Chương 39: Thích cậu

"Dù sao ở lại nơi này, tốt xấu gì... tớ cũng có thể gần chị ấy hơn một chút."

Nghe câu trả lời của Phác Thái Anh, Kim Trí Tú không có biểu hiện gì bất ngờ, cô ấy và Phác Thái Anh biết nhau lâu như vậy, biết rõ nàng có tình cảm vô cùng sâu đậm với người kia, nàng có quyết định gì cũng không có gì ngạc nhiên.

Kim Trí Tú ấn tàn thuốc vào gạt tàn, sợi khói trong không khí tan biến, Phác Thái Anh nuốt nước bọt, lúc này nàng mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn một chút.

Sau đó, Kim Trí Tú lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp mắt từ trong túi xách, dùng ngón trỏ ấn vào, đẩy từ đầu bên này sang đầu bên kia bàn trà, nói: "Quà sinh nhật muộn vài ngày, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Phác Thái Anh mở hộp, đó là một đôi bông tai, nàng mỉm cười.

"Chờ một chút." Sau đó, Kim Trí Tú kéo vali của mình qua, mở nó ra, đặt xuống đất, bắt đầu đào ra từ bên trong. Hết hộp này đến hộp khác được đặt dưới đất, chừng mười mấy hai mươi hộp, may mà chúng có kích thước không lớn nên không chiếm nhiều diện tích trong vali.

Phác Thái Anh kinh ngạc: "Đây là..."

Kim Trí Tú vén mái tóc che khuất tầm mắt ra sau tai, than thở: "Còn có thể là cái gì, sinh nhật năm nay không phải cậu không có ở đó sao, bọn họ nghe nói tớ đến Trung Quốc công tác nên bắt tớ mang quà đến cho cậu. Tớ bảo bọn họ gửi chuyển phát nhanh nhưng lại không biết địa chỉ của cậu. Cậu nói xem, không biết thì thôi đi, cậu cũng không thiếu chút quà này, thật sự không được thì lần sau cậu về Mỹ lại tặng. Haizz, tớ không nên nói với bọn họ là tớ đi công tác, tự tìm khổ cho mình."

Tiếng Trung của Kim Trí Tú rất tốt, nhưng nếu cô ấy nói quá nhiều và quá nhanh cùng một lúc, vẫn có thể nghe thấy một chút khác biệt so với người trong nước, âm điệu đều đều, phát âm quá dùng sức.

Phác Thái Anh nghe thấy cười không ngừng, nàng cầm lấy những hộp quà, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khui quà: "Cảm ơn, vất vả cho cậu, máy vận chuyển chạy bằng cơm."

Kim Trí Tú nhìn nàng vui vẻ liền thu hồi cái giọng giả vờ phàn nàn, rồi cười toe toét.

Kim Trí Tú giúp nàng tháo quà ra, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Gần đây có đau đầu không?"

Phác Thái Anh thản nhiên trả lời: "Có đau, nhưng không phải thường xuyên, không sao cả."

Kim Trí Tú ừm một tiếng, tập mãi thành quen rồi.

Những món quà có kích thước lớn nhỏ khác nhau, đồ trang sức, nước hoa, đồ trang trí nhỏ, v.v... nằm rải rác trên sàn nhà. Hầu hết bạn bè của Phác Thái Anh đều tinh mắt. Những món quà sinh nhật mà họ tặng hàng năm rất độc đáo và đa dạng.

Phác Thái Anh cất đồ đạc vào phòng làm việc, phòng thay đồ và phòng ngủ, nhân tiện kiểm tra phòng dành cho khách đã dọn dẹp cho Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú ôm cánh tay gọi điện thoại trên ban công, công ty nghe nói hôm nay chuyến bay của cô ấy đến nên muốn đón cô ấy, Kim Trí Tú từ chối với lý do có việc riêng, đổi thời gian sang ngày mai.

5 giờ chiều, Kim Trí Tú đi tắm rửa thay quần áo, áo sơ mi trắng và quần tây mỏng, đặc biệt dùng máy sấy tóc sấy tạo hình, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng, khuôn mặt càng thâm thúy hơn người thường.

Cô ấy cầm lấy chiếc ví màu đen trên tay, xoay người đến trước mặt Phác Thái Anh, nhướng nhướng mày, sắc mặt lạnh lùng.

Phác Thái Anh gật đầu nhận xét: "Có thể, tỏa sáng."

Kim Trí Tú tự tin mỉm cười.

Hai người đi ra ngoài, đầu tiên là đến nhà hàng ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm đến 8 giờ, sau đó mới đến quán bar.

Phác Thái Anh rất quen thuộc với phố bar ở Lâm Thành, Kim Trí Tú chỉ mới đến đây vài lần, cũng đã đến quá nhiều nơi rồi, thành thật đi theo nàng, thỉnh thoảng lại nhìn cảnh vật xung quanh, câu được câu không trò chuyện với Phác Thái Anh.

"Ở đây có khá nhiều cây xanh."

"Mấy năm trước cậu cũng đã cám thán điều này."

"Thật không?" Kim Trí Tú nhếch môi cười.

"Đúng vậy nha." Phác Thái Anh quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một quán bar tên là Zero, Kim Trí Tú nhìn tấm biển ngoài cửa, cau mày nói: "Gay à?"

"..." Phác Thái Anh kéo tay cô ấy, "Les, vào đi."

Kim Trí Tú cũng giống như xu hướng tìиɧ ɖu͙© của nàng, đều là cong.

"Hình như lần trước tới đây không phải tên này."

"Cây không nhớ, quán bar thì nhớ rất kỹ." Phác Thái Anh mắng cô ấy.

Kim Trí Tú cười sảng khoái: "Ha ha ha ha."

Hai người sóng vai đi vào, Phác Thái Anh nhìn thẳng không chớp mắt, Kim Trí Tú mắt nhìn bốn phía, khóe môi nhếch lên rõ ràng. Vừa đi được mấy bước, cô ấy xích lại gần Phác Thái Anh, thỏa mãn nói nhỏ: "Tớ thích quán bar này, chất lượng rất cao."

Phác Thái Anh nhẹ giọng nói: "Tớ biết cậu thích."

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, bật nhạc nhẹ êm dịu thư giãn, chính giữa sàn nhảy có vài người phụ nữ đang lắc lư nhẹ nhàng theo điệu nhạc, ôm eo dán mặt, tư thế ái muội. Quầy bar, ghế dài, nơi nơi đều tràn đầy hơi thở hoóc-môn nữ giới.

Kim Trí Tú không phải nói chất lượng quán bar cao, mà là chất lượng cao của những người ở đây, tiểu mỹ nhân đều hoa cả mắt, còn đại mỹ nhân nhìn một chút thôi cũng tìm ra được, có thời gian cho cô ấy chậm rãi lựa chọn.

Nàng dẫn Kim Trí Tú ngồi lên chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt, gọi hai ly Mojitos.

Hai người phụ nữ có ngoại hình xuất chúng đã bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm ngay từ khi bước vào, giờ bọn họ đã yên vị, nhiều người bắt đầu ngo ngoe rục rịch đi lên. Một người có dáng vẻ thục nữ bưng ly rượu bước tới, nói với nhân viên phục vụ: "Rượu của hai vị này ghi vào hóa đơn của tôi."

Nhân viên phục vụ không ngạc nhiên, hơn nữa dường như nhận biết người đó, nghe lời đi xuống.

Đôi môi đỏ mọng của Kim Trí Tú cong lên một nụ cười, ánh mắt lướt về phía người phụ nữ đối diện, vô cùng thích thú.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, lộ ra vẻ trưởng thành quyến rũ, vóc dáng tinh tế lung linh được bao bọc bởi chiếc váy bó sát màu đen, tôn lên một đường cong gần như hoàn mỹ.

Người phụ nữ đảo mắt giữa hai người Phác Thái Anh và Kim Trí Tú, như thể hỏi điều gì đó, Phác Thái Anh nói: "Tôi đến cùng cô ấy."

Người phụ nữ khẽ cười, ngồi bên cạnh Kim Trí Tú.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, mắt đi mày lại.

Phác Thái Anh dựa vào sô pha, cầm ly rượu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, không nhìn hai người trước mặt, bên tai nàng đã truyền đến âm thanh của những nụ hôn trách trách.

Phác Thái Anh liếc nhìn sang, người phụ nữ ngồi trên đùi của Kim Trí Tú, Kim Trí Tú đang ôm hôn cô ấy nồng nhiệt. Nàng không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày, lần này không phải quá nhanh rồi sao? Nàng tưởng sẽ đi cùng Kim Trí Tú chọn một đêm.

Âm thanh ngừng lại, Kim Trí Tú vẫn giữ nguyên tư thế này, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với người kia, không biết đang nói gì, người phụ nữ kia lúc nào cũng cười, tiếng cười giòn như chuông bạc.

Một lúc sau, người phụ nữ đứng dậy, liếc nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, cúi đầu xuống hôn lên môi Kim Trí Tú, áp trán vào cô ấy, trìu mến nói: "Tôi sẽ quay lại sau."

Kim Trí Tú lưu luyến không rời mà hôn sâu hơn, tay ngả ngớn đặt lên bờ mông của đối phương, người phụ nữ nửa giận nửa buồn liếc cô ấy một cái, chậm rãi rời đi.

Lúc này, Phác Thái Anh mới quay mặt lại.

Phác Thái Anh nói: "Hẹn xong rồi?"

"Ừm." Kim Trí Tú uống một ngụm rượu, dáng vẻ rất đắc ý.

Kim Trí Tú quá bận rộn với công việc, không có thời gian yêu đương, cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng cô ấy phải giải quyết những nhu cầu sinh lý cơ bản, giải tỏa áp lực công việc căng thẳng, thường xuyên ra ngoài 419* để thư giãn.

(* For one night: tình một đêm.)

Nhắc đến chuyện gặp Phác Thái Anh, xem như tất nhiên, nhưng cũng rất tình cờ. Hai người bọn họ học cùng trường đại học nhưng khác khoa, cách nhau không xa. Trong trường đại học, nhân duyên của Phác Thái Anh rất tốt, ngoại trừ các giáo viên rất thích nàng ra, các bạn học cũng thích tính cách của nàng, lại thêm ngoại hình đẹp mắt nên tiếng tăm truyền đến những khoa lân cận. Rất nhiều người theo đuổi nàng, mặc dù họ đều thất bại không ngoài dự tính.

Kim Trí Tú có nghe nói đến, nhưng khi đó cô ấy thích phóng túng, nên đương nhiên không có bất kỳ suy nghĩ nào đi hái cao lĩnh chi hoa*. Tình cờ gặp nhau hai lần trong thư viện, Kim Trí Tú cảm khái ngoại hình của nàng thật dễ nhìn, nhưng chỉ có thế thôi, thực sự chân chính kết bạn là ở quán bar. Kim Trí Tú đi săn mồi, Phác Thái Anh đang uống rượu với một nhóm bạn. Rõ ràng đều là uống rượu, nhưng nàng uống rất khác, không thể nói khác ở chỗ nào nhưng Kim Trí Tú cảm thấy rất hấp dẫn, quỷ thần xui khiến đi qua ngồi xuống, cùng trò chuyện với nhau.

(* Cao lĩnh chi hoa: Bông hoa đẹp trên núi cao, đẹp nhưng không thể hái. Loài hoa cao không thể chạm, xa không thể với.)

Sau khi trò chuyện, cô ấy phát hiện người kia nói nhiều, cũng rất thú vị. Cô ấy có một chút ý đồ xấu, muốn mang Phác Thái Anh lên giường, nhưng đối phương đã sớm nhìn thấu, khéo léo hóa giải sự ngượng ngùng giữa hai người.

Ngoài sinh hoạt cá nhân hơi loạn, Kim Trí Tú đều đạt thành tích rất xuất sắc, ngoài chuyên môn còn thích đọc nhiều sách linh tinh, học rộng biết nhiều. Lúc đó, Phác Thái Anh phải viết luận văn, cần rất nhiều lượng kiến thức, đúng lúc Kim Trí Tú hiểu rõ một phương hướng nên đã giúp nàng tiết kiệm được không ít thời gian và công sức. Lui tới nhiều lần rồi quen thuộc, lại thêm cùng sở thích, hai người thuận theo tự nhiên trở thành bạn bè.

Phác Thái Anh nhìn về hướng người phụ nữ vừa rời đi, chép miệng nói: "Vậy sao cậu còn không đi? Không chừng hồi nữa mỹ nhân chạy mất."

Kim Trí Tú hừ nhẹ nói: "Người tớ nhìn trúng có khi nào chạy mất sao? Uống rượu với cậu trước, đêm vẫn còn dài, không cần gấp gáp."

Sau đó, vài người phụ nữ lần lượt đến, Kim Trí Tú đều từ chối, cô ấy đã tìm thấy mục tiêu của mình đêm nay, sẽ không dao động. Người đi tới liền chuyển ánh mắt về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhẹ nhàng cụng ly với đối phương rồi cười nói: "Tôi và cô ấy là một đôi, thật xin lỗi." Nàng chỉ ngón tay về phía Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú ngay lập tức phối hợp nói: "Đúng vậy."

Những người kia đều rời đi đầy tiếc nuối.

Vào khoảng 10 giờ tối, người phụ nữ vừa hẹn với Kim Trí Tú thản nhiên bước đến, Kim Trí Tú liếc nhìn Phác Thái Anh rồi đứng lên ôm chầm bả vai người phụ nữ. Hai người còn đứng đây, ánh mắt như thiêu như đốt gần như bùng cháy trong không trung.

Kim Trí Tú nói: "Tớ đi đây."

Phác Thái Anh vẫy vẫy tay ra phía ngoài, cười nói: "Đi đi."

Ngay sau khi Kim Trí Tú rời đi, Phác Thái Anh rời khỏi quán bar, gọi cho người lái thuê lái xe trở về nhà, sau đó lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Một đêm ham muốn vui vẻ.

Kim Trí Tú tắm rửa trong phòng tắm của khách sạn. Lúc cô ấy đi ra, người phụ nữ trên giường đã tỉnh, lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết, một tay lười biếng chống cằm mỉm cười nhìn cô ấy, nở một nụ cười quyến rũ lòng người.

"Cô muốn đi rồi sao?" Giọng điệu câu người, rõ ràng là dáng vẻ không nỡ.

"Đúng vậy." Giọng điệu của Kim Trí Tú nhẹ nhàng. Cô ấy nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, quay lưng về phía người phụ nữ rồi cởϊ áσ choàng tắm, lộ ra tứ chi thon thả hoàn mỹ.

Người phụ nữ nhìn những vết đỏ nhàn nhạt trên lưng cô ấy, nuốt một ngụm nước bọt.

"Không phiền cho tôi biết tên của cô được không? Có lẽ lần sau còn có cơ hội?" Đêm qua quá mức hưng phấn, vậy mà sinh ra ý muốn duy trì mối quan hệ này một khoảng thời gian.

Kim Trí Tú mặc quần áo vào, sau đó xoay người, cười cười rồi chậm rãi trả lời: "Phiền nha."

Người phụ nữ: "......"

Kim Trí Tú mở cửa phỏng đi ra ngoài.

Cô ấy không hẹn lần thứ hai với cùng một người, cô ấy cần cảm giác mới mẻ, bây giờ người này đã không còn nữa.

Trên quần áo vẫn còn mùi rượu, Kim Trí Tú cúi đầu hít hà, chán ghét hất tay, gọi một chiếc taxi ở ven đường rồi ngồi vào trong, báo địa chỉ tiểu khu nơi Phác Thái Anh sinh sống.

Cô ấy đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng. Phác Thái Anh nói với cô ấy rằng nàng sẽ ra ngoài lúc 9 giờ sáng, cô ấy phải vội vàng trở về.

Kim Trí Tú tạm thời không ghi lại dấu vân tay trên khóa cửa nhà Phác Thái Anh, không thể vào khi về muộn, vì vậy sau khi ra khỏi xe, cô ấy tiếp tục bước chân vội vàng đi vào trong, cho đến khi một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô ấy.

Đó là một người phụ nữ khoảng 27, 28 tuổi, vóc dáng rất cao, ít nhất 175, tóc màu hạt dẻ nhẹ dài đến xương quai xanh, gương mặt xinh đẹp đến kinh người, chiếc váy dài bó eo màu vàng chanh tôn lên dáng người tuyệt mỹ, nổi bật trên nước da trắng nõn.

Một tay cô đang cầm chiếc túi xách màu trắng, tay còn lại cầm điện thoại, chân mày lá liễu được vẽ tỉ mỉ hơi nhếch lên, như thể đang có chuyện gì đó phiền não.

Lạp Lệ Sa.

Trong lòng Kim Trí Tú nói ra tên của người kia.

Sau đó dâng lên một câu hỏi, tại sao cô ấy lại ở đây? Đến tìm Phác Thái Anh sao?

"Tôi vừa đi ra ngoài, sẽ có mặt ở công ty ngay. Chờ lát nữa tôi sẽ tự xem xét." Lạp Lệ Sa phát giác được một ánh mắt đang nhìn mình nên ngước mắt nhìn về hướng đó, là một người phụ nữ xa lạ, rõ ràng là con lai, đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Lạp Lệ Sa đã quen với những ánh mắt như vậy, nhìn thẳng lướt qua người kia.

Kim Trí Tú quay đầu nhìn bóng lưng của cô cho đến khi người kia biến mất.

Kim Trí Tú chớp mắt hai lần, trầm ngâm đi vài bước về nhà. Điện thoại trong túi cô ấy vang lên, là Phác Thái Anh, chắc là giục cô ấy về nhanh. Cô ấy bắt máy, trả lời về ngay lập tức rồi bước nhanh hơn.

"Bữa sáng ở trong bếp, nhớ tự mình ăn." Phác Thái Anh đợi cô ấy ở phòng khách, ngay khi cô ấy vừa vào, nàng liền định ra ngoài.

"Chờ một chút." Kim Trí Tú nhìn trên bàn trà, không có dấu hiệu tiếp đãi khách, cô ấy hỏi: "Lạp Lệ Sa đến tìm cậu sao?"

Phác Thái Anh sửng sốt một chút, nói: "Không có." Lạp Lệ Sa ước gì cả đời không qua lại với nàng, sao lại đến tìm nàng được.

Kim Trí Tú nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, cũng mờ mịt theo, cô ấy chỉ chỉ vào cửa sổ phòng khách, nói: "Tớ vừa nhìn thấy cô ấy ở cổng tiểu khu."

Phác Thái Anh trợn to hai mắt: "Cậu nói cái gì?"

Kim Trí Tú lặp lại: "Tớ vừa gặp cô ấy ở cổng tiểu khu, còn nghe cô ấy gọi điện thoại, vừa ra cửa, lập tức đến công ty."

Phác Thái Anh cau mày: "Cậu có thể nào nhận lầm người không?"

Kim Trí Tú: "Không biết, tớ chưa gặp cô ấy bao giờ, nhưng mà chiều cao và ngoại hình của cô ấy như vậy, làm sao có thể dễ dàng nhận lầm."

Phác Thái Anh không nói lời nào, chìm vào suy nghĩ.

Kim Trí Tú thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, liền đi ăn sáng.

Phác Thái Anh chỉ nghĩ đến một khả năng, Lạp Lệ Sa dọn nhà chuyển đến sống trong cùng một tiểu khu với nàng. Nàng biết tên công ty mới của Lạp Lệ Sa, ngay lập tức tìm kiếm nó trên điều hướng, từ cổng tiểu khu đi bộ qua chưa đến mười phút đồng hồ.

Phác Thái Anh không biết mình nên biểu hiện như thế nào bây giờ, nên vui vẻ sao? Nếu bị Lạp Lệ Sa phát hiện nàng cũng ở đây, người kia lại dọn nhà đi thì làm sao bây giờ? Nhưng nói không vui thì cũng không phải.

Ở cùng một thành phố đã khiến nàng không dám đòi hỏi gì thêm nữa, huống chi hiện tại đang ở cùng một tiểu khu, nàng khẽ cắn môi dưới, sẽ không phải ở chung một tòa nhà chứ?

Sau đó lại phủ nhận ý nghĩ này, không nên trùng hợp như vậy.

Phác Thái Anh quay đầu lại hỏi Kim Trí Tú đang ngồi ở bàn ăn: "Cậu nhìn thấy chị ấy đi ra cửa từ hướng nào?"

Kim Trí Tú nhớ lại: "Con đường bên trái khi bước vào tiểu khu."

Phác Thái Anh tự nhủ trong lòng: Tốt lắm, nàng là ở bên phải, khả năng ngẫu nhiên gặp phải cũng nhỏ hơn một chút.

Kim Trí Tú bưng dĩa thức ăn trên tay, nhìn vẻ mặt của nàng lúc buồn bã lúc vui vẻ, sắc mặt thay đổi như trở bàn tay. Cô ấy cảm thấy hết đường cứu chữa rồi, thở dài nói: "Cậu không đến trường học đi dạy sao? Sắp muộn rồi."

Phác Thái Anh như tỉnh dậy từ trong mộng, nhanh chóng thay giày đi ra ngoài.

Tâm trạng cả ngày của nàng đều rất tốt, tốt đến mức các đồng nghiệp nữ ăn cơm chung thường nhìn nàng một cách kỳ quái, Phác Thái Anh thu lại nụ cười một chút.

Nàng xem lại thời khóa biểu của mình một lần nữa, chiều thứ ba và thứ sáu có tiết, nhưng tất cả đều kết thúc lúc 4 giờ. Giờ tan ca bình thường của Lạp Lệ Sa là 5 giờ 30 phút, thường xuyên tăng ca, rất hiếm khi cô tan ca đúng giờ. Chỉ cần nàng về nhà trước 5 giờ 30 phút, sẽ không phải đυ.ng mặt cô.

"Nhà mới của cậu thế nào?" Kim Trân Ni gọi điện cho Lạp Lệ Sa trong giờ nghỉ trưa để bày tỏ sự quan tâm.

"Tốt lắm." Lạp Lệ Sa dùng một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm nĩa ăn trái cây trong dĩa.

"Công việc ở công ty mới thì sao?"

"Cũng rất tốt. Tớ đã làm việc lâu như vậy rồi, bây giờ cậu mới hỏi?"

"Thuận miệng hỏi thôi." Kim Trân Ni gục trên bàn chán nản nói.

"Tớ nghĩ do cậu đang chán thôi."

"Bị cậu nghe ra rồi."

"Cậu chán rồi, nhưng tớ có chuyện phải làm, tớ trở về tăng ca."

"Nghỉ trưa còn làm cái gì?"

"Cuộc sống nằm ở việc tăng ca." Lạp Lệ Sa cắn miếng trái cây cuối cùng vào bụng rồi đứng dậy.

Kim Trân Ni yên lặng khi nghe thấy âm báo bận trên điện thoại. Kể từ khi Lạp Lệ Sa chuyển nhà, từ một người nghiện công việc biến thành con ma công việc, mặc kệ khi nào nói chuyện với cô, hoặc là nói đang tăng ca, hoặc là nói chuyện không đến năm câu liền nói muốn tăng ca.

Trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp trong văn phòng ngủ say sưa. Chỉ có chiếc máy tính trước mặt Lạp Lệ Sa vẫn đang hoạt động, không biết mệt mỏi giống như người ngồi hết sức chăm chú trước mặt nó.

Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ dài hạn hiếm hỏi trong năm – Lễ Quốc Khánh.

Trường học nghỉ, công ty cũng nghỉ.

Phác Thái Anh làm chủ, đưa Kim Trí Tú đến thành phố lân cận chơi đùa mấy ngày, sau đó lại về nhà. Lạp Lệ Sa làm việc trong công ty năm ngày, đến ngày thứ sáu bị Giám đốc hạ lệnh cưỡng chế đuổi về nhà.

Ngày trở về là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Kim Trí Tú cảm thấy cảm xúc của Phác Thái Anh chán nản nên trở về phòng sớm.

Cô ấy đứng ngoài ban công hút hai điếu thuốc rồi tự mình trở về phòng dành cho khách.

Phác Thái Anh cúi xuống, mở két sắt trong phòng ngủ, giống như mọi đêm, lấy toàn bộ mọi thứ bên trong ra.

Một album ảnh, một hộp gỗ, vài thứ linh tinh vụn vặt trong hộp.

Nàng mở album ảnh ra, bên trong đều là hình ảnh của Lạp Lệ Sa, đa số đều được chụp vào thời cấp 3, là nàng dùng điện thoại chụp. Thẻ điện thoại bị hủy, album ảnh cũng bị xóa, rất may còn có thể khôi phục. Sau đó được rửa ra, độ phân giải hơi mờ, nhưng trí nhớ và đôi mắt của Phác Thái Anh có thể lấp đầy các chi tiết và nội dung của mỗi bức ảnh. Những bức ảnh phía sau lại dần dần rõ ràng hơn, nhưng phần lớn là một bên mặt, trông giống như chụp lén. Từ 24 tuổi, đứt quãng đến 26, 27, 28 tuổi, album này kéo dài mười năm, chứng kiến quá trình Lạp Lệ Sa từ ngây thơ đến trưởng thành.

Phác Thái Anh đặt tay lên trên hộp gỗ, lòng bàn tay vuốt ve hai lần, cuối cùng không có mở ra mà đặt nó trở lại cùng với cuốn album ảnh. Nàng dựa lưng vào giường, hai tay ôm gối, trợn tròn mắt ngây ngẩn thật lâu.

Cốc cốc.

Kim Trí Tú gõ cửa.

Phác Thái Anh cử động khớp xương tê dại, đứng dậy mở cửa: "Làm sao vậy?"

Kim Trí Tú cầm ly sữa trong tay, nhướng mày nhìn nàng.

Phác Thái Anh nhận lấy: "Cảm ơn."

Nói xong lại muốn đóng cửa.

Kim Trí Tú đưa tay lên ấn vào cửa: "Cần trò chuyện một lát không?"

Phác Thái Anh lắc đầu.

Kim Trí Tú buông tay.

Cửa phòng đóng lại trước mặt cô ấy.

Kim Trí Tú không rời đi mà đứng ở cửa một lúc.

Cửa phòng lại được mở ra, Phác Thái Anh bưng ly sữa chưa uống ra, bất động nhìn cô ấy chằm chằm, Kim Trí Tú cong khóe môi.

Năm phút sau, bục cửa sổ bày đầy bia.

Phác Thái Anh thuần thục mở một lon, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dựa đầu vào tường nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, nhìn xa xăm một lúc lâu mới nói: "Ngày mai tớ đi tìm chị ấy. "

Kim Trí Tú chậm rãi hút thuốc, mỉm cười nói: "Đoán được. Mỗi lần dáng vẻ của cậu như vầy đều là vì cô ấy." Cô ấy cúi đầu liếc nhìn lon bia trống rỗng, "Uống ít một chút."

"Cậu bớt hút thuốc một chút." Phác Thái Anh nói.

Kim Trí Tú cười một tiếng, làm động tác mời: "Được rồi, cậu uống tiếp đi."

Hai người không ai thuyết phục được ai.

Phác Thái Anh kiềm chế chỉ uống ba lon, đêm nay nàng không muốn uống say dẫn đến đau đầu, ngày mai còn phải đi gặp Lạp Lệ Sa.

Nàng đã kéo dài chuyện này một thời gian. Lạp Lệ Sa đang trốn tránh, không phải nàng cũng đang trốn tránh sao, chẳng qua là có thêm khúc nhạc đệm bị mất trí nhớ này, làm nàng nhìn rõ chân tướng mây mù dày đặc trước kia.

Nàng và một giáo viên ở trường đã đổi lớp, rảnh rỗi cả ngày.

Ngày 08 tháng 10, ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ dài ngày.

Phác Thái Anh dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, chọn chiếc váy dài đẹp nhất trong tủ rồi mặc vào, nhìn gương hồi lâu, không biết là đang nhìn mình trong gương hay là thông qua gương nhìn vào tương lai không xác định phía trước.

Bình tĩnh ăn sáng, bình tĩnh đi ra ngoài, bình tĩnh lái xe, đến dưới lầu công ty của Lạp Lệ Sa. Nàng chuẩn bị một chiếc điện thoại mới, khi bấm dãy số mà nàng đã nhớ kỹ, tay nàng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Lạp Lệ Sa đang trong cuộc họp nhóm, điện thoại trên bàn kêu vang, là một dãy số lạ. Cô nhấn nút tắt tiếng, đi ra ngoài bắt máy. Cô không nói, chờ bên kia nói câu đầu tiên.

Phác Thái Anh nói: "Là em."

Sắc mặt Lạp Lệ Sa đột nhiên thay đổi, vừa muốn cúp máy, bên kia đã mở miệng trước: "Chị đừng cúp máy."

Lạp Lệ Sa do dự một giây, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì không?"

Phác Thái Anh nói: "Liên quan đến chuyện năm đó, em có vài điều muốn nói với chị."

Lạp Lệ Sa kiên quyết nói: "Tôi không muốn nghe."

Cô ấn mạnh nút cúp máy, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

Sau đó điện thoại rung lên, một tin nhắn được gửi đến, vẫn là số lạ đó: [Em đã nhớ hết mọi chuyện, kể cả sự thật về việc tại sao năm đó em đi nước ngoài, em chỉ muốn ngồi nói chuyện đàng hoàng với chị]

Để tránh màn hình đen không nhận ra, Phác Thái Anh hô hấp dồn dập, nhanh chóng dán tin nhắn đã soạn trước đó rồi gửi đi.

Khi còn cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, Lạp Lệ Sa biết rằng nàng thích nghe những lời tốt đẹp, đã từng vụng về viết thư tình cho nàng, bài thơ đầu tiên chỉ có ba dòng, cô đã trịnh trọng viết: "Có hai mặt trời trong cuộc đời tớ, một cái là cậu, một cái là bà ngoại."

Lúc đó, Phác Thái Anh cố tình xụ mặt trêu đùa cô: "Mặt trời nào sáng hơn, tớ hay bà ngoại?"

Lạp Lệ Sa nói: "Cậu và bà ngoại không giống nhau."

Phác Thái Anh khăng khăng hỏi: "Vậy cậu thích bà ngoại hơn hay thích tớ hơn?"

Lạp Lệ Sa không trả lời được, Phác Thái Anh liền vòng tay ôm lấy cô, hôn lên tai cô cho đến khi người kia không còn nơi nào để trốn, đỏ bừng tai nói ra câu trả lời mà nàng muốn.

Phác Thái Anh bật cười.

Thế nhưng, hai mặt trời này đã lần lượt rời khỏi bầu trời của cô.

Phác Thái Anh đưa tay lên nhấn nhấn mí mắt ẩm ướt của chính mình.

Mười năm trước, là nàng xúc động nhắc đến chia tay trước, là nàng để Lạp Lệ Sa một mình lăn lộn, cũng là nàng ra đi không lời từ biệt, đã trở thành bóng ma dày đặc không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô.

Nàng có trách nhiệm và nghĩa vụ cho Lạp Lệ Sa một lời giải thích.

Ngay cả khi nàng không thể trở thành mặt trời của cô một lần nữa, cũng phải tự mình quét sạch khói mù trong trái tim cô.

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể ngồi xuống nói chuyện công bằng.

Cảnh cáo phát đường.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro