Chương 31 - 35

Chương 31: Thi đấu

Tiêu Bắc Đường cùng mọi người viết tên xong cũng rời đi. Tiêu Lâm và Tiêu Vạn Kỳ trở về phủ trước, còn Tiêu Bắc Đường thì đi thẳng đến thư phòng của tiên sinh.

"A Đường." Lý Ninh Ngọc chạy vội theo gọi nàng.

"Ngọc Nhi, sao ngươi còn chưa về nhà?" Trong lòng Tiêu Bắc Đường giờ phút này chỉ nhớ mong Tống Thanh Thiển, nàng liếc Ngọc Nhi một cái rồi bước chân cũng chẳng ngừng.

"Ta sắp về rồi." Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tống tiên sinh cũng thật là, làm hại hôm nay buổi học cũng không xong."

Tiêu Bắc Đường dừng bước, nhíu mày hỏi: "Là do Lưu Khánh bọn họ gây chuyện, liên quan gì tới nàng?"

"Nhưng Lưu Khánh bọn họ nói cũng có lý, Khôn Trạch vốn dĩ không nên vì tiên sinh." Lý Ninh Ngọc thuận miệng nói ra.

"Ngọc Nhi, ngươi cũng là Khôn Trạch. Lời này phát ra từ miệng ngươi, nghe thật kỳ cục. Nếu vậy thì ngươi đến Quốc Tử Giám làm gì?" Tiêu Bắc Đường không muốn nói thêm, xoay người tiếp tục sải bước. Tính nàng vốn không tốt, đã nổi giận là chẳng giữ lại nửa phần tình cảm.

Thấy lời mình chọc giận nàng, Lý Ninh Ngọc đi theo phía sau, vừa đi vừa bất an: "Ngọc Nhi không có ý đó, Ngọc Nhi chỉ lo nàng ảnh hưởng đến việc học của tỷ tỷ."

Tiêu Bắc Đường chẳng buồn nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Chuyện của ta không cần ngươi lo. Ngươi về đi, ta còn có việc, đừng theo nữa."

Lý Ninh Ngọc không dám đi theo thêm, sợ thật sự chọc nàng khó chịu.

Tiêu Bắc Đường ló đầu qua cửa sổ nhìn vào trong — không thấy Tống Thanh Thiển đâu. Nàng đảo mắt tìm quanh. Nàng đi đâu rồi?

"Tìm ta có việc?"

Tiêu Bắc Đường giật mình, xoay người lại.

Tống Thanh Thiển đứng đó nhìn nàng, dáng vẻ lén lút, chẳng có chút nào ra dáng Thái Nữ.

Tiêu Bắc Đường giả vờ như không có gì, khụ nhẹ một tiếng: "Ta chỉ nhìn xem ngươi đang làm gì."

"A Đường chẳng lẽ muốn xem ta có phải đang thút thít khóc tủi thân không?" Tống Thanh Thiển bật cười hỏi.

Trong lòng Tiêu Bắc Đường như nổ tung: A Đường! Nàng gọi ta A Đường!

"Không... Không phải." Nàng ấp úng, mắt né tránh.

Rõ ràng chính là. — Tống Thanh Thiển thầm nghĩ, nàng đúng là vừa ngượng vừa kỳ cục.

Nàng dịu giọng nói: "Yên tâm đi, chuyện bị nghi ngờ này ta đã gặp nhiều rồi. Muốn để bọn họ tâm phục khẩu phục, phải có bản lĩnh thật sự."

Quả thật, từ trước đến nay nàng cũng là tiên sinh, bị nghi ngờ không ít. Tiêu Bắc Đường ngồi cạnh nàng một lúc.

Nàng lo lắng hỏi: "Nếu không giới hạn thơ, từ, ca phú, vạn nhất bọn họ giở trò thì làm sao?"

Tống Thanh Thiển tự tin mỉm cười: "Có thể có trò gì mới? Ta cũng từ tuổi các ngươi đi lên, mấy trò các ngươi biết ta đều đã chơi qua."

Tiêu Bắc Đường gãi má, cười khan: "Tỷ như... bẻ thủ đoạn, ném xúc xắc, Khổng Minh khóa?"

"Không cần lo, trong đám bọn họ cũng chưa chắc toàn là mấy trò đó." Tống Thanh Thiển cười khẽ: "Chẳng lẽ ngươi định báo trước đề cho ta?"

Báo trước đề... sao nàng lại không nghĩ tới! Thật ngu ngốc! Tiêu Bắc Đường vội bật dậy: "Ngươi đợi ta, ta quay lại xem!"

"Không cần." Tống Thanh Thiển ngăn nàng: "Biết thì đã sao?"

"Chuẩn bị trước vẫn tốt mà!" Tiêu Bắc Đường hăng hái nói.

Tống Thanh Thiển cười: "Không biết thì là không biết. Lúc gấp mà mới lo học thì cũng vô dụng."

Quả thật, không rèn luyện lâu dài thì không thể đột nhiên giỏi được.

Tiêu Bắc Đường gật đầu ngồi xuống, lát sau lại thở dài, gõ ngón tay lên bàn, rồi lại đứng dậy đi qua đi lại, bồn chồn.

Tống Thanh Thiển bật cười hỏi: "Ngươi lo đến vậy sao?"

"Tự..."

Tống Thanh Thiển cắt lời: "Tự mình nghĩ nhiều rồi."

Tiêu Bắc Đường nghẹn họng, lẩm bẩm: "Ta chỉ sợ ngươi không thể thực hiện cái gọi là ba năm chi ước, rồi sau này ta phải nghe ngươi nói đạo lý suốt ngày... như rơi xuống vực sâu."

Tống Thanh Thiển bình thản cười: "Ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện đó."

Nàng tự tin đến thế, nhưng Tiêu Bắc Đường nhìn nàng vẫn không khỏi bất an.

Sau giờ ngọ, mọi người trở lại học đường, Tống Thanh Thiển chậm rãi bước vào, đưa mắt nhìn quanh.

"Tống tiên sinh hảo!" Lục Vô Ưu đứng lên đầu tiên, chắp tay hành lễ.

Tiêu Bắc Đường lúc này mới hậu tri hậu giác đứng lên: "Tống tiên sinh hảo."

Những người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy chào. Tống Thanh Thiển khẽ gật đầu đáp lễ: "Ngồi."

Lưu Khánh chỉ vào tấm thiếp trước mặt nàng nói: "Tống tiên sinh, chúng ta đã viết tên ở mặt trước, mặt sau ghi hạng mục muốn cùng tiên sinh thi đấu."

Tống Thanh Thiển vén tay áo, cầm thiếp mở ra. Bốn cái tên đầu nàng đều quen thuộc.

Đánh cờ, ngâm thơ, đối câu thì còn bình thường, nhưng xúc xắc, Khổng Minh khóa... Mấy cái gì thế này? Nàng lập tức nhớ lại lời Tiêu Bắc Đường nói buổi sáng, nghẹn cười rồi đọc tiếp.

Tên nhiều đến mấy chục người. Xem ra lần này nàng làm đúng rồi — hơn phân nửa người đều chưa phục nàng.

Thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa... trong thiên hạ, người tinh thông hết mọi thứ vốn chẳng nhiều. Nhưng hôm nay nàng sẽ đối từng người một. Thật phải cảm ơn tổ phụ nghiêm khắc năm xưa, mới rèn được cho nàng bản lĩnh này.

Theo trình tự, đầu tiên là Lục Vô Ưu đánh cờ. Lục Vô Ưu hứng khởi ngồi xuống đối diện, cười hỏi: "Tiên sinh muốn cầm đen hay trắng?"

Tống Thanh Thiển điềm nhiên đáp: "Đều được, ngươi chọn đi."

"Tiên sinh thuần khiết như ngọc, màu trắng hợp với tiên sinh nhất, vậy học trò xin được cầm đen." Lục Vô Ưu đưa quân trắng cho nàng.

Sau khi rơi xuống vài quân, Tống Thanh Thiển phát hiện nàng ta cố tình đánh loạn — rõ ràng biết chơi nhưng giả vờ yếu để nàng thắng.

"Lục Vô Ưu, ngươi nghiêm túc đi." Tống Thanh Thiển quay đầu nhìn quanh: "Các ngươi cũng vậy."

Tiêu Bắc Đường lập tức có chút chột dạ.

Lục Vô Ưu mặt dày cười: "Tống tiên sinh, ta vốn nghiêm túc mà."

Tống Thanh Thiển chẳng buồn cảm kích: "Nếu các ngươi không nghiêm túc, ván này ta nhận thua."

Lục Vô Ưu vội vàng đổi sắc mặt: "Đừng mà, Tống tiên sinh, học trò hiểu rồi."

Hai người bắt đầu đấu cờ nghiêm túc. Lục Vô Ưu kỳ nghệ quả nhiên rất khá. Ván này kéo dài rất lâu. Về sau nàng ta đã hoàn toàn quên ý định "phóng nước", cau mày, mỗi nước đi đều hết sức cẩn trọng.

Xung quanh lặng như tờ. Người biết chơi cờ đều hiểu đây là một ván rất tinh diệu.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kém Tống Thanh Thiển một nước. Tống Thanh Thiển thắng.

Lục Vô Ưu đứng lên cúi người hành lễ: "Là học trò quá tự phụ, lại nghĩ có thể thắng tiên sinh. Tiên sinh kỳ nghệ cao siêu, học trò khâm phục."

"Ngươi còn muốn không lượng sức mà đánh với tiên sinh nữa không?" Lục Vô Ưu khinh thường liếc Ngô Thiếu Đàn một cái. Trong danh sách hắn cũng ghi muốn thi đấu cờ.

Ngô Thiếu Đàn chẳng đợi nói, mới vừa rồi xem ván cờ, nếu đổi thành hắn thì đã thua từ sớm. Hắn chắp tay: "Không cần... Học trò xin nhận thua. Tâm phục khẩu phục."

Như vậy, Tống Thanh Thiển đã thắng hai ván. Khóe môi Tiêu Bắc Đường khẽ nhếch, trong lòng tràn đầy niềm hãnh diện — dù không nói ra, chỉ mình nàng biết.

Chương 32: Thi đấu (phần 2)

Cái thứ hai đến lượt Tiêu Lâm, nàng viết ra chính là "xúc xắc", mọi người bật cười vang.

Tiêu Lâm đỏ mặt gãi đầu, cười ngượng: "Học sinh dốt, chỉ biết cái này thôi."

"Không sao." Tống Thanh Thiển cong môi cười nhạt.

Tiêu Lâm lấy ra hai cái bát xúc xắc, mỗi người ba viên.

Nàng ra dáng, giơ tay lắc mạnh, toàn bộ xúc xắc đều nhập vào bát, chỉ nhìn thủ pháp cũng biết nàng đã quen tay. Tiêu Lâm liếc nhanh về phía Tiêu Bắc Đường. Tống Thanh Thiển nhìn ra tâm tư của nàng, nói: "Sở Lâm, cứ việc dùng thật bản lĩnh đi."

Tiêu Lâm do dự một chút, hỏi: "So cái gì?"

"Thực ra ta thích chơi bài chín hơn, so lớn nhỏ đơn thuần cũng hơi nhàm. Nhưng ngươi chọn xúc xắc, vậy thì so điểm lớn đi. Điểm cao thắng, được không?" Nàng nói rồi cũng cầm lấy xúc xắc.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác. Nàng thật sự biết chơi?

"Vậy thì nghe theo Tống tiên sinh." Tiêu Lâm nhẹ nhàng lắc tay, động tác uyển chuyển.

Tống Thanh Thiển cũng chuyển động cổ tay, xúc xắc va vào thành bát phát ra tiếng "lách cách" giòn vang, âm thanh vang khắp gian phòng, mọi người nín thở chăm chú.

Hai người đồng thời úp bát xuống mặt bàn.

"Sở Lâm, ngươi trước đi?" Tống Thanh Thiển nói.

"Được." Tiêu Lâm không chần chừ, lập tức mở ra.

Ba con sáu!

Tiêu Bắc Đường liếc nàng một cái, ánh mắt như nói: Ngươi chơi thật à?

Tiêu Lâm co rúm lại, ánh mắt giải thích, thật sự là nhất thời quên mất — vừa cầm bát lên chỉ nghĩ đến thắng!

Tống Thanh Thiển nhìn qua, khẽ mở bát của mình.

Cũng là ba con sáu!

??? Mọi người không hiểu ra sao, Tống tiên sinh còn là tay chơi bạc?

Tiêu Bắc Đường kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thiển. Tiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Vừa rồi nàng đã quên ý định "thua để yên chuyện", nếu thật sự thắng, Tiêu Bắc Đường có khi muốn bóp chết nàng mất.

"Lại một ván." Tống Thanh Thiển cầm xúc xắc lên. Tiêu Lâm cũng cầm theo.

Mọi người càng hứng thú xem.

Ván thứ hai, vẫn là ba con sáu. Không phân thắng bại.

Tống Thanh Thiển cười nói: "Cứ thế này chắc tới khi trời sáng cũng chưa ra kết quả. So nhỏ thì sao?"

"Được, theo tiên sinh."

Hai người lại lắc xúc xắc, sau đó úp bát xuống bàn.

"Ta mở trước." Tiêu Lâm tự tin nói, khí thế bừng bừng.

Ba con một!

Tiêu Bắc Đường nuốt nước bọt. Hảo lắm, Tiêu Lâm! Rõ ràng giờ nàng đang thực sự chơi nghiêm túc.

Tống Thanh Thiển nhẹ nhàng mở bát.

"Ồ!"

Một tràng tiếng trầm trồ vang lên, mọi người xôn xao bàn tán.

"Này... tính thế nào đây?"

"Ba viên xúc xắc dính vào nhau, trên cùng một viên vẫn còn nghiêng lên một góc."

Tiêu Lâm cầm viên trên cùng lên, phía dưới hai viên đều ra mặt một.

"Tiên sinh hai điểm. Là học sinh thua." Tiêu Lâm chắp tay nhận thua.

Lưu Khánh sốt ruột hỏi: "Này sao có thể tính ngươi thua? Ngươi có phải đang nhường không?"

"Chỉ dựa vào ta thì không lắc ra được như vậy đâu." Tiêu Lâm liếc hắn một cái khinh thường. "Ta thấy ngươi mới là người thua nóng ruột."

"Ngươi!" Lưu Khánh giận dữ phất tay áo, nhưng vốn chẳng có lý để cãi.

"Như vậy Tống tiên sinh đã thắng ba ván, tổng cộng mười ba người, các ngươi chưa ai thắng nổi một ván." Lục Vô Ưu phe phẩy quạt, thong thả đếm tình thế trên sân.

Tiêu Bắc Đường ngồi xuống, ánh mắt sáng lên: "Tiên sinh, tới lượt ta."

Ánh mắt ấy... sao lại có chút ngưỡng mộ? Tống Thanh Thiển liếc nàng một cái, khóe môi cong nhẹ.

"Được. Ngươi phải cố hết sức đấy. Nếu thắng ta, sẽ có thưởng." Tống Thanh Thiển mỉm cười.

"Tiên sinh bất công, tụi ta nãy giờ đâu có phần thưởng." Lục Vô Ưu lẩm bẩm.

"Ngươi toàn thua, cho ngươi thì có ích gì?" Tiêu Lâm châm chọc.

"Kia ta cũng muốn. Biết đâu có động lực ta sẽ thắng!" Lục Vô Ưu hùng hồn.

Tống Thanh Thiển bật cười: "Lần tới."

Lục Vô Ưu liền hớn hở: "Tiên sinh đừng lừa ta!"

Tống Thanh Thiển gật đầu.

"Phần thưởng gì vậy?" Tiêu Bắc Đường mắt sáng rực nhìn nàng, giống chó đen chờ xương.

Tống Thanh Thiển nhìn nàng, không nhịn được bật cười: "Thắng rồi ta sẽ nói."

Nhiệt huyết của Tiêu Bắc Đường bốc lên được một lát, rồi nàng chợt nhớ ra — mình chắc chắn sẽ thua!

Ba chiếc Khổng Minh khóa bày ra trước mắt các nàng.

Tống Thanh Thiển nói: "Theo thứ tự cởi, ai giải xong trước là thắng, được không?"

"Được." Tiêu Bắc Đường đáp.

"Sở Lâm, ngươi hô bắt đầu." Tống Thanh Thiển nói.

"Được." Tiêu Lâm đứng giữa: "Chuẩn bị... bắt đầu!"

Hai người cùng cầm lấy cái thứ nhất. Tiêu Bắc Đường nhìn thấy Tống Thanh Thiển chậm rãi động tay, ngước mắt lên — nàng không động nữa? Sao còn chưa động?

"Ta nói rồi, nếu ngươi không lấy ra thật bản lĩnh, ta sẽ nhận thua." Tống Thanh Thiển bình thản nói.

"Ta nghiêm túc thật mà!" Tiêu Bắc Đường thu hồi ánh mắt, tập trung vào Khổng Minh khóa, ngón tay bật mở.

Tống Thanh Thiển cũng cười nhẹ, rồi nghiêm túc. Nhưng Tiêu Bắc Đường đánh giá mình quá cao. Tay Tống Thanh Thiển nhanh đến hoa cả mắt. Khi Tiêu Bắc Đường mới cầm được cái thứ ba, ba cái khóa của Tống Thanh Thiển đã mở, yên ổn nằm trên bàn.

Tiêu Bắc Đường thở phào. Nàng thua, mà thua thật sự. Kết quả nàng đã đoán, nhưng quá trình lại ngoài dự liệu.

Tống Thanh Thiển đúng là biết đủ thứ! Cái gì nàng cũng giỏi!

Lưu Khánh bực bội nói: "Các ngươi chắc chắn đang thông đồng!"

"Ngươi ghen à?" Lục Vô Ưu bật cười châm chọc: "À à, ta hiểu rồi. Ngươi xem không hiểu, học ít tài hèn, lại còn đổ tại người khác."

"Chậc chậc, đáng thương thật." Tiêu Lâm phối hợp xướng họa.

Một tràng cười bật ra quanh bàn.

Lưu Khánh mặt xám như tro, gằn giọng: "Đừng đắc ý quá."

Hắn ngồi xuống, nói: "Tống tiên sinh, tới học sinh."

Hắn chọn trò đang thịnh hành — hoa dung đạo. Hai người trước mặt đều đặt một bàn.

Sự rối rắm khác nhau, nhưng độ khó cũng không giống nhau. Tống Thanh Thiển chỉ nhìn qua, cầm lấy bàn của mình, bắt đầu chỉnh.

"Tống tiên sinh, còn chưa bắt đầu!" Lưu Khánh ngồi thẳng người, đưa tay cản.

"Ta chỉ chỉnh sao cho bố cục giống ngươi, nếu không sẽ không công bằng." Tay nàng xoay vài cái.

Mọi người nhìn lại, hai bàn giống hệt nhau.

Lưu Khánh ngơ ngác nhìn nàng.

"Lưu Khánh, ngươi còn muốn so à?" Lục Vô Ưu bật ra.

Nàng chỉ mới liếc qua, không thừa một bước, đã chỉnh cho giống. Chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh nàng lợi hại.

"Ngươi hô 'bắt đầu' đi, ta sẽ bắt đầu." Tống Thanh Thiển nói.

"Không cần. Học sinh nhận thua." Lưu Khánh rầu rĩ đứng lên, chắp tay hành lễ, rất lâu mới ngồi xuống.

"Vậy, tiếp theo là ai?" Tống Thanh Thiển nhàn nhạt liếc qua hắn rồi quét ánh mắt khắp phòng.

"Học sinh Chung Dũng, xin tiên sinh chỉ giáo."

Hắn viết "bẻ tay"!

Tiêu Bắc Đường mặt sầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn hắn.

Lục Vô Ưu phẩy quạt, lửa như muốn bay ra: "Hảo kế sách! Sao ta không nghĩ tới chiêu này, có thể nắm tay tiên sinh!"

Chung Dũng cười, liếc Tiêu Bắc Đường. Nàng còn chưa từng nắm tay Tống Thanh Thiển lần nào. Chung Dũng đắc ý! Hắn kéo tay áo Tống Thanh Thiển, muốn kéo nàng đứng lên. Tiêu Bắc Đường giận lắm, đập mạnh xuống bàn: "Muốn so bẻ tay đúng không? Tới đây, ta đấu với ngươi!"

Nàng vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng ngần, chống lên bàn. Chung Dũng nhìn, do dự một chút rồi đưa tay ra — không ngờ bị nàng nắm chặt, ép mạnh xuống mặt bàn.

"Bốp!" Một tiếng vang lớn!

"A!" Chung Dũng kêu thảm thiết.

Sức lực lớn đến mức mọi người nheo mắt, không dám nhìn thẳng — quá thảm, tay hắn đỏ bừng.

Một lát sau, Chung Dũng rút tay ra, vẫy vẫy, rồi thổi phù phù.

"Ngươi!" Hắn trừng mắt giận dữ.

Tiêu Bắc Đường lạnh lùng nhìn hắn. Hắn không hiểu vì sao, trong lòng bỗng run lên, rụt rè đứng dậy bỏ đi.

Tống Thanh Thiển nhàn nhạt mở miệng: "Ván này tính ta thua."

Tiêu Bắc Đường nhíu mày nhìn nàng. Nàng lại chẳng thèm nhìn lại lấy một cái.

Chương 33: Tình địch

Lúc sau, mấy người tiếp tục so tài bằng cách làm thơ làm phú. Tống Thanh Thiển dùng tên giả là Tống Thanh, nếu họ biết nàng chính là Tống Thanh Thiển thì đã chẳng dám không biết lượng sức mà khiêu khích nàng.

Không ngoại lệ, nàng đều thắng.

Quá nửa buổi sau, cũng không cần đấu thêm nữa. Tống Thanh Thiển đứng dậy, đường đường chính chính nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói:
"Như vậy, ta có chỗ nào khiến các vị tiên sinh không phục chăng?"

"Tống tiên sinh!" Mọi người đồng loạt khom lưng, chắp tay thi lễ.

Viện trưởng Quốc Tử Giám nghe nói buổi chiều bên này náo động ầm ĩ không yên, liền đến xem xét. Từ cửa sổ nhìn vào, thấy trên bàn toàn là xúc xắc, bài bạc lung tung chứ chẳng phải Khổng Minh khóa hay hoa dung đạo gì cả. Ông run râu, giận dữ quát:
"Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông, lúc này mới nhớ ra trên bàn còn những thứ ấy, vội vàng luống cuống thu dọn.

Viện trưởng lập tức bước nhanh vào phòng. Ông nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, tức đến run người:
"Hoang đường, hoang đường, thật là hoang đường!"

Tiêu Bắc Đường nói:
"Viện trưởng, ngài xin bớt giận, nghe chúng ta giải thích."

Tống Thanh Thiển nhìn nàng một cái — nàng xưa nay không phải người dễ chịu thua như vậy.

"Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích vì sao các ngươi trong giờ học lại chơi những thứ rối loạn này à?" Viện trưởng trợn mắt, nước bọt bắn tung.

Lục Vô Ưu cố gắng chọn lời:
"Chúng ta... không phải đang chơi! Viện trưởng, chúng ta... chúng ta là đang..."

Tình huống hiện tại, thật sự khó giải thích.

"Tống tiên sinh! Ngươi theo ta." Viện trưởng giọng nghiêm nghị, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói tiếp:
"Còn các ngươi, dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi, lát nữa ta tính tiếp với các ngươi!"

Nói xong, ông chắp tay sau lưng xoay người rời đi.

Tống Thanh Thiển nhìn lướt qua đám người, thần sắc bình tĩnh:
"Các ngươi thu dọn sạch sẽ đi, ta đi trước."

Nàng thong thả đi theo sau viện trưởng.

Ánh mắt Tiêu Bắc Đường vẫn đuổi theo bóng nàng cho đến khi khuất xa.

Tiêu Vạn Kỳ vỗ vai nàng:
"A Đường, đừng nhìn nữa. Đi thôi."

"Ta sao cứ thấy A Đường, ngươi đối với Tống tiên sinh có chút khác thường vậy?" Tiêu Lâm suy nghĩ kỹ, chợt bừng tỉnh ngộ, ý thức được xung quanh còn người, liền hạ giọng hỏi:
"Ngươi chẳng lẽ... thích nàng à?"

"Tống tiên sinh như vậy, ai mà không thích?" Lục Vô Ưu ở ngay phía sau, nói rõ mồn một.

"Ngươi nói gì?" Tiêu Bắc Đường nhíu mày nhìn nàng.

Lục Vô Ưu cười, chậm rãi xòe quạt phe phẩy, không chút kiêng dè nói:
"Tại hạ mến mộ Tống tiên sinh."

Tiêu Bắc Đường cau mày sâu hơn. Nàng nhìn Lục Vô Ưu từ trên xuống dưới — y phục nàng mặc chứng tỏ nhà giàu có, lớn lên cũng thanh tú, tính tình lại thẳng thắn, hoạt bát. Tống Thanh Thiển... liệu có thích kiểu người như thế này?

Không đúng, nàng đã là thê tử của ta rồi — người khác chỉ được phép mơ tưởng thôi! Tiêu Bắc Đường thầm nghĩ trong lòng.

Nàng lạnh lùng nói:
"Ta khuyên ngươi nên dập tắt suy nghĩ đó đi."

Lục Vô Ưu cười nhạt, buông tay:
"Không khéo, tính ta vốn không nghe lời khuyên. Huống chi ta đối với Tống tiên sinh là thật lòng mến mộ, rất rất thật lòng."

Nàng còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ.

Còn chưa đợi Tiêu Bắc Đường đáp, từ góc phòng vang lên một tiếng trách mắng:

"Vô sỉ! Nàng là tiên sinh của ngươi đấy!"

Triệu Tử Minh đập bàn đứng dậy.

Hắn mặc áo vải xanh mộc mạc, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sáng rực có thần.

Hắn xuất thân nghèo khó, may nhờ Thừa tướng giúp đỡ mới được vào học ở Quốc Tử Giám, là người rất chính trực, luôn chăm chỉ. Từ nãy đến giờ hắn không tham gia ồn ào, chỉ ngồi ở góc quan sát. Hắn cũng muốn biết Tống tiên sinh này có tài cán thế nào mà có thể vào đây dạy học.

"Huynh đài im lặng nãy giờ, ta còn tưởng ngươi là người câm." Lục Vô Ưu chẳng những không giận mà còn đùa ngược lại.

"Ta không xưng huynh gọi đệ với kẻ không biết tôn ti!" Triệu Tử Minh tức giận đáp.

......

Viện trưởng đi qua đi lại, lửa giận chưa nguôi, nhíu mày nhìn Tống Thanh Thiển nói:
"Tống tiên sinh, ta biết nói gì với ngươi đây? Trước kia là Tống Tương thân đích thân tiến cử ngươi, nói ngươi có tài lớn, ta mới phá lệ cho ngươi vào Quốc Tử Giám. Nhưng ngươi, vì sao lại hoang đường như vậy?"

Tống Thanh Thiển đem toàn bộ sự việc kể lại một lần.

Viện trưởng nói:
"Bọn họ không phục, ngươi có thể xử phạt một phen là xong, cần gì phải làm trò ồn ào như vậy?"

"Viện trưởng, ta chỉ muốn bọn họ sau này tâm phục khẩu phục."

"Ta đã nói rồi, Khôn Trạch không thích hợp làm tiên sinh. Ngươi xem, quả nhiên là thế. Không hiểu Tống Tương thân vì sao lại hết lòng đề cử ngươi." Ông thở dài một tiếng.

Tống Thanh Thiển nhíu mày:
"Lời này của viện trưởng là sai rồi. Ngài sao có thể chỉ dựa vào chuyện hôm nay mà kết luận Khôn Trạch không thể làm tiên sinh? Huống chi, cho dù ta không được, cũng không có nghĩa Khôn Trạch trên đời này đều không được."

Viện trưởng bị nghẹn một chút nhưng vẫn cố chấp nói:
"Dù thế nào, việc hôm nay không thể bỏ qua dễ dàng. Nếu không thì Quốc Tử Giám này sau còn phép tắc gì nữa?"

"Kia... ý của viện trưởng là phải làm sao?"

"Phạt, tất nhiên phải phạt!"

"Phạt thế nào?"

"Phạt các ngươi quét dọn Quốc Tử Giám mười ngày!"

Tống Thanh Thiển cũng không muốn tranh cãi thêm, liền đáp ứng.

Khi nàng trở lại, mọi người đồng loạt nhìn nàng, muốn từ sắc mặt nàng tìm ra manh mối.

Sắc mặt Tống Thanh Thiển nghiêm lại, thở dài:
"Viện trưởng phạt rất nặng."

"Chẳng lẽ muốn trục tiên sinh ra khỏi Quốc Tử Giám?" Lục Vô Ưu là người đầu tiên lên tiếng.

Tiêu Bắc Đường nhìn nàng — sao lúc nào nàng cũng nhanh mồm hơn mình vậy.

Tống Thanh Thiển im lặng khiến mọi người hoảng hồn.

Nàng nói:
"Không phải như vậy."

"Vậy là đuổi chúng ta ra khỏi Quốc Tử Giám?" Lục Vô Ưu lại hỏi.

"Cũng không phải."

Mọi người đồng loạt thở phào.

Tiêu Vạn Kỳ hỏi:
"Vậy rốt cuộc phạt gì?"

Tống Thanh Thiển nghiêm giọng:
"Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải quét dọn Quốc Tử Giám mười ngày để răn đe."

"Mười ngày quét dọn?" Mọi người khó hiểu, tưởng chỉ cần sai nha hoàn hoặc thư đồng làm là xong, có gì đâu mà phạt.

Tống Thanh Thiển nói:
"Viện trưởng nói, các ngươi không được sai sử nha hoàn hay thư đồng."

Thật ra viện trưởng không nói vậy, chỉ là nàng muốn mài giũa đám công tử tiểu thư này một phen.

Quốc Tử Giám rộng lớn, dựa vào bọn họ quét dọn cũng đủ vất vả rồi.

"Không sao, chỉ là quét tước thôi mà, bọn ta cũng làm được!" Tiêu Lâm khoác lác.

Tống Thanh Thiển mỉm cười:
"Vậy vất vả các vị. Nếu không còn chuyện gì khác, hôm nay mọi người có thể về."

Tiêu Bắc Đường nhìn nụ cười ấy — sao lại có cảm giác nàng đang đắc ý vì kế hoạch của mình?

"Tiên sinh, học sinh muốn đổi chỗ ngồi!" Tiêu Bắc Đường đột nhiên đứng dậy.

Tống Thanh Thiển hơi khó hiểu, chỗ ngồi của nàng vốn là tốt nhất. Nàng hỏi:
"Ngươi muốn đổi đi đâu?"

"Đệ nhất bài, ở giữa."

Tống Thanh Thiển xác nhận lại:
"Ngươi nghiêm túc?"

Tiêu Bắc Đường gật đầu:
"Rất nghiêm túc."

"Ngươi có bằng lòng đổi không?" Tống Thanh Thiển hỏi Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc do dự một lát:
"Ta... học sinh bằng lòng."

Sáng nay nàng đã đụng chạm khiến Tiêu Bắc Đường khó chịu, giờ không dám trái ý nàng nữa.

Tống Thanh Thiển nhàn nhạt nói:
"Vậy đổi đi."

Tiêu Bắc Đường nhanh chóng thu dọn sách vở, bước lên phía trước. Lý Ninh Ngọc bị đẩy ra sau.

"Tống tiên sinh, học sinh cũng muốn đổi!" Lục Vô Ưu giơ tay nói.

"Ân, ngươi muốn đổi đến đâu?"

"Bên cạnh Khương Đường." Nàng chỉ vào chỗ cách Tống Thanh Thiển và Tiêu Bắc Đường không xa.

"Hứa Lương, ngươi có bằng lòng đổi không?"

"Học sinh bằng lòng." Hứa Lương lập tức thu dọn đồ đạc, hắn vốn không muốn ngồi đầu, vì ngồi đó không tiện làm việc riêng.

Lục Vô Ưu ngồi xuống, Tiêu Bắc Đường liếc nàng một cái.

"Còn ai muốn đổi nữa không?" Tống Thanh Thiển hỏi lần cuối.

Không ai trả lời.

"Vậy tan học." Nàng nói xong liền đi ra ngoài.

Tiêu Bắc Đường thu dọn đồ, đuổi theo nàng. Lục Vô Ưu cũng không ngạc nhiên mà chạy theo.

"Tống tiên sinh." Tiêu Bắc Đường vừa đuổi theo vừa gọi.

"Có chuyện gì?" Tống Thanh Thiển liếc nàng rồi nhìn ra phía sau thấy Lục Vô Ưu cũng theo ra. Nàng liếc Tiêu Bắc Đường, ý bảo đừng để lộ thân phận.

Tiêu Bắc Đường theo ánh mắt nàng quay đầu lại, cau mày — lại là nàng!

"Tống tiên sinh, ngài định về luôn sao?" Lục Vô Ưu dừng lại bên cạnh Tiêu Bắc Đường, hỏi.

"Phải. Có việc gì sao?"

Chương 34: Vụ cá cược

Nàng cười rạng rỡ: "Học trò muốn mời tiên sinh cùng ăn một bữa cơm."

"Hảo ý của ngươi, ta ghi nhận, nhưng không cần đâu, ngươi sớm về nhà đi." Tống Thanh Thiển giọng điệu bình thản, nghiêm túc dặn dò nàng.

Nàng vì cớ gì lại ôn hòa với cái kẻ chướng mắt này như vậy? Tiêu Bắc Đường trong lòng không vui.

"Không nghe thấy à, tiên sinh bảo ngươi về nhà, không ăn cơm cùng ngươi." Tiêu Bắc Đường liếc nàng một cái, rồi đắc ý nói: "Tiên sinh, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Nàng sao lại như vậy? Còn phải nhắc nàng rằng ở Quốc Tử Giám phải chú ý lời nói hành động.

Tống Thanh Thiển nhàn nhạt nói: "Khương Đường, ngươi cũng nên sớm về đi."

"Phốc ~ ha ha ha ha. Ngươi... hơn ta ở điểm nào?" Lục Vô Ưu ôm bụng cười lớn.

Tiêu Bắc Đường nghiến răng nghiến lợi, giận dữ rời đi. Đáng lý ra nàng phải đến ngõ nhỏ bên cạnh Quốc Tử Giám chờ để cùng trở về cung, nhưng lúc Tống Thanh Thiển đến nơi, nàng đã không còn ở đó nữa.

"Nàng đâu rồi?" Tống Thanh Thiển hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào ngẩn ra một chút: "Nàng? À à, điện hạ, điện hạ đi trước rồi."

Tống Thanh Thiển nhíu mày: "Đi trước? Cùng Tiêu Lâm các nàng à?"

"Không phải. Điện hạ đi cùng Lục Tử về cung rồi."

"Nói là sẽ đi cùng nhau, còn bảo cùng nhau ăn cơm, sao lại tự đi trước?" Tống Thanh Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ngài nói gì ạ?"

"Không có gì, đi thôi." Tống Thanh Thiển bước lên xe, buông rèm xuống.

Khi nàng trở về Tử Thần Cung, trời đã tối, Tiêu Bắc Đường đang nằm trên ghế bập bênh trong viện, khoan khoái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng nàng trở về, Tiêu Bắc Đường hé một bên mắt liếc trộm.

"Điện hạ sao không đợi ta?"

Tiêu Bắc Đường lầm bầm: "Không phải ngươi bảo ta về nhà sớm à."

"......"

Tống Thanh Thiển liếc nàng một cái — rõ ràng là đang giận dỗi. Nàng hỏi: "Lại làm sao vậy?"

Tiêu Bắc Đường mở mắt ra, ngồi dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi dám cự tuyệt ta trước mặt người khác?"

"Khi nào ta..." Nàng chợt hiểu ra, hóa ra nàng nói chuyện mời ăn cơm. Tống Thanh Thiển liền đáp: "Là vì có Lục Vô Ưu ở đó, ta sợ nàng nhìn ra manh mối."

Tiêu Bắc Đường không vui: "Đừng nhắc tới nàng, nghe đến tên là ta đã bực."

"Nàng trêu ngươi chỗ nào?"

Tiêu Bắc Đường đổi tư thế ngồi, nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Nàng rất tùy tiện, ngươi cách xa nàng ra, không được nói chuyện với nàng!"

Tùy tiện? Ở chỗ nào? Thật ra mà nói, Tống Thanh Thiển lại khá thưởng thức Lục Vô Ưu. Mới mười sáu tuổi mà cờ nghệ đã không tệ. Lời nói mến mộ của Lục Vô Ưu, Tống Thanh Thiển không nghe thấy, nên chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

"Nàng bây giờ là học trò của ta, ta sao có thể không nói chuyện với nàng?" Tống Thanh Thiển thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.

Tiêu Bắc Đường đột ngột đứng bật dậy, lạnh giọng: "Ngươi nghiêm túc một chút! Ta nói thật đấy!"

Tống Thanh Thiển ngừng cười, giọng ôn hòa: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Ngoài chuyện học hành ra, ta sẽ không nói chuyện gì khác với nàng, được chưa?"

"Vậy còn tạm chấp nhận."

Tống Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy giờ có thể đi ăn cơm chưa?"

Tiêu Bắc Đường ngạo kiều xoay người, đi thẳng vào trong phòng. Tống Thanh Thiển bật cười, lập tức theo sau.

......

"Ngươi vì sao chơi xúc xắc giỏi vậy? A Lâm chơi từ nhỏ mà vẫn thua ngươi." Sau bữa tối, Tiêu Bắc Đường tò mò hỏi.

"Điện hạ có biết vì sao trong triều cờ bạc thịnh hành không?"

Tiêu Bắc Đường lắc đầu.

Tống Thanh Thiển thở dài: "Không phải không cấm, mà là cấm không nổi. Sau lưng những sòng bạc phần lớn là bọn quan lại, thương nhân giàu có. Họ kết bè kết phái, thông đồng làm chuyện xấu. Người của triều đình phái đi điều tra, hầu như đều bị họ mua chuộc."

Tống Thanh Thiển liếc nàng, nói: "Kỳ thực ta rất ghét cờ bạc."

Giọng nàng bình tĩnh, nhưng Tiêu Bắc Đường vẫn cảm nhận được sự chán ghét sâu trong lời nói ấy.

Tống Thanh Thiển ngừng một lát rồi hỏi: "Điện hạ cũng biết, có bao nhiêu người vì một canh bạc mà nhà tan cửa nát không?"

Tiêu Bắc Đường trầm mặc.

"Ta biết điện hạ thấy đây chỉ là trò tiêu khiển. Nhưng với người như Tiêu Lâm, có gia thế, thua rồi cũng chẳng sao. Còn người bình thường thì sớm đã cùng đường rồi."

"Có lẽ vậy..."

Tống Thanh Thiển nói thêm: "Con bạc luôn nghĩ mình có thể xoay người, nhưng càng đánh càng lún sâu. Tham lam không đáy, chỉ muốn không làm mà hưởng."

Xem ra nàng thật sự rất chán ghét. Tiêu Bắc Đường hỏi: "Bên ngươi có người như vậy sao?"

"Khi ta mười bốn tuổi, con trai của tiên sinh rất mê cờ bạc. Hắn thường khiến tiên sinh tức đến phát bệnh. Hắn lén bán ruộng đất trong nhà, đem vợ cho người khác làm thiếp, còn khiến mẹ ruột tức mà chết. Ta thấy tiên sinh suốt ngày đau khổ, nên cùng Trương Định Thanh học chơi xúc xắc, tìm cách phá những chiêu trò của hắn."

Nàng lắc đầu: "Nhưng hắn vẫn không hối cải, cuối cùng mất cả mạng. Tiên sinh không chịu nổi biến cố ấy, từ đó đóng cửa không ra ngoài."

"Ta và A Thanh sau đó trà trộn vào sòng bạc, chỉ mong khiến một số người tỉnh ngộ. Nhưng sau đó chúng ta cũng nản lòng."

Tiêu Bắc Đường nhìn nàng, ánh mắt trầm tư.

Tống Thanh Thiển nói: "Nếu sau này điện hạ có thể khiến quốc gia cường thịnh, làm cho sòng bạc không còn lộng hành, thì thật là phúc cho thiên hạ."

Tiêu Bắc Đường không dám hứa. Ngay cả mẫu hoàng còn chưa làm được, nàng sao dám khinh suất.

Thấy nàng do dự, Tống Thanh Thiển không tiếp tục chủ đề này nữa. Nàng khẽ cười: "Điện hạ nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đến Quốc Tử Giám."

Tiêu Bắc Đường gật đầu, tiễn nàng ra cửa.

Sáng hôm sau, Tiêu Bắc Đường mặc bộ đồng phục học sinh màu lam nhạt, đội mũ quan đen. Dáng vẻ thư sinh trẻ trung, khuôn mặt ngọc mày ngài, tinh thần phấn chấn rạng rỡ. Nàng và Tống Thanh Thiển đi riêng, Tống Thanh Thiển vào trước, còn Tiêu Bắc Đường đứng ngoài chờ Tiêu Lâm các nàng.

"Tống tiên sinh, đây là hoa ta tặng ngài." Lục Vô Ưu tươi cười, đưa bó bách hợp ra trước mặt nàng.

"Tại sao lại tặng ta hoa?" Tống Thanh Thiển không nhận, liếc bó hoa rồi nhìn nàng hỏi.

"Hoa đẹp thì phải xứng với mỹ nhân. Tống tiên sinh như tiên tử, đương nhiên phải có hoa tươi đi kèm." Lục Vô Ưu nói rồi đưa hoa tới gần hơn.

Tống Thanh Thiển không nhận, nói: "Hoa rất đẹp, nhưng ngươi hái xuống, chính là hủy hoại nó."

"Hoa đang thắm sắc thì nên hái, đừng đợi khô tàn." Lục Vô Ưu cười nói: "Xưng hô 'Tống tiên sinh' xa cách quá, ta có thể gọi ngài là tiên tử tỷ tỷ không?"

Quả nhiên nàng rất tùy tiện! Tống Thanh Thiển thầm nghĩ Tiêu Bắc Đường nói không sai, thật nên giữ khoảng cách với nàng ta.

"Tiên tử... tỷ tỷ~" Lục Vô Ưu thử gọi một tiếng.

Tống Thanh Thiển nổi hết da gà.

Nàng lùi một bước, nghiêm giọng: "Lục Vô Ưu, ta là tiên sinh của ngươi. Ngươi phải gọi ta là tiên sinh, tôn sư trọng đạo là bổn phận cơ bản. Ngươi vẫn nên gọi ta Tống tiên sinh."

Lục Vô Ưu tiến thêm một bước: "Vậy Tống tiên sinh, xin nhận hoa này, đây là lòng kính trọng và mến mộ của ta dành cho ngài."

Chương 35: Ghen ghét

Tiêu Bắc Đường vừa bước vào cửa liền nhìn thấy nàng bị Lục Vô Ưu quấn lấy, lập tức nổi trận lôi đình, nàng nhanh chóng bước về phía hai người.

Như một cơn gió thốc ngang giữa hai người, nàng còn cố ý húc vào Lục Vô Ưu. Lục Vô Ưu không phòng bị, bông bách hợp trong tay bị nàng đụng rơi xuống đất, bản thân cũng lảo đảo suýt ngã.

Lục Vô Ưu đứng vững, định thần lại, nhíu mày liếc nàng một cái, lạnh giọng nói:
"Khương Đường, ngươi không có mắt khi đi đường à? Đụng người còn không biết?"

Tiêu Bắc Đường khựng chân, xoay người, nhàn nhạt đáp:
"À? Thật sao? Người ở đâu? Ta có thấy ai đâu. Ta chỉ thấy một con mọt ham vui."

"Ngươi!" Lục Vô Ưu tức giận chỉ tay vào nàng. Một lát sau lại thay đổi vẻ mặt, ngoài cười trong không cười, cố ý nói:
"Úc~ ta biết rồi, ngươi ghen với ta. Ghen vì ta đi gần tiên sinh."

Tiêu Bắc Đường lạnh lùng cười:
"Ta ghen ngươi? Ngươi điên rồi à? Người ta rõ ràng chẳng thèm tiếp ngươi, ngươi còn cứ bám lấy. Mặt cũng đủ dày thật."

Lục Vô Ưu khẽ cong khóe môi, liếc nàng, giọng lười nhác mà đầy ý khiêu khích:
"Ngươi chính là ghen. Ngươi càng tức thì càng là ghen."

"Ngươi!"

Tống Thanh Thiển thấy hai người một câu qua lại chẳng ai chịu nhường ai, trẻ con hết sức, liền quát:
"Đều câm miệng! Cả hai vào học đường, không được gây chuyện nữa."

Hai người nhìn nàng, rồi lại nhìn nhau, hất tay áo bỏ đi.

"A Đường, ngươi cãi nhau với nàng làm gì? Trước kia ngươi đâu có như vậy." Trong học đường, Tiêu Vạn Kỳ chống cằm nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Bắc Đường nhìn Lục Vô Ưu bên kia đang vừa nói vừa cười với người khác, liếc xéo một cái, đáp:
"Ta không ưa nhìn nàng."

"Nàng chỉ là một kẻ ăn chơi, ngươi chấp làm gì."

"......"

"Tống tiên sinh tốt." Lại là Lục Vô Ưu nhanh miệng chào hỏi khi thấy Tống Thanh Thiển bước vào.

Tống Thanh Thiển đáp lễ, ngồi xuống.

Nàng nghiêm giọng nhìn quanh mọi người:
"Hôm nay các vị đều rất biết quy củ, không ai mang nha hoàn đến, rất tốt. Người quân tử phải giữ chữ tín mới có thể lập thân."

Tiêu Bắc Đường ngẩng đầu là có thể thấy nàng, khoảng cách rất gần. Nàng cúi đầu, mở sách, hàng mi dài khẽ rung, sống lưng thẳng tắp.

Tống Thanh Thiển bỗng ngẩng đầu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn thẳng mình. Nàng hắng giọng, nói:
"Hôm nay ta giảng với các vị 《Trung Dung》..."

......

Tống Thanh Thiển buông sách, hỏi:
"Mới rồi theo lời giảng, các vị có điều gì chưa hiểu chăng?"

Lục Vô Ưu cười nói:
"Tiên sinh giảng thật hay, học trò không nghi hoặc gì."

"Vuốt đuôi nịnh hót." Tiêu Bắc Đường khinh thường liếc nàng một cái, lẩm bẩm.

Tống Thanh Thiển liếc nàng sâu một cái, nàng mới ngồi thẳng, hơi cúi đầu xuống.

"Hôm nay đến đây thôi." Tống Thanh Thiển gấp sách, chậm rãi đứng dậy, nói:
"Ta sẽ cùng các vị quét dọn Quốc Tử Giám."

Tiêu Lâm bật dậy nói:
"Không cần tiên sinh động tay, bọn ta làm là được."

"Chuyện này cũng có phần lỗi của ta, nên cùng các ngươi chịu phạt."

Tiêu Bắc Đường thu dọn túi sách đưa cho Lục Tử.

Lục Tử nhận lấy, lắp bắp nói:
"Chủ tử, nô tài có thể làm thay ngài, ngài đâu cần tự tay?"

"Không cần." Nàng cởi áo ngoài, ném cho hắn.

"Chủ tử..."

Nàng không quay đầu, hòa vào hàng người. Tống Thanh Thiển phân công từng người vẩy nước quét sân, đoàn người cầm chổi bắt đầu dọn dẹp.

Tiêu Bắc Đường bám theo Tống Thanh Thiển, Lục Vô Ưu cũng bám theo nàng. Hai người đụng qua đẩy lại, không ai chịu nhường, khiến Tống Thanh Thiển bất đắc dĩ ném cây chổi xuống, nói:
"Các ngươi tự mà quét! Ta đi chỗ khác."

Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Hai người trợn trắng mắt nhìn nhau rồi tiếp tục quét, vẫn chẳng ai nhường.

Quét được sáu ngày, Tiêu Lâm duỗi lưng, đấm eo than mệt.

Thỉnh thoảng có học sinh từ học đường khác ló ra nhìn, ánh mắt đầy châm chọc.

"Đó là nhóm học trò mà Tống tiên sinh dẫn hả?"

"Chậc chậc, Khôn Trạch làm sư, thật là hoang đường. Dạy hư cả đám. Uổng làm người dạy học."

"Đúng vậy, nghe nói Tống tiên sinh dẫn học trò, trong giờ học không đàng hoàng, còn dám đánh cược. Bị phạt quét sân 10 ngày đấy."

"Theo ta thấy, phạt nhẹ, nên trục xuất hết khỏi Quốc Tử Giám!"

"Ai, đời thật loạn!"

"......"

"Nói cái gì đó?!" Tiêu Lâm đập chổi xuống đất.

"Chúng ta nói sai à? Nếu không có lỗi sao lại bị phạt?"

"Đó là Tống tiên sinh không muốn cãi nhau với viện trưởng. Chỉ là quét sân, phạt nhẹ thôi, có gì lớn đâu?" Tiêu Vạn Kỳ chen vào cãi lại.

"Đó là viện trưởng rộng lượng. Hơn nữa Tống tiên sinh có thể vào Quốc Tử Giám, chắc chắn bối cảnh không đơn giản. Viện trưởng còn phải kiêng dè đấy."

"Đúng vậy, biết đâu còn có bí mật không tiện nói ra." Tôn Thành hất mặt nói.

Tôn Thành là con nhà thế gia, nổi bật trong Quốc Tử Giám, ngày thường ương ngạnh, chẳng ai dám cãi.

Bọn hắn đứng phía sau cười khẩy.

"Ngươi mà còn nói bậy, ta xé nát miệng ngươi đấy." Tiêu Lâm ném chổi, vén tay áo, bước lên vài bước, chống nạnh quát.

Tiêu Vạn Kỳ kéo nàng, khuyên:
"Thôi. Chúng ta đi chỗ khác, chỗ này cũng quét xong rồi."

"Phải, mau đi thôi, xui xẻo." Tôn Thành vẫn buông lời khiêu khích.

"Ngươi nói lại lần nữa!"

"Hối! Khí!" Tôn Thành gằn từng chữ.

Tiêu Lâm phóng ra như tên, Tiêu Vạn Kỳ chưa kịp cản, nàng đã lao vào đấm hắn một cú. Sau đó bị người kéo ra.

Tôn Thành đỏ mặt, định đánh trả, bị bạn học phía sau giữ lại. Hắn vùng vẫy, gào lên:
"Món lòng! Ngươi dám đánh tiểu gia à?!"

Tiêu Vạn Kỳ ban đầu định can ngăn, nhưng nghe hai chữ "món lòng", ánh mắt lạnh hẳn, xông lên đấm thêm một cú. Hắn còn định đánh nữa thì bị kéo lại.

Tôn Thành bị giữ, mặt đỏ bừng, gân cổ nổi rõ, chân đạp loạn, gào thét:
"Buông ta ra! Hôm nay nếu ta không đánh chết bọn chúng, thề không làm người!"

Lúc này Tiêu Bắc Đường và các nàng nghe động đã kéo nhau tới.

Khung cảnh hỗn loạn.

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Bắc Đường thấy Tiêu Lâm và Tiêu Vạn Kỳ bị túm chặt, miệng còn hò hét, tức giận muốn xông lên, ngạc nhiên không thôi.

"Bọn họ vũ nhục Tống tiên sinh!" Tiêu Lâm phẫn nộ đáp.

Vũ nhục tiên sinh?! Mọi người đồng loạt ném chổi xuống đất, xông vào. Lưu Khánh và Lục Vô Ưu cũng nhập cuộc.

Đám bạn học thấy tình hình căng, thả Tôn Thành ra, người thân cận với hắn cũng lao vào đánh. Cuộc ẩu đả bùng nổ không thể ngăn.

Ngươi đấm một quyền, ta đá một cước, kẻ ngoài cuộc sợ xảy ra chuyện liền chạy đi báo tiên sinh và viện trưởng.

Mấy người vội vã chạy tới. Khi họ đến nơi thì bọn học trò đã quần thảo một chỗ, hỗn loạn vô cùng, mặt mũi máu me.

"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Viện trưởng chán nản, đấm ngực dậm chân.

"Các ngươi mấy đứa, còn không mau dừng tay!" Tống Thanh Thiển quát.

Mấy người chẳng buồn nghe, vẫn đấm đá chan chát.

"Dừng tay! Dừng tay! Mau dừng tay!" Viện trưởng sốt ruột đến độ giậm chân liên hồi. Đây e là trận ẩu đả lớn nhất từ khi Quốc Tử Giám lập trường tới nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt