Chương 109:
Tại sao lại muốn gặp ba mẹ cô?
Gặp rồi nói cái gì? Nghe giọng điệu thì không có khả năng đi bàn chuyện hôn nhân của cô với Khóc Nhè.
Jung Hwa không đợi cô trả lời mà nói tiếp: "Tôi không tin ba mẹ cô không can thiệp vào đời sống cá nhân của cô, không có người làm cha làm mẹ nào sẽ đồng ý để con mình đi trên con đường này, hơn nữa hai người có từng nghĩ tới, khi Jieun và Minyoung trưởng thành sẽ nhìn hai người với ánh mắt gì? Có hai người mẹ là chuyện đáng để tự hào à?"
Chaeyoung tỉnh táo lại, cầm bút đánh dấu một, hai, ba trên tờ giấy trắng.
"Đầu tiên, dì nói không sai, ba mẹ cháu sẽ can thiệp, thậm chí còn đi làm phiền Tiểu Lili."
Cô nói và vẽ một dấu hoa thị lên số hai để làm nổi bật.
"Nhưng cháu không cần sự đồng ý của họ."
Trong lời nói của Chaeyoung có một loại cảm giác tự tin mà Jung Hwa không thể hiểu được.
"Về phần Minyoung và Jieun, cháu lấy ví dụ của cháu ra mà nói, thì cháu cho rằng ba mẹ bằng mặt không bằng lòng, thờ ơ với con cái, mới dẫn đến việc con cái sẽ oán giận chính gia đình mình." Từ cá nhân đến tổng thể, Chaeyoung nói rất hợp lý, "Những bậc cha mẹ không đánh thì mắng con, những bậc cha mẹ thờ ơ với con cái, hay nhưng bậc cha mẹ nhất quyết yêu cầu con cái sống theo hình theo dáng mà họ muốn, dì cảm thấy những đứa con sẽ tự hào sao?"
Jung Hwa nhất thời không nói được, cảm thấy bản thân đang bị Chaeyoung dẫn dắt.
"Chuyện của cháu và Tiểu Lili, cháu không nói cho ba mẹ biết, là sợ bọn họ sẽ âm thầm sau lưng cháu đi làm phiền Tiểu Lili, nó không chỉ ảnh hưởng đến em ấy, mà còn ảnh hưởng đến bọn nhỏ, Minyoung cần được thoải mái an tâm dưỡng bệnh." Chaeyoung dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói: "Mấy năm qua, Tiểu Lili một mình ráng chịu vất vả, cháu không muốn em ấy lại phải chịu uỷ khuất thêm."
Một người ngoài lại đau lòng cho con gái hơn cả mẹ ruột, Jung Hwa nghe câu này lòng đầy rối bời.
Không muốn biện luận với người này nữa, tên họ Park này ăn nói đâu vào đấy, bà nói không lại.
Chaeyoung nói xong, ngẫm lại lời mình vừa nói có quá hung hăng hay không, thế là dọn ra bộ dạng của một người nhỏ tuổi hơn cần có ra, lỡ đâu ngày nào đó Khóc Nhè hoà giải với ba mẹ, thì mẹ Khóc Nhè cũng không làm khó xử cô.
Cô điều chỉnh giọng điệu, còn tán thưởng bản thân cũng biết ôn hoà: "Ba mẹ cháu nếu biết được thân phận của bọn nhỏ, nhất định sẽ giành nuôi Jieun, hai đứa vẫn còn nhỏ, đổi qua đổi lại sẽ để lại thương tổn cho bọn nhỏ. Nhưng mà cháu và Tiểu Lili ở bên nhau, thì chính là người một nhà, đổi hay không đổi đều là con hết, đối với Jieun và Minyoung là chuyện tốt, dì nói xem như thế có phải tốt hơn không?"
Jung Hwa cao giọng không hài lòng và hỏi: "Cô đang uy hiếp tôi?"
"Cháu nào dám chứ ạ? Mẹ của Tiểu Lili chính là...." Chaeyoung xém chút nữa lỡ miệng, nuốt chữ "mẹ" xuống, bẻ lái: "Cũng là trưởng bối của cháu, phải không ạ?"
Jung Hwa hừ một tiếng, không ưa bộ dạng này của cô.
"Tôi với ba Tiểu Lili muốn gặp Minyoung." Bây giờ bà chỉ có yêu cầu này.
"Không thành vấn đề." Chaeyoung thấy thái độ của Jung Hwa đã dịu đi, đặt cây bút đang cầm trong tay xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn.
Ngoài chuyện Lisa và cháu gái ra, Jung Hwa không có gì để nói với Chaeyoung, định sẵn thời gian gặp, sau đó cúp điện thoại.
Chaeyoung trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuộc gọi này coi như cũng có ý nghĩa lịch sử, bốn bỏ năm, coi như đã đáp ứng chuyện hôn sự giữa cô và Khóc Nhè.
Đẩy kính lên và bấm vào nhóm W cùng với một vài người bạn thân: "Hai ngày nữa sẽ có một bữa tiệc dành cho các cô chú. Mọi người sắp xếp đi nhé."
Sau khi Chaeyoung đến rồi đi, Lisa không có việc gì làm, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, cô nói với Jieun cái này gọi là cũ không đi mới không tới, nhóc con lập tức hưng phấn, cầm giẻ lau đi làm việc, tập trung lau các góc.
Sau đó cô nói chuyện điện thoại với biên tập, mấy năm trước có một công ty điện ảnh thông qua biên tập tiếp cận cô, muốn hợp tác viết kịch bản cho tiểu thuyết gốc, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lisa đối với chuyện này rất có hứng thú, càng muốn có thêm tự tin đứng bênh cạnh Chaeyoung, cần phải kiếm tiền nhiều hơn.
Bây giờ khó mà nói trước được, nhưng nếu có ngày nào đó ba mẹ Chaeyoung tìm đến cô, cho rằng cô có ý đồ với tài sản nhà họ Park, thì bản thân sẽ tăng thêm một phần tự tin.
Jieun lau mệt mỏi muốn đi ngủ trưa, Lisa kể chuyện cho cô nhóc trước khi ngủ, đóng cửa phòng đi ra, vốn định đi gõ chữ, nhưng lại thấy bản thân mồng 1 mà đi đăng chương mới thật đáng thương, thế là trải thảm yoga ở phòng khách ra, cùng với tạ tay bị bỏ xó một thời gian.
Lúc Chaeyoung gọi điện thoại cho cô, cô đang nằm trên thảm đẩy tạ.
Lúc tập gym phải chú ý đến nhịp thở, lúc đẩy thì thở ra, lúc thu lại thì hít vào.
Lisa nghe điện thoại, mở loa, thở mạnh một hơi: "Alo?"
Đột nhiên phát lời ve vãn: "Nhớ chị không?"
"Mới đi không bao lâu, nhớ cái gì mà nhớ...." Lisa lại dùng sức, nói chuyện hơi thở không ổn định, không khỏi phát ra từ "a" một thanh âm nhẹ nhàng.
Chaeyoung nghe được trong điện thoại tiếng thở ngắn, tim đập thình thịch, âm thanh như vậy khiến người ta vô cùng nhớ nhung.
"Em đang làm gì thế?"
"Tập gym.... A, ha...." Cố gắng điều chỉnh hơi thở, lúc Lisa nói chuyện có tiếng thở dốc.
"Tập gì thế?" Chaeyoung che ngực lại, cái cảm giác quen thuộc này dù cho Khóc Nhè không ở trước mặt cô nhưng vẫn cảm giác rất rõ ràng.
Lisa tập trung vào động tác tiêu chuẩn, cảm thấy mới bao lâu không tập, mới đẩy 12 cái đã không đẩy nổi nữa: "Ha... A... Ngực...."
"Ngực?" Chaeyoung cao giọng, "Em luyện ngực làm gì?"
"Giữ dáng chứ gì, phù...." Lisa nhịn không được nữa, nằm trên thảm thở hổn hển, nghỉ ngơi một lát mới tập lại tiếp.
"Giữ dáng..." Chaeyoung nhịn không được cong môi.
"Không nói chuyện với chị nữa, ảnh hưởng em tập." Lisa không nghĩ gì nhiều, lại cầm tạ lên.
"Đừng cúp điện thoại, chị sẽ không nói gì hết, nghe là được."
Lisa rất chi khó hiểu: "Nghe gì?"
"Nghe tiếng em thở dốc, còn có...." Chaeyoung nhẹ giọng cắn chữ: "Ưm ưm a a...."
Cô tưởng đâu Khóc Nhè sẽ thẹn thùng, mắng cô không biết xấu hổ.
Mặt Lisa nóng lên, cô vội vàng hỏi: "Có phải chị lại muốn chat tình không?"
Chaeyoung sửng sốt, quay lại cái đêm bị từ chối tàn nhẫn vì "Sự cố Peppa Pig", sau đó nói với giọng điệu trầm thấp quyến rũ như trước: "Chat tình hả? Cục cưng ơi."
Lisa buồn cười ngồi dậy, cầm điện thoại: "Thế chị gọi điện thoại cho em làm gì?"
Chaeyoung hỏi lại: "Vậy mình có chat tình không?"
"Vậy là chị không có chuyện gì để nói đúng không?"
"Không, có mà." Chaeyoung đem chuyện Jung Hwa gọi điện thoại cho cô, kể lại cho Lisa nghe.
Đầu điện thoại bên kia nhất thời không có âm thanh.
Cũng không có tiếng thở dốc.
Chaeyoung có chút mất mát, cô sợ Khóc Nhè lật lọng, không chơi với cô.
Lisa suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba mẹ em muốn gặp Minyoung?"
"Chị đã sắp xếp xong, lúc đó sẽ bảo ba mẹ chị tham gia bữa tiệc, chị sẽ đưa Minyoung qua nhà em, trước khi ba mẹ chị về nhà thì chị sẽ mang Minyoung về trước." Chaeyoung bảo Lisa đừng lo lắng.
Lisa phát hiện ẩn ý, hỏi: "Chị cũng muốn tới?"
"Chị sợ ba mẹ em sẽ làm khó em." Lần trước đến đã ức hiếp Khóc Nhè của cô thế nào? Chaeyoung đau lòng không thôi, có cô ở đó sẽ không cho ai uy hiếp Khóc Nhè hết, đến cả ba mẹ cô cũng không được.
Lisa không nói gì, cô nghĩ nếu Chaeyoung không ra mặt, có khi nào ba mẹ cô có thể bình tĩnh mà nói chuyện không?
"Khóc Nhè...." Việc chính đã nói xong, Chaeyoung trìu mến gọi một tiếng, "Muốn chị chủ động không?"
"Park Móng Heo." Lisa thở dài, "Em không có tâm trạng."
Chaeyoung ấm ức, bây giờ cô chả làm được gì hết, đến chat chít, nghe ưm ưm a a cũng mất quyền luôn.
"Vậy... lần sau nha?"
Lisa không có mấy hứng thú: "Ừ."
Chaeyoung không yên tâm dặn dò: "Không được không vui."
Lalisa- đang không vui- Manobal trả lời: "Biết rồi."
Chaeyoung vẫn không yên tâm: "Hay là... tối nay chị qua nhà em?"
"Đừng, ba mẹ chị sẽ nghi ngờ." Cô rất muốn Chaeyoung đến, nhưng nghĩ đến cảnh cô ấy phải lấy cớ để đi, sợ chờ mong lại thành cơn gió, cảm nhận được nhưng không giữ lại được.
"Thật ra chị...." Trong khoảng thời gian này, Chaeyoung suy nghĩ rất nhiều, đêm qua không ngủ được, nằm trên giường suy nghĩ, "Chị muốn cùng Minyoung chuyển đến ở với em, nhưng mà ba mẹ chị mỗi ngày đều nhìn Minyoung, nên không thể để Minyoung đi một mình được."
Lisa tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy thì cứ yên tâm ở nhà đi."
"Chị muốn ra khỏi tủ." Cái từ này đối với cô vẫn khá xa lạ, ở trên mạng nói yêu người cùng giới không khác gì nhốt mình trong ngăn tủ, tránh ánh nắng mặt trời, cô không đồng tình với cách đó, cô nóng lòng muốn được yêu công khai. Rõ ràng cùng ở trong một cái thành phố, tại sao lại phải lén lút gặp nhau, phiền phức như thế chứ?
"Chaeyoung." Lisa gọi tên Chaeyoung, nhấn mạnh từng chữ: "Bình tĩnh."
Chaeyoung thở dài: "Chị không sợ gì hết, chị còn cảm thấy bản thân có năng lực ép ba mẹ chị chấp nhận, nhưng mà...."
Mỗi lần nghĩ đến đây thì lại rối, dừng lại một chút rồi nói: "Nếu ba mẹ làm phiền đến em, chị có thể bảo vệ em, cùng lắm mặt nặng mày nhẹ với nhau. Nhưng mà theo hiểu biết của chị với ba mẹ, khi hai người nhìn thấy Jieun, biết được thân thế thực sự của bọn nhỏ, đừng nói đến chuyện hai chúng ta đang yêu đương, khó mà nói được bọn họ có thương Minyoung như bây giờ nữa hay không, con bé vừa nhạy cảm lại đang sinh bệnh, cảm nhận được thay đổi của ông bà, sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Nói tới đây, Chaeyoung cảm thấy chán nản: "Với tình cách của họ, có khi còn trực tiếp nói cho Minyoung biết con bé không phải là con của chị cũng có thể đó."
Lisa đang định nói chuyện, Chaeyoung nghĩ đến gì đó, vội vàng nói tiếp: "Còn bắt đổi họ nữa, trước đó chị có nói với em, cho dù bọn mình không chia tay, Jieun và Minyoung đều là con của hai đứa mình, hai người chắc chắn sẽ có ý kiến về họ của Jieun, sau đó nói Jieun mới là con cháu nhà họ Park, sẽ có đối xử khác, bất công đến mức khiến em tức điên người."
Lisa rất vui khi Chaeyoung sẵn lòng bỏ qua bác sĩ tâm lý mà chủ động tâm sự với cô, cái này chứng minh trong tiềm thức Chaeyoung rất tin tưởng cô, cho dù khi nghe đến chuyện này bản thân cũng bối rối theo.
Cô cắt ngang mấy lời lo lắng của Chaeyoung: "Vậy...."
Xem ra Chaeyoung nói thích phàn nàn là sự thật, Lisa phát hiện mình ngăn cản không được, chỉ có thể để Chaeyoung nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại.
"Minyoung đã bệnh, còn bị xa lánh, Jieun thì ngây thơ, em dạy dỗ con bé rất tốt, chị không cần bọn họ biết đến Jieun, không cần bọn họ can thiệp vào tuổi trưởng thành của Jieun."
"Em đã nói...."
Thế nhưng, Lisa vẫn chưa nói được.
Chaeyoung hít một hơi nói tiếp: "Bây giờ, bọn họ đối xử với Minyoung rất tốt, ngày nào cũng hỏi han ân cần, đi ra cửa cũng không cho, nhưng mà đối với chị thì sao chứ? Lúc nhỏ, chị bị bệnh cũng chẳng thấy bóng dáng họ đâu, bắt chị học này học nọ để khoe với người khác, mới học trung học đã đưa chị ra nước ngoài, ngoại trừ chuyển tiền ra thì chả làm gì khác, sau đó thì sao chứ? Đến khi chị về nước, hai người không còn trẻ nữa, bảo chị lập gia đình đi, muốn ôm cháu ngoại."
"Chả quan tâm tới gì hết, em có hiểu cái cảm giác đó không? Chỉ quan tâm đến chuyện lập gia đình hay không, quan tâm đến chuyện có con hay không." Chaeyoung chưa từng nói những lời này với bất cứ ai, đây là lần đầu cô nói ra, đôi mắt giấu sau cặp kính cay cay, bao phủ một lớp sương mù.
Cô tháo kính ra, dụi mắt, hoá ra bản thân tủi thân đến vậy sao?.
"Dựa vào đâu chứ? Xem chị là thứ gì chứ?"
Lisa nghẹn một bụng lời an ủi, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói.
"Cho dù biết Jieun là con ruột của chị thì đã sao, có chị ở đây, bọn họ đâu có can thiệp được phải không? Nhưng mà chị thử nghĩ lại xem, trong mắt họ, Minyoung vẫn là cháu của họ, có chị ở đây làm sao can thiệp được?" Giọng nói của cô rất dịu dàng, cô tin Park Móng Heo nghe xong sẽ có tác dụng.
Ai nào ngờ, Chaeyoung nghe xong, hít hít cái mũi rồi khóc.
Park Móng Heo đã khóc hai lần với cô, thế mà dám đặc biệt danh Khóc Nhè cho cô nữa, rồi lấy đó chọc cô suốt, nhưng mà vì bản thân lúc nhỏ thiếu tình thương... lại khóc?
"Park Móng Heo..." Cô nhẹ nhàng gọi.
Chaeyoung vẫn đang lo khóc.
"Cục cưng ơi?"
"Chị yêu à?"
"Cục cưng bé bỏng ơi?"
Cô đổi đủ cách để dỗ Chaeyoung, cách gọi buồn nôn nào cũng gọi hết.
Đành phải tung đòn sát thủ: "Đừng khóc nữa nè, mẹ nhỏ yêu chị."
Chaeyoung vừa nghe, lại càng khóc nhiều hơn.
Cô ước gì mình là Jieun, còn mẹ cô chính là Khóc Nhè.
"Này...." Lisa bắt đầu lo lắng, lúc đầu còn đang nói chuyện yên lành mà, còn đòi chat tình nữa cơ?
Lisa không trông cậy gì Chaeyoung sẽ để ý đến cô, nghĩ nghĩ, rồi thuận miệng nói: "Thôi đừng khóc nữa, hai mình chat tình đi hử?"
"Được." Chaeyoung trả lời rất dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro