Chương 55: Ướt

Phác Thái Anh chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Lạp Lệ Sa mới lắc đầu cười cười, xoay người quẹt thẻ thang máy, kéo vali đi vào trong thang máy.

Lạp Lệ Sa nhìn tầng lầu không ngừng lên cao, một tay nắm chặt lại, đánh nhẹ vào lòng bàn tay kia, thầm niệm trong lòng: nhanh lên, nhanh lên nữa, nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp!

Trời vẫn còn sớm, thang máy một đường lên tầng không bị cản trở. Đinh một tiếng, không chờ cửa thang máy mở ra hoàn toàn, Lạp Lệ Sa đã lao nhanh ra ngoài, vội vàng chạy tới cửa nhà mình, nhanh chóng nhấn mật khẩu mở khóa cửa, một đường không ngừng bổ nhào vào trước cửa sổ, bởi vì quá mong chờ mà nhịp tim đập nhanh lên.

Hầu hết các cửa sổ bên tòa nhà số 2 đều tối đen, chỉ có một số ngọn đèn le lói. Lạp Lệ Sa băn khoăn nhìn vào những căn hộ sáng đèn kia, ghi nhớ trong đầu vẫn chưa đủ, cô còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.

Nếu nhà của Phác Thái Anh không bị che chắn, thì chính là một trong những căn nhà này.

Cô không rời khỏi cửa sổ, mà vẫn nín thở tiếp tục nhìn chăm chú.

Chưa đến một phút sau, trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện thêm một cửa sổ sáng đèn, sau đó một bóng người đi tới đi lui trong phòng khách, dáng người nhìn rất giống Phác Thái Anh. Nếu như bình thường Lạp Lệ Sa chỉ có thể rút ra kết luận hư hư thực thực, thì hôm nay cô chắc chắn 100%.

Như thể cho cô uống một viên thuốc an thần, điện thoại trong túi cô rung lên.

Phác Thái Anh gửi cho cô một tin nhắn: [Về đến nhà rồi]

Lạp Lệ Sa nhìn ra bên ngoài, bóng người kia đang cúi đầu xuống.

Lạp Lệ Sa không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời: [Được rồi, ngủ đi, trên tàu cũng không thể nghỉ ngơi]

Phác Thái Anh: [Cái kia... Chúc ngủ ngon?]

Lạp Lệ Sa nhìn lên bầu trời, thật sự không thể gọi là chúc ngủ ngon được nữa, nhưng tán gẫu chi tiết thế này thì không biết sẽ trò chuyện đến khi nào, vì vậy Lạp Lệ Sa trả lời: [Chúc ngủ ngon]

Đợi đến khi không còn thấy bóng người bên cửa sổ kia nữa, Lạp Lệ Sa mới quay trở lại cửa trước, cởi đôi giày đầy đất tuyết ra, dùng cây lau nhà kéo đi vết bẩn mà giày giẫm ra trên mặt đất, xoay xoay cổ, dự định trở về ngủ bù một giấc.

Tối hôm qua ngủ được hơn ba tiếng, cũng chính là Phác Thái Anh, nếu là người nào khác, cô sao có thể tốn công tốn sức chạy ra ngoài đón người ta trong đêm giao thừa như vậy. Ngay cả khi đó là Kim Trân Ni, cô còn phải suy nghĩ một chút, khuyên cố ấy ngày khác trở lại.

Phác Thái Anh à Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cởϊ qυầи áo ra rồi nằm trên giường, vẫn còn nghĩ đến cái tên này. Nhắm mắt được một lúc, cô cầm điện thoại lên, nhấn vào phần lịch sử tin nhắn lật xem từng cái từng cái một, nụ cười vô thức ngập tràn nơi khóe mắt lúc nào không biết.

Lạp Lệ Sa xoa xoa mặt, vùi người xuống giường, mãn nguyện đi ngủ.

Mặc dù Phác Thái Anh buồn ngủ, nhưng không thể nào ngủ được, suy đi ngẫm lại mọi chuyện, một lúc cười vui vẻ, một lúc lại cau mày. Nàng sinh ra đã có thất khiếu linh lung tâm*, có thể phân tích cặn kẽ bất cứ chuyện gì, đưa ra các chiến lược đối phó rất nhanh, chỉ có duy nhất đối với Lạp Lệ Sa, ngay cả một chút manh mối cũng hận không thể biến ra bảy phiên bản của chính mình để tổ chức hội thảo nghiên cứu, chỉ mong cầu tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

(* Thất khiếu linh lung tâm: Ý chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.

Bắt nguồn từ tiểu thuyết Phong thần diễn nghĩa, Tỷ Can có "Thất khiếu linh lung tâm", cũng chính là một trái tim có bảy cái lỗ quý hiếm.)

Lạp Lệ Sa là duy nhất mà nàng không thể mạo hiểm, không thể chấp nhận được thất bại.

Nghĩ đi nghĩ lại tinh thần trở nên căng thẳng, Phác Thái Anh ngồi dậy, uống một ngụm nước trên bàn đầu giường, mới thả lỏng một chút. Vừa buông lỏng, trước mắt nàng tự nhiên xuất hiện bàn tay của Lạp Lệ Sa đang nắm lấy tay cầm vali sáng nay.

Bàn tay của Lạp Lệ Sa không những dài mà còn rất ưa nhìn, đầu ngón tay mượt mà, khớp nối rõ ràng, một đôi bàn tay trông rất linh hoạt. Cho dù là gảy dây đàn guitar hay là gảy dây đàn trong cơ thể nàng.

Chuyện đã cách mười năm, nếu nói trong mười năm này, Phác Thái Anh hoàn toàn không nghĩ tới điều đó, thì chuyện đó không có khả năng. Nhưng chưa lần nào giống như ngày hôm nay, nó giống như một tia lửa rơi xuống củi khô, bốc cháy trong tích tắc, ngay khi vừa nghĩ đến điều đó cả người đã nóng bừng.

Nàng khó khăn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, không biết bao lâu mới thực sự chìm vào bóng tối.

Trong mơ, mưa xuân róc rách, dòng nước đưa tình.

Phác Thái Anh bừng tỉnh, quay đầu sang một bên, rèm cửa dày nặng không thấm ánh sáng. Nàng chớp chớp mắt phản ứng một lát, đặt mu bàn tay lên trán, tay kia ngập ngừng thăm dò sờ soạng một chút.

... Ướt.

Phác Thái Anh đành đứng dậy đi tắm, không thể ngủ được như thế này. Nàng chỉ đơn giản là nằm trong bồn tắm, từ đầu đến cuối đầu óc đều cảm thụ Lạp Lệ Sa, thở hổn hển ngồi dậy, chờ đợi cảm giác cả người vô lực đi qua, sau đó mới soạt một tiếng, nhấc chân ra khỏi bồn tắm. Nàng thong thả ung dung tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm sạch sẽ, bất đắc dĩ một mình đi vào phòng làm việc soạn bài.

Hiện tại chỉ có công việc mới có thể khiến tâm trí của nàng không bị sao nhãng.

***

Lạp Lệ Sa bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Cô ngủ một giấc đến choáng váng, cầm lấy điện thoại qua nhìn thấy hiển thị 5 giờ, nhưng không kịp phản ứng là 5 giờ sáng hay 5 giờ vào chiều.

Cô vò đầu bứt tóc, lại vùi mặt vào gối lần nữa, điện thoại đưa lên tai, ai oán nói với người kia bên điện thoại: "Mẹ."

Kim Trân Ni nói: "Cậu làm sao vậy? Cả ngày đều chưa trả lời tin nhắn của tớ."

Lạp Lệ Sa ồm ồm nói: "Tớ ngủ mà, buồn ngủ muốn chết, suýt chút nữa hôn mê."

Kim Trân Ni nói: "A a a, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì nữa, sao hôm nay ngủ đến trễ như vậy? Ăn cơm chưa?"

Lạp Lệ Sa bị cô ấy lải nhải đến tỉnh, muốn giãy giụa một chút, rầm rì trả lời: "Không ăn."

Kim Trân Ni dặn dò: "Vậy cậu tỉnh dậy nhớ ăn cơm."

"Biết rồi." Lạp Lệ Sa ôm rút hai tay trong chăn, lười nhúc nhích, mặt cong lên như hamster, dùng cằm chạm tới cúp máy.

Kim Trân Ni còn cúp máy trước cô, Lạp Lệ Sa nghe thấy âm thanh báo bận, nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Ngày mùng một, không cần cần đi thăm người thân, Kim Trân Ni ở quê rất nhàn hạ, người này có xu hướng suy nghĩ nhiều hơn khi rảnh rỗi. Cô ấy cúp điện thoại xong, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn táo vừa suy nghĩ: Đêm giao thừa hôm qua, Lạp Lệ Sa nói với cô ấy muốn đi ngủ lúc 11 giờ 30 phút, kết quả chiều ngày hôm sau còn chưa tỉnh dậy. Mặc dù không thể phủ nhận mấy ngày gần đây cô làm việc mệt nhọc cần ngủ bù, nhưng thế này có phải ngủ quá nhiều rồi hay không.

Cót két cót két.

Kim Trân Ni ăn hai miếng xong, ném lõi táo vào thùng rác, lấy khăn giấy lau tay, gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh.

Kim Trân Ni: [Tiến sĩ Phác, chúc mừng năm mới nha, he he he]

Tiến sĩ Phác không trả lời cô ấy.

Tiến sĩ Phác, người luôn luôn trả lời tin tức của cô ấy sau vài giây, tựa như mua một căn phòng nhìn ra biển trên WeChat, không trả lời cô ấy.

Điều này có nghĩa là gì?

Sherlock Holmes đã từng nói rằng: Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật!

Mặc dù sự trùng hợp này có hơi xa vời nhưng Kim Trân Ni đã chọn cách phớt lờ, tin tưởng vào trực giác của mình. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chắc chắn ở bên nhau, có lẽ bây giờ họ còn đang ngủ trên cùng một cái giường!

Ngoan ngoãn.

Kim Trân Ni đột nhiên có cảm giác tự hào rằng "Nhà tôi có con gái mới lớn". Lạp Lệ Sa đã thông suốt rồi, bất kể như thế nào, ngủ với người ta trước sẽ không lỗ. Nếu không phải mẹ cô ấy ra lệnh cưỡng chế Kim Trân Ni phải ở nhà ăn tết cho đến ngày mùng năm, thì bây giờ cô ấy muốn quay trở lại Lâm Thành để bắt gian, không phải, là để xem trò vui.

Kim Trân Ni xoa xoa tay, hưng phấn đi tới đi lui trong phòng khách cho đến khi mẹ Kim đang dọn dẹp bị cô ấy đi loanh quanh đến đau mắt, quát bảo ngưng lại: "Đừng lắc." Kim Trân Ni mới lựa chọn quay về phòng, lăn lộn trên giường.

6 giờ chiều, Phác Thái Anh trả lời tin nhắn của cô ấy.

Phác Thái Anh: [Chúc mừng năm mới, tôi vừa thức dậy, trả lời trễ, xin lỗi]

Kim Trân Ni: "!!!"

Suy đoán của cô ấy quả nhiên là thật!

Kim Trân Ni: [Lạp Lệ Sa đã dậy chưa?]

Phác Thái Anh bật điều hòa ngủ cả buổi trưa, không khí khô ráo, khi đứng dậy môi lưỡi khô khốc, nàng ngẩng đầu lên rót một ly nước lớn, nhìn thấy tin nhắn của Kim Trân Ni, không có nhiều phản ứng mà trả lời: [Dậy rồi]

Bởi vì mơ một giấc mộng xuân, buổi sáng nàng không ngủ được, đến buổi chiều mới đi ngủ, Lạp Lệ Sa trở về liền ngủ bù, có lẽ đã sớm tỉnh dậy.

Kim Trân Ni trợn to hai mắt, liên tiếp vài câu mẹ ơi trong lòng, mới đánh chữ: [Làm sao cô biết?!]

[Tin nhắn hệ thống: Phác Thái Anh gỡ bỏ một tin nhắn]

Kim Trân Ni: [Tôi cho cô biết, tôi đã chụp màn hình rồi, tôi nói với cô! [Ảnh chụp màn hình]]

Phác Thái Anh: "..."

Thất sách.

Nàng có thể trả lời thêm một câu để sửa lại câu nói vừa rồi của mình, nhưng lại không hề nghĩ ngợi gì mà gỡ bỏ tin nhắn, quả thực là giấu đầu lòi đuôi.

Kim Trân Ni: [Đêm qua có phải hai người ngủ với nhau hay không?]

Phác Thái Anh suýt chút nữa bị sặc khi nuốt nước vào cổ họng.

Phác Thái Anh: [Không có]

Kim Trân Ni: [Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Tối hôm qua hai người thật sự ở cùng nhau!]

Phác Thái Anh đỡ trán.

Tại sao lại có thói quen như vậy? Cô ấy có mê sảng không? Lời nói như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần dễ như trở bàn tay vậy sao?

Phác Thái Anh đặt điện thoại xuống, dùng hai tay xoa xoa mặt, ngồi trên ghế sô pha để trấn tĩnh.

Kim Trân Ni ở bên kia đoạt mệnh liên hoàn tin nhắn.

[Thật sự tôi nhìn lầm cô rồi, tiến sĩ Phác!]

[Tôi cho rằng chúng ta cùng phe, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại giấu giếm tôi. Lòng tin giữa con người với nhau đâu?

[Mỗi lời mà Lạp Lệ Sa nói, nhắc đến cô, tôi đều nói cho cô, cô đối xử với tôi như thế nào?]

[Thương tâm]

[Chúng tôi hỗ trợ cũng là vì kêu gọi nhân quyền của chính chúng tôi]

......

Phác Thái Anh nhìn những tin nhắn lần lượt hiện ra, lại lần nữa cảm nhận được một kẻ lắm lời đáng sợ, không chịu nổi nhéo nhéo mi tâm, gõ chữ: [Cô im lặng, tôi sẽ nói cho cô biết]

Kim Trân Ni: [[Yên lặng như gà.jpg]]

Phác Thái Anh quyết định điều chỉnh chiến lược của mình chỉ trong hai phút ngắn ngủi, nàng từng cho rằng cả đời này cũng không có khả năng, chỉ có thể bảo vệ đối phương từ xa, nhìn cô nở rộ xán lạn.

Tình yêu không như những ham muốn khác, không thể tri túc thường lạc*, nàng đã mất thăng bằng. Khi không thể có được, nàng có thể chịu đựng, có thể tĩnh tâm như nước, nhưng nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội, để nàng nhìn thấy hy vọng, Phác Thái Anh không thể nào kiềm chế được nữa.

(* Tri túc thường lạc: biết đủ là vui, tâm biết đủ là hạnh phúc.)

Nhưng lần này không thể so với lần đầu tiên, nàng bước một bước đều cần phải suy tính cặn kẽ, cũng không thể dùng những cách như thời trung học để đưa Lạp Lệ Sa vào bẫy của nàng. Điều duy nhất nàng có thể dựa vào là một trái tim vẫn yêu Lạp Lệ Sa. Trừ điều này ra, không còn cách nào khác.

Nếu chính mình không thể suy đoán về suy nghĩ thực sự của Lạp Lệ Sa, vậy thì để Kim Trân Ni đi hỏi.

Sau khi cân nhắc cẩn thận, Phác Thái Anh cắn chặt môi dưới, nhắn lại cho Kim Trân Ni: [Tối qua tôi đã trở lại Lâm Thành, Lạp Lệ Sa đến nhà ga đón tôi]

Kim Trân Ni đầu đầy chất thải màu vàng, không thể khống chế được nụ cười dần dần biếи ŧɦái: [Vậy nên sau khi về nhà, hai người điên cuồng...]

Phác Thái Anh nhếch miệng, trong lòng tự nhủ: Đúng vậy, chúng tôi điên cuồng yêu nhau, nhưng đáng tiếc là trong giấc mơ của tôi.

Phác Thái Anh: [Không có, chúng tôi ăn sáng cùng nhau ở McDonald's, sau đó chị ấy đưa tôi về nhà, rồi tự trở về nhà mình]

Kim Trân Ni rất thất vọng: [Chỉ có như vậy?]

Phác Thái Anh: [Như vậy thôi]

Nàng tiếp tục gõ: [Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ]

Kim Trân Ni lập tức ngồi thẳng dậy: [Cô nói đi]

***

Lạp Lệ Sa dựa vào đầu giường ngẩn người, nhấn vào thanh thông báo của điện thoại, Phác Thái Anh không có gửi tin nhắn cho cô nữa, thời gian bên trên hiển thị 7 giờ tối. Cô đã đói đến bụng kêu ùng ục, chờ đến khi không thể chịu được nữa mới bước xuống giường mang dép vào, đến phòng bếp lấy sủi cảo đông lạnh rồi thẫn thờ nhìn nước sôi trong nồi.

Rõ ràng sáng nay mới gặp nhau, cách hiện tại chỉ mới mười hai tiếng đồng hồ, vậy mà đầu óc của Lạp Lệ Sa tràn ngập hình bóng của Phác Thái Anh. Dường như nàng là một loại ma túy nghiêm cấm đυ.ng vào, một khi chạm vào sẽ nghiện. Lạp Lệ Sa vốn dĩ muốn tiến hành từng bước từng bước, lại kinh ngạc vì một tình tiết nhỏ như vậy xen giữa, cô cũng không biết tự xử lý như thế nào.

Phòng tuyến tình cảm đang đứng trước bờ vực tan rã, không, phải nói rằng trái tim của cô chưa bao giờ thuộc về chính mình, nó luôn ở bên Phác Thái Anh. Nhưng lý trí của cô vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận Phác Thái Anh mười năm sau.

Cô chưa bao giờ yêu một người nào giống như yêu Phác Thái Anh, cũng chưa bao giờ phải chịu nỗi đau sâu sắc như vậy từ ai khác, đêm khuya tỉnh dậy sau cơn ác mộng với khuôn mặt đẫm nước mắt, l*иg ngực đau đến mức không thể thở nổi.

Mỗi một lần hít thở, cơn đau trong l*иg ngực càng trở nên buốt nhói, như bị dao cắt. Trong cơn đau tim xuyên thấu, cô tự hỏi liệu mình có phải bị bệnh tim hay không, nếu không thì làm sao cơn đau có thể chân thật đến như vậy.

Năm đó khi nói ra lời chia tay, Phác Thái Anh không coi đó là thật, Lạp Lệ Sa cũng không coi đó là thật. Cô cho rằng Phác Thái Anh chẳng qua là muốn giận dỗi thêm một khoảng thời gian nữa, lùi về phía sau một vạn bước, coi như nàng không muốn mình, cũng không thể nhìn bà ngoại nằm trên giường bệnh mà trước sau không tới thăm bà.

Thậm chí Lạp Lệ Sa đã đến nhà nàng nhiều lần để tìm nàng, bấm chuông cửa nhưng luôn luôn không có ai trả lời. Lạp Lệ Sa phải quay lại bệnh viện, tập trung chăm sóc bà ngoại, nhưng cô không ngờ rằng nàng thật sự rời đi.

Sau khi đần độn xử lý xong hậu sự cho bà ngoại, Lạp Lệ Sa trở lại trường học, nhìn chỗ trống bên cạnh, cắn môi thở dài. Cô chạy đến nhà Phác Thái Anh một lần nữa để tìm người, nhưng vẫn bị chặn lại ở ngoài cửa như cũ. Cô bắt đầu viết thư cho Phác Thái Anh, viết từng bức từng bức một, xin lỗi nàng một cách chân thành, sẽ nhường nàng, sẽ không cãi nhau nữa, hứa với nàng sẽ học tập chăm chỉ. Ngay từ đầu giọng điệu còn bình thản, sau đó chính là hèn mọn cầu xin, cầu nàng trở về.

Khi cách kỳ thi đại học còn 1, 2 ngày, cô không thể chịu đựng được nữa, vào giờ ra chơi, cô kéo một bạn học ra, thấp giọng hỏi tung tích của Phác Thái Anh.

Bạn học ngạc nhiên: "Phác Thái Anh đã ra nước ngoài, cậu không biết sao?" Lạp Lệ Sa là người thân thiết nhất với Phác Thái Anh trong lớp, cô cư nhiên không biết sao?

Lạp Lệ Sa như bị sét đánh, tựa như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay của bạn học: "Cậu, cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa!"

Bạn học bị đôi mắt đỏ bừng của cô hù dọa, sợ hãi mà tránh tránh: "Cậu ấy thật sự đã ra nước ngoài, không tin cậu đi hỏi những người khác đi."

Lạp Lệ Sa không tin vào ma quỷ, lần lượt hỏi từng bạn học, đều nhận được câu trả lời giống nhau.

Lạp Lệ Sa ngồi yên tại chỗ, như thể hồn bay phách lạc trong chốc lát, chân tay lạnh ngắt, trái tim giống như bị ai đó dùng một lưỡi dao sắc bén cứa vào một đường, máu giàn giụa chảy ra khắp nơi vô định.

Giáo viên môn Toán giao bài thi cho hàng đầu tiên của mỗi nhóm, chuyển từ trước ra sau. Các bạn học ở phía trước Lạp Lệ Sa quay đầu lại đưa bài thi cho cô, nhìn thấy đôi môi trắng bệch khủng khϊếp của cô. Sau đó, giống như một cảnh phim quay chậm, Lạp Lệ Sa mềm nhũn ngã xuống khỏi ghế, đập đầu xuống nền gạch một cú thật mạnh.

Bàn ghế vang động, bạn học đều vây quanh lại.

Nằm trong phòng y tế của trường học một lúc lâu, Lạp Lệ Sa từ từ tỉnh lại, trở về lớp học với chiếc băng gạc trên đầu.

Sau đó, thi trượt kỳ thi đại học, rời khỏi Lâm Thành trong một thời gian dài.

Cô vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, vẫn luôn viết thư suốt một khoảng thời gian.

Ngày Nhà giáo vào năm thứ tư sau khi chia tay, ngày sinh nhật của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa xin nghỉ một ngày. Cô hỏi mượn đồ trang điểm của Kim Trân Ni, trang điểm nhẹ dựa trên một hướng dẫn trực tuyến, đợi ở nhà từ sáng đến tối, lại đợi từ tối đến khi mặt trời ló dạng ở đằng đông lần nữa.

Lạp Lệ Sa lấy bức ảnh của cô cùng bà ngoại và Phác Thái Anh ra khỏi khung ảnh, cắt bỏ phần của Phác Thái Anh trong nước mắt, dùng bật lửa đốt đi, giống như lặng lẽ cử hành tang lễ. Khoảnh khắc ngọn lửa cháy lên, Lạp Lệ Sa ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết.

Vì cô tự tay mai táng tình yêu của chính mình.

......

Lạp Lệ Sa chậm rãi đi đến phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô và bà ngoại trong khung ảnh, tâm trạng đang lung lay lập tức bình tĩnh lại. Phác Thái Anh xuất hiện lần nữa, ai có thể xác định đó là món quà trời ban hay là một tai ương khác dành cho cô?

Gương vỡ lại lành, cuối cùng nếu như lặp lại những sai lầm như cũ, cô sẽ không còn sức chịu đựng nữa.

Giữa hai người bọn họ vẫn luôn tồn tại sự khác biệt, chuyện chia tay năm đó cũng không phải hoàn toàn là bởi vì trời xui đất khiến. Khoảng thời gian cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ đó, dù cho Lạp Lệ Sa cố tình quên đi nhưng những lời nói cuồng loạn, nhẫn tâm làm tổn thương người đó chẳng khác gì thanh gươm sắc bén, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong trái tim cô.

"Bà ngoại..." Trái tim của Lạp Lệ Sa dần dần nguội lạnh, nhưng bên trong lại có một ngọn lửa không cam lòng yếu thế nhảy lên. Cô vuốt ve khuôn mặt hiền hòa của bà lão, giọng nói hơi khàn khàn: "Bà có thể nói cho cháu biết rốt cuộc cháu nên làm gì hay không?

***

Kim Trân Ni chấp nhận lời thỉnh cầu của Phác Thái Anh, đồng thời cũng nói bóng nói gió tiến triển mối quan hệ của hai người, vô cùng không hài lòng với câu trả lời nhận được.

Phác Thái Anh chỉ có thể trả lời cô ấy một khuôn mặt bất lực.

Kim Trân Ni luôn cảm thấy mình quên mất một chuyện quan trọng, mãi cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ Tết, cô ấy lên đường trở về Lâm Thành, đi làm bình thường. Vì tính chất công việc, hàng tuần văn phòng của cô ấy đều cử người đến bưu điện, Kim Trân Ni ngồi tại bàn làm việc, nhìn đồng nghiệp kai, đột nhiên vỗ đùi, chợt nhớ tới.

Cô ấy vội vã ra khỏi văn phòng, không thèm gửi tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại qua WeChat cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh tình cờ không có trong lớp, đang viết luận văn trong phòng làm việc ở nhà, mỉm cười nhận: "Có chuyện gì vậy?"

Kim Trân Ni hụt hơi, hung hăng nói: "Thư! Thư thư thư!"

Phác Thái Anh mờ mịt: "Là thư gì?"

Kim Trân Ni sắp phát điên, nói: "Ahhhhhhhh, chính là bức thư! Lạp Lệ Sa có viết thư cho cô! Cô có nhận được không?"

Phác Thái Anh sững sờ, nói: "Không có, tôi căn bản đều ở nước ngoài, làm sao có thể nhận được thư?"

Kim Trân Ni không nói chuyện.

Phác Thái Anh lòng nóng như lửa đốt: "Chị ấy viết cái gì, gửi đến đâu?"

Kim Trân Ni dùng tay đấm một cái vào tường: "Tôi biết rồi!" Những bức thư của Lạp Lệ Sa đều viết vô ích, sau đó lại nói: "Chờ đã, tôi đột nhiên nhớ tới lần trước nhìn thấy ở chỗ cậu ấy, trên phong bì không có địa chỉ, không chừng cậu ấy căn bản không có gửi nó đi."

Kim Trân Ni nhéo nhéo mi tâm, nói: "Là tôi quá kích động, vừa nhìn thấy đồng nghiệp đến bưu điện, ngay lập tức nghĩ đến điều đó, vì vậy không thể chờ đợi đi nói với cô."

Phác Thái Anh muốn biết thêm nhiều chi tiết từ cô ấy, hỏi thêm một vài câu, Kim Trân Ni áy náy nói: "Tôi thật sự đã nhìn thấy một bức, nhưng mà..." Giọng cô ấy hơi dừng lại, "Lúc đó cậu ấy có nói một vài lời, cô có muốn nghe hay không?"

Phác Thái Anh hít thở sâu điều chỉnh, nói: "Cô nói đi."

Kim Trân Ni chua xót nói: "Tôi đã hỏi cậu ấy, bức thư gửi cho ai. Cậu ấy trả lời, một người có lẽ không còn quan tâm đến cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy vẫn chưa từ bỏ, cậu ấy muốn... chờ cô." Đôi mắt cô ấy đột nhiên ươn ướt, thì thầm với Phác Thái Anh, "Cậu ấy đã chờ cô, chờ đợi cô trong vô vọng suốt bốn năm, nhưng cô chưa từng xuất hiện."

Bốn năm...

Hóa ra...

Phác Thái Anh đưa tay đè chặt trước ngực, ngẩng mặt lên nhẹ thở hổn hển vài hơi, kìm lại sự nóng bỏng nơi đáy mắt, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."

Kim Trân Ni nói: "Nếu cô thật sự có ý định theo đuổi cậu ấy lần nữa, xin cô hãy kiên nhẫn một chút."

Phác Thái Anh bên kia chỉ còn tiếng thở bị đè nén, "ừm" một tiếng càng nhỏ hơn.

Sau khi ngắt cuộc gọi của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh áp trán vào bức tường lạnh lẽo thở dốc hồng hộc. Một lúc lâu sau, nàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, nhấn vào số điện thoại của Lạp Lệ Sa trong danh bạ, do dự một giây tại giao diện quay số, rồi gửi cho cô một tin nhắn. Mấy ngày nay, Lạp Lệ Sa đã trở lại trạng thái trước đây, hai người thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trong quán cà phê, không thân không lạ.

Phác Thái Anh: [Chị từng viết thư cho em sao?]

Lạp Lệ Sa đặt tay trái lên bàn phím một lúc, cầm lấy điện thoại đang sáng màn hình trên bàn, nhìn dòng chữ nằm yên lặng trên màn hình. Tay phải cầm bút của cô cũng dừng lại, hai tay cùng cầm điện thoại, giống như nếu không như vậy sẽ không chịu nổi trọng lượng của một chiếc điện thoại nho nhỏ.

Lạp Lệ Sa trả lời ngắn gọn: [Đúng]

Mi mắt của Phác Thái Anh ẩm ướt, ngón tay nàng run rẩy không kiểm soát được: [Em không có nhận được, thật xin lỗi]

Lạp Lệ Sa gắt gao cắn chặt răng: [Không sao đâu, đều là chuyện quá khứ]

Nói xong lập tức khóa màn hình điện thoại, đặt nó sang một bên.

Em gái Corgi đứng dậy đi rót nước, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn sang, lập tức ngẩn ngơ, cô ấy nhìn lầm rồi sao? Lão đại cư nhiên đang khóc?

Cô ấy hoảng sợ ngay lập tức.

Lạp Lệ Sa nhận ra động tác của cô ấy, dùng mu bàn tay quệt mặt lung tung, rồi vội vã rời khỏi văn phòng.

Phác Thái Anh yếu ớt dựa vào tường rồi trơn trượt ngồi xuống, mặt vùi vào hai đầu gối, điện thoại rơi trên sàn nhà.

Bộ não đang cố gắng tìm ra một ý nghĩ rõ ràng trong mớ thông tin hỗn độn, nhưng lại bị bao bọc bởi nhiều thứ hơn, điều này không giúp ích được gì. Phác Thái Anh muốn hét lên, muốn rống to, muốn trút bỏ mọi thứ ra ngoài, nhưng cuối cùng chỉ biến thành lặp đi lặp lại một cách máy móc một từ: "Thư."

Thư ở đâu? Rốt cuộc những bức thư mà Lạp Lệ Sa đã gửi cho nàng ở đâu?!

Trong đầu giống như có tia sáng lóe lên, vừa muốn bắt lấy liền tuột khỏi ngón tay, Phác Thái Anh dùng sức đập mạnh một cái vào tường, hét lên không kiểm soát.

Điện thoại trên sàn nhà vang lên nhạc chuông cuộc gọi đến.

Phác Thái Anh cáu kỉnh bắt lấy nó, nhìn thấy đó là mẹ Phác Lư Hiểu Quân gọi đến, cơn tức giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Nàng nghe máy, không nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề như một con thú sắp chết.

Lư Hiểu Quân nghe thấy âm thanh của nàng thì giật mình, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giọng nói của Phác Thái Anh u ám như một bóng ma truyền đến, lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết mẹ nên tìm con có việc."

Lư Hiểu Quân cẩn thận từng li từng tí đi vào chủ đề chính: "Đúng vậy, không phải mẹ định bán căn nhà ở Lâm Thành bên này sao, đã gần dọn dẹp xong rồi. Hôm nay mẹ đến xem, phát hiện một vài thứ, có lẽ con muốn nhìn xem một chút."

Phác Thái Anh lạnh lùng nói: "Cái gì?"

Lư Hiểu Quân nói: "Trong hộp thư ở dưới nhà chúng ta, có... thư của Lạp Lệ Sa gửi cho con." Sau vài giây, bà ấy đột nhiên bổ sung, "Rất nhiều."

Thư...

Phác Thái Anh đang đờ đẫn bắt được chữ này, đột nhiên mở to hai mắt, té ngã lộn nhào chạy ra khỏi cửa, vừa điên cuồng ấn nút thang máy vừa hét vào điện thoại: "Mẹ đừng động vào những lá thư đó!" Giọng nàng khàn khàn, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói uy hϊếp biến thành cầu xin, "Mẹ, cầu xin mẹ đừng động vào."

Lư Hiểu Quân nghe âm thanh của nàng gần như muốn ngã quỵ, cảm giác áy náy bao phủt trong lòng, bà ấy rơi lệ, nhẹ giọng trả lời: "Mẹ không động vào, mẹ sẽ không động, cái gì cũng không động, chờ con trở về đều giao cho con."

"Cám ơn, cám ơn mẹ." Phác Thái Anh sụt sịt nói, "Con sẽ trở về ngay, xin mẹ... xin mẹ hãy giữ lại những bức thư đó, những bức thư đó rất quan trọng với tôi."

Mười năm trước, lần đầu tiên Phác Thái Anh từ nước ngoài trở về Lâm Thành. Sau khi trở về nhà, phát hiện tất cả những thứ liên quan đến Lạp Lệ Sa đều đã bị ba mẹ phá hủy, nàng đóng sầm cửa lại đi ra, từ đó không còn bước vào nơi này một bước.

Phác Thái Anh bước vào tòa nhà, liếc nhìn sang hộp thư ở tầng một, bây giờ rất ít người viết thư, nên cơ bản đã trở thành một vật trang trí. Nhưng thời trung học không phải như vậy, Phác Thái Anh đặt một số tạp chí khoa học, tạp chí tự nhiên linh tinh khác, những tạp chí này sẽ được gửi định kỳ đến hộp thư. Dì bảo mẫu trong nhà sẽ thường xuyên kiểm tra hộp thư và đưa tạp chí lên lầu cho Phác Thái Anh.

Lư Hiểu Quân đã mở cửa từ lâu, nhìn con gái trầm mặc xuất hiện ở cửa, bà ấy lùi lại một bước, chỉ vào phòng ngủ của Phác Thái Anh, nói nhỏ: "Thư đặt trên bàn của con."

Phác Thái Anh muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại nghẹn trong cổ họng không thể nào nói ra được, nàng đành gật đầu với Lư Hiểu Quân, bước nhanh vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Phác Thái Anh dựa lưng vào cửa, lúc này nàng gần như không có đủ can đảm để đọc những lá thư nằm trên bàn. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đi về phía bàn học.

Lạp Lệ Sa thật sự đã viết rất nhiều thư cho nàng, từng bức từng bức được xếp lần lượt trên bàn từ trái sang phải theo trình tự thời gian, có lẽ do Lư Hiểu Quân sắp xếp lại, trên phong bì có dấu bưu điện ghi ngày tháng.

Bức thư sớm nhất được gửi đi vào ngày 14 tháng 5 năm 2008. Thời gian trôi qua, tờ giấy viết thư đã đổi màu, Lạp Lệ Sa viết cho nàng: "Gần đây thời gian bà ngoại ngủ càng ngày càng lâu, cậu có thời gian đến xem bà không?"

Ngày 15 tháng 5 năm 2008, Lạp Lệ Sa đã viết cho nàng trong thư: "Ngày hôm đó, tớ không có ý định chia tay với cậu, chẳng qua là tớ không muốn để cậu vất vả như vậy, tớ đau lòng cho cậu. Sau khi cậu nói lời chia tay, vậy mà tớ đáng xấu hổ nảy ra ý định thuận thế mà làm, bởi vì ở bên tớ cậu quá mệt mỏi. Tớ xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm hòa được không?"

Móng tay của Phác Thái Anh cắm sâu vào lòng bàn tay, đột nhiên nàng nắm vào mép bàn, chống đỡ bản thân, từ từ ngồi xuống ghế.

Ngày 20 tháng 5 năm 2008.

"Bà ngoại đã qua đời, tớ cảm thấy tớ cũng sắp chết rồi."

Ngày 22 tháng 5 năm 2008, tờ giấy viết thư này đã loang lổ, dường như đã nhiều lần ướt đẫm nước mắt, bên trong chỉ vỏn vẹn bốn chữ ngắn gọn "Cậu trở về đi", thậm chí không có dấu chấm câu.

Ngày 25 tháng 5 năm 2008.

"Tớ nghe các bạn học nói rằng cậu đã ra nước ngoài rồi? Có đúng hay không, cậu là... đang tức giận tớ sao? Không phải đến tháng chín hay tháng mười, trường học nước ngoài mới khai giảng sao? Tớ sẽ không tin đâu, đương nhiên, nếu như cậu muốn tớ tin cũng được, như vậy tớ sẽ khóc, cậu thích nhìn thấy tớ khóc, tớ đã khóc rồi, tớ khóc cả đêm rồi, cậu có thấy vui hơn chưa? Cậu có thể trở về được không? Đừng tra tấn tớ nữa, cậu muốn làm gì tớ đều đã thực hiện rồi, tớ cầu xin cậu, cầu xin cậu trở về đi."

Hai tay của Phác Thái Anh run rẩy dữ dội, không thể gỡ ra được nữa.

Nàng che mặt khóc nức nở, phải hơn mười phút sau, nàng mới thu hết can đảm tiếp tục nhìn xuống.

Ngày 10 tháng 9 năm 2008, sinh nhật đầu tiên của Phác Thái Anh sau khi chia tay, Lạp Lệ Sa đã đi đến nơi khác, bức thư này viết: "Tớ đã đi đến nơi khác, mua một chiếc điện thoại, số điện thoại là 15XXXXXXXXX, địa chỉ là X Đường XXX, Quận X, Thành phố X, Tỉnh X," Chi tiết đến cả số nhà, cuối cùng dùng bút vẽ một nhân vật của Phác Thái Anh, viết bên cạnh, "Sinh nhật vui vẻ nha, Phác Thái Anh."

Phác Thái Anh nhìn hình vẽ kia nở nụ cười, cười cười xong nước mắt lại lăn xuống, nàng đưa mu bàn tay lên lau đi.

Trong ba năm sau đó, Lạp Lệ Sa đã viết hàng chục bức thư cho nàng, đầu mỗi bức thư đều là thông tin liên lạc và địa chỉ mới nhất của cô. Chữ viết cực kỳ rõ ràng, từng nét một, vì sợ Phác Thái Anh không nhìn thấy rõ, sẽ không thể tìm thấy cô. Nhưng cô không thể nào nghĩ tới, những bức thư này của cô, dù mang theo cả tấm lòng mong đợi, cũng đã nằm trong hòm thư mười mấy năm, phủ đầy bụi bẩn, không ai thèm đếm xỉa tới.

Cuối cùng cũng đã đến bức thư cuối cùng, đây là bức thư dày nhất.

Trước mắt của Phác Thái Anh mờ đến mức nàng phải lấy khăn giấy, dùng sức ấn mạnh vào hai mắt, từ từ mở những trang giấy viết thư được gấp lại, bắt đầu bằng địa chỉ và thông tin liên hệ như thường lệ, sau đó đi vào nội dung chính.

"Đôi khi tự cảm thấy mình rất buồn cười, có thể cậu sẽ không nhìn thấy những bức thư được gửi đi này, nhìn thấy cũng có thể sẽ không rảnh để quan tâm, nhưng tớ vẫn muốn viết cho cậu..."

Chắc có linh cảm rằng đây có thể là bức thư cuối cùng, Lạp Lệ Sa viết rất dài, rất dài, nói về cuộc sống của mình, tâm trạng của mình, nói những năm qua rất nhớ nàng. Phác Thái Anh nhìn từng dòng từng dòng một, đọc được vài đoạn thì phải dừng lại một lúc, há to miệng cho bản thân hít thở một chút không khí trong lành, để không bị ngạt thở vì thiếu dưỡng khí.

Cuối bức thư được viết bằng nét chữ dịu dàng: "Dù cậu ra đi không lời từ biệt nhưng tớ vẫn yêu cậu. Tớ sẽ chờ cậu thêm một năm nữa, nếu như cậu còn yêu tớ, dù chỉ quan tâm đến tớ một chút thôi, cậu có thể tới tìm tớ hay không?"

Phác Thái Anh lật lại ngày đóng dấu bưu điện của bức thư này: ngày 10 tháng 9 năm 2011.

Nếu như lần đó nàng trở về mở hộp thư ra, cho dù sau này có nhớ tới xem hộp thư trong nhà...

Phác Thái Anh siết chặt tờ giấy viết thư đã ố vàng, cùng với lời hứa hẹn đã hết hiệu lực nhiều năm, ấn chặt vào trước ngực, khóc lóc thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro