoài những thứ đó ra, không còn gì cả.
Cố Khởi nghiêng đầu nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh mình.
Phải rồi, nàng là quỷ làm sao có hình ảnh phản chiếu trong kính chứ?
Khương Tố Ngôn ngồi đó, không động đũa. Cố Khởi không biết nàng ăn thế nào, nhưng đồ ăn trong bát vừa đặt xuống đã chuyển sang màu đen, trông chẳng ngon lành gì. Cảnh tượng này thật kinh dị, nhưng Cố Khởi, với trái tim sắt đá lại chẳng thấy sợ chút nào. Cô thở dài khe khẽ: "Thôi kệ, ăn lẩu một mình thì cô đơn quá, có quỷ làm bạn cũng không đến nỗi nào."
Cố Khởi lại cười, thản nhiên đổ cả đĩa thịt bò mềm vào nồi lẩu cay. Khương Tố Ngôn hơi mở to mắt: "Sao lại cho hết vào nồi lẩu cay vậy?"
Khương Tố Ngôn không ăn cay được, nhưng Cố Khởi thì khác; cô không thể sống thiếu cay!
"Đừng lo, tôi gọi thêm một đĩa nữa rồi cho vào sau!" Thịt bò mềm chín rất nhanh, Cố Khởi nhanh chóng gắp lên, chất đống lên đĩa trước mặt.
Cô còn bày trò tinh quái bằng cách gắp một miếng thịt bò mềm bỏ vào bát trước mặt Khương Tố Ngôn.
Một lát sau, miếng thịt bò mềm chuyển sang màu đen, sắc mặt Khương Tố Ngôn cũng tối sầm lại.
"Đừng cho ta ăn cay, ta không thích." Khương Tố Ngôn cố gắng giữ được vẻ bình tĩnh của một tiểu thư, nhưng chẳng mấy chốc đã không nhịn được mà che miệng lại. Khuôn mặt trắng bệch của nàng giờ đã ửng đỏ: cay quá.
Cố Khởi không nhịn được cười, "Biết đâu nếu vợ thử nhiều hơn, vợ sẽ thích đó."
Cố Khởi ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy sắc mặt Khương Tố Ngôn ửng hồng. Bình thường cô thấy sắc mặt Khương Tố Ngôn lúc thì tái nhợt, lúc thì tái mét, lúc thì trắng bệch, lúc thì đen sạm. Lần này nhìn thấy sắc mặt nàng hồng hào thật sự rất đặc biệt.
"Không ăn cay thì ăn lẩu làm gì?" Cố Khởi nói một cách chính trực, nhưng vẫn gắp thêm chút đồ ăn vào nồi nước dùng trong vắt.
Cảnh tượng này khiến Cố Khởi nhớ đến một trò chơi cô từng xem, tên là "Lẩu uyên ương". Nó nói rằng những người ăn lẩu trắng là... Tình cảnh tối này, có vẻ đúng thật.
Khương Tố Ngôn ăn nước dùng trắng. Chẳng phải điều đó thực sự đã khớp trò chơi sao?
Khương Tố Ngôn nổi giận. Nàng đưa tay ra, dưới làn sương đen, toàn bộ số bao tử cá trên dĩa đều rơi vào nồi nước dùng trắng. Đó chính là bao tử cá mà Cố Khởi thích ăn nhất!
Khương Tố Ngôn nhướng mày nhìn Cố Khởi với ánh mắt khiêu khích, nhưng Cố Khởi vẫn không hề nao núng. "Khờ quá à, bát gia vị của tôi cũng cay lắm. Đợi sau khi vớt ra, tôi nhúng nước chấm cay cũng ăn được vậy?"
Khi đồ ăn chín, đúng như dự đoán, Cố Khởi vớt bao tử cá ra, vui vẻ chấm vào gia vị của mình rồi bắt đầu ăn. Khương Tố Ngôn nổi giận, Cố Khởi nhìn nàng. Dù sao trước đó người phạm lỗi là cô. Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn chịu phạt, cô đành nhún nhường gắp vài miếng bao tử cá vào chén cho nàng.
"Đừng giận. Nếu đang ăn mà vẫn giận thì lẩu sẽ không ngon đâu. Ăn thêm hai cái bao tử cá nữa. Tôi rất thích món này, ngon lắm. Thử ngay đi."
Hương vị quả thực rất ngon. Sau khi được Cố Khởi dỗ dành, vẻ mặt Khương Tố Ngôn tươi tỉnh hẳn lên.
Cố Khởi mỉm cười, cảm thấy đây mới là không khí của một buổi ăn lẩu.
Ảnh phản chiếu trong cửa kính thật làm cho người ta thấy cô đơn não nề: một người ăn lẩu. Ăn lẩu một mình thậm chí được xếp vào một trong mười sự kiện cô độc nhất cả nước. Đối với những vị khách đến ăn lẩu một mình, nhân viên phục vụ thường sẽ đặt một con gấu bông ở ghế đối diện cho vị khách đó nhằm giúp người đó bớt cảm thấy tịch mịch.
May mà Cố Khởi không cần đặt gấu, vì cô có Khương Tố Ngôn bên cạnh, một người mà không ai có thể nhìn thấy.
Ăn lẩu xong, Cố Khởi miễn cưỡng trả ba nghìn tệ, trên đường về nhà ghé vào ngân hàng để dành chút tiền, rồi cùng Khương Tố Ngôn quay lại tiệm vàng mã.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa và sấy tóc xong, Cố Khởi ngồi trên giường nghịch điện thoại, biết rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy. Quả nhiên, Khương Tố Ngôn trèo lên giường, đè cô xuống và hôn.
Đêm đó, Cố Khởi dùng chút kinh nghiệm ít ỏi của mình để gợi ra một biểu cảm khác lạ từ Khương Tố Ngôn trong vòng tay mình. Giữa lúc sung sướng, Cố Khởi lại lén hỏi: "Bạn trai của chị Vương nói với em rằng vợ cũng từng rời đi khi vợ ở đó. Vậy vợ đã đi đâu?"
Khương Tố Ngôn cắn môi dưới, cử động đột ngột khiến nàng thốt lên một tiếng. Thân thể của nàng rất lạnh nhưng bên trong rất mềm mại. Mỗi lần nằm đè lên nàng, cô đều thấy mát lạnh dễ chịu.
Trước câu hỏi của Cố Khởi, Khương Tố Ngôn quay đầu đi.
"Dù vợ không trả lời, em cũng biết. Vợ đang lén theo dõi em sao? Dạo này chẳng có ma nào đến tìm em cả. Em không tin là không có vợ nhúng tay."
Cố Khởi vươn tay vuốt ve khuôn mặt Khương Tố Ngôn, bảo nàng quay lại nhìn mình.
Nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt Quỷ Vương. Cố Khởi cúi đầu hôn lên má nàng: "Ngoài lạnh trong nóng."
--------------------
Lời tác giả:
Khương Tố Ngôn: Ngươi mới là ngoài lạnh trong nóng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro