☆ chính văn 09

Khoảng thời gian nửa ngày ở bên Tố Lặc, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Tang Chi từ khi lưu lạc đến nơi này. Bất chợt trong nàng bắt đầu có chút ngóng trông đến lúc được đi Vĩnh Thọ cung rồi.

Tuy rằng không biết rốt cuộc thân phận của Tố Lặc là gì, trong lòng Tang Chi tự mặc định nàng ấy là một vị Công Chúa hay Cách Cách gì đấy, vì tuổi của Tố Lặc không lớn lắm, nhưng Tố Lặc đối với nàng mà nói thật là đặc biệt. Loại này đặc biệt này càng thêm rõ ràng vào lúc nàng trở về Trữ Tú cung. 

"Đúng vậy" Tang Chi nghĩ: "Tố Lặc nói không sai, nàng không giống cung nữ, không thể chịu đựng được bộ dạng khúm núm nịnh bợ cùng nhẫn nhục chịu đựng, theo đóm ăn tàn như những cung nữ kia.

Cả cái Tử Cấm Thành này làm cho nàng cảm thấy thật chán ghét. Chán ghét đến độ trong lòng Tang Chi sinh oán trách, một chút cũng không muốn ở lại chỗ này. Mà nàng thân bất do kỷ, căn bản ra không cách nào thoát ra được.

Thừa Kiền cung càngngày càng bận rộn, nhưng tâm tư Tang Chi lại không có ở nơi này, chỉ theo quántính làm mấy việc tạp dịch mà nàng được giao cho, chỉ nghe nói là vì Thiên Thulệnh tiết, nhưng lại không biết đó là dịp gì mà khiến mọi người xung quanh cứ vộivã cả lên. Vìvậy, chỉ cần có cơ hội sẽ liền chạy đến Vĩnh Thọ cung, bất quá cũngkhông phải lần nào cũng có thể được nhìn thấy Tố Lặc. Thậm chí rất nhiều lần, nàng đềukhông có gặp được Tố Lặc.  Thời gian đã qua được một tháng, một tháng này, TangChi phụng mệnh đi Vĩnh Thọ cung nhiều lần, nhưng không lần nào nhìn thấy Tố Lặc cả.

Tang Chi không khỏi sa sút tinh thần. Ngày hôm đó trở lại Trữ Tú cung không bao lâu, liền nghe được có người tìm. Tang Chi trong lòng vui mừng, cho là Tố Lặc, nhưng nghĩ lại thì hoàn toàn không có khả năng đó. Tố Lặc tuyệt đối không có khả năng là cung nữ, hơn nữa cũng sẽ không tìm đến nàng. Vừa miên mang suy nghĩ vừa bước ra ngoài, Tang Chi khẽ giật mình: "Lục Oanh!"

"Tang Chi tỷ tỷ." lúc đi về phía nàng, Lục Oanh cười thật ngọt ngào, Tang Chi có thể thấy được vẻ hâm mộ của cung nữ chung quanh. Dù sao Lục Oanh là người bên cạnh Hoàng quý phi nương nương, so với địa vị của các nàng thì cũng ít nhiều có sự chênh lệch.

Tang Chi cũng cao hứng đáp lại "Lục Oanh, rốt cuộc cũng được nhìn thấy muội rồi!"

"Tỷ có khỏe không?" Lục Oanh vui vẻ hỏi thăm: "Bận đến nỗi không thể dành ra chút thời gian rãnh để đến thăm tỷ, bây giờ mới tới được, tỷ tỷ sẽ không trách muội muội này chứ?"

Tang Chi cười khẽ: "Ta làm sao sẽ trách muội chứ! Ta hiểu mà." Lại nói: "Cảm ơn muội ngày đó đã gửi gắm, bằng không chỉ sợ ta sẽ bị phái đi Khôn Ninh cung rồi."

"Tỷ không trách muội chiếu cố tỷ chưa tốt là muội cảm thấy nhẹ lòng rồi."

Tang Chi lắc đầu:"Chăm sóc bản thân tốt hay không, là việc tỷ phải làm. Sao có thể trách muội đây."

Lục Oanh không khỏi kinh ngạc: "Tang Chi tỷ tỷ, tỷ thay đổi  nhiều quá". Nàng nhìn qua Tang Chi: "Trước kia, tỷ tuy rằng lớn tuổi hơn ta, nhưng tâm tính lại như một hài tử, tỷ lương thiện làm ta trước sau cứ lo lắng tỷ sẽ chiếu cố không tốt chính mình. Hiện tại..." Nàng dừng một chút, nhìn vào mắt Tang Chi: "Tỷ cùng trước kia hoàn toàn bất đồng."

Tang Chi tránh đi ánh mắt của nàng ấy: "Cũng đúng, ta thay đổi rất nhiều. Nhưng mà, trong chốn thâm cung này ngoài thích nghi mà sống thì không còn cách nào khác."

Chỉ thấy Lục Oanh thở dài một hơi: "Tỷ nói cũng phải."

Tang Chi chuyển đề tài: "Hôm nay có thời gian rảnh sao?"

Lục Oanh nói: "Đã sớm nghĩ đến việc đến nhìn xem tỷ tỷ một chút, chẳng qua là tháng này cứ luôn phải vội vã chuẩn bị cho Thiên Thu Lệnh Tiết, hôm nay nếu không phải vì chuyện Vĩnh Thọ cung, e là cũng không có thời gian đến đây."

"Vĩnh Thọ cung có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chẳng qua ngày mai  là Thiên Thu Lệnh Tiết, theo quy củ thì ngày mai Tĩnh phi đến Thừa Kiền cung thỉnh an, nhưng Tĩnh phi lại xưa nay... Khụ..." Lục Oanh dừng một chút: "Hoàng quý phi nương nương luôn luôn miễn cho nàng những lễ nghi, nhưng đây là Thiên Thu Lệnh Tiết nên không thể không cẩn tuân lễ chế, không dám có chút vượt khuôn phép, nên mới bảo ta đi Vĩnh Thọ cung gửi lời mời cùng hỏi thăm."

Tang Chi nghe nhưng lại cái hiểu cái không, thầm nghĩ, đại khái có lẽ vì ngày đó diễn ra một cái lễ trọng đại, cho nên Tĩnh phi không thể vắng mặt, nhưng lại bởi vì Tĩnh phi từ trước đến nay ghi hận Thừa Kiền cung, nếu như không sớm làm một chút công tác như đi chào hỏi, chỉ sợ ngày lễ đó sẽ rất căng thẳng. Dù sao thì Thiên Thu Lệnh Tiết này tựa hồ là ngày lễ rất trọng đại, Thừa Kiền cung vốn quản chuyện giải quyết hậu cung, vạn nhất xảy ra điểm sai lầm gì, tội danh không phải chuyện đùa. Vì vậy trầm ngâm nói: "Ngươi muốn đi Vĩnh Thọ cung?" 

Lục Oanh gật đầu, lại thở dài nói: "Vĩnh Thọ cung từ trước đến nay vốn không cho Thừa Kiền cung sắc mặt tốt, ta tới nơi này cũng là muốn nhìn qua cung nữ luôn bị phái đi Vĩnh Thọ cung, đồng thời hỏi thăm một chút."

"..." Tang Chi khóe miệng giương lên: "Người ngươi tìm...chính là tỷ đây."

Lục Oanh lộ vẻ kinh ngạc "Là ngươi sao?" rồi sắc mặt lập tức trầm xuống "Muội nên nghĩ tới chuyện này mới phải. Tỷ nơi này quen để người ta khi dễ, tính tình tỷ tỷ lại yếu mềm..." Lục Oanh đứng lên "Lẽ ra, muội nên đến sớm một chút."

Tang Chi thấy sắc mặt nàng không tốt, liền vội kéo tay nàng ấy: "Lục Oanh, muội định làm gì?"

 "Tỷ tỷ cứ yên tâm, có muội ở đây, làm sao có thể cho người khác khiến tỷ phải chịu ấm ức!" Lục Oanh cầm chặt tay của nàng, đề cao thanh âm rồi đảo mắt nhìn quanh các cung nữ đang có mặt tại đó, cố ý nói: "Nếu như ngày sau còn có người nào khi dễ tỷ, chính là khi dễ Lục Oanh ta." Thanh âm nàng ấy quả thực không lớn lắm, nhưng âm điệu gãy gọn dứt khoát, trong nhất thời một đám cung nữ bốn mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Tang Chi với ánh mắt vừa ganh ghét vừa nể sợ.

Tang Chi thần sắc có chút đình trệ, lần này ít nhiều lĩnh hội được tư thái của Lục Oanh. Nàng ta có thể đối Tang Chi tốt như vậy, có thể nói rõ Tang Chi của trước đây xác thực có tấm lòng lương thiện không chút dã tâm. Bằng không thì với năng lực của Lục Oanh - người có thể chỉ mới đầy một năm hoặc hơn chút ít đã có thể để một Hoàng Quý Phi bỏ qua nghi kỵ mà ưu ái - lại có thể khắp nơi bảo hộ nàng như thế?

Người trong cung này, mỗi người đều muốn người bên cạnh lương thiện dễ bắt nạt, nhưng lại hiếm có ai có thể bảo vệ lương thiện trong của chính mình. Lục Oanh có thể làm được điểm này, trong nội tâm Tang Chi lập tức đối với nàng ta sinh ra không ít thiện cảm. Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng giữ chặt Lục Oanh tay, cười nói: "Nào có chuyện ta bị ấm ức chứ. Có thể cùng người ở trong một cung giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta sẽ thân thiết hơn, ta cũng rất vui vẻ. Đi Vĩnh Thọ cung là chính ta nguyện ý đấy, bất quá phải đi nhiều hơn một chút mà thôi, cũng xem là làm việc như mọi người, không có gì to tát."

Các cung nữ chung quanh nghe vậy mới khẽ thở ra. Đồng Nhi đánh bạo nói tiếp, "Đúng vậy a, đúng vậy a, Lục Oanh tỷ tỷ, chúng ta cùng Tang Chi tỷ tỷ quan hệ rất tốt đấy."

Lục Oanh đánh giá nàng một cái, cười như không cười nói, "Được vậy thì tốt. Tang Chi tỷ tỷ là người mới tới, trước đây, nàng là người ở cùng ta sớm chiều đấy. Các ngươi hôm nay có thể cùng nàng hòa hảo ở chung, về sau tự nhiên chỗ tốt sẽ không sợ bị thiếu phần."

Đồng Nhi trong lòng vui vẻ, còn muốn nịnh nọt đôi câu, thì Lục Oanh đã lên tiếng: "Nếu tỷ thường đi Vĩnh Thọ cung thì còn gì bằng. Hôm nay liền liên lụy tỷ tỷ đi theo giúp muội một chuyến, có được không?"

Tang Chi nào dám khước từ. Lúc đi ra, vừa quan sát động thái của Lục Oanh, vừa phát ra than thở trong lòng. Cho đến lúc tới chỗ không người rồi, Lục Oanh mới khẽ khàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, Vĩnh Thọ cung có làm khó dễ tỷ không?"

Khó xử ư? Tang Chi câu môi: "Không có a." Chẳng qua là suýt nữa đã muốn mạng của nàng.

"Điều này nghĩ cũng thật kỳ quái nha" Lục Oanh đánh giá nàng, "Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện như vậy."

Tang Chi chỉ cười cười.

Chợt Lục Oanh lại nói thêm: "Muội biết rồi, nhất định là bởi vì tỷ tỷ quá thiện lương, xưa nay đều lấy chân tình đối đãi với mọi người, nội nhân của Vĩnh Thọ cung hẳn cũng cảm thấy điều đó nên vì vậy mà ưa thích tỷ tỷ a."

"... vậy à... cũng có thể a." Tang Chi có chút e lệ, âm thầm suy nghĩ – rốt cuộc cũng hiểu được tại sao chủ nhân của cơ thể này nhanh như vậy liền chết oan chết uổng rồi. Nơi cung cấm này mà lại quá thiện tâm, làm sao có thể tồn tại lâu đây? Nàng không muốn nói nhiều cái đề tài này, nên liền nói: "Thiên Thu Lệnh Tiết rút cuộc là lễ gì thế? Tháng mười có một ngày lễ trọng đại như vậy sao?" Tang Chi nhẩm đếm đốt ngón tay qua một lần, nhưng vẫn không tài nào tìm ra ngày lễ truyền thống nào có trong tháng mười—— trừ ngàyQuốc Khánh, nhưng thời điểm này, tất nhiên là không thể nào có ngày Quốc Khánh được. 

Lục Oanh nghe được lời này liền dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ nha, Thiên Thu Lệnh Tiết mà tỷ cũng không biết sao?" Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: " Mười ba tháng mười hàng năm là sinh thần của Hoàng hậu, chính là Thiên Thu Lệnh Tiết a!"

"A..." Tang Chi có chút xấu hổ: "Ta sao lại quên mất nhỉ ." Nhưng thật ra thì nàng một điểm cũng không biết. Do dự một chút lại hỏi: "Nói cách khác, ngày sinh thần của Hoàng hậu chính là Thiên Thu Lệnh Tiết, vậy nếu Hoàng hậu Hoàng hậu nương nương không sinh vào ngày mười ba tháng mười, vậy ngày mai cũng sẽ không phải là Thiên Thu Lệnh Tiết rồi?"

"Tất nhiên rồi." Lục Oanh cực kỳ kiên nhẫn: "Ngày sinh thần của Hoàng hậu nương nương và của Hoàng quý phi nương nương đều được gọi là Thiên Thu Lệnh Tiết."

Tang Chi hiểu ra: "Thì ra đó ngày sinh thần của Hoàng hậu."

Đang khi nói chuyện thì đã đến Vĩnh Thọ cung, hai người ngừng câu chuyện, tiến vào thỉnh an.

--- Hết chương 9 ---


Ê đít to có lời muốn nói: 

14 ngày cách ly thật là 1 trải nghiệm thú vị, và càng thú vị hơn nó rơi vào ngày mà mình edit truyện này. Cảm giác suốt cả ngày quanh quẩn trong nhà mới thật kinh khủng làm sao, người của thời đại chúng ta có internet nên dù k ra ngoài ta vẫn cảm thấy mình vẫn kết nối với sự vận hành của thế giới bên ngoài. Ta vẫn có cái để giải trí, để giết thời gian. 

Thế nhưng, một người sống trong thời đại như chúng ta thì lạc về một thế giới xa lạ, một thế giới vận hành với sự lạc hậu và lỗi thời trong tư duy, không coi trọng phẩm giá con người. Rồi còn chưa kể đến việc suốt ngày, thậm chí, là cả 1 đời giam mình nơi cung cấm, xem người ta người nói xấu người, người giết hại người thì phải nói tình cảnh của Tang Chi quá đáng thương rồi. 

Tố Lặc như một ngọn gió mát thổi vào cuộc đời khốn khổ này của Tang Chi, sự hào sảng của nàng ấy khiến cho Tang Chi thấy như được những điều quen thuộc trong thế giới nàng sống. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro