Chương 22: Tôi không còn thích em nữa, tôi yêu em

Lạp Lệ Sa nhìn 39L để lại lời nhắn: "..."

Cô sơ lược lật qua các tầng lâu khác, căn bản là thuyết phục chia tay chứ không phải hòa giải. Hiện tại, chuyện này đã phổ biến trên mạng, bất kể là tình huống nào, đơn giản thô bạo lên đầu tiên là thuyết phục chia tay. Hai người bọn họ đã chia tay từ lâu rồi, không có giá trị thực dụng. Sau đó còn nói Phác Thái Anh cố tình giả vờ mất trí nhớ, gài bẫy cô. Kim Trân Ni đã phân tích nó cho cô, khả năng này cũng bị loại bỏ.

Lạp Lệ Sa đặt điện thoại xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Buổi sáng là bị âm thanh lạch cạch làm điểm tâm ở phòng bếp đánh thức. Cái ổ của Kim Trân Ni cũng có hai phòng, nhỏ hơn của cô một chút, phòng bếp chỉ cách ghế sô pha vài bước chân.

Kỹ năng nấu nướng của Kim Trân Ni tàm tạm, nhưng cô ấy lười, tính tình cũng tương đối nóng nảy. Mỗi lần nấu ăn, không làm cho các dụng cụ nhà bếp kêu lạch lạch, cô ấy không cách nào kiên nhẫn để nấu ăn.

Lạp Lệ Sa đưa tay lên chặn ánh nắng chiếu vào mặt mình, khi nhìn vào điện thoại thì đã 9 giờ sáng. Cô kiểm tra SMS và WeChat, không có gì quan trọng để cô trả lời, Phác Thái Anh cũng không liên lạc với cô.

Cô đã quen với việc đảo lộn ngày đêm, hôm qua lại thức đến nửa đêm, lúc này cũng không có gì ngạc nhiên. Cô vén tấm khăn mỏng trên người ra rồi ngồi dậy, trên bàn trà có một ly nước đầy, hẳn là Kim Trân Ni đã rót cho cô.

Lạp Lệ Sa cầm ly nước lên uống nửa ly, vào bếp cất giọng: "Chào buổi sáng."

Kim Trân Ni không nhìn lại, trách móc một tiếng: "Dậy rồi à? Tranh thủ thời gian đánh răng rửa mặt đi, tớ sắp làm xong bữa sáng rồi."

"Làm cái gì vậy?" Lạp Lệ Sa bước vài bước vào bếp, vây quanh phía sau cô ấy, tò mò từ bả vai cô ấy đi đến nhìn. Vóc dáng Kim Trân Ni không khác gì lắm so với Phác Thái Anh, đều là 166.

Có một quả trứng mặt trời nằm trong chảo, Lạp Lệ Sa gật đầu hài lòng, lấy một bộ bàn chải đánh răng dùng một lần, vào phòng tắm rửa mặt. Kim Trân Ni thỉnh thoảng sẽ dẫn bạn trai về nơi này ngủ, cho nên dứt khoát chuẩn bị một ít đồ dùng một lần, bao gồm khăn mặt, khăn tắm, đầy đủ mọi thứ.

Lạp Lệ Sa nghĩ đến đây, có chút muốn cười: Sao lại giống như khách sạn vậy.

Khách sạn này giữ cô ở lại còn cung cấp bữa sáng, rất trượng nghĩa.

Lạp Lệ Sa rửa mặt xong, cầm hai cái đệm, đặt xuống sàn ở bên bàn trà, ngồi xếp bằng. Kim Trân Ni tắt lửa trong bếp, bưng ra hai đĩa thức ăn, Lạp Lệ Sa nhanh chóng đưa tay ra đón lấy.

Kim Trân Ni đặt mông ngồi trên một cái đệm khác: "Mệt chết tớ rồi."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn bàn ăn, một món hai phần, hai lát bánh mì nướng với mứt dâu, cộng thêm một quả trứng, chân chính khiến cô ấy tốn sức động thủ chính là chiên hai quả trứng.

Lạp Lệ Sa mỉm cười không nói chuyện.

Kim Trân Ni ăn một nửa lót bụng, sau đó nói với cô về chuyện của Phác Thái Anh: "Mối tình đầu bạn gái của cậu..."

Lạp Lệ Sa chậm rãi cắn quả trứng, không cẩn thận để lòng đỏ trứng chảy ra ngoài, trong mũi có một thanh âm vang lên: "Hả?"

Kim Trân Ni: "Bây giờ cậu quyết định giữ cô ấy lại trong nhà cậu sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Tớ đã hứa với em ấy."

Kim Trân Ni thờ ơ nói: "Hứa rồi cũng có thể đổi ý nha."

Lạp Lệ Sa nói: "Trừ khi tớ tìm thấy ai đó đáng tin cậy hơn, chẳng hạn như ba mẹ em ấy, những người khác tớ thật sự không yên lòng."

Kim Trân Ni cau mày, tựa hồ lại muốn mắng cô, Lạp Lệ Sa giành nói: "Tớ biết cậu muốn nói gì, nói tớ mềm lòng, cần quyết đoán mà không quyết đoán chịu đựng sự hỗn loạn, tương lai nhất định sẽ gánh lấy hậu quả, nhưng tớ không thể làm điều đó."

Kim Trân Ni trừng mắt nhìn cô, nuốt lời trở lại, dừng lại một chút, nói: "Vậy thì cậu phải quyết tâm hơn nữa, đừng nhớ tình cũ, đừng dính dính nhão nhão, đừng để cô ấy thừa cơ hội lợi dụng." Cô ấy quét một vòng Lạp Lệ Sa, luôn cảm thấy cô hiện tại như dê vào miệng cọp, nguy hiểm trùng trùng.

Lạp Lệ Sa trịnh trọng gật đầu: "Tớ cam đoan."

Kim Trân Ni không tin, hơi nâng cằm: "Cậu phải thề."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Thề cái gì?"

Kim Trân Ni suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi được rồi." Thời đại này, lời thề lỗi thời rồi, chuyện tới trước mắt cũng không phải một cái lời thề hai cái cam đoan là có thể giải quyết được. Cô ấy nói: "Như vậy đi, hôm nào cậu có thời gian, đưa mối tình đầu bạn gái của cậu đến tớ nhìn một chút, tớ giúp cậu xem."

Lạp Lệ Sa nhún vai, nói: "Tớ đều rảnh, là khi nào cậu có thời gian mới đúng."

Kim Trân Ni nói cô ấy đợi một lát, lướt qua hành trình trong điện thoại của mình một lúc. Buổi chiều có phỏng vấn, ngày mai phải viết xong mấy cái bản thảo trong tay, ngày mốt đi tới nơi khác, sơ bộ đã sắp xếp đến một tuần sau.

Cô ấy lắc đầu thở dài: "Cả tuần nay không có thời gian, cậu tự cầu phúc đi."

Lạp Lệ Sa có chút im lặng: "Như thế nào ở trong mắt của cậu, chỉ một tuần lễ tớ cũng không thể kiên trì được sao?"

Kim Trân Ni cười ha ha: "Chỉ đùa một chút thôi."

Lạp Lệ Sa nán lại đây đến 11 giờ rồi lái xe về nhà, trên đường ghé siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Khi đứng trước cửa nhà, cô không khỏi căng thẳng, cả lòng bàn tay cũng hơi đẫm mồ hôi.

Lạp Lệ Sa hít nhẹ một hơi, mở khóa cửa, sau khi kéo mở cũng không vội vã xông vào, mà trước tiên nghe động tĩnh bên trong, không có động tĩnh gì.

Phác Thái Anh sẽ không mai phục ở cửa chứ?

Trong lúc suy nghĩ, cô bước nửa chân vào, giả vờ vô tình liếc mắt nhìn căn nhà trước, nhìn chăm chú về một hướng, sau đó nhanh chóng thu lại, thần thái tự nhiên đi vào.

"Có cần giúp đỡ không?" Người phụ nữ ngồi trên sô pha lên tiếng hỏi, âm sắc mát lạnh, lộ ra cảm giác xa cách như có như không.

Lạp Lệ Sa hơi ngạc nhiên, trả lời: "Không cần."

Lạp Lệ Sa xách đồ ăn, mang dép lê, đi ngang qua bên kia bàn trà —— chính là đối diện Phác Thái Anh, nhìn thấy trước mặt nàng là giấy bút, điện thoại đang bật màn hình.

Phải kiềm chế, phải kiên quyết, không thể tò mò bất cứ điều gì về em ấy.

Lạp Lệ Sa đọc thầm trong lòng, quả thật như không nhìn thấy mà đi qua. Cô đi đến sắp xếp đồ vào bên trong tủ lạnh, Phác Thái Anh chủ động nói: "Lạp Lệ Sa, em lấy một cuốn sổ mới trên bàn của chị, còn có một cây viết, có phiền chị không? "

"Không sao."

Nàng đang viết cái gì?

Phác Thái Anh dường như đoán được vấn đề trong lòng cô, nói: "Em đang phân tích tình hình hiện tại của mình. Hiện tại em bị mất trí nhớ, không biết khi nào sẽ khỏi bệnh. Em không thể cứ một mực ngồi chờ như vậy được. Em phải tự mình nghĩ ra biện pháp đối phó."

Lạp Lệ Sa quay lưng về phía nàng: "Ừ." Nói rất có lý.

Phác Thái Anh mang theo một nụ cười nhẹ, giọng điệu trong trẻo ngọt ngào khiến người ta nghe rất thoải mái: "Chị có thể quay lại đây hay không, em có chuyện muốn nói với chị, như vậy sẽ rất kỳ quái."

Đây cũng là một mặt khác của Phác Thái Anh mà Lạp Lệ Sa chưa bao giờ thấy qua.

Cô nghĩ nghĩ, xoay người, ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh tay phải của Phác Thái Anh: "Em muốn nói gì với tôi?"

Phác Thái Anh chú ý tới hai tay cô đang đặt trên đầu gối, nói: "Chị không cần phải căng thẳng như vậy."

"Tôi không căng thẳng."

Phác Thái Anh mỉm cười.

Loại tiếng cười này không phải là tiếng cười thoải mái mà Lạp Lệ Sa từng quen trước đây, cũng không phải dạng ẩn ý sâu xa trước khi mất trí nhớ, mà giống như một dòng suối hẻo lánh trên núi chảy chầm chậm qua những viên đá cuội, rất trong lành, sạch sẽ và ôn nhu.

Lạp Lệ Sa cảm thấy mình càng căng thẳng hơn.

Phác Thái Anh, đây là muốn chơi đùa thế nào đây?

Phác Thái Anh đứng lên, Lạp Lệ Sa định đi theo thì bị Phác Thái Anh lên tiếng ngăn lại. Nàng không đi tới mà đứng tại chỗ cúi đầu trước Lạp Lệ Sa, cảm kích nói: "Cảm ơn chị đã lưu em lại bất kể hiềm khích lúc trước, không bỏ rơi em lại bệnh viện."

Nàng khách sáo và lễ phép đến nỗi Lạp Lệ Sa cũng phải ngượng ngùng, xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì."

Một sự ghen tị phảng phất xẹt qua trong mắt Phác Thái Anh, nhưng nàng đã che giấu nó rất tốt và nói một cách thành khẩn: "Dù sao thì em cũng cảm ơn chị rất nhiều, bằng không hiện tại nói không chừng em đang ngủ đầu đường, ngộ nhỡ đυ.ng phải bọn người xấu buôn người, quả thật không dám tưởng tượng."

Phác Thái Anh kịp thời bộc lộ cảm giác sợ hãi.

Lạp Lệ Sa thở dài.

Đây là điều cô đã nghĩ đến lúc đó, cô tưởng tượng ra kết quả tồi tệ nhất khi để Phác Thái Anh lại bệnh viện, chính là nàng có thể gặp phải kẻ có ý đồ xấu. Nếu như vậy, cả đời Phác Thái Anh sẽ bị hủy, suốt quảng đời còn lại của cô cũng sẽ sống trong hối hận.

Phác Thái Anh không đợi cô thở dài, liền đem đề tài quay lại: "Trước khi bị mất trí nhớ, em có tiết lộ thông tin gì cho chị không, chẳng hạn như em đang làm việc gì?"

"Từng nói qua." Chỉ cần Phác Thái Anh không động thủ động cước, hoặc nghĩ ra mọi biện pháp để tạo ra cơ hội động thủ động cước, thần kinh căng thẳng của Lạp Lệ Sa sẽ lập tức thả lỏng, "Em nói Đại học Lâm Thành mời em về trường dạy học, đợi học kỳ mới khai giảng sẽ bắt đầu, hình như là Văn Học So Sánh gì đó."

"À, Văn Học So Sánh." Phác Thái Anh nghiêng đầu cười nói: "Thảo nào trên điện thoại em tìm thấy một danh sách tên sách trong bản ghi nhớ, có rất nhiều cái đề cập đến chuyện này."

"Trong bản ghi nhớ của em còn viết cái gì khác không?" Đôi mắt của Lạp Lệ Sa sáng lên, cảm thấy một tia hy vọng.

Ánh mắt của Phác Thái Anh hơn ảm đạm, nàng ngay lập tức trở lại bình thường, giữ vững tinh thần dùng giọng điệu hơi tiếc nuối trả lời: "Không có, chỉ có danh sách tên sách này."

Lạp Lệ Sa nửa tin nửa ngờ.

Phác Thái Anh đưa điện thoại qua: "Nếu không tin, chị có thể tự mình kiểm tra."

Lạp Lệ Sa không nhận mà hỏi một câu rất thực tế: "Còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè. Trước khi khai giảng, nếu em chưa khôi phục trí nhớ thì làm sao dạy sinh viên được?"

Phác Thái Anh đặt lại điện thoại trên bàn trà, cong môi nói: "Cùng lắm thì đi học lại lần nữa, không phải vấn đề gì quá lớn."

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng Lạp Lệ Sa không cảm thấy nàng kiêu ngạo chút nào.

Trước đây khi còn đi học, những người khác vẫn đang gặm nhấm sách giáo khoa, cố gắng gục đầu trước những câu hỏi ví dụ mà giáo viên đưa ra. Trong tích tắc, nàng đã liệt kê một, hai hoặc ba giải pháp không nói, nàng còn tự biên soạn đề mục. Nếu không phải trường học không cho phép học sinh ra đề, chỉ sợ nàng muốn cùng giáo viên ra đề thi. Giáo viên dạy Toán rất thích nàng, mỗi lần lên lớp thấy nàng, vẻ mặt uy nghiêm thường ngày đều không khỏi nở nụ cười. Không đúng, phải nói rằng giáo viên tất cả các bộ môn đều thích nàng. Hơn nữa, dung mạo nàng xinh đẹp, nhà giàu, lại ra tay hào phóng, thường mời mọi người đi ăn, bạn học không ai chán ghét nàng.

Bọn họ học khoa Xã hội, khi Lạp Lệ Sa bị giáo viên gọi đến văn phòng, luôn nghe thấy chủ nhiệm lớp khoa Tự nhiên thở dài tiếc rẻ cách vách tường, tại sao Phác Thái Anh giỏi Toán, Lý, Hóa như vậy lại không chọn khoa Tự nhiên.

Lạp Lệ Sa mừng thầm vui sướиɠ trong lòng: Rõ ràng người ta cũng rất giỏi Lịch sử, dựa vào cái gì muốn vào khoa Tự nhiên, nàng chỉ thích khoa Xã hội.

Cô thất thần một lát.

"Em muốn mua một vài cuốn trong danh sách tên sách này, có được không?" Phác Thái Anh lại nói.

"Hả?" Lạp Lệ Sa nói, "Em nói gì?"

Phác Thái Anh lặp lại lần nữa.

Lạp Lệ Sa sảng khoái đồng ý: "Được, trong thẻ em có tiền không?" Cô cũng không muốn xảy ra vấn đề gì với công việc của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nói: "Em không biết. Cái kia của em... tên là Alipay. Bên trong hiển thị thẻ ngân hàng đã bị khóa, dùng vân tay là có thể trả tiền, nhưng không biết còn lại bao nhiêu tiền.

Lạp Lệ Sa nói: "Tôi sẽ mua cho em?"

Vẻ mặt của Phác Thái Anh xẹt qua niềm vui thoáng qua, nhanh chóng thu lại, nâng mi, có chút kinh ngạc: "Hả?"

Lạp Lệ Sa giải thích: "Em đừng hiểu lầm, tôi sợ trong tấm thẻ bị khóa của em không có nhiều tiền, mua sách lại tiêu hết, đến lúc trường hợp khẩn cấp lại không có tiền."

Phác Thái Anh nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.

Lạp Lệ Sa kỳ quái: "Em cười cái gì?"

Phác Thái Anh cười nói: "Em không phải có chứng minh thư sao, còn có thẻ ngân hàng, chỉ cần đến ngân hàng kiểm tra số dư không phải được rồi sao?"

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô quay mặt đi, mặt nóng bừng, có chút ngượng ngùng.

Phác Thái Anh thay cô giải thích: "Chị cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn."

Cái gì mà quan tâm quá sẽ bị loạn? Lạp Lệ Sa định phản bác ngay lập tức, Phác Thái Anh tự nhiên đổi lời: "Em nói sai, là nhất thời không nghĩ tới, xin lỗi."

Lạp Lệ Sa: "Vậy chiều nay tôi đưa em đến ngân hàng nhé?"

Phác Thái Anh gật đầu, nói đâu vào đấy: "Đúng rồi, em đã gọi cho công ty bảo hiểm, liên quan đến xe của em, họ nói muốn gặp em vào buổi chiều. Chị có đi cùng em không?"

Lạp Lệ Sa hỏi: "Nếu không, em sẽ đi một mình?"

Phác Thái Anh cười khẽ.

Lạp Lệ Sa đứng lên, nói: "Nếu không có gì khác, tôi sẽ đi nấu cơm?"

Phác Thái Anh nói: "Tạm thời không có, cứ như vậy đi."

Lạp Lệ Sa rời khỏi phòng khách.

Phác Thái Anh trầm ngâm nhìn bóng lưng của cô.

Lạp Lệ Sa nhìn ra ngoài, xác nhận Phác Thái Anh vẫn đang ngồi viết trên ghế sô pha, mới vừa buông lỏng đã thở một hơi.

Phác Thái Anh này, vừa không phải là Phác Thái Anh 17 tuổi, cũng không phải là Phác Thái Anh 28 tuổi, đâu đó ở giữa chăng? Hay là một tình huống khác do mất trí nhớ tạo thành? Tóm lại, cô càng không thể nhìn thấu được.

"Lạp Lệ Sa."

Vẫn là âm thanh quen thuộc từ phía sau, Lạp Lệ Sa giảm bớt lửa trên bếp, quay người lại nói: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh đứng cách cửa phòng bếp hai bước, nhìn vào mắt cô, chân thành nói: "Em sẽ không làm gì chị nữa, chị cứ yên tâm."

Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, nói: "Tôi biết rồi."

Phác Thái Anh: "Em biết chị không tin nhưng em cũng phải giải thích rõ ràng với chị. Em không biết chính xác là hai chúng ta đã chia tay, em chỉ có thể mơ hồ đoán ra, nhưng phần lớn trong trí nhớ của em vẫn là thời gian cùng chị ở bên nhau, mới có thể hết lần này đến lần khác..." Nàng dừng một chút, như thể rất khó khăn phun ra mấy chữ, "Khinh bạc chị."

Lạp Lệ Sa ho một tiếng, không biết nên nói gì để trả lời nàng.

Phác Thái Anh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đều không phải là cố ý. Trong thang máy và trong rạp phim, đều là... kìm lòng không được."

Tối qua tát nàng một cái, tuy rất nhẹ nhưng trong lòng cô, đã xóa bỏ những khinh bạc lúc trước. Lúc này Phác Thái Anh lại nghiêm túc giải thích cho cô, đặc biệt là khi nàng nói "kìm lòng không được", tiếng lòng của Lạp Lệ Sa như bị một bàn tay vô hình đánh vào không kiểm soát được, cổ họng cô cũng khô lại.

Cô lại không khỏi hắng giọng: "Cái kia, quên chuyện quá khứ đi, sau này đừng tái phạm nữa."

Phác Thái Anh nhanh chóng nâng mắt lên nhìn cô, sau đó cúi xuống xấu hổ, nhanh giọng nói nhỏ: "Cảm ơn."

Sau đó liền chạy đi.

Lạp Lệ Sa nhìn bộ dáng hoạt bát hiếm thấy của nàng, không biết tại sao đột nhiên muốn cười.

Phác Thái Anh giống như một đứa trẻ.

Đứa trẻ đó quay trở lại ghế sô pha, vẻ giả vờ ngượng ngùng biến mất, khóe môi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ bắt buộc nở nụ cười.

Lạp Lệ Sa vẫn làm theo thực đơn của bệnh nhân, có món mặn, có món rau, có canh. Phác Thái Anh ăn rất yên tĩnh trong suốt quá trình, khiến trái tim của Lạp Lệ Sa thả lỏng không ít. Có lẽ... có thể làm một người bạn cùng phòng bình thường?

Sau khi ăn xong, Phác Thái Anh xung phong nhận việc: "Em đi rửa chén."

Đại tiểu thư lại chủ động rửa chén? Lạp Lệ Sa ngạc nhiên, nhanh chóng nói: "Không cần không cần."

Phác Thái Anh nghiêm trang nói: "Không được, em ở đây ăn không uống không, cũng phải làm những chuyện nào có thể làm."

Lạp Lệ Sa xém chút nữa bật cười: "Thật sự không cần." Hơn nữa Phác Thái Anh biết rửa chén sao? Làm vỡ chén thì tính sao?

Phác Thái Anh đường này không thông, lại tìm đường khác: "Vậy em có thể giúp chị giặt quần áo không?"

Lạp Lệ Sa chặn lại một câu: "Có máy giặt."

Phác Thái Anh buột miệng: "Còn có nội y nữa."

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh cũng sửng sốt.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Lạp Lệ Sa không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Phác Thái Anh nhìn đi chỗ khác, đi đến cầm chổi và đồ hốt rác trong góc tường, nhấc chân lên, bước tới: "Vậy em sẽ quét nhà."

Lạp Lệ Sa vẫn nói: "Không cần." Cô sợ Phác Thái Anh càng quét nhà càng bẩn.

Phác Thái Anh nặng nề thở ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Dù sao thì chị cũng phải để cho em làm chút chuyện, nếu không lương tâm của em bị bất an."

Lạp Lệ Sa trong lòng tự nhủ lương tâm em cũng sẽ bất an? Trước kia sai khiến cô làm cái này, làm cái kia cũng chưa từng thấy bất an. Cũng là, dù sao mối quan hệ bây giờ đã khác, bất an thì bất an đi. Để cho nàng an phận một chút, Lạp Lệ Sa giao cho nàng việc quét nhà.

Lạp Lệ Sa suy tư, hai mắt sáng lên, nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Trong phòng tôi có robot hút bụi, ở góc tường, em đem nó ra đây mở lên đi."

Mặc dù Phác Thái Anh chưa bao giờ sử dụng, nhưng nghe tên đại khái có thể đoán được nó là gì.

Nàng phồng má nói: "Chị khinh thường em?"

Lạp Lệ Sa thẳng thắn thừa nhận, mỉm cười: "Tôi chính là khinh thường em."

Phác Thái Anh không thể phản bác, tức giận đi vào phòng Lạp Lệ Sa, nhanh chóng mang robot hút bụi ra, nhấn công tắc, nhìn robot hình tròn nhảy múa với chổi quét góc 2 bên đang đi tới đi lui trong phòng khách.

Phác Thái Anh dựa vào mép bàn ăn, khẽ gật đầu, hỏi Lạp Lệ Sa đang rửa chén bên trong: "Cái này xuất hiện từ khi nào?"

Lạp Lệ Sa không có quay đầu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Rất sớm, nhưng có lẽ hai năm trở lại đây nó trở nên phổ biến ở trong nước."

"Có đắt không?"

"Không đắt, mấy ngàn tệ."

"Lát nữa, em có thể tháo nó ra xem được không?"

"..." Lạp Lệ Sa nói, "Chỉ cần em có thể ráp nó trở lại."

"Từ lúc nào em tháo đồ vật ra lại không thể ráp lại vậy? Rốt cuộc là em mất trí nhớ hay chị mất trí nhớ đây?" Phác Thái Anh cười nói.

Lạp Lệ Sa lúc này mới quay đầu lại nhìn nàng. Phác Thái Anh đã thay một chiếc váy khác mà cô mua, một chiếc váy dài xếp ly chữ A màu xanh bạc hà với các chi tiết cổ điển. Cổ tay áo được kéo qua khuỷu tay một cách tùy ý, để lộ làn da trắng ngần tinh tế, dưới chân mang một đôi dép lê, nửa dựa vào thành bàn, lông mày kéo dài, khóe môi hơi cong, thích thú nhìn robot hút bụi dưới đất.

Mái tóc xoăn dài ngang lưng tự nhiên lòa xòa theo động tác cúi đầu của nàng, một sợi tóc che khuất tầm mắt, nàng đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai, nhận thấy tầm mắt của Lạp Lệ Sa nên quay lại, khẽ vuốt cằm, cười ôn nhu với cô.

Toàn bộ thế giới sau lưng nàng như bừng sáng.

Nhịp tim của Lạp Lệ Sa đột nhiên lệch một nhịp, giả vờ bình tĩnh buông câu "Không có việc gì", rồi quay lại tiếp tục rửa chén.

Phác Thái Anh nhếch khóe miệng, ánh mắt nàng lóe lên một tia kinh diễm không phát hiện được.

17 tuổi không được, vậy thì 28 tuổi cũng được, lấy lui làm tiến, sớm chiều ở chung, nàng không tin Lạp Lệ Sa không động tâm với nàng.

Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đọc thầm tên cô trong lòng, im ắng cười cười.

Phác Thái Anh nhấc con robot hút bụi từ dưới đất lên, hỏi Lạp Lệ Sa hộp dụng cụ ở đâu, nàng ngồi trên sàn phòng khách vừa được quét dọn, tháo rời tan tác theo hướng dẫn.

Lạp Lệ Sa không quan tâm đến nàng, đi làm việc riêng của mình. Dù sao, nàng cũng không phải mới một lần hai lần làm hỏng đồ vật.

Cô vào toilet rửa tay, tầm mắt lơ đãng rơi vào bàn chải và ly đánh răng đặt trên bồn rửa mặt, một bộ màu xanh, một bộ màu hồng. Màu hồng là của cô, màu xanh là Phác Thái Anh tự mình chọn ở siêu thị đêm qua.

(Editor: chỗ này là chương 19 nè, hình như bị nhầm chứ mình nhớ Anh bảo chọn màu hồng.)

Lạp Lệ Sa: "......"

Nhất thời cô không biết nên giận hay nên cười, trái phòng phải phòng, lại không phòng đến nàng cố ý mua đồ đôi.

Lạp Lệ Sa nhớ đến chiếc ly sứ, ra phòng khách nhìn trên khay trà, một màu đen một màu trắng. Dép lê... Lúc đó, Lạp Lệ Sa đã mua một đôi màu đỏ, Phác Thái Anh kết hợp một đôi màu xanh lá.

Còn cả khăn tắm, khăn mặt, phàm là có thể thành đôi thì đều thành đồ đôi.

Lạp Lệ Sa sau khi kiểm tra mọi thứ: "......"

"Phác Thái Anh." Lạp Lệ Sa rất muốn nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy cái ót lộ vẻ nghiêm túc của người đang tháo máy móc kia, cô không nhịn được cười.

"Sao vậy?" Phác Thái Anh quay đầu lại.

"Không có gì." Lạp Lệ Sa nói, "Em hẹn với công ty bảo hiểm mấy giờ?"

"2 giờ rưỡi, chị có thể nghỉ trưa một lúc."

"Em không ngủ à?"

"Không buồn ngủ."

"Vậy tôi đi ngủ."

"Buổi trưa vui vẻ."

"Buổi trưa vui vẻ."

Phác Thái Anh dựng thẳng lỗ tai, đến khi nghe thấy cửa phòng Lạp Lệ Sa đóng lại két một tiếng, mới lắc đầu cười, tiếp tục động tác trên tay.

Lạp Lệ Sa nằm trên giường, hai tay để sau đầu. Buổi sáng cô không dậy muộn nên không buồn ngủ lắm. Căn phòng rất yên tĩnh, cách âm trong nhà cũng không tốt lắm, Lạp Lệ Sa tập trung lắng nghe tiếng sột soạt từ bên ngoài, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức chưa vang lên, cửa phòng đã bị gõ trước.

Lạp Lệ Sa xoa xoa thái dương lơ mơ ngồi dậy, nhìn thời gian, buồn ngủ đứng dậy mở cửa.

Phác Thái Anh cầm con robot hút bụi trong tay, bật công tắc, chổi quét góc quay, Phác Thái Anh lại tắt công tắc, đưa cho cô như dâng bảo vật, mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nanh không rõ ràng: "Trả lại cho chị, hoàn hảo như lúc ban đầu. "

Lạp Lệ Sa nhận lấy, đặt lại trong góc, giơ tay vén mái tóc dài rối bù, ngáp một cái nói: "Tôi đi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài."

"Vâng."

Lạp Lệ Sa đang định đóng cửa, Phác Thái Anh đăm đăm nhìn cô, dừng lại, nhíu mày: "Còn có chuyện gì không?"

Phác Thái Anh chủ động bàn giao: "Hôm qua, khi mua đồ dùng hàng ngày, em đã cố tình chọn màu hợp với chị. Chị có thấy phiền không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Được rồi, đừng bận tâm." Cô không thực sự coi trọng đồ đôi hay không đồ đôi, chỉ là đồ dùng hàng ngày bình thường. Nhưng trước kia, Phác Thái Anh thật ra lại rất quan tâm những thứ đồ chơi nữ sinh này.

Nhưng Lạp Lệ Sa nói thêm: "Tôi không bận tâm là không để ý đến, hi vọng em đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đã không còn thích em nữa".

"Em biết rồi." Phác Thái Anh nghiêng đầu cười nói, "Hôm qua sau khi chị rời đi, em đã suy nghĩ rất lâu, em cảm thấy hình như em cũng không còn thích chị nữa."

Lạp Lệ Sa nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Như vậy là tốt nhất."

- -----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro