Chương 2 : Xuất Giá

Sinh hoạt mặc dù không được dư dả, nhưng đây cũng là ngày hỉ sự, sẽ cố gắng làm cho thật tốt . Tất phủ xung quanh đều giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ không dứt bên tai, mọi người cũng thi nhau tới Tất phủ chúc mừng , tặng lễ vật. Tất lão gia miệng cười toe toét , toàn bộ Tất phủ lúc này đều rất vui vẻ náo nhiệt, chỉ có một chỗ, vắng vẻ không có một tia thanh âm, ngược lại cùng bên ngoài náo nhiệt tiếng động lớn rầm rĩ, đó là khuê phòng của Tất đại tiểu thư, Tất Tình Nhu.

"Nhất sợi sống tới đầu bạc, nhị sợi con cháu đầy đàn. . . ." Tất lão phu nhân thanh âm dần dần nghẹn ngào, đôi tay đang chải đầu cũng đang run lên.

"Nương ". Tân nương đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay của Tất phu nhân, rõ ràng đôi mắt nàng đang rưng rưng nhưng vẫn cố gượng cười. " Nữ nhi xuất giá đến Tướng quân phủ, Phó gia dưới một người trên vạn người, nữ nhi là có phúc nên mới được như vậy, mẫu thân ! người nên vui vẻ mới đúng, hơn nữa nữ nhi cũng sẽ cố gắng thường xuyên về thăm ngài cùng phụ thân."

Tất phu nhân rơi lệ nói : " Nhu nhi là có số phú quý, mẫu thân thực sự rất cao hứng, chỉ là ta lo lắng Nhu nhi sẽ không tự chăm sóc bản thân, vạn nhất ở tại Phó gia bị người ta khi dễ thì phải làm sao bây giờ?"

" Nương ..." Tất Tình Nhu cuối cùng vẫn là không nhịn được, nước mắt chảy ra nhào tới trong lòng Tất phu nhân mà khóc . " Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ tự chiếu cố bản thân, sẽ không để cho người lo lắng" .

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai thị nữ bên cạnh cũng không nhịn được mà rơi vài giọt lệ, lại nghe được âm thanh bên ngoài có người gõ cửa" Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương lên kiệu." Hai mẹ con vội vã lau khô nước mắt , sửa sang trang điểm lại một chút, mẫu thân vì nữ nhân mà phủ thêm khăn hỉ long phượng lên đầu, tất phu nhân không muốn đem nàng giao cho bà mối, không muốn do bà mối đưa lên kiệu hoa.

Một đường đi thẳng, tiếng kèn, chiêng trống vang lên, rốt cục chạng vạng tối cũng đi tới Phủ đại tướng quân. Phủ đại tướng quân không khác biệt là bao, cũng treo đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt. Khách tới dự đều là hoàng thân quốc thích cùng các quan lớn trong triều, quà đưa tới đều là bảo vật vô giá, thậm chí ngay cả đương kim thánh thượng cũng đưa thư tới chúc mừng. Dù sao Đại tướng quân cũng là tâm phúc của thiên tử , phô trương thanh thế thì làm sao Tất phủ có thể so sánh .

Cô dâu được bà mối dẫn vào phủ tướng quân, phủ tướng quân rất lớn, lớn hơn Tất phủ tới vài lần. Tất Tình Nhu theo bà mối xuyên qua con đường mòn tại hoa viên, lại vô tình nghe được xung quanh sát bên người thanh âm của hạ nhân phủ tướng quân đang nói chuyện.
" Không thấy Nhị thiếu gia"
" Không thể nào, Nhị thiếu gia rõ ràng vừa rồi còn đang ở đây."
" Sự thật, quản gia nói cho ta biết rằng không nên lộ ra.. hư.."

Các nàng đột nhiên thấy tân nương đi tới thì vội vã ly khai, bên dưới khăn hỉ Tất Tình Nhu trong lòng có chút trầm xuống, Nhị thiếu gia? Chứ không phải đó là phu quân tương lai của chính mình sao? Thế nào lại trong đêm tân hôn mà không gặp? Đang suy nghĩ thì đột nhiên bước chân bà mối dừng lại, có người nào đó tiến lên nhỏ giọng cùng bà mối nói thầm vài tiếng, thanh âm là cực nhỏ, Tất Tình Nhu không thể nào nghe thấy rõ ràng, chỉ có thể nghe tới " Nhị thiếu gia, Tướng phủ", Tất Tình Nhu lại trầm ngâm vài phần.

Đợi bà mối cùng người nọ nói xong, bà mối cầm ống tay áo Tất Tình Nhu xoay người kéo nàng đi về phía ngược lại phòng khách. Tất Tình Nhu nghe được âm thanh nhốn nháo vui vẻ càng ngày càng xa dần , trong lòng cũng như vậy mà cảm thấy bất an, đợi một lúc lại đã đi tới đình viện nhỏ, nơi này im lặng bốn phía không có tới một tiếng nói, một bóng người, nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh của bản thân đang thở.

" Vị cô cô này..." Cuối cùng vẫn là không nhịn được muốn nói ra, lại nghe được âm thanh của bà mối cắt đứt " Cô nương chớ hoảng sợ, Tướng quân quan tâm cô nương cực khổ trên đường đi, đặc biệt phân phó nô tỳ mang theo người tới Quế Hương viện nghỉ tạm.".

Quế Hương Viện? Nói như vậy cũng đã xác thực cho việc trong không khí đang tỏa hương thơm ngát mùi hoa quế. Tất Tình Nhu ngẩng đầu, tần mắt dù nàng bị khăn hỉ long phượng che mất nhưng vẫn phảng phất nhìn thấy trong viện có mấy cây hoa quế lâu năm. Trong nháy mắt, nàng có chút hồi tưởng về thời gian khi còn ở Tất phủ. Phủ Tướng quân quả nhiên không hổ là phủ tướng quân, tập quán yêu thích của nàng mọi thứ đều đã được chuẩn bị rất rõ ràng.

Bà mối dẫn nàng vào một sương phòng, sau khi cấp nàng ngồi xuống liền đem tới một ly trà nóng rồi mở miệng nói : " Cô nương trước tiên hãy nghỉ tạm ở nơi này, đợi nô tỳ chuẩn bị thỏa đáng liền tới đón ngài." Nói xong còn chưa đợi Tất Tình Nhu trả lời liền đã bước ra khỏi sương phòng.

Trong khoảng thời gian này, sương phòng lâm vào trầm tĩnh, chỉ có nến long phụng đang cháy thỉnh thoảng sẽ phát sinh một tiếng " Ba" . Sương phòng có đốt hương đàn an thần, khói bay lượn lờ cũng có chút công hiệu. Tất Tình Nhu chỉ cảm thấy đi cả ngày mệt mỏi, thoáng một lát nằm xuống , mặc dù những khúc mắc trong lòng chưa có lời giải, nhưng chính nàng cũng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ màng màng nhưng nàng vẫn nghe được âm thanh của tiếng bước chân đang đi tới, Tất Tình Nhu chậm rãi mở mắt ra, nàng nghĩ bà mối tới đón nàng, bận rộn ngồi dậy chỉnh lý lại y phục với dung mạo. Nhưng lại nghe được âm thanh khác, có người đẩy cửa tiến tới, người nọ chậm dãi đi vào sương phòng, tự mình mang theo bình rượu đang va chạm vào nhau, người nọ dừng cước bộ đứng trước mặt nàng. Tất Tình Nhu có thể cảm nhận được mùi hương hoa quế xung quanh thân thể người đó, nàng đang muốn mở miệng nói thì bỗng nhiên khăn hỉ long phụng lại bị người đó một tay xốc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt