☆ chính văn 05
"Tố Lặc!" Tang Chi vội vàng hô lên: " chờ ta cùng đi với ngươi!" Tuy rằng vừa nãy là do nhất thời xúc động, dẫn theo thiếu nữ này tiến vào, nhưng trong lòng Tang Chi không tránh khỏi lo sợ. Để cho không bị người ta nắm được nhược điểm, nếu đã diễn liền phải làm cho ra trò. Nàng dẫn người tiến đến, nhất định phải chính nàng mang ra ngoài, bằng không thì lỡ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là tính mạng khó giữ.
Bước chân Tố Lặc chậm lại, Tang Chi cho rằng nàng sẽ không nói chuyện, ai ngờ nàng lại nói một tiếng: "Ân". Tang Chi thầm thở nhẹ một cái. Nghĩ thầm, vị Cách cách này vẫn là biết nhận thức đại cuộc! Tuy rằng giả dạng cung nữ chạy tới Vĩnh Thọ cung, chuyện này quả thực không thể hiểu nổi.
Nàng đứng đợi tại nội viện của Vĩnh Thọ cung, không bao lâu thì có ma ma đến đây, thấy nàng đứng đấy nhưng không cấp cho nàng sắc mặt tốt: "Không cần! Nương nương của chúng ta nơi này không có quý giá như vậy, không cần đến những thứ này."
Tang Chi vội vàng nói: "Ma ma, về chuyện này, Tĩnh phi nương nương được Hoàng thượng cầu phúc, vô cùng cao quý, nên đương nhiên phải dùng những thứ tốt nhất ạ."
Ma ma kia liếc liếc nàng: "Ý của ngươi là nói, ta nói sai sao?"
"Không...không...không" Tang Chi toát mồ hôi lạnh, "Những lời Ma ma nói đều có đạo lý, nhưng những thứ trái cây và hoa này đều rất tươi ngon nên ít nhiều cũng có thể giúp nương nương ngày càng đẹp hơn, chuyện tốt như vậy, sao lại không nhận lấy đây?"
Ma ma kia còn muốn làm khó dễ, bỗng nhiên từ trong phòng, một Cô cô ước chừng hơn ba mươi đi ra, ma ma kia tuy rằng tuổi tác lớn hơn nàng, lại hướng nàng hành lễ, "Cẩm cô nương hảo." Đúng vậy, đây chính là Cẩm Tú - thị nữ thiếp thân của Tĩnh phi.
Tang Chi trong mắt linh hoạt, tuy rằng không biết Cẩm cô nương này là người ra sao. Nhưng với tình hình này, sợ là thân phận của Cẩm cô nương kia không thấp đâu, vì vậy dựa vào tình huống của mình lúc này tranh thủ thời gian, lập tức khuỵu gối hành lễ: "Bái kiến Cẩm cô cô."
Cẩm Tú liếc nhìn nàng một cái: "Xem ra cũng có nhãn lực đấy." Nàng nhìn qua ma ma kia, nháy mắt một cái, ma ma kia bất đắc dĩ tiếp nhận giỏ hoa quả trong tay Tang Chi, rồi lui vào trong.
Tang Chi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cẩm Tú cười, mời nàng ngồi xuống. Tang Chi liên tục chối từ, nàng không dám ngồi ngang hàng cùng Cẩm cô cô này. Vì vậy Cẩm Tú ngồi xuống, nàng vẫn là đứng đấy.
Cẩm Tú lại nhìn nàng một lúc, trong mắt liền mang theo tán thưởng: "Ngươi là người của Thừa Kiền cung?"
"Vâng." Tang Chi học theo quy tắc của các cung nữ ở đây trả lời.
Cẩm Tú cười cười: "Tới chỗ mới không lâu, phải không?"
"Vâng."
"Cung nữ mới đến luôn bị khi dễ, đây cũng là chuyện thường thấy." Cẩm Tú thương cảm mà liếc nhìn nàng một cái: "Chịu đựng thêm đoạn thời gian nữa, qua được ải này thì tốt rồi."
Tang Chi trong lòng cảm kích, cảm thấy Vĩnh Thọ cung cũng không có đáng sợ giống như trong tưởng tượng! Ít nhất, Cẩm cô cô này chính là người tốt. Nàng thành tâm thành ý mà đối Cẩm Tú cười: "Đa tạ Cẩm cô cô dạy bảo."
Cẩm Tú liền thở dài: "Ngươi cũng đừng khách khí, ngồi xuống đây. Ta đã lâu không có cùng người khác nói qua những lời tri âm này, nay gặp ngươi cũng xem như hợp ý, nên đừng câu nệ mấy cái cấp bậc lễ nghĩa kia."
Tang Chi vẫn còn ngập ngừng, Cẩm Tú liền mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống. Rồi hướng nha đầu đang đứng cạnh bên đưa mắt nháy một cái, nha đầu kia liền bưng bánh ngọt và rượu tới, để ở trước mặt các nàng.
Tang Chi ngồi xuống nhưng không thấy thoải mái, lần này ngồi xuống cũng hàm ý là nàng cùng Cẩm Tú là địa vị ngang nhau, nhưng trong lòng không có nửa điểm sợ hãi. Biểu tình này khiến Cẩm Tú không khỏi nhìn nàng chằm chằm, Tang Chi chợt nhớ đến lời nói của Lý Ứng Vinh - chưởng sự của Tân Giả Khố, nàng ngoan ngoãn không dám nhìn thẳng vào mắt của Cẩm Tú.
Chợt nghe Cẩm Tú hỏi, "Ngươi là người Kỳ nào? Trong nhà còn ai không?"
Tang Chi đối với mấy chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng không dám không đáp, vì vậy lung tung nói: "Đương hoàng kỳ bao y, trong nhà không còn ai."
"Thật quá đáng thương." Cẩm Tú trìu mến mà nhìn nàng, liền đưa cho nàng một mẩu bánh hoa quế, bảo: "Nếm thử đi."
Tang Chi ngồi dậy tạ lễ, không dám không nhận. Ở trước mặt trưởng bối vừa nói chuyện, vừa ăn thứ gì đó thì cũng thật quá phận. Mà dù cho trong cung đình không có quy tắc này, Tang Chi cũng sẽ không ăn. Nhưng ban thưởng này lại không thể không nhận, vì vậy nàng chỉ có thể đón lấy, rồi cầm ở trong tay nhưng không có ăn.
Cẩm Tú lại kéo nàng ngồi xuống, "Không cần giữ lễ tiết. Nhìn hoàn cảnh đáng thương của ngươi mà ta thấy đau lòng. Từ Thừa Kiền cung đến đây, ngươi phải đi thật lâu đúng không?" Cẩm Tú rót cho nàng chén nước: "Chắc là vừa mệt vừa khát? Vĩnh Thọ cung của chúng ta nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần phải sợ hãi như vậy, đồ ăn thức uống nơi này, ngươi cứ tự nhiên mà dùng."
Nói rồi, liền tỏ ý nhắc nàng ăn bánh ngọt, còn cầm chén nước đưa đến cạnh tay nàng. Tang Chi trong lòng nóng lên, cảm động nhìn qua Cẩm Tú: "Đa tạ Cẩm cô cô."
Nhưng rốt cuộc cũng không dám không có quy tắc, vì vậy chỉ nhấp môi miếng nước, thấm giọng một cái. Nàng quả thực vừa mệt vừa khát. Cẩm Tú nhìn nàng uống nước, cười nói, "Đừng sợ."
Tang Chi liền nhẹ nhàng cắn một miếng.
Cẩm Tú thở dài: "Chưa từng thấy cung nữ nào mới đến, giống như ngươi vậy..." nàng cất lời, trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhưng còn chưa dứt lời, đã bị một thân ảnh cắt đứt rồi: "Cẩm cô cô!"
Tang Chi thấy nàng đi ra, trong lòng vui mừng, "Tố Lặc." Lại không phát hiện lúc mình gọi hai tiếng kia, sắc mặt Cẩm Tú lập tức trở nên âm trầm.
Tố Lặc vội vàng đi tới, túm lấy miếng bánh trong tay nàng ném ở trên bàn: "Đi." Nàng liền dắt tay Tang Chi kéo đi. Tang Chi không rõ ràng cho lắm, lại chợt nghe ở phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị: "Tố Lặc."
Tố Lặc khựng lại một chút, đầu cũng không quay lại, như cũ nắm chặt Tang Chi tay: "Đi."
Tang Chi quay đầu lại nhìn, thoáng thấy bóng người đang đứng cửa ra vào, đấy không phải là Tĩnh phi hay sao? Dung mạo xác thực không tầm thường, tuổi tác so với Cẩm Tú không sai biệt lắm, chẳng qua là hình ảnh có chút mờ ảo.
Đang lúc nàng xuất thần, Tố Lặc đang kéo nàng đi bỗng nhiên dừng lại bước chân. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Cẩm Tú ngăn cản các nàng, thần sắc sợ hãi mà nhìn qua Tố Lặc.
Tố Lặc nắm chặt tay của nàng: "Là ta làm cho nàng dẫn ta vào, nên đích thân ta phải đưa nàng đi ra." Nàng siết chặt tay Tang Chi, ngẩng đầu khinh thường nhìn Cẩm Tú. Không lâu sau trên trán Cẩm Tú bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đem ánh mắt lướt qua hai người trước mắt, sau đó là đưa mắt hướng về Tĩnh phi đang đứng phía phía sau các nàng.
Tố Lặc cũng không để ý nhiều như vậy, không nhanh không chậm lôi kéo Tang Chi bước đi. Cẩm Tú cũng không dám ngăn cản. Ra Vĩnh Thọ cung, tiểu thái giám gác cổng trông thấy các nàng đi ra, cũng chào hỏi như cũ. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, Tang Chi đột nhiên cảm giác được trong bụng quặn đau, đầu đau đến choáng váng. Hai chân mềm nhũn, liền té ngã vào người Tố Lặc đang đứng kế bên.
Tố Lặc đỡ nàng, nhẹ giọng hô: "Tang Chi?"
Tang Chi không biết là muốn che bụng hay là muốn xoa trán, miễn cưỡng cười cười: "Không biết như thế nào, bỗng nhiên có chút không thoải mái."
Gương mặt Tố Lặc trầm xuống: "Ta dẫn ngươi tới ngự y."
"Không cần" Tang Chi cự tuyệt: "Ta phải nhanh đi về phục mệnh." Nàng cau mày nói: "Có lẽ là đêm qua bị cảm lạnh, hôm nay lại đi lại quá nhiều, hẳn là không có trở ngại. Thừa Kiền cung cách nơi này quá xa, nếu không trở về chỉ sợ sẽ phải chịu phạt."
"Thừa Kiền cung..." ánh mắt Tố Lặc liền biến đổi, tay dần buông lỏng, "Ra là thế..."
Tang Chi miễn cưỡng đứng lại, thầm nói: "Như thế nào bỗng nhiên nghiêm trọng như vậy? Cả ngày đều rất tốt mà." Thân thể nàng mềm thành một đoàn, như đứng thẳng không nổi. Tố Lặc lại đỡ nàng: "Ta đưa ngươi trở về." Nàng lại dìu lấy Tang Chi đã qua đi xuyên qua Giao Thái điện, hướng Long Phúc môn mà đi, hù Tang Chi mất vía, nàng vội vàng đè lại tay của Tố Lặc: "Giao Thái điện há lại có thể đi lung tung?"
Giao Thái điện là một trong Hậu tam cung, phía trước là Càn Thanh Cung, phía sau chính là Khôn Ninh cung, là nơi diễn ra những sinh hoạt hàng ngày của Hoàng đế cùng các phi tần, và cả những đại lễ quan trọng như :lúc Hoàng đế đại hôn, sắc lập Hoàng hậu. Nơi này được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, không thể tùy ý đi lại. Tang Chi sắc mặt tái nhợt, bất đắc dĩ nói: "thân phận của chúng ta, không thể đi chỗ đó."
Nàng nghĩ, cho dù Tố Lặc có là một cách cách đi nữa, nhưng chưa có lệnh lại tự ý đi vào Hậu Tam Cung cũng không tránh khỏi bị phạt. Chưa kể nếu nàng ấy chỉ là một tiểu cung nữ lại tùy ý xuất nhập, đây không phải là muốn chết sao! Hơn nữa thủ vệ của Long Phúc môn cũng không phải ăn chay, như thế nào lại dễ dàng cho các nàng đi vào. Cần gì phải mua dây buộc mình chứ.
Tố Lặc lại giống như bừng tỉnh, dừng bước chân lại liếc mắt nhìn Tang Chi, đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới trừ đi bánh ngọt, còn uống nước phải không?"
"Có nhấp một miếng." Tang Chi nói xong, trong lòng chấn động, không thể tin mà nhìn qua Tố Lặc. Tố Lặc cúi đầu không nhìn nàng: "Nhổ ra."
Thân thể Tang Chi cứng đờ, khó có thể tin được những gì vừa nghe. Nghe giọng điệu này của Tố Lặc, có phải những thứ mà nàng vừa mới dùng có vấn đề? Tang Chi thật sự không thể tin được, Cẩm cô cô kia đối với nàng cười nói vui vẻ, vậy mà sau lưng hạ độc? Nàng ngăn không được mà phát run, thực sự không dám trì hoãn nữa, liền tranh thủ bàn tay hướng chính mình cuống họng, nôn mửa liên hồi. Hầu như muốn đem hết cả ruột gan của mình đi ra trong lúc nôn, lúc này đau đớn trên người nàng mới hòa hoãn lại.
Nhưng cho dù như thế, cũng làm Tang Chi sợ đến hồn xiêu phách lạc. Vừa rồi, chỉ cho là mình là bị lạnh, một chút cũng không có nghĩ đến phương diện bị trúng độc, càng tuyệt đối không ngờ tới, chính mình cũng vừa vô thanh vô thức đi đến trước cửa Quỷ Môn Quan! Nàng xem qua Tố Lặc một lần, nếu không phải Tố Lặc động lòng trắc ẩn, nàng chỉ mới thoáng ăn qua một miếng, bằng không thì nhất định sẽ vì khuôn mặt tươi cười của Cẩm cô cô mà nuốt hết cả bánh và nước vào trong bụng, nói không chừng đã chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ kia rồi.
"Là... Vì sao..." Tang Chi toàn bộ người đều hư thoát, "Ta cái gì cũng không có làm..." Nàng ngã ngồi trên mặt đất.
Tố Lặc nhìn xem nàng, không có lên tiếng.
Tang Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ, mãnh liệt nhìn về phía Tố Lặc, chẳng lẽ là vì thiếu nữ này?!
Đúng rồi, đúng rồi! Tang Chi nghĩ thầm, Tố Lặc không phải cung nữ, cũng có thể vì nàng ấy giả dạng cung nữ đã làm trái cung quy, có lẽ vì thể diện củ hoàng thất, cho nên muốn giết người diệt khẩu. Trong lòng Tang Chi cảm thấy lạnh lẽo như khí trời vào đông, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thậm chí chính nàng không thể ngở chính mình suýt nữa thì bỏ mạng mà không rõ lí do.
Ở thâm cung này, trong cái Vương Triều Đại Thanh này, giết người không thấy máu, nhân mạng mỏng như giấy, so với nơi này còn có nơi nào đáng sợ hơn sao?! Cổ họng Tang Chi nghẹn lại, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Nàng không nói được lời nào, một hồi lâu, mới miễn cưỡng cười cười với Tố Lặc: "Canh giờ không còn sớm, ta cần phải trở về."
Tố Lặc nhìn xem nàng lung la lung lay ngồi dậy, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Sắc trời tối dần, Tang Chi nắm thật chặt y phục trên người, nhưng vẫn xưa cũ cảm thấy toàn thân phát lạnh. Trong hoàng cung này, quả nhiên không được phép nửa điểm tùy hứng. Nàng ngẩng đầu quan sát dãy tường thành cao ngất và kéo dài dường như đến vô tận, lần đầu cảm thấy, này Tử Cấm Thành là một cái lồng khổng lồ chứa đầy dã thú, đem người ở bên trong khóa lại, kiềm hãm vây quanh, làm cho người ta nhìn không tới hy vọng.
Giết người âm thầm, người chết vô danh. Ở đây, mọi hoạt động đều được tiến hành trong im lặng, sống hay chết, thiện và ác, vẻ long trọng phồn hoa bên ngoài chỉ là để che giấu đi phía dưới từng chồng bạch cốt cùng núi đao biển lửa, gió tanh mưa máu
Tang Chi cúi đầu, đè nén tâm tình. Nàng rốt cuộc cũng biết chính mình đã đánh giá quá thấp sự nguy hiểm cùng tàn bạo của tòa thành này rồi.
--- Hết chương 5 ---
"Ê đít to" có đôi lời: Nay Việt Nam đá, chẳng dám đi tập BJJ, sợ bão =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro