Chương 55:

Bộ phim kết thúc, Jieun ợ hơi, ôm cái bụng no nê nhảy xuống ghế, vội vàng trao đổi suy nghĩ Minyoung: "Mấy nhóc tay sai đáng yêu quá!"

Đây là lần đầu tiên trong đời cô bé xem phim hoạt hình ở rạp, màn hình lớn và hiệu ứng âm thanh, làm cho Minyoung chưa đã thèm, còn muốn xem lại lần nữa, cô bé hỏi Jieun: "Nhấn vào đâu để xem lại thế?"

Rạp chiếu phim không giống như Ipad, không có lựa chọn phát lại, Jieun dẫn Minyoung đi đến ghế kế bên tìm mẹ, hỏi xem thử có thể cho hai đứa xem lại lần nữa không.

Khi Lisa nhìn thấy hai đứa trẻ, cô lập tức ra hiệu im lặng rồi mới nói.

Sau khi phim bắt đầu mười phút, Park Móng Heo vẫn luyên huyên suốt, lúc sau thì im bặt, cuối cùng thì như kẹo mạch nha dính trên người Lisa, Lisa lặng lẽ xem phim, ngồi mỏi thì đổi tư thế, nào ngờ phát hiện Park Móng Heo ngủ quên.

Cô cũng thông cảm cho Park Móng Heo, dù sao mấy ngày nay cũng ở bệnh chăm nom Minyoung, đến phim chiếu xong, Lisa cũng không nỡ đánh thức cô ấy.

Quan trọng là... lúc Park Móng Heo ngủ bộ dáng hiền lành vô hại, rất đáng yêu.

Lần trước ngủ với cô ấy, cô cũng không có cảm giác gì, lần này ở trong rạp tối, cảm nhận được hơi thở của cô ấy xuyên vào cổ áo mình, Lisa cảm thấy mỏi hết chịu nổi rồi, nhưng lại không nỡ đổi tư thế đánh thức người này.

Cô nhìn ánh sáng và bóng tối thay đổi trên màn hình, trong đầu cô đang chiếu một bộ phim, đó là một bi kịch, nhân vật chính là cô và một người phụ nữ khác, cô dựa vào vai người đó, giống như Chaeyoung lúc này. Cảnh tiếp theo, cô ngồi một mình trong rạp chiếu phim, xem cảnh cặp đôi chia tay trong phim mà bật khóc.

Cô có nên tin tưởng Chaeyoung không?

Bộ phim kết thúc, sau khi nhớ lại khoảng thời gian quen biết Chaeyoung, trong lòng Lisa dường như đã có đáp án.

Đã nói để Park Móng Heo hiểu rõ rồi tính tiếp, Lisa đã đợi nhiều năm, không ngại chờ thêm thời gian nữa.

Nhưng cô lao công đến dọn rác không thể đợi được nữa, vội vàng cầm chổi chạy tới, chỉ vào thùng bắp rang họ đặt dưới đất và hỏi: "Còn ăn nữa không?"

Chaeyoung bị đánh thức, thở một hơi không ngắn không dài, mở mắt ra nhìn dì quét dọn mà không vui.

"Tỉnh rồi à?" Lisa nhẹ nhàng đẩy đầu cô ấy ra, xoa bóp cái vai tê rần của mình.

Thấy hai người không để ý tới mình, cô lao công cầm thùng bắp rồi bỏ đi.

"Phim đâu?" Chaeyoung nhìn thấy trên màn không có gì, rạp chiếu phim hoàn toàn trống rỗng.

"Chiếu xong rồi ạ." Minyoung chen vào khoảng trống giữa mẹ và Dì Manobal, ngồi xuống, "Mẹ, con và Jieun muốn xem lại."

Jieun gật đầu đồng tình: "Xem lần nữa, xem lần nữa đi ạ."

Lisa nhìn đồng hồ, cùng bọn nhỏ giải thích: "Đến giờ ăn tối rồi, Jieun với Minyoung không đói sao?"

Hai đứa trẻ đồng loạt lắc đầu.

Lisa cúi đầu nhìn Minyoung, phía trên khẩu trang lộ ra đôi mắt to, lúc cô nhìn cô bé, cô bé cũng cong mày lên.

Chaeyoung không ngại ở giữa có con vòng tay qua ôm vai Lisa, đè thấp giọng: "Mắt Minyoung giống cô...."

Park Móng Heo này, nói mà không sợ bọn nhỏ nghe được sao, Lisa oán trách nhìn cô, lại ra hiệu cho Chaeyoung nhích lại gần hơn, cũng đè thấp giọng: "Thật ra lần đầu cô đến cửa... tôi lập tức phát hiện Jieun rất giống cô."

"Thích không?"

Chaeyoung đột nhiên hỏi như vậy khiến Lisa khó hiểu: "Cái gì?"

Jieun dùng đôi mắt tinh tường quan sát hai người lớn, to nhỏ với nhau không cho cô nhóc với Minyoung nghe, cô nhóc đưa ra kết luận: "Mẹ với Dì Park có bí mật nha."

Minyoung chớp mắt vẻ mặt ngây thơ: "Có thể nói cho con với Jieun nghe không ạ"?

"Nói cho chúng ta biết thì không phải là bí mật nữa đâu." Jieun không có hứng thú bí mật của người lớn, cô nhóc chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của Minyoung, cùng Minyoung xem phim lần nữa.

Bộ phim tiếp theo sắp chiếu, mọi người trong rạp lần lượt kéo đến, Lisa đang xem phần mềm bán vé trên điện thoại, Chaeyoung sợ cô chỉ nhìn vào điện thoại mà không nhìn đường, nên khoác tay lên tay Lisa.

"Không mua được suất tiếp theo rồi." Lisa nói với hai đứa nhỏ đang tay trong tay đi ở đằng trước.

Hai đứa nhìn nhau sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn Chaeyoung, giống như sẽ tìm được đáp án khác từ chỗ cô.

Chaeyoung lấy cái tay rảnh còn lại nắm tay Minyoung, hỏi ý kiến con, "Minyoung muốn về nhà không?"

Minyoung kinh ngạc nhảy lên vài cái: "Có thể về nhà sao ạ?"

Lisa không nỡ tạt gáo nước lạnh vào người con, liền kéo tay áo Chaeyoung ra hiệu mình có chuyện muốn nói.

Chaeyoung lập tức nhìn cô, khẽ mỉm cười, ý bảo lo lắng trong lòng Lisa cô biết, nhưng mà yên tâm đi.

"Nếu Minyoung muốn về nhà, chúng ta có thể về, không phải Minyoung nói dì Lee nấu canh khoai mỡ sườn heo ngon sao? Về nhà bảo dì Lee làm cho con nhé...." Chaeyoung nói, chú ý tới bước chân của Minyoung chậm lại.

"Mẹ ơi, con chỉ có thể ở nhà hôm nay thôi ạ?"

"Đợi Minyoung hết bệnh thì ngày nào cũng được ở nhà." Chaeyoung mỉm cười, ngoại trừ hết lần này đến lần khác nói câu này, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là chờ đợi hy vọng sắp đến kia.

Minyoung gật đầu, tự lẩm bẩm: "Hôm nay có thể về nhà cũng tốt lắm rồi."

Dì Wang biết, có một đêm cô bé gặp một cơn ác mộng khủng khiếp, đừng ở ngã tư đường quen thuộc, nhưng không có cách nào tìm được đường về nhà, cô bé sợ tới mức bật khóc lớn, cuối cùng vì sợ hãi mà tỉnh dậy.

Ở trong phòng bệnh lâu ngày, Minyoung tưởng đâu bản thân sẽ không bao giờ được về nhà nữa.

Ở bãi đậu xe, Lisa đang muốn ngồi vào ghế lái, Chaeyoung gọi cô lại: "Cô không quen đường đến nhà tôi, để tôi lái."

Lisa vòng qua cửa xe khác, ngồi vào ghế phụ, đợi Chaeyoung khởi động xe, lại thấy cô ấy loay hoay điều chỉnh ghế cả buổi.

"Có thể đi được chưa?" Dựa vào thời gian cô điều chỉnh ghế ngồi và mò mẫm bảng điều khiển, Lisa ước tính cô có thể thiết lập định vị và lên đường.

Chaeyoung dời ghế về phía sau, hạ thấp độ cao, miễn cưỡng chấp nhận vị trí này để lái xe, hạ phanh tay, thận trọng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

"Xe này của cô không được." Sau khi lái xe đi, Chaeyoung bắt đầu bình phẩm.

Lisa đang lướt X, nghe Park Móng Heo nói thế, hừ một tiếng: "Tôi rất hài lòng."

Cô thích đọc những tin nhắn độc giả trên X để lại cho mình, nhưng đôi khi cô sẽ đọc được những lời nhận xét không trong sạch dưới đống tin nhắn đầy yêu thương và khích lệ, đúng là phiền.

Tối qua cô chỉ đăng ảnh chụp hình mặt trăng, không có ghi chú nào, ngay cả kiểu đăng này cũng có người kéo vào chê bai tác phẩm của cô.

Có người chê bai kêu viết mười mấy năm rồi chỉ biết viết ngôn tình, Lisa thầm nghĩ bản thân cô có nhiều bút danh khác nhau ở trên web, viết hơn 100 bộ, nhưng view ít có ai thèm xuất bản đâu, không nổi tiếng.

Có người thì chê cô viết truyện pha nước, ỷ nổi tiếng rồi lừa tiền người khác, cái này Lisa không thừa nhận, làm sao có thể so sánh cô với mấy tác giả ít nổi tiếng hơn được chữ, viết cả triệu chữ nhưng toàn nước loãng? Người ta hôn thôi cũng viết 3 chương, lên giường thì thôi khỏi nói, mô tả từ hoàn cảnh, động tác, đối thoại, tâm lý này nọ mấy thứ không cần thiết đều đưa vào, gì mà thăm dò, màn dạo đầu, vào chuyện chính, xong việc, nếu thể lực tốt còn thêm lần nữa, nếu rảnh thì chia thành bảy chương cũng chia được.

Còn cô viết đoạn hôn viết có hai đoạn, còn bảo cô pha nước?

Ha ha.

Lisa muốn phản bác lại, nhưng cô thấy không ít độc giả thân yêu đã đào cả gia đình người ta ra nói, thế là thôi.

Xe đi qua gờ giảm tốc, khiến xe xóc nảy.

Cảm giác quá rõ ràng, Chaeyoung lại đề nghị: "Đổi xe đi."

Lisa bắt gặp một cái người phê bình, nói cô viết truyện hào môn, viết bậy bạ toàn gạt người.

Cô thật sự không hiểu, không thích cô thì đừng để ý đến cô nữa có được không? Hà cớ gì phải mang ngột ngạt đến cho nhau cơ chứ?

Cô không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Xe này gần 40 triệu won, mua chưa được nửa năm, nói đổi là đổi được à?"

"Đổi đi, cô chọn xe, tôi trả tiền." Chaeyoung nghĩ sau này sẽ không lái xe của Khóc Nhè, nhưng mà ngồi thì vẫn thường xuyên ngồi, bên trong chiếc xe này không gian không ổn chút nào, cô cần phải cải thiện đời sống cho Khóc Nhè.

"Lại nữa?" Lisa còn nhớ lúc Park Móng Heo trực tiếp quăng chìa khoá chiếc Ferrari cho cô, bản thân cô vô cùng sợ hãi.

"Dì Park."

Jieun ngồi ở ghế phía sau gọi Chaeyoung, Chaeyoung ơi một tiếng: "Sao thế con?"

"Dì muốn tặng xe cho mẹ sao ạ?" Jieun ngây thơ hỏi.

Chaeyoung nhẹ nhàng thừa nhận: "Phải rồi nè."

"Có phải là chiếc xe rất đắt tiền không ạ?"

"Phải rồi nè."

Lisa cắt ngang hai mẹ con nhà này: "Mẹ không muốn."

Jieun khựng lại, không thèm để ý đến mẹ, lại hỏi tiếp: "Nếu là siêu xe đắt tiền cũng mua tặng mẹ sao ạ?"

Chaeyoung nhướng mày, nhìn Lisa: "Chỉ cần mẹ con thích, đương nhiên mua rồi."

"A." Jieun trầm tư thở dài, "Vậy cháu biết rồi."

Minyoung hỏi: "Jieun biết gì thế?"

"Tiểu Baek có từng nói với mình, nếu mình thích ai đó sẽ muốn tặng đồ cho người đó, nếu tặng đồ cực kỳ cực kỳ đắt, thì chính là rất rất thích!" Jieun làm cử chỉ khoa trương để biểu đạt cái phần thích này.

"Tiểu Baek nói nhảm, tiền bạc không thể tượng trưng cho tình yêu, con hiểu chưa?" Lisa chuẩn bị lên lớp của Jieun phản ánh với giáo viên, chú ý đến chuyện giáo dục tình cảm của bọn nhỏ, tên nhóc béo kia đang khiến Jieun lạc hướng.

Minyoung yên lặng ăn bắp, chợt hỏi: "Thế mẹ với Dì Manobal yêu nhau sao ạ?"

Cổ họng Lisa lập tức nghẹn, cô lấy ra một chai nước khoáng uống một ngụm lớn.

"Minyoung cũng biết yêu à?" Không giống như phản ứng của Lisa, Chaeyoung muốn hỏi bọn nhỏ xem bọn nhỏ nghĩ gì về mối quan hệ giữa cô và Khóc Nhè.

Minyoung gật đầu: "Biết ạ, giống như con với Jieun mỗi ngày đều muốn ở bên nhau, này chính là yêu."

Jieun ôm lấy Minyoung: "Đúng vậy, Jieun thích Minyoung."

"Không, không, hai đứa không phải." Lisa giải thích với bọn nhỏ, đó gọi là tình bạn.

Chaeyoung chọt vô nói tiếp: "Đúng vậy, hai chúng ta mới đúng."

"Cô...." Xem như cô cầu xin người này, ngậm cái miệng lại.

Vừa mới ra được một chữ, lập tức bị Jieun cắt ngang: "Thảo nào Dì Park nói muốn cưới mẹ, còn sinh em bé nữa."

Lisa vội vàng giải thích: "Bọn mẹ muốn sinh em bé là vì muốn giúp Minyoung chữa bệnh, bác sĩ nói cần ở trên người em bé một món đồ, thế là Minyoung có thể khoẻ lại."

Sau khi giải thích, mới chợt nhận ra không đính chính lời Jieun nói rằng cô và Chaeyoung sẽ kết hôn?

"Vậy..." Minyoung căng thẳng hỏi: "Em bé có phải sẽ đau lắm không ạ?"

Ở cùng nhau khoảng thời gian này, mặc dù Minyoung chưa bao giờ coi cô là mẹ, nhưng trong lòng Lisa, tình yêu cô dành cho cô bé cũng không kém gì tình yêu dành cho Jieun.

Lúc này nghe được lời hỏi han ấm áp của Minyoung, Lisa thầm nghĩ cô con gái này của cô ngoan hơn Jieun gấp nhiều lần.

Cô kiên nhẫn giải thích câu hỏi của Minyoung, "Không đâu, sẽ là thứ mà em bé không cần."

"Wow...." Jieun vui mừng nắm chặt tay Minyoung, "Minyoung, có em bé thì cậu sẽ ổn rồi."

Minyoung vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe tin vui kia, đợi tới lúc bình tĩnh thì cô bé mới biết bản thân có cơ hội hồi phục, cô bé tựa đầu vào lưng ghế lái, nghiêm túc bàn bạc với mẹ: "Mẹ, thế mẹ phải mau kết hôn với Dì Manobal."

"Được." Chaeyoung với cánh tay thon dài vòng ra sau, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minyoung.

Lisa dựa người vào cửa sổ xe nghịch điện thoại, Minyoung cũng không ngoan, giống y chang Jieun, nói cái gì mà kết hôn với không kết hôn chứ.

Cô với Park Móng Heo yêu đương còn chưa tới, kết với chả hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro