Chương 105: Kim Trí Tú & Kim Trân Ni (3)

"Cuộc họp đã xác nhận..." Kim Trân Ni lẩm bẩm, đánh chữ vào Word, hoàn thành đoạn cuối cùng, một dấu chấm tròn.

Bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, cô đứng lên với cái eo đau nhức, chưa kịp vươn vai, đã nghe thấy tiếng réo từ trong bụng. Kim Trân Ni đấm đấm lưng eo, chuyển mình từ dưới đất lên ghế sô pha, lấy điện thoại ra, bỏ qua những cuộc gọi nhỡ không ai nghe máy, cũng không đọc những tin nhắn trộn lẫn trong đó, trực tiếp vuốt mở, nhấn vào ứng dụng giao hàng.

Cô sắp đói chết rồi.

Sau khi đặt hàng và xác nhận thanh toán, Kim Trân Ni an tâm nhắm mắt lại, nằm ngay đơ trên ghế sô pha.

Ding dong ——

Chuông cửa vang lên.

Kim Trân Ni mở to mắt, nhìn vào điện thoại của mình, mới chỉ có mười phút, giao đồ ăn nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ là bởi vì quá muộn không có ai nên giao hàng nhanh sao?

"Tới đây, chờ một chút." Bất luận thế nào, Kim Trân Ni vẫn đứng dậy.

Kim Trí Tú ở ngoài cửa đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời không thể tin được.

Suốt hai tiếng đồng hồ, cô ấy bấm chuông cửa không ai ở nhà, gọi điện thoại không ai nghe máy, bây giờ đột nhiên có tiếng bước chân truyền ra từ bên trong!

Kim Trí Tú vội vàng chỉnh sửa dung nhan, đứng ngay ngắn ở cửa. Nghĩ đến điều gì đó, cô ấy mím môi nở một nụ cười, lộ ra răng khểnh.

Kim Trân Ni khen răng khểnh của cô ấy đáng yêu.

Cô ấy cần cải thiện độ thiện cảm của mình, sau này cô sẽ càng thích cô ấy nhiều hơn. Nhưng Phác Thái Anh cũng có nói, tình yêu cần phải giữ được cảm giác mới mẻ, thỉnh thoảng có thể giở trò lạt mềm buộc chặt. Cô thích thì cô ấy bày cho cô xem, ngộ nhỡ cô rất nhanh không còn thích nữa thì phải làm sao?

Con người đều là có mới nới cũ.

Kim Trí Tú thực sự không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.

Từ mắt mèo, nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai, Kim Trân Ni dừng bàn tay đang định vặn tay nắm cửa lại.

Sao có thể là cô ấy?

Kim Trân Ni lật xem các tin nhắn WeChat trên điện thoại từ dưới lên trên. Hai giờ trước, Kim Trí Tú gửi cho cô một câu: [Tôi đang ở trước cửa nhà em]

Những ngón tay buông thõng bên người Kim Trân Ni từ từ siết chặt lại, móng tay dài chưa cắt cắm sâu vào lòng bàn tay.

Kim Trí Tú đợi một hồi, sau đó cửa được mở ra từ bên trong.

Ngay khi nhìn thấy Kim Trân Ni, cô ấy cười toe toét, không thể nhớ nổi lạt mềm buộc chặt gì đó nữa, thế giới có thể nhìn thấy trước mắt đều được gương mặt của cô ấy chiếu sáng.

"Em ngủ chưa?" Kim Trí Tú hỏi cô rất nhẹ, nâng túi nhựa trong tay lên, "Chị mang bữa tối cho em." Sau đó lại ủ rũ nói, "Bây giờ nguội rồi."

Kim Trân Ni hít nhẹ một hơi, ánh mắt nhàn nhạt, vô cảm nói: "Mời vào."

"Cảm ơn." Kim Trí Tú tự nhiên đổi dép, đặt bữa tối ở cạnh cửa. Ánh mắt lướt qua màn hình đen, nhưng từ đèn báo, máy tính vẫn ở trạng thái chờ, lướt qua tấm chăn bị vò nhàu trên ghế sô pha, lướt qua dép lên ở mép ghế sô pha.

Kim Trân Ni chú ý tới ánh mắt của cô ấy, ma xui quỷ khiến nói: "Tôi vừa mới ngủ trên ghế sô pha."

Cô nhìn thấy đuôi mắt của Kim Trí Tú tràn ra ý cười dịu dàng, trong lòng cũng thả lỏng.

Cho dù là gặp dịp thì chơi, nhưng hai người cũng là bạn gái trên danh nghĩa.

Kim Trí Tú cười hỏi cô: "Em ăn cơm tối chưa?"

Kim Trân Ni trả lời: "Tôi vừa thức dậy, gọi giao hàng rồi."

"Ừm." Kim Trí Tú cong người ra cửa, ném hộp cơm mà cô ấy mang tới vào thùng rác, gọn gàng không chút do dự.

Kim Trân Ni: "..." Cô xông lên hai bước, nhưng vẫn quá muộn. Cô nhìn chằm chằm vào thùng rác, tức giận trừng cô ấy: "Chị muốn đốt tiền à?" Nhìn bao bì đã biết không rẻ chút nào, hâm nóng là có thể ăn được!

"Ngày mai chị sẽ mua cho em một phần khác." Kim Trí Tú không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy.

"Ngày mai chị vẫn chờ ở cửa sao?"

"Tùy thuộc vào ngày mai em có ngủ hay không."

Kim Trân Ni bị lời nói của cô ấy làm cho á khẩu không nói nên lời, nhào tới véo hai bên má của cô ấy, oán hận vặn hai lần: "Chị còn nói! Chị ——"

Kim Trí Tú cúi đầu hôn lên môi cô cực nhanh, ánh mắt rực lửa nhìn cô.

Vừa mở miệng, Kim Trân Ni đã quên mất mình định nói gì.

Kim Trí Tú lại hôn cô lần nữa, ngậm đôi môi mỏng của cô, tiến thẳng một mạch.

Bốc lửa, mê hoặc.

Kim Trân Ni thở dài trong lòng, đưa hai tay ôm cổ Kim Trí Tú để nghênh hợp. Mỗi khi cô cho rằng người trước mặt này có tình cảm thật với cô, Kim Trí Tú luôn dùng hành động của mình để đánh vỡ ảo tưởng của cô.

Cô ấy chỉ mê luyến cơ thể của mình mà thôi.

Có thể chờ ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ chỉ vì muốn lên giường với mình, có phải mình nên tự hào về sức hấp dẫn của cơ thể này không.

Kim Trân Ni cong khóe môi tự giễu.

Đang lúc ý loạn tình mê, chuông cửa lại vang lên.

Kim Trân Ni đẩy đầu Kim Trí Tú ra, trái tim của cô đang phập phồng không kiểm soát được. Cô kéo chiếc váy ngủ chưa chỉnh tề, thở hổn hển nói: "Đồ ăn giao đến rồi, ăn xong rồi nói."

Kim Trí Tú nâng niu gương mặt của nàng, hôn nhẹ một cái, rồi mới đứng đứng dậy đi mở cửa.

Cô ấy mang đồ ăn vào, Kim Trân Ni quét sạch đống đồ lặt vặt trên bàn trà.

Một phần cơm, một phần thịt xào, nói là thịt xào, nhưng chính là một hộp đầy ớt xanh trộn với vài miếng thịt nạc. Kim Trân Ni không phải là người kén ăn, ăn ớt xanh trộn cơm ngon lành.

Kim Trí Tú ở bên cạnh nhìn cô ăn, cau mày.

Nếu biết cô ăn loại thực phẩm này, mình phải ra ngoài mua một phần khác.

Kim Trân Ni gắp một miếng thịt xào từ trong đống ớt xanh, đưa lên miệng Kim Trí Tú: "Ăn không?"

Kim Trí Tú mím môi mỏng, lắc đầu.

Kim Trân Ni thu tay lại đưa vào miệng mình, lại đút một ngụm cơm.

Hai người đột nhiên trở nên rất yên lặng.

Kim Trí Tú theo bản năng cảm thấy sự yên tĩnh này không ổn, nhưng cô ấy không biết nên bắt đầu từ đâu. Kim Trân Ni đang ăn cơm, muốn nói gì cũng phải chờ cô ăn xong.

Kim Trân Ni đặt đũa xuống.

Kim Trí Tú tiến lên dọn dẹp, buộc chặt túi rác, cầm trong tay, trước lạ sau quen nói: "Tôi đi vứt rác." Kim Trân Ni vẫn ăn mặc không tiện.

Kim Trân Ni cười như không cười, nói: "Sở thích của chị thật đặc biệt."

Kim Trí Tú: "???"

Kim Trân Ni không nói tiếp: "Đi đi, tôi ở đây chờ chị."

Sau khi Kim Trí Tú rời đi, Kim Trân Ni ngồi một lúc, mở ngăn kéo dưới bàn trà ra, lấy kềm bấm móng tay, sau khi im lặng vài giây, bắt đầu cắt tỉa móng tay. Cô không phải là người có thể chịu thua thiệt, đưa đến tận cửa, tại sao lúc nào mình cũng bị ăn, thế nào cũng phải trả lại.

Ít nhất phải kiếm đủ cả vốn lẫn lãi trước khi chia tay.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng của cô tốt hơn một chút, chỉ cần tách rời thể xác và tinh thần, sẽ không có nhiều vướng mắc như vậy.

Khi Kim Trí Tú trở lại, những gì cô ấy nhìn thấy chính là cảnh tượng Kim Trân Ni đang vui vẻ cắt móng tay.

Kim Trân Ni ngước nhìn cô ấy, cười nói: "Về rồi."

Trên mặt Kim Trí Tú có chút nóng lên, cô khẽ ừ một tiếng, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy kềm cắt móng: "Tôi làm cho."

Kim Trân Ni nghe lời.

Kim Trí Tú nhẹ nhàng kiên nhẫn cắt tỉa móng tay cho cô. Bàn tay rảnh rỗi của Kim Trân Ni không thành thật, khi chạm vào mặt của Kim Trí Tú, khi véo tai của Kim Trí Tú.

Rất ngứa.

Kim Trí Tú nghiêng đầu đi, buồn cười: "Đừng nhúc nhích."

Kim Trân Ni cố ý trêu chọc cô ấy: "Tôi không thể cử động sao?"

Đầu ngón tay mảnh khảnh như hành lá mơn trớn trên cổ cô ấy, rồi nhảy múa nhẹ nhàng đầy khıêυ khí©h.

Ánh mắt của Kim Trí Tú nhìn cô thật sâu: "Nếu còn động tay động chân, em sẽ gánh lấy hậu quả."

Kim Trân Ni nhìn thẳng vào mắt cô ấy, khıêυ khí©h dùng ngón trỏ kéo cổ áo của cô ấy.

Kim Trí Tú rũ mắt xuống, không nói nữa, Kim Trân Ni tùy tiện làm bậy, rất nhanh sẽ được giáo huấn.

Cô trầm mê trong cảm giác mà Kim Trí Tú mang lại cho cô, tất cả những cảm xúc mà cô không thể và không dám bày tỏ thành lời đều được trút hết ra ngoài.

Dường như Kim Trí Tú cũng phát hiện Kim Trân Ni nhiệt tình hơn so với hai ngày trước, cả người bốc hỏa.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Kim Trân Ni ôm chặt lấy cô ấy, như thể muốn hòa tan triệt để trong vòng tay của cô ấy.

Kim Trí Tú trở nên kích động không kiềm chế được, cắn mạnh vào môi cô.

Thanh âm sắp thoát ra của Kim Trân Ni bị cô ấy chặn lại trong cổ họng, biến thành một tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi.

Lý trí của Kim Trí Tú hoàn toàn bị cắt đứt, cô ấy giữ cô lại trong vòng ôm của mình, không cho phép cô trốn, thậm chí không cho phép né tránh, không biết mệt mỏi mà đòi lấy trong tiếng cầu xin của Kim Trân Ni, cô ấy có được toàn bộ.

Một con bạc, một kẻ điên.

Kim Trân Ni hất chăn ra, uống nước do Kim Trí Tú đưa tới, nghĩ thầm.

Kim Trí Tú lại cầm kềm cắt móng lên.

Kim Trân Ni đưa tay còn lại qua cho cô ấy.

Cách lần cắt tỉa trước hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng này, thời gian mà Kim Trân Ni duy trì sự tỉnh táo không quá mười phút. Ánh mắt của cô lại rơi vào Kim Trí Tú, trầm tư.

Kim Trí Tú mỉm cười: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Kim Trân Ni lắc đầu.

Kim Trí Tú tiến đến hôn cô, Kim Trân Ni nghiêng đầu tránh cô, khàn giọng nói: "Không muốn."

Kim Trí Tú nói: "Tôi chỉ hôn em thôi."

Kim Trân Ni vẫn lắc đầu.

Kim Trí Tú không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, dùng dũa mài móng tay của cô cho trơn nhẵn. Kim Trân Ni vuốt mu bàn tay của mình xuống, ngồi dậy: "Tôi muốn đi tắm."

"Tôi ôm em đi? Hay em tự đi?"

"Tôi tự đi." Kim Trân Ni đỡ vai Kim Trí Tú đứng dậy, cơn đau đột ngột khiến cô suýt chút nữa quỳ xuống. Cô thầm nghiến răng nghiến lợi, cố chịu đựng, tự mình bước vào phòng tắm.

Kim Trí Tú đi theo sau cô.

Bịch một tiếng, trước mũi truyền tới một luồng gió mát, cửa phòng đóng lại trước mắt cô ấy.

Kim Trí Tú yên lặng đứng ở cửa, cười trầm thấp.

Vừa rồi mình quá đáng như vậy, Kim Trân Ni có chút giận dữ cũng là bình thường, hoặc chính là... thẹn thùng?

Nghĩ đến từ ngữ hiếm khi được sử dụng này, Kim Trí Tú lại bật cười. Sợ tiếng cười của mình truyền vào bên trong, cô ấy hắng giọng, cố gắng trấn định tâm trí đang phát sốt của mình.

Cô ấy rất vui mừng, cô ấy thích Kim Trân Ni, và Kim Trân Ni cũng thích cô ấy.

Kim Trân Ni quấn khăn tắm đi ra, Kim Trí Tú trực tiếp ôm lấy cô, hôn mỗi bên má của cô một cái, giống như người lớn hôn trẻ con.

Kim Trân Ni trợn mắt khinh thường, đi về phía phòng ngủ: "Tôi đi ngủ trước."

"Được." Kim Trí Tú trả lời trong vô thức, sau đó mới nói: "Đi ngủ?!"

"Đúng vậy, nếu chị không nhanh đi tắm, tôi sẽ ngủ mất." Kim Trân Ni cố ý đưa tay cho cô ấy xem, nói: "Cắt sạch rồi."

"Tôi đi ngay bây giờ."

"Chờ một chút." Kim Trân Ni đột nhiên ngăn cô ấy lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Kim Trân Ni nhìn cô ấy một cái thật sâu: "Không có gì, chị đi đi."

Kim Trí Tú đứng trước mặt cô không nhúc nhích.

Kim Trân Ni: "Hửm?"

Kim Trí Tú sắp xếp ngôn từ cho đâu ra đấy, lại nói một cách nghiêm túc lạ thường: "Nếu em có gì muốn nói, cứ nói với tôi, tôi có thể tin tưởng được." Nếu không nhìn ra Kim Trân Ni có tâm sự, cô là một đứa ngốc.

Kim Trân Ni: "..."

Mối quan hệ của bọn họ là gì, cô ấy có thể tin tưởng được, người nước ngoài này, có lẽ cô ấy cũng không biết câu này có nghĩa là gì. Kim Trân Ni xua tay, không kiên nhẫn nói: "Nhanh đi tắm đi."

Cô cũng muốn kiểm tra xem vũ khí mới của mình có hoạt động tốt không.

Kim Trí Tú cau mày, nhìn lại Kim Trân Ni. Kim Trân Ni đọc được sự ủy khuất từ trong ánh mắt của cô ấy.

Kim Trân Ni: "..."

Cô gái lớn Kim Trân Ni lên kiệu hoa —— lần đầu tiên, đang tra tài liệu trên mạng. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, cất vào dưới gối, ra vẻ bình tĩnh nhìn sang.

Kim Trí Tú mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, vén chăn lên ngồi bên cạnh Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni nghiêng người, đốt ngón tay chạm vào cằm cô ấy, hôn một cách tự nhiên. Kim Trí Tú thoạt nhìn có chút không yên lòng, thậm chí còn hơi chống cự, cưỡng chế áp chế ý nghĩ cự tuyệt.

Khi đầu lưỡi của Kim Trân Ni liếʍ mở khoang miệng của cô ấy để đưa vào, đầu lưỡi đẩy nhau mấy lần, Kim Trí Tú cảm thấy hơi choáng váng. Ngón tay siết chặt đầu vai Kim Trân Ni, mặc cho cô làm xằng làm bậy với mình, không chống cự chút nào.

Kim Trân Ni mở mắt ra, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đang nhắm mắt tiếp nhận, làn da nơi khóe mắt ửng hồng vì động tình, cảm giác mới mẻ che lắp hết tất cả tạp niệm.

Cô hoảng hốt nghĩ: Thì ra là như thế này.

Cô kiềm chế suy nghĩ trả thù vi diệu, chỉ toàn tâm toàn ý làm tốt chuyện trước mắt.

Sự dịu dàng và cẩn trọng của Kim Trân Ni làm cho Kim Trí Tú trở nên vừa ngọt vừa mềm, thanh âm cũng mềm mại giống như mèo, trong phòng ngủ đủ yên tĩnh, để Kim Trân Ni có thể nghe thấy tất cả.

Kim Trân Ni đỏ mặt, mím chặt môi, mồ hôi rơi trên mặt Kim Trí Tú.

Mùa hè đêm ngắn ngày dài.

Trời đã rạng sáng, mí mắt của Kim Trân Ni đánh nhau, nhìn ánh mặt trời dần dần xuyên qua rèm cửa, chiếu vào trong phòng.

"Hôm nay em định xin nghỉ phép à?" Kim Trí Tú ôm cô, hỏi, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng. Nếu xin nghỉ phép, cô ấy có thể ở lại thêm một thời gian nữa.

"Chị thông minh quá." Kim Trân Ni vừa giận vừa bực liếc nhìn cô ấy, sau đó nhắm mắt nói: "Không xin nghỉ, một tiếng nữa gọi tôi dậy."

Kim Trí Tú thất vọng nói: "Ồ."

Vậy không phải cô ấy sẽ bị đuổi lần nữa sao?

Kim Trí Tú đặt đồng hồ báo thức, đánh thức Kim Trân Ni đúng giờ. Thừa dịp cô nhắm mắt rửa mặt mơ màng sắp ngủ, cô ấy có ý đồ thương lượng với cô: "Tôi có thể ở đây chờ em tan ca được không?"

Kim Trân Ni nhướng mi, thản nhiên liếc cô ấy một cái: "Chị đoán xem?"

Kim Trí Tú giả bộ đáng thương: "Tôi buồn ngủ..."

Kim Trân Ni dễ dàng nhìn thấu cô ấy: "Giường của tôi quá nhỏ, ngủ không thoải mái."

"Thoải mái! Tôi không kén chọn!"

"..."

Kim Trí Tú tiền trảm hậu tấu, trực tiếp nhảy lên giường, đắp chăn, giả vờ ngủ.

Sau khi rửa mặt xong, Kim Trân Ni đi tới đá vào góc giường: "Đứng lên."

Kim Trí Tú bắt đầu ngáy ngủ.

Kim Trân Ni: "Chị là lưu manh sao?"

Kim Trí Tú mắt điếc tai ngơ.

Phác Thái Anh nói rồi, trước mặt bạn gái, không có gì gọi là mặt mũi.

Cô ấy nín thở, lắng nghe Kim Trân Ni ở bên ngoài mắng cô ấy vài câu, sau đó tiếng bước chân xa dần. Một lúc sau, cô lại bước vào, không nghe ra cảm xúc mà nói: "Trong tủ lạnh có bánh mì và sữa, còn có thịt và đồ ăn, tùy chị muốn nấu ăn hay gọi đồ ăn."

Kim Trí Tú không trả lời.

Kim Trân Ni nói: "Không đuổi chị ra ngoài, nghe thấy thì duỗi tay ra."

Ba giây sau, một chân từ từ duỗi ra từ tấm chăn dưới chân giường, bàn chân lắc lắc, mu bàn chân trắng nõn mềm mại, phảng phất có chút nịnh nọt.

Kim Trân Ni suýt nữa không thể nhịn cười, ho khan: "Người nước ngoài các chị không phân biệt được tay và chân à?"

"..." Kim Trí Tú không dám lộ mặt, ở dưới chăn lúng túng nói: "Em đi làm đi."

Kim Trân Ni nói: "Tôi không đi."

Kim Trí Tú có thể cảm giác được mặt giường trũng xuống, là Kim Trân Ni ngồi xuống mép giường, sau đó tay cô nắm lấy góc chăn, chuẩn bị vén lên...

"Sắp muộn rồi, tôi đi trước." Kim Trân Ni bỏ lại một câu rồi rời đi vô cùng dứt khoát.

Không lâu sau, Kim Trí Tú nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ phòng khách.

Kim Trí Tú vội vàng đứng dậy, chỉ kịp ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng còn sót lại trong không khí.

Kim Trí Tú không muốn mặt mũi nữa, thành công ở lại chỗ Kim Trân Ni ba ngày. Ngày đầu tiên, Kim Trân Ni trợn mắt nhìn cô ấy, ngày thứ hai ngày thứ ba, cô đã quen với việc buổi tối trở về, ăn cơm hộp nóng hổi có sẵn.

Không phải Kim Trí Tú không chịu đích thân xuống bếp, mà là Kim Trân Ni không đưa chìa khóa cho cô ấy, cô ấy ra ngoài sẽ không vào được. Trong tủ lạnh chỉ có nguyên liệu làm món Trung, cô ấy không biết làm thế nào. Nhìn vào công thức làm một món ăn, nếm thử một miếng, rồi vứt cả đĩa vào thùng rác.

Kim Trí Tú đưa miếng tôm hùm đã bóc vỏ cuối cùng lên môi Kim Trân Ni, Kim Trân Ni đẩy lại: "Tôi không ăn được nữa."

Kim Trí Tú tự mình ăn, đi rửa tay, trở lại ngồi xuống, nói: "Ngày mai tôi trở về Mỹ."

Kim Trân Ni há to miệng, một lúc lâu sau, trả lời: "Ồ."

"Em muốn tiễn tôi không? Ngày mai là cuối tuần." Vốn dĩ Phác Thái Anh muốn tiễn cô ấy, nhưng bị Kim Trí Tú vứt bỏ không thương tiếc.

"Tôi không thể dậy nổi." Kim Trân Ni uyển chuyển từ chối.

"Máy bay buổi chiều."

"Vậy thì..." Kim Trân Ni mím môi, "Cứ tiễn đi."

Coi như là cảm ơn cô ấy đã hầu hạ cô mấy ngày nay, cô đã rất vui vẻ.

Buổi tối đương nhiên là một đợt triền miên, ước chừng lần này Kim Trí Tú ít nhất phải đi một hai tháng, còn chưa kịp tách ra, nỗi buồn đã nhấn chìm cô ấy mất rồi. Cô ấy cắn vào tai Kim Trân Ni, từ trong mê loạn, Kim Trân Ni nghe thấy một giọng nói: "Em có muốn đi Mỹ với tôi không?"

"Không đi." Cô từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Vậy em chờ tôi trở về."

"Không chờ."

"Đừng lộn xộn..." Kim Trí Tú vừa hôn lên khóe môi cô vừa lẩm bẩm.

Kim Trân Ni nghĩ: Ai lộn xộn với chị?

Nghỉ ngơi lúc bình minh.

Kim Trí Tú nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, trở về khách sạn, hành lý của cô ấy đều ở khách sạn. 12 giờ trưa, Kim Trân Ni nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhận được một bữa trưa thịnh soạn mà Kim Trí Tú mang tới cho cô.

Vì bữa trưa này, trên suốt quãng đường đến sân bay, vẻ mặt của Kim Trân Ni rất ôn hòa.

Kim Trí Tú hôn tạm biệt Kim Trân Ni tại sân bay, thu hút rất nhiều sự chú ý.

"Phải nhớ tôi." Đôi môi ấm áp của Kim Trí Tú rời khỏi trán cô, cô ấy thì thầm rồi lùi lại một bước.

Kim Trân Ni không trả lời, mỉm cười, vẫy tay với cô ấy.

"Đi đi, lên đường bình an."

Kim Trí Tú đi về phía trạm kiểm tra an ninh, lưu luyến không rời, cẩn thận mỗi bước đi.

Kim Trân Ni: "..."

Vở kịch này có thể kết thúc được chưa?

Diễn viên đầu thai à?

Có phải muốn mình tiễn đưa mười tám dặm đường* không?

(* "Thập bát tương tống" là 1 tình cảnh tuyệt đẹp trong "Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài", là một trong Tứ đại truyền kỳ của Trung Quốc.)

Kim Trí Tú đứng xếp hàng ở trạm kiểm tra an ninh, Kim Trân Ni biết rõ mình nên quay đầu lại và rời đi, nhưng chân của cô dường như đã cắm rễ trên mặt đất, không thể nhúc nhích một chút nào. Nhìn mọi người lướt qua từng bước từng bước, phía sau đầu của Kim Trí Tú cũng không còn nhìn thấy nữa.

Kim Trân Ni lê từng bước trở về, tìm ga tàu điện ngầm, điện thoại trong túi rung lên.

Kim Trí Tú: [Tôi đang ở trong phòng chờ]

Kim Trân Ni: [Tôi đã rời khỏi trạm kiểm tra an ninh, đang ở ga tàu điện ngầm]

Kim Trí Tú: [Sao em không bắt taxi?]

Kim Trân Ni: [Bắt taxi đắt lắm]

[Tin nhắn hệ thống: Kim Trí Tú chuyển khoản cho bạn 10,347 nhân dân tệ]

Kim Trí Tú: [Tôi không có thẻ, chỉ có nhiêu đó tiền lẻ]

Kim Trân Ni rũ mắt cười khẽ, tịch thu, không trả lại.

4 giờ rưỡi chiều, cô nhận được một tin nhắn: [Cất cánh]

Kim Trân Ni nhấn vào ảnh đại diện của Kim Trí Tú, ở góc trên bên phải - xóa liên hệ - xác nhận, liền mạch lưu loát.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Trân Ni (thở phào nhẹ nhõm): Xem như diễn xong rồi, còn rất chuyên nghiệp, diễn đến khi lên máy bay.

Kim Trí Tú: Tôi không phải, tôi không có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro