Chương 17: Tấn công ngực

"Tối nay... em ngủ ở đâu?"

Lạp Lệ Sa bình tĩnh xua tay: "Em lên ghế sô pha ngồi trước đi, tôi rót cho em một ly trà gừng."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn ồ một tiếng, ôm gối đi ra.

Khi bóng lưng của Phác Thái Anh biến mất khỏi tầm nhìn, Lạp Lệ Sa giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên trán mình. Sợ làm Phác Thái Anh chú ý, Lạp Lệ Sa trong phòng bếp bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển đại não.

Cô sẽ sắp xếp cho Phác Thái Anh ngủ ở đâu?

Phác Thái Anh bật cười trước hành động ảo não của Lạp Lệ Sa. Sự buồn cười nhanh chóng biến mất khỏi khóe miệng, nàng lặng lẽ thu đầu lại, khẽ thở dài. Ban ngày, nàng đã tìm hiểu rõ ràng cấu trúc của ngôi nhà này, chỉ có cái giường trong phòng ngủ của Lạp Lệ Sa. Phòng làm việc chỉ có giá sách và bàn làm việc, còn lại thậm chí không có giường xếp hay ghế tựa, miễn cưỡng chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.

Dựa theo tính cách của Lạp Lệ Sa, chắc chắn cô sẽ để nàng ngủ trên giường, còn chính mình ngủ trên ghế sô pha.

Phác Thái Anh mím môi, dựa lưng vào ghế sô pha, ngơ ngác nhìn chăm chú trước mặt.

Leng keng.

Giống như tiếng muỗng va vào bên trong thành ly, Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía cửa phòng bếp.

Lạp Lệ Sa bưng ra một ly trà gừng đang bốc khói, vừa đi vừa thổi khí trên thành ly.

Phác Thái Anh đưa tay cầm lấy.

"Chờ một chút, cẩn thận nóng." Trà gừng được cho vào ly sứ, chỉ có một bên tay cầm, Lạp Lệ Sa tránh tay nàng, đặt ly sứ trên bàn trà.

"Cảm ơn." Phác Thái Anh ngước mắt lên nhìn cô, cong mắt.

"Không có chi." Lạp Lệ Sa trả lời một cách không được tự nhiên, dừng lại một chút, hé môi, "Trước đó ở bên ngoài không phải nói là không cần khách khí như vậy sao?" Phác Thái Anh sẽ ở lại đây một thời gian dài, mỗi ngày đều cảm ơn đi cảm ơn lại, cô không được tự nhiên.

"Vâng, cảm..."

Lạp Lệ Sa từ trên cao nhìn xuống, không kiên nhẫn trách một tiếng.

Phác Thái Anh bộ dạng phục tùng, mím môi, nuốt lại chữ sau cùng. Nàng bưng ly trà gừng trên bàn trà lên, một tay sờ sờ bên cạnh mặt ly, đã ấm tay sẽ không bị nóng, trong lòng phảng phất một dòng nước ấm.

Lạp Lệ Sa như thế này mới là Lạp Lệ Sa mà nàng quen thuộc, tự do, không gò bó.

Lạp Lệ Sa trách nàng xong, chính mình cũng bị giật mình, hắng giọng nói với nàng kế hoạch đã định của mình: "Tối nay, em ngủ trên giường của tôi."

Trong lòng Phác Thái Anh không có chút ngạc nhiên, nàng nhìn trong ánh mắt của người kia rồi biểu hiện một chút ngạc nhiên: "Còn chị thì sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Tôi ngủ trên ghế sô pha."

Phác Thái Anh há to miệng, Lạp Lệ Sa không thể không nói trước: "Em là một bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Đây là nhà của tôi, tôi quyết định, tôi cho em ngủ chỗ nào thì em ngủ chỗ đó."

Phác Thái Anh: "......"

Phác Thái Anh cúi đầu rầu rĩ, sau một lát, lại ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.

Lạp Lệ Sa sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có, vậy em mặc cái gì đi ngủ?" Phác Thái Anh thì thào. Một nét ngượng ngùng hiện lên trên nét mặt, liếc nhìn cô một cái lại cúi đầu: "Khỏa thân ngủ sao?"

Lạp Lệ Sa sặc một tiếng.

"Chuyện đó..."

Khóe môi của Phác Thái Anh mơ hồ cong lên, ánh mắt quan sát cô.

"Tôi, tôi đi tìm đồ ngủ cho em." Lạp Lệ Sa vội vàng xoay người, bước đi quá nhanh, không nhìn đường nên không cẩn thận đập chân vào bàn trà, nhẹ nhàng hít một hơi.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích từ phía sau.

Lạp Lệ Sa: "???"

Nàng không tự chủ nhìn xuống phía dưới. Phác Thái Anh dễ chịu uống trà gừng, khi nghe tiếng, đặt trà gừng xuống, ân cần nói: "Chân chị không sao chứ?"

Lạp Lệ Sa đá đá bắp chân, biểu hiện ra với nàng, nói: "Không có việc gì."

Nói xong, cô không cho Phác Thái Anh có cơ hội nói nữa, tự mình bước vào phòng ngủ.

Phác Thái Anh nghe thấy tiếng đóng cửa, rốt cuộc không nhịn được chống tay lên trán cười khúc khích.

Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, Lạp Lệ Sa vẫn mang vẻ hài hước, thuần khiết như cũ.

Cười một lát, Phác Thái Anh đưa tay xuống nhấp một ngụm trà gừng. Trà gừng vẫn còn nóng, nóng đến đầu lưỡi khiến đầu lưỡi run lên. Tầm mắt nàng lẳng lặng nhìn xuống ly trà gừng màu nâu nhạt trong tay, chậm rãi chớp mắt, đôi mi ẩm ướt.

Nếu như hai người họ chưa bao giờ tách rời nhau, thì thật tốt biết bao.

Lạp Lệ Sa mở tủ, lật tung dãy đồ ngủ. Cô chỉ làm công kiếm tiền mà thôi, đương nhiên sẽ không có một tủ đồ ngủ như hội con nhà giàu trong tiểu thuyết. Chưa kể bình thường, cô là một người có cuộc sống rất giản dị, hầu hết đồ ngủ của cô là áo thun dài. Sau khi tắm xong, cô mặc một cái, tiến vào chăn rồi ngủ.

Cô nhớ lại đồ ngủ mùa hè mà cô nhìn thấy khi đến nhà Phác Thái Anh, dường như tất cả đều là váy, chủ yếu là áo hai dây mát mẻ, lộ vai lộ lưng.

Phác Thái Anh dậy thì từ sớm, đặc biệt lộ ra dáng người khi mặc váy ngủ. Lúc đầu, Lạp Lệ Sa không cảm thấy gì, nhưng về sau tâm tư động khác thường. Mỗi lần đến nhà nàng, cô đều bị tra tấn, nhưng hết lần này tới lần khác, Phác Thái Anh thích dựa vào ngực cô.

Lúc đó, Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh bắt đi học bù. Cô tự nhận mình không phải cổ máy học tập, lại bị việc vặt vãnh làm phân tâm, làm bài thật sự thống khổ. Nhưng giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm của Phác Thái Anh vang lên khi kiên nhẫn giải đề cho cô, làm cô rất thích. Mặc dù một đề phải nói đi nói lại vô số lần, Lạp Lệ Sa mới có thể miễn cưỡng hiểu.

Trong tủ lạnh nhà Phác Thái Anh có rất nhiều kem, mỗi khi làm xong đề, nếu tỉ lệ đúng hơn 60%, Phác Thái Anh sẽ đến tủ lạnh lấy hai cái, hai người mặt đối mặt cùng ăn, nhìn nhau cười. Sau này, có những cách thưởng mới, kem cũng cũng có công dụng mới.

Có một lần Phác Thái Anh thậm chí cố ý dụi vào người, muốn cô hôn từng chút từng chút...

Tai của Lạp Lệ Sa hơi nóng lên, lắc đầu, buộc mình phải tập trung vào việc lựa chọn bộ đồ ngủ trước mặt. Không có gì là khả thi. Khẽ động đầu óc, Lạp Lệ Sa đột nhiên mở ra một cánh cửa khác, ngồi xổm xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại.

Đây là món quà mà Kim Trân Ni tặng cô.

Trước đó, lúc Kim Trân Ni video call trước khi đi ngủ với cô, thấy được cô mặc áo thun, thuận miệng hỏi, biết rõ trong nhà cô đều là áo ngủ như vậy. Cô ấy chịu không được phong cách trai thẳng của cô, còn nói tương lai nếu cô có bạn gái, nếu may mắn tiến triển thuận lợi, sau đó về nhà phát triển thành lên giường, cũng có thể có một sự chuẩn bị hoàn hảo.

Lúc đó, Lạp Lệ Sa đã khịt mũi coi thường.

Kim Trân Ni nói nếu cô còn không tin, kế hoạch không theo kịp biến hóa, đến lúc đó đã quá muộn. Kim Trân Ni không chỉ vất vả lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô, còn lo lắng về sự hòa hợp trong cuộc sống. Cô ấy đã giặt chiếc váy ngủ trước khi đưa cho cô, vì sợ rằng cô sẽ không mặc nó. Lần này, thật sự là đuổi kịp, đáng tiếc không phải cô mặc, mà là cho Phác Thái Anh mặc.

Lạp Lệ Sa lấy ra chiếc váy ngủ mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhìn trong gương so so trên người mình. Mặc dù cô cao hơn Phác Thái Anh không ít, nhưng váy ngủ lớn nhỏ hẳn là không cần nghiêm khắc như vậy?

Cô nhẹ nhàng chép miệng, quyết định lấy cái này, vì vậy cầm áo ngủ đi ra ngoài.

Mở cửa đi ra ngoài, đi đến phòng khách.

Một tay giơ áo ngủ lên, lời nói vừa ra khỏi cổ họng: "Thái..." Cô thấp giọng, phía sau không có một âm thanh.

Phác Thái Anh đã ngủ.

Nàng nằm trên ghế sô pha đắp chăn mỏng trên người, một tay khoác trên eo, hô hấp nhẹ nhàng, l*иg ngực hơi nhấp nhô, mặt mày nhu hòa.

Lạp Lệ Sa vô thức nhíu mày, đặt chiếc váy ngủ trên tay xuống rồi đi qua. Hai cánh tay từ từ tiến lại gần đối phương, định như trưa nay, ôm nàng trở lại giường trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Không ngờ, ngay khi vừa chạm vào cơ thể của đối phương, Phác Thái Anh đã né tránh, trong mũi phát ra tiếng bất mãn hừ hừ mập mờ.

Lạp Lệ Sa cất giọng nhẹ nhàng, nói vào tai nàng: "Chúng ta quay lại trên giường ngủ đi được không?"

Phác Thái Anh một tay nắm chặt tấm chăn bên dưới, như thể có một con ruồi phiền phức không ngừng vo ve, một tay khác hất lên một chút. Lạp Lệ Sa ngả người về phía sau, tránh đòn tấn công.

Phác Thái Anh cau mày, trong lúc ngủ cũng phi thường không vui.

Đây không phải là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa không thể ôm nàng ra khỏi ghế sô pha, Phác Thái Anh ngủ rất nhận "giường". Chiếc giường này không chỉ là chiếc giường nàng nằm ngủ, mà là nàng ngủ ở đâu thì một mực đóng đinh ở đó, trừ khi nàng thức dậy, rất khó để làm cho nàng di chuyển.

Ban ngày là đau quá trực tiếp mê man, khi đó Lạp Lệ Sa ôm nàng mới không nhận bất kỳ sự phản kháng nào.

Lạp Lệ Sa đối mặt với Phác Thái Anh đang ngủ say, thấy hơi khó khăn. Sau đó, cô thử thêm hai lần nữa và nhận hai cái tát, tuy không nặng nhưng làm cho Lạp Lệ Sa tạm thời xua tan ý định này. Lạp Lệ Sa nhìn nhiệt độ máy điều hòa trong phòng khách, điều chỉnh lên 26 độ, tay sờ vào bàn tay lạnh buốt của Phác Thái Anh, sau đó quay trở lại phòng ôm điều hòa không khí trên giường mình ra.

Tiếng sột soạt khe khẽ trong phòng khách không ngừng, phải hơn nửa tiếng sau mới dừng lại.

Phác Thái Anh chờ đến khi ánh sáng có thể cảm thụ trước mắt hoàn toàn biến mất, mới mở mắt ra trong bóng tối, đúng lúc bắt được bóng lưng của Lạp Lệ Sa đang đi vào phòng. Tia sáng trong phòng chiếu rọi ra bị khép lại thành một đường thẳng, một lần nữa quay về bóng tối.

Phác Thái Anh điều chỉnh tư thế ngủ, thở nhẹ, cười vui mừng rồi nhắm mắt lại.

Lạp Lệ Sa tạm thời cầm chăn điều hòa phủ lên giường, trằn trọc nằm trên giường. Chính cô cũng không biết chính xác mình đang nghĩ gì, rõ ràng giày vò hơn nửa đêm, tâm lực lao lực quá độ, đã rất buồn ngủ lại không thể nào ngủ được.

5 giờ sáng, chân trời lộ ra tia sáng trắng, Lạp Lệ Sa đột nhiên mở mắt, như cá chép lộn mình ngồi dậy, mang dép lê mơ màng ra khỏi phòng ngủ.

Rèm cửa sổ phòng khách chỉ được kéo một bên, ánh sáng lọt vào khiến căn phòng bừng sáng. Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng tiến đến, giúp nàng nhặt lên một nửa chiếc chăn bông đã bị đá rơi trên mặt đất, sau đó ngồi trên sàn nhà.

Nước da của Phác Thái Anh trắng sạch, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên má dưới ánh sáng. Theo hơi thở của nàng, những lông tơ kia cũng dao động nhẹ nhàng.

Lạp Lệ Sa nhìn mặt nàng không chớp mắt, ngồi một lúc rồi ngáp 3 cái như thể vừa uống thuốc ngủ. Cô chống xuống sàn, dựa vào một tia ý chí cuối cùng kéo màn lên, khống chế thân thể về phòng, vừa ngã đầu xuống liền ngủ mất.

Ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, Lạp Lệ Sa nhắm mắt sờ soạng hai tay trên bàn cạnh giường, cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, đã 5 giờ rưỡi.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó đoán ra đã là 5 giờ 30 phút chiều.

Cô thực sự đã ngủ cả ngày!

Phác Thái Anh ở đâu? Nàng sẽ không bị chết đói chứ?

Lạp Lệ Sa nhảy dựng lên, không để ý tới việc rửa mặt thay quần áo, mở cửa lao ngay ra ngoài. Không kịp phòng bị đã có một người ở cửa, hai cơ thể va vào nhau. Người kia bị cô đυ.ng đến ngửa mặt về sau, Lạp Lệ Sa nhanh chóng dang tay ra kéo lại.

Để tránh cho ngã xuống, Phác Thái Anh ngã vào trong ngực cô. Tay nàng vô ý thức giữ chặt vào người Lạp Lệ Sa để giữ thăng bằng.

Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc vô cùng mềm mại đến mức không thể tưởng tượng, Phác Thái Anh hơi kinh ngạc.

"Em... buông ra..." Yết hầu của Lạp Lệ Sa hoạt động, khó khăn nhả ra từng chữ.

Phác Thái Anh ngẩng đầu thấy tai, mặt và cổ của Lạp Lệ Sa nóng đỏ như một con cua luộc.

- ---------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro