Chương 43: Yêu lại từ đầu
Phác Thái Anh đưa cho Kim Trí Tú toàn bộ socola, cả hai chia nhau phần bánh còn lại.
Cô ấy không tiếp tục lẩm bẩm bất bình thay Phác Thái Anh nữa, nhưng trông vẫn có chút tức giận nên trở về phòng sớm.
Phác Thái Anh pha một ly sữa rồi gõ cửa phòng.
Kim Trí Tú lạnh giọng: "Mời vào."
Phác Thái Anh đẩy cửa đi vào, mỉm cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kim Trí Tú, nâng ly sữa trong tay lên: "Có muốn không?"
Kim Trí Tú nói: "Không muốn."
Khẩu thị tâm phi. Trong lòng Phác Thái Anh tự nhủ, đặt ly sữa lên bàn.
Kim Trí Tú đi tới, uống một ngụm.
Phác Thái Anh không có rời đi, một tay chống trên bàn, nửa người cúi xuống, ôn nhu nhìn cô ấy, nói: "Trước tiên cảm ơn ý tốt của cậu, biết rõ cậu là vì muốn tốt cho tớ."
Kim Trí Tú: "Hừ."
Phác Thái Anh cười cười, nói tiếp: "Nhưng chuyện giữa hai người chúng tớ không đơn giản như vậy, vẫn còn nhiều điều cậu chưa biết. Không phải chuyện có thể phân rõ ai đúng ai sai, ai trước ai sau."
Kim Trí Tú tức giận nói: "Tớ hỏi cậu nhưng cậu không chịu nói cho tớ."
Phác Thái Anh nói: "Bởi vì thật sự không có gì để nói cả."
"..." Kim Trí Tú uống hai ngụm sữa lớn, tự mình trấn tĩnh lại, nói: "Được rồi, tớ sẽ không hỏi cậu nữa. Hiện tại cậu cảm thấy vui vẻ sao?"
Phác Thái Anh nói không chút do dự: "Vui vẻ."
Kim Trí Tú làm động tác "OK", sau đó đưa mắt nhìn về chiếc máy tính xách tay trước mặt, nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách: "Tớ muốn làm việc."
Phác Thái Anh nói: "Ngày mai tớ đưa cậu đi ăn Đậu hủ Tứ Xuyên."
Kim Trí Tú quay mặt lại nói: "Đừng tưởng rằng cậu có thể mua chuộc tớ theo cách này."
Phác Thái Anh đặt cả hai tay lên vai cô ấy, nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể gọi là mua chuộc được? Đây gọi là chủ nhà tận nghĩa đối đãi."
Kim Trí Tú suy nghĩ trong một giây rồi dừng lại hỏi: "Chủ nhà là gì?"
Phác Thái Anh giải thích cho cô ấy thế nào là chủ nhà, rồi đi ra ngoài không làm phiền cô ấy công việc.
Nàng ngồi ở bục cửa sổ một lúc như thường lệ, đứng dậy vươn vai, quay trở lại phòng ngủ lướt Weibo của Lạp Lệ Sa. Hôm nay không biết cô đi đâu, đã gần 12 giờ rồi, cả ngày đều không có động tĩnh gì.
Weibo cho biết hôm nay là ngày sinh nhật của tên Weibo mà Lạp Lệ Sa tùy tiện viết. Hệ thống cũng tự động gửi một Weibo chúc cô sinh nhật vui vẻ. Hơn một nghìn bình luận bên dưới, tất cả đều là lời chúc phúc cho cô. Phác Thái Anh cũng bình luận theo, nhưng nàng biết rõ Lạp Lệ Sa có lẽ sẽ không thể nhìn thấy nó.
Lạp Lệ Sa không thường xuyên đăng bài, chỉ sau khi vẽ tranh mới đăng. Không phải ngày nào cũng đăng chuyện cá nhân, nhưng Phác Thái Anh có một loại trực giác. Nàng vừa dựa vào đầu giường đọc sách vừa chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại.
Gần đúng 12 giờ, màn hình sáng lên như mong đợi.
MZX19891014:
[#mười năm# [Hình ảnh]]
Lần này không có chữ nào, chỉ có một hình ảnh, một cô gái mặc đồng phục, cột tóc củ tỏi, ngón tay dính kem, nụ cười tinh nghịch, đang chuẩn bị trét kem vào mặt của người đối diện.
Người kia không được vẽ ra, nhưng từ ánh mắt tràn ngập yêu thương của người được vẽ ra này, có thể thấy người đối diện hẳn là người mà cô ấy thích.
Bình luận bên dưới vẫn thổi phồng thần tiên vẽ tranh như thường lệ.
Có một bình luận liên tưởng bức tranh này với hai bức tranh mà cô đã vẽ lúc trước, hỏi: Ba bức tranh này có phải là cùng một người không? Có phải chính là chị không?
Lạp Lệ Sa không trả lời bất kỳ bình luận nào.
Phác Thái Anh thích bình luận này.
Kim Trân Ni, với tư cách là giám thị, một lần nữa không hài lòng khi thấy Lạp Lệ Sa thức cả đêm. Lúc 12 giờ, cô ấy gõ cửa phòng làm việc. Ngay khi cô ấy giơ tay lên, Lạp Lệ Sa đã đi ra từ bên trong.
Kim Trân Ni giơ giao diện Weibo trên điện thoại lên: "Vẽ xong rồi sao?"
Cô ấy là fan hâm mộ số một của Lạp Lệ Sa, người hùng lớn nhất khích lệ cô đi theo con đường này, tất nhiên là có Weibo của Lạp Lệ Sa. Chỉ là Lạp Lệ Sa không thích để lộ quá nhiều thông tin riêng tư trên Weibo nên hai người không có giao lưu trực tiếp với nhau, nhưng Kim Trân Ni biết rõ những gì cô đã đăng.
Kể từ lần gặp lại của cô và Phác Thái Anh, đầu tiên là rối rắm, sau đó là tê liệt chính mình, hiện tại giải tỏa bế tắc dường như cũng tự mình tiêu khiển. Dù kinh nghiệm về chuyện tình cảm của Kim Trân Ni rất phong phú, cô ấy cũng không thể hiểu được đây rốt cuộc là có ý gì.
Lạp Lệ Sa xoay cổ tay, hất cằm hướng về phòng tắm: "Tớ đi tắm?"
Kim Trân Ni nói: "Khoan hãy đi tắm."
Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Hả?"
Kim Trân Ni chỉ vào bức tranh ở giữa màn hình: "Có phải là ai kia hay không?" Cô ấy không nói tên Phác Thái Anh mà chỉ dùng một từ danh xưng vì sợ khiến cô thương tâm.
Lạp Lệ Sa thản nhiên nói: "Đúng vậy, là Phác Thái Anh."
Kim Trân Ni hỏi: "Vậy cậu đã vẽ những gì?"
Lạp Lệ Sa nói: "Em ấy tổ chức sinh nhật cho tớ vào năm lớp 11."
Kim Trân Ni nói: "Cậu nhớ rõ ràng như vậy sao?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Tớ chỉ nhớ rõ kiểu tóc ấy, còn lại đều bịa ra, chuyện trét kem này hình như cũng có." Cô ấy đột nhiên a một tiếng, nói: "Có vẻ không phải mặc đồng phục, là quần áo thường ngày." Sau đó, cô nhún vai, không thành vấn đề nói: "Nhưng mà không còn quan trọng nữa."
Dường như Kim Trân Ni cũng đoán ra được một chút, cau mày nhìn cô: "Cậu đã hoàn toàn buông xuống?"
Lạp Lệ Sa "Ồ" một tiếng, nói: "Phải, mà cũng không phải."
Kim Trân Ni: "???" Cô ấy có dự cảm, lời nói tiếp theo của Lạp Lệ Sa cô ấy lại nghe không hiểu.
Lạp Lệ Sa hiếm khi nhân từ, nói thẳng với cô ấy: "Tớ vẫn yêu em ấy, nhưng tớ không còn xúc động muốn ở bên em ấy nữa. Có lẽ một ngày nào đó gặp lại, có thể sẽ gật đầu chào hỏi, hoặc có thể sẽ trở thành bạn bè."
Kim Trân Ni: "Nhưng nếu hai người còn tình cảm thì không thể đơn thuần làm bạn được đúng không?"
Lạp Lệ Sa cười: "Thuận theo tự nhiên là được, hiện tại cũng không thể nói tâm trạng sau này được."
Kim Trân Ni hỏi: "Nếu thật lâu sau này, cậu chưa kết hôn, cô ấy chưa gả, cả hai đều độc thân và còn chưa quên được đối phương, cậu sẽ cân nhắc ở bên cô ấy chứ?"
Lạp Lệ Sa nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ không biết."
Kim Trân Ni nheo nheo mắt.
Lạp Lệ Sa thấy cô ấy thật lâu không lên tiếng, nói: "Tớ thật sự đi tắm đây."
Kim Trân Ni khoát tay đồng ý.
Kim Trân Ni ngồi xuống bên cạnh bàn trà, suy nghĩ một chút, lại mở máy tính xách tay đã tắt lên, tìm kiếm câu hỏi: Tại sao hai người còn yêu nhau mà lại không thể đến được với nhau?
Bên trong liệt kê một loạt nguyên nhân chia tay thực tế của các cặp đôi. Kim Trân Ni đọc nhanh như gió lướt qua, cuối cùng nhìn thấy một đáp án: Chẳng có ai yêu nhau mà lại không thể ở bên nhau, chỉ có thể là không đủ dũng khí và tin tưởng để bước tiếp, cũng có khả năng một bên yêu người kia quá nhiều, không nỡ để người kia theo mình chịu khổ, muốn để cô ấy sống tốt hơn, chẳng hạn như người mắc bệnh nan y không còn sống được bao lâu nữa.
Kim Trân Ni: "......"
Cô ấy nhớ lại nụ cười và bóng lưng của Phác Thái Anh lần trước.
Lạp Lệ Sa đang lau tóc bước ra từ phòng tắm, nghe thấy giọng nói vội vàng của Kim Trân Ni: "Lạp Lệ Sa, lần cuối cùng cậu khám sức khỏe là khi nào?"
Lạp Lệ Sa nhớ lại một chút, là công ty sắp xếp cho khám sức khỏe: "Nửa đầu năm nay, làm sao vậy?"
Kim Trân Ni: "Nhanh đưa tớ xem báo cáo khám sức khỏe của cậu."
Lạp Lệ Sa: "???"
Kim Trân Ni: "Đừng lãng phí thời gian, cho tớ xem một chút."
Lạp Lệ Sa trở lại phòng làm việc, lấy tờ báo cáo khám sức khỏe trong ngăn tủ đưa cho cô ấy. Kim Trân Ni trực tiếp mở ra phần kết luận cuối cùng, ngoại trừ nhịp tim không ổn định, không có bất kỳ bệnh tật gì.
Kim Trân Ni thở phào nhẹ nhõm, sau đó trái tim lại nảy lên. Lạp Lệ Sa nơi này không sao, nhưng liệu Phác Thái Anh có...
Cô ấy tự suy diễn khiến chính mình bị dọa đến chết đi sống lại.
Lần trước cô ấy thực hiện một phóng sự về thế giới loài người, nhân vật chính trong đó là một bệnh nhân mắc bệnh nan y.
Lạp Lệ Sa đi tới sờ trán cô ấy: "Cậu sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?"
Kim Trân Ni: "Không, không có gì, cậu đi ngủ đi."
Lạp Lệ Sa quan tâm hỏi: "Thật sự ổn chứ?"
Kim Trân Ni nói: "Không sao đâu." Sau một lúc dừng lại, cô ấy giả vờ hỏi một cách thản nhiên, "Phác Thái Anh đang dạy ở Đại học Lâm Thành phải không?"
Lạp Lệ Sa nói: "Đúng rồi, có chuyện gì vậy?"
Kim Trân Ni tiếp tục hỏi: "Cô ấy dạy cái gì?"
"Hình như là Văn Học So Sánh." Lạp Lệ Sa nghi ngờ liếc nhìn cô ấy, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Kim Trân Ni viện cớ nói: "A, gần đây có thể tớ phải đến trường của cô ấy để phỏng vấn nên thuận miệng hỏi một chút."
Lạp Lệ Sa bán tín bán nghi.
Kim Trân Ni thúc giục: "Cậu đi ngủ đi, muộn quá rồi, nếu không lại nôn ra máu."
"..." Lạp Lệ Sa nói, "Lần trước tớ đã nói với cậu đó là ngoài ý muốn. Không phải thức khuya đều bị nôn ra máu."
Kim Trân Ni: "Mặc kệ, thức khuya rất dễ bị đột tử, điều này luôn đúng, nhanh đi ngủ đi."
Lạp Lệ Sa lẩm bẩm, tựa như đang phàn nàn với cô ấy, thành thật quay trở về phòng đi ngủ.
Kim Trân Ni sắp xếp lịch trình đến Đại học Lâm Thành vào kế hoạch của mình, ngộ nhỡ Phác Thái Anh thật sự mắc bệnh nan y gì đó, Lạp Lệ Sa thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối, thật sự quá thảm, chẳng phải sẽ hối hận tiếc nuối cả đời sao?
Kim Trân Ni thấy tình trạng hiện tại của cô cũng không khác lắm, có lẽ chỉ là muốn yêu nhưng không dám yêu hoặc không thể yêu, trong lòng có cố kỵ. Mặc kệ trong tương lai cô có thể yêu người khác hay không, tốt nhất vẫn nên hòa hảo với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh không thể trở thành cái gai trong tim cô, sinh ly giày vò cô suốt mười năm, Kim Trân Ni không dám nghĩ về tử biệt.
Cô ấy nằm trên ghế sô pha, cảm thấy mình không giống như một người bạn của Lạp Lệ Sa mà giống như mẹ của cô, có vẻ rất tự hào vì có một đứa con gái như thế, nghĩ đi nghĩ lại tự chọc mình cười.
Thời tiết vừa mới chuyển lạnh không bao lâu đã đến lập đông. Lâm Thành có rất nhiều cây cối, cây rụng lá thôi cũng thấy bao la hùng vĩ, vàng rực khắp nơi. Ven đường hai bên tiểu khu tạm thời chưa được quét dọn, đều đóng một lớp dày.
Lạp Lệ Sa cài hai nút áo khoác trước người, đôi giày đế mỏng giẫm lên lá rụng, dưới chân phát ra âm thanh giòn giã. Cô thích thanh âm này, bước chân chậm lại rất nhiều, khóe môi tự nhiên nhếch lên một nụ cười.
Tâm trạng lúc bước ra cổng rất tốt, lấy tay từ trong túi áo khoác ra quẹt thẻ ra vào. Cô vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng phóng qua con đường trước mặt tiểu khu, để lại một hình ảnh lưu luyến trong võng mạc.
Lạp Lệ Sa gần như chạy đến ngay lập tức để nhìn biển số của chiếc xe đó. Thế nhưng cách quá xa, đúng lúc phía trước có một góc đèn giao thông, chiếc xe rẽ phải chỗ góc cua, cô chỉ bắt kịp tín hiệu rẽ phải đang nhấp nháy.
Lạp Lệ Sa hô hấp dồn dập, vội vàng quay lại chốt bảo vệ hỏi: "Sư phụ, chiếc xe vừa mới chạy ra có phải trong tiểu khu chúng ta không?"
Bảo vệ hỏi: "Chiếc xe nào?"
Lạp Lệ Sa: "Chiếc BMW màu trắng, xe hơi."
Chiếc xe vừa đi ra nên bảo vệ vẫn còn ấn tượng, nói: "Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy nó đi ra từ bãi đỗ xe tầng hầm." Bãi đỗ xe tầng hầm của tiểu khu bên cạnh chốt bảo vệ, cách đó hai mét.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Biển số xe là bao nhiêu?"
Bảo vệ nói: "Cái này tôi không biết".
Lạp Lệ Sa hít một hơi thật sâu, chuyển câu hỏi: "Người lái xe là đàn ông hay phụ nữ?"
Bảo vệ nói: "Hình như là nữ."
Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng run mạnh, cô không thể kìm nén được nhịp tim dữ dội của mình. Một cảm xúc không biết nên diễn tả thế nào đã nhấn chìm cô.
Phác Thái Anh cũng sống trong tiểu khu này? Trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô chuyển nhà chỉ vì muốn rời xa nàng, kết quả lại đúng lúc làm hàng xóm với nàng?
Lạp Lệ Sa không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng đây chỉ là hoài nghi, Lạp Lệ Sa không thể xác định được.
"Chị Lạp, hôm nay tâm trạng của chị có vẻ rất tốt?" Đến giờ nghỉ trưa, em gái biên tập đứng dậy vươn vai, thò đầu qua vách ngăn bàn, nghi ngờ hỏi thăm.
"Sao em biết được?" Lạp Lệ Sa khóa màn hình máy tính, đặt tay lên tay vịn ghế làm việc, nhướng mày nhìn cô ấy.
Em gái biên tập chậc chậc nói: "Chị nhìn chị như vậy, còn không phải tâm trạng rất tốt sao?" Cô ấy nói đùa, kéo dài giọng điệu nói: "Xuân tâm nhộn nhạo ~ a."
Lạp Lệ Sa không kiềm chế được khóe miệng nhếch lên, dứt khoát không kiềm chế nữa, từ sau bàn làm việc đi ra, nói: "Tâm trạng của chị thật sự rất tốt. trưa nay chị mời em một bữa cơm thịnh soạn."
Em gái biên tập sáng mắt lên: "Ăn cái gì?"
Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu cô ấy, cười tủm tỉm: "Ăn cơm ở nhà ăn, quẹt thẻ của chị."
Em gái biên tập: "......"
"Chị đùa em thôi." Lạp Lệ Sa cười ha ha, đút hai tay vào túi quần, lướt đôi chân dài miên man, "Đi thôi, quán ăn bên dưới, xung quanh đây tùy em chọn."
Em gái ngay lập tức mặt mày hớn hở, chạy chậm đuổi theo.
"Chị đi chậm một chút."
Lạp Lệ Sa giảm tốc độ, mỉm cười dựa vào tường đợi cô ấy. Em gái biên tập này có chiều cao chưa đến 160, là cô gái chân ngắn, biệt danh là Corgi.
Corgi làm thịt Lạp Lệ Sa một bữa khủng khϊếp, Lạp Lệ Sa thanh toán không chớp mắt. Mấy năm nay, cô kiếm được cũng không ít, đặc biệt là nhận được tiền thưởng dự án, xem như tiết kiệm được một khối gia tài kha khá.
Nhưng trên đường trở về, Lạp Lệ Sa đột nhiên tính toán số tiền tiết kiệm trong tay, tuy giá nhà của Lâm Thành không cao như phía Bắc nhưng cũng không thấp, nếu dự định mua nhà thì túi tiền của cô có chút eo hẹp.
Sau này vẫn phải tiết kiệm nhiều hơn một chút, trong lòng Lạp Lệ Sa đã có quyết định. Đặc biệt là không thể vung tay quá trán mời mọi người đi ăn nữa, chi tiêu lớn nhất hàng tháng của cô, ngoài tiền thuê nhà ra, chính là mời Kim Trân Ni ăn tất cả mọi thứ. Tiền lương của Kim Trân Ni miễn cưỡng chỉ đủ ăn mặc, còn phải mua mỹ phẩm, đủ thứ lãng phí. Mỗi tháng, hai người ra ngoài đi ăn, chủ yếu là Lạp Lệ Sa mời, còn không phải đi nơi giá rẻ. Kim Trân Ni đã giúp đỡ cô rất nhiều, mối quan hệ của hai người rất tốt, không thể tiết kiệm với cô ấy nhưng với người khác có thể bớt một chút.
Sau này, không thể thuận miệng mời ăn bữa thịnh soạn thế này nữa, Lạp Lệ Sa tự thức tỉnh.
"Mua nhà?" Kim Trân Ni sửng sốt, "Đại phú hào, cậu bị cái gì kí©h thí©ɧ sao?"
Lạp Lệ Sa đang ngồi trên ghế sô pha lột quýt, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, nói: "Trước đây không phải tớ đã muốn mua nhà sao, cũng không phải chưa từng nói với cậu."
Kim Trân Ni: "Nói thì nói rồi, nhưng căn nhà lúc trước cậu muốn mua không phải..." Không phải đã hết hạn rồi rời đi sao, cô ấy nhíu mày, "Cậu lại định chuyển về đó?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không phải." Không hiểu sao cô hơi không được tự nhiên, hắng giọng, tốc độ nói tăng lên, nói: "Nhà có thể tìm lại, có tớ không phải được rồi sao?"
Kim Trân Ni tỉnh tỉnh mê mê nói: "Lý thuyết là lý thuyết, nhưng cậu muốn mua ở đâu? Có kế hoạch chưa?"
"..." Lạp Lệ Sa đưa cho cô ấy quả quýt đã lột vỏ, vỗ vỗ tay, "Cái đó, tớ đến phòng làm việc vẽ tranh." .
Kim Trân Ni nhìn bóng lưng của cô: "Này, cậu nói cho xong đi."
Làm gì vậy chứ, không đầu không đuôi, không thể hiểu nổi.
Lạp Lệ Sa cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là bởi vì nhìn thấy xe của Phác Thái Anh, không phải, chỉ là nghi ngờ có phải xe của Phác Thái Anh, cô bắt đầu sinh ra đủ loại không bình thường, nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại giống như thời điểm gặp được mối tình đầu.
Mày điên rồi sao?
Lạp Lệ Sa tự hỏi bản thân.
Ngồi vào bàn vẽ tranh, ban đầu cô muốn vẽ một con vật lạ, nhưng cuối cùng, con vật lạ lại biến thành khuôn mặt của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào bức vẽ trong vòng 5 phút, rồi lưu nó vào ổ cứng.
Sau đó, cô hạ quyết tâm, tập trung vùi đầu vào công việc.
Kể từ ngày đó, khi đi lại trong tiểu khu, Lạp Lệ Sa luôn chú ý đến người qua lại xung quanh, có một chút mong đợi, lại có một chút sợ hãi. Cô đã đưa ra một số giả thiết cho cuộc gặp gỡ có thể xảy ra.
Xin chào, lâu rồi không gặp.
Em cũng sống ở đây sao? Thật là trùng hợp.
Đi ngang qua như hai người xa lạ?
Hay là hai người nhìn nhau, đứng lặng không nói gì.
Nhưng khi ngày đó thật sự xảy ra, trong tâm trí của Lạp Lệ Sa chỉ toàn trống rỗng.
Đó là buổi tối ngày đông chí.
Lạp Lệ Sa đã uyển chuyển từ chối lời mời của một người bạn. Trên đường đi làm về, cô đi siêu thị mua một túi sủi cảo đông lạnh, định về nhà nấu ăn. Cô không để ý lắm đến phong tục này, cũng không đỡ được Kim Trân Ni nhắn mười mấy tin nhắn một ngày: Nhớ ăn sủi cảo, nhớ ăn sủi cảo, nhớ ăn sủi cảo.
Sau khi vết bỏng của Lạp Lệ Sa khỏi hẳn, Kim Trân Ni đã chuyển khỏi nhà cô. Bạn bè là một chuyện, nhưng sống cùng nhau lại là chuyện khác. Hai người có thói quen sống khác nhau, Kim Trân Ni cũng không thích sống cùng người khác. Lạp Lệ Sa miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận cô ấy, nhưng không thể chấp nhận việc cô ấy đưa bạn trai về nhà, vì vậy ai về nhà nấy. Lúc này, Kim Trân Ni đang ở quê nhà với bố mẹ, không thể trải qua ngày đông chí với Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa mua sủi cảo xong, ngoan ngoãn gọi cho mẹ già báo cáo: "Mua sủi cảo rồi."
Kim Trân Ni hỏi: "Thương hiệu gì?"
Lạp Lệ Sa nhìn vào bao bì: "Wanchai Ferry."
Kim Trân Ni ở đằng kia ha ha ha ha.
Lạp Lệ Sa nói: "Tớ sắp qua đường."
Kim Trân Ni nói: "Vậy cậu qua đường đi, cúp máy, nấu xong nhớ chụp ảnh cho tớ, tớ muốn kiểm tra."
Lạp Lệ Sa than thở: "So với bà ngoại của tớ, cậu còn muốn bà ngoại hơn."
Kim Trân Ni nói thấm thía: "Tớ là vì tránh cho cậu nôn ra máu lần nữa..."
Lạp Lệ Sa muốn nổi da gà nên lập tức ngắt lời cô ấy: "A a a tớ phải qua đường thật rồi. Tạm biệt mama."
Kim Trân Ni cười không ngừng được, nói: "Được rồi, con gái ngoan."
Lạp Lệ Sa cúp điện thoại. Khi đèn chuyển xanh, cô theo những người đi bộ khác băng qua đường, cười suốt cả đoạn đường.
Cách cổng tiểu khu vài mét có cửa hàng tiện lợi 24/24, cửa kính trong suốt, không có nhiều khách bên trong. Khi đi ngang qua, Lạp Lệ Sa nhìn vào trong, sững sờ tại chỗ.
Một người đi đường phía sau không để ý cô đột ngột dừng lại, đυ.ng vào bả vai của cô, hô lên một tiếng.
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào bóng lưng bên trong cửa hàng tiện lợi, nói một cách máy móc: "Thật xin lỗi."
Người đi đường lướt qua cô và rời đi.
Lạp Lệ Sa vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Phác Thái Anh cong môi lạnh lùng khi xem tin nhắn mà mẹ nàng gửi tới trên điện thoại.
[Hôm nay ngày đông chí, nhớ ăn sủi cảo]
Vì tin nhắn này, nàng đã đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm lên trên, tiến vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Phác Thái Anh chuyển điện thoại trở lại màn hình chính, nhấn vào Alipay, đưa một túi sủi cảo trong tay cho nhân viên thu ngân ở quầy. Nhân viên thu ngân tích mã tính tiền cho nàng, cho sủi cảo vào túi ni lông, lễ phép cười: "Xin đi thong thả."
Phác Thái Anh nhận lại điện thoại rồi xoay người, bất ngờ va vào một ánh mắt.
Nàng yên lặng chăm chú nhìn người kia, chiếc túi ni lông móc trên đầu ngón tay trượt xuống rơi vào bên chân, bịch một tiếng, nhất thời cũng không nhớ để nhặt lên.
Nhân viên thu ngân kỳ quái nhìn nàng, nhắc nhở: "Chị ơi?"
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa nhìn nhau qua một cánh cửa thật lâu.
Lạp Lệ Sa muốn bước đi, nhưng chân cô dường như bén rễ một mực cố định ở đó.
Phác Thái Anh đi ra. Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo khoác sa tanh màu xanh đậm dài qua đầu gối, chất vải mềm mại, bên trong sáng màu, ống tay áo được cuộn lên một chút để lộ cổ tay trắng nõn tinh tế. Nàng bước lại gần dưới ánh nhìn chăm chú của cô, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu nhìn cô, chủ động lên tiếng: "Thật là trùng hợp."
Ngón tay cắm trong túi của Lạp Lệ Sa khẽ run lên, cố gắng rút ra một câu từ trong bộ não gần như đứng máy, nói một cách khô khan: "Thật là trùng hợp."
Phác Thái Anh nhìn xung quanh, như thể suy đoán lý do cô có mặt ở đây, hỏi: "Chị định làm gì?"
Lạp Lệ Sa nói: "Về nhà."
Phác Thái Anh ngạc nhiên nói: "Chị sống gần đây sao?"
Trong lòng Lạp Lệ Sa tự nhủ, chị sống trong cùng một tiểu khu với em.
Cô nặn ra một nụ cười, chỉ chỉ tay về phía cổng tiểu khu, khách sáo nói: "Chị sống ở đây."
Phác Thái Anh đã biết chuyện này từ lâu, nhưng giờ phút này nàng vẫn không kìm được tim đập rộn lên, nhưng để không lộ ra niềm vui sướиɠ trước mặt Lạp Lệ Sa, nàng chỉ có thể cố gắng kéo căng hàm dưới của mình, chịu đựng.
Lạp Lệ Sa ngay lập tức nhìn vào biểu cảm phức tạp của nàng, tự đoán trong lòng: Chẳng lẽ nàng không vui sao?
Phác Thái Anh bình tĩnh lại, cười cười nói: "Em cũng sống ở đây."
Lạp Lệ Sa gần như bình tĩnh lại, lại trả lời nàng một câu: "Thật là trùng hợp."
Hai người ngây ngốc đứng trong gió lạnh một hồi, ánh mắt của Phác Thái Anh rơi vào túi ni lông trên tay cô, hắng giọng nói: "Chị đi mua sủi cảo?"
Lạp Lệ Sa lần theo nhìn xuống tay nàng: "Em cũng mua?"
Phác Thái Anh nói: "Đúng vậy."
Trong lòng Lạp Lệ Sa lại nảy ra một câu "Thật là trùng hợp", nhưng trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người đã xuất hiện ba lần, cô nói nữa sợ mình không nhịn được bật cười.
Lạp Lệ Sa đổi lời giải thích: "Kim Trân Ni thúc giục chị đi mua."
Phác Thái Anh nói: "Em thì được mẹ em nhắc nhở."
Nhìn nhau cười một tiếng rồi dời mắt đi chỗ khác.
Đứng ở đây cũng không tốt lắm, Lạp Lệ Sa không nhìn vào mắt nàng, đề nghị: "Trở về?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Được."
Thế là mỗi người xách một túi sủi cảo đi về, cách nhau một khoảng, câu được câu không nói chuyện.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Trước đây em đã sống ở đây?"
Phác Thái Anh ừm một tiếng, nói nhẹ nhàng: "Lúc trước vừa về nước, em đã sống ở đây. Em cảm thấy môi trường ở đây rất tốt."
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn lên cây cối xanh tươi, nói: "Chị cũng nghĩ vậy."
Phác Thái Anh dừng lại, hỏi với một giọng điệu rất bình thường: "Chị sống ở tòa nhà nào?"
Lạp Lệ Sa nói: "Tòa nhà số 17."
Không đợi Lạp Lệ Sa hỏi, Phác Thái Anh đã nói trước: "Em sống ở tòa nhà số 2."
- ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro