Chương 1. Chạm mắt
Chương 1. Chạm mắt
Không lâu sau khi Quốc Khánh kết thúc, Liễu Thành bất ngờ đón đợt giảm nhiệt đầu tiên.
Chỉ sau một đêm, lá ngô đồng ven đường đã nhuộm thêm màu vàng quăn lại, gió lạnh thổi qua làm chúng xoay tròn, có những chiếc lá rơi xuống chân người đi đường một cách vô tình, thêm vào vài phần hơi thu.
Thương Doanh vừa bị đẩy xuống từ chiếc xe buýt đông đúc thì giẫm phải một chiếc lá ngô đồng không may rơi rụng.
Xung quanh ồn ào, cô bước qua trạm xe buýt và đi lên vỉa hè. Ngày càng nhiều lá rụng tạo ra tiếng động trầm đục dưới chân cô, đồng thời điện thoại từ một người bạn cũng reo lên.
Lộ Diêu hỏi ở đầu dây bên kia: "A Doanh, chị xuống xe buýt chưa?"
"Vừa xuống rồi."
"Em vừa gửi tin nhắn WeChat cho chị đó."
"Trên xe đông người, chị chưa xem điện thoại. Có chuyện gì thế?"
"Lát nữa chị đi vào trung tâm thương mại qua cổng số 3, rồi lên tầng hai. Cổng số 1 bây giờ hơi tắc. Khu vực trung tâm ở đó lát nữa có buổi lễ cắt băng khánh thành của một thương hiệu chăm sóc da, có mời vài ngôi sao, chưa đến giờ nhưng một số người hâm mộ đã đến giành chỗ rồi."
Thương Doanh đáp lời: "Được, chị biết rồi."
Vừa dứt lời, cánh tay đang giơ điện thoại của cô bị một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba xanh trắng đâm vào. Nếu không nhờ chiếc dây đeo điện thoại đang vòng quanh ngón tay, chiếc điện thoại đã dùng được bốn năm này khó lòng thoát nạn.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì nữ sinh kia đã vội vã xin lỗi trước: "Chị ơi em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không cố ý!"
Cô bé cũng không đợi Thương Doanh có chấp nhận lời xin lỗi hay không, nói xong câu đó liền ba chân bốn cẳng chạy về phía trước như một cơn gió.
Lộ Diêu nghe thấy tiếng động, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế chị?"
"Có một cô bé đâm vào chị, chắc là fan đang vội chạy vào trung tâm thương mại." Thương Doanh đưa tay kia lên xoa xoa chỗ bị va chạm, nếp nhăn trên trán đã giãn ra, nét mặt trở lại bình tĩnh.
"Chị hiền quá đấy, A Doanh. Chị đáng lẽ phải giữ cổ áo con bé lại, bắt con bé xin lỗi chị đàng hoàng. Xin lỗi qua loa thế này là sao chứ?"
Thương Doanh băng qua vạch sang đường, cảm xúc ổn định, cô mỉm cười: "Không sao đâu, chỉ là tai nạn nhỏ, chị quen rồi."
Chưa đầy vài phút, Thương Doanh làm theo lời Lộ Diêu nói, đi từ cổng số 3 lên tầng hai, từ xa đã có thể nhìn thấy khu vực trung tâm phía trước đã tập trung khá nhiều người.
Không nhìn thêm, cô đẩy cửa tiệm bánh ngọt nơi hẹn gặp bạn mình, tiếng chuông gió vang lên, cô nhìn thấy ngay Lộ Diêu đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hào hứng vẫy tay chào cô.
Thứ Bảy, trung tâm thương mại rất đông khách, tiệm bánh ngọt này cũng không còn nhiều chỗ trống.
Thương Doanh kéo ghế ra ngồi xuống, hơi xin lỗi vì đã đến muộn: "Để em đợi lâu rồi, Diêu Diêu."
"Đường tắc là chuyện khó tránh khỏi, chị thử khách sáo với em thêm lần nữa xem?" Lộ Diêu hiểu rõ tính cách của Thương Doanh là luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người và tính toán rành mạch. Cô bĩu môi không hài lòng, "Hôm nay đi trung tâm thương mại là em hẹn chị, nếu chị còn nói chuyện như vậy nữa, em sẽ chuyển ngay một khoản phí đi cùng qua Alipay cho chị, tối nay chúng ta cũng đừng chia đôi tiền nữa, tất cả để em trả. Hừ, xem chị làm thế nào."
Quả nhiên, vừa nghe câu này, Thương Doanh lập tức cười xòa: "Chị biết lỗi rồi, Lộ đại tiểu thư đừng cằn nhằn nữa."
Cô hỏi về mục tiêu hôm nay: "Em đã nghĩ ra món quà cần mua chưa?"
Lộ Diêu đẩy phần bánh ngọt khác trên bàn về phía trước: "Chưa..." Cô có chút phiền muộn gãi gãi tóc, "Em đã xem trên Xiaohongshu, trong số các ngôi sao đến trung tâm thương mại hôm nay, có một người là người mà bạn gái cũ của em thích. Trước đây tụi em từng cãi nhau vì cô ấy quá hâm mộ nữ diễn viên này. Bây giờ muốn cãi nhau cũng không còn tư cách nữa."
Chuyện Lộ Diêu yêu thích người cùng giới không phải là bí mật trước mặt Thương Doanh. Họ là bạn cùng phòng đại học, và ngay cả khi chưa thân thiết, Thương Doanh đã chứng kiến cảnh Lộ Diêu bị bạn gái đầu tiên chia tay. Bây giờ, Lộ Diêu lại bị người bạn gái đã ở bên nhau hai năm chia tay.
Thương Doanh nuốt miếng bánh ngọt vị chanh không quá ngọt cũng không quá ngấy, nhìn người bạn ngồi đối diện với vẻ mặt chua xót, cô đưa ra lời khuyên rất nghiêm túc: "Vậy hôm nay em có muốn chụp ảnh cô ấy tại hiện trường không? Tốt nhất là xem có cơ hội nhận được chữ ký không. Vốn dĩ hôm nay chúng ta đến cũng là để chọn quà cưới cho cô ấy, như vậy lúc đó em có thể gửi tặng luôn một thể."
"Chúng ta vẫn nên khách sáo một chút chứ? Chị nói chuyện khó nghe quá đi mất, hụ hụ."
"Cái khó nghe không phải là lời chị nói, mà là đoạn ghi âm cô ấy gọi em đến dự đám cưới."
"Chị là gái thẳng chưa từng yêu đương nên không hiểu đâu. Cô ấy thật sự rất tốt, chỉ là dễ thỏa hiệp với gia đình, cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác."
"Điều này không liên quan nhiều đến việc chị có phải gái thẳng hay không. Cô ấy chia tay với em chưa đầy hai tháng đã thông báo kết..." Nhìn thấy vẻ mặt Lộ Diêu ngày càng sa sầm, Thương Doanh kịp thời dừng lại. Cô sở hữu gương mặt lạnh lùng bẩm sinh mang lại cảm giác xa cách, nhưng giờ phút này, khuôn mặt có vẻ lạnh nhạt cũng dịu đi nhiều: "Chị chỉ mong em có thể sớm nguôi ngoai thôi Diêu Diêu."
"Có lẽ, đợi đến khi cô ấy hiện rõ bụng bầu thì em mới nguôi ngoai được." Một tiếng thở dài bất lực tan vào không gian không mấy tĩnh lặng của tiệm bánh ngọt, "Hay là nói chuyện khác đi."
Thương Doanh khẽ gật đầu: "Ừm." Điều cô không nói ra là, theo suy đoán của cô, chuyện Lộ Diêu vừa nói có lẽ sẽ sớm xảy ra thôi.
"Thứ Bảy tuần sau chị có lịch làm thêm không?" Lộ Diêu dùng nĩa xúc một thìa bánh ngọt, hỏi.
"Sáng có một buổi dạy kèm."
"Vậy buổi chiều chị rảnh đúng không?"
"Ừm, chưa có sắp xếp gì."
"Tiệm tụi em không phải đã chuyển sang khu trung tâm thành phố rồi sao? Bây giờ cô chủ muốn giới thiệu mẫu móng tay mới, gọi em phụ trách thiết kế một mẫu. Dự kiến trong hai ngày này sẽ được duyệt. Cô ấy còn bảo tụi em tự tìm mẫu tay để chụp ảnh quảng cáo nữa." Lộ Diêu nhướng mày, cười ranh mãnh: "Chiều chị làm mẫu tay cho em nhé? Tay chị rất hợp, rất đẹp, hơn nữa nền móng cũng chưa bị tổn hại bao giờ. Tiền công cho một lần làm mẫu tay khoảng hai nghìn tệ, tiệm sẽ chi trả. Nếu chị thấy ngại, đến lúc đó mời em ăn một bữa là được rồi."
Tiếng chuông gió kêu lên không ngớt khi cửa mở ra đóng lại liên tục, câu trả lời của Thương Doanh cũng vang lên ổn định sau vài giây: "Được, cảm ơn em, Diêu Diêu."
Lộ Diêu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại nói: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!" Người bạn này của cô mọi thứ đều tốt, chỉ là luôn cảm thấy mình mắc nợ người ta quá nhiều, quen thuộc với việc tự vạch rõ ranh giới với người khác.
Đợi đến khi cả hai đã ăn gần hết phần bánh ngọt, Thương Doanh đến quầy gọi thêm một phần bánh ngọt mới để đóng gói mang về. Lộ Diêu dựa vào bên cạnh: "Mua cho Tiểu Tuyền à."
"Ừm." Nghĩ đến em gái Thương Tuyền, Thương Doanh không kìm được mỉm cười: "Chị bảo sẽ đến trung tâm thương mại Lâm Lí, con bé liền hỏi chị có mua bánh kem nhỏ không. Tâm tư đều viết hết lên mặt rồi."
"Vậy để em mua cho con bé. Dạo này công việc bận quá, em còn chưa có thời gian đi thăm nó. Tình bạn giữa em và Tiểu Tuyền, dù chị là chị gái cũng không thể cản trở đâu." Lộ Diêu giơ điện thoại lên: "Nó còn nhắn tin hỏi em khi nào rảnh rỗi nữa chứ, nhưng tối nay em còn phải về tiệm họp..."
Thương Doanh tự giác nhường chỗ, lần này cô không khách sáo với bạn: "Được, em thanh toán đi."
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Thương Doanh xách chiếc túi.
Lộ Diêu vừa đi vừa lướt danh sách quà cưới mà người khác liệt kê trên điện thoại: "Trang sức, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, máy ảnh..." Cô nhìn về phía đám đông đang không ngừng tụ tập ở khu vực trung tâm phía trước, bỗng nhiên hỏi: "Hình như hoạt động cắt băng khánh thành hôm nay là của 'Lưu Quang' thì phải, A Doanh, chị hiểu rõ về thương hiệu này không? Trước đây cô ấy từng nói muốn mua một bộ, nhưng lại không đành lòng chi tiền."
Trong những năm qua, Thương Doanh cũng từng làm nhân viên bán hàng tại các gian hàng triển lãm của nhiều thương hiệu chăm sóc da. Mặc dù các thương hiệu lớn thường dùng nhân viên quầy để bán hàng, không đến lượt cô, nhưng cô cũng có không ít hiểu biết về ngành này.
Cô vừa đi chậm rãi vừa hồi tưởng, rồi trả lời câu hỏi đó: "'Lưu Quang' là thương hiệu chăm sóc da xa xỉ mới được Tập đoàn 'Lưu Nguyệt' ra mắt trong hai năm gần đây. Toàn bộ một bộ sản phẩm, từ sữa rửa mặt đến kem dưỡng đêm, sẽ tốn khoảng mười nghìn tệ."
Lời này vừa thốt ra, không gian bên cạnh lập tức im lặng.
Sau vài giây, Lộ Diêu cố gắng nặn ra một câu: "Nghe xong tự nhiên muốn đi ăn trộm tiền quá." Cô chợt bật cười, tỏ vẻ đã hoàn toàn thông suốt, "Ôi, nghĩ lại cũng đúng. Đến lúc cô ấy kết hôn sẽ nhận được nhiều tiền mừng như vậy, chắc chắn giàu hơn em rồi, cô ấy còn có thể nhờ chồng cô ấy..."
Thương Doanh khẽ hít một hơi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô bạn: "Em đừng nói cũng đừng cười nữa, Diêu Diêu." Thật đáng sợ. Cô đề nghị: "Buổi lễ cắt băng khánh thành có thể có hoạt động bốc thăm trúng thưởng, đi xem không? May mắn thì biết đâu trúng được một bộ."
"Được thôi."
"Còn có thể chụp ảnh nữ minh tinh gửi cho bạn gái cũ của em."
"..."
—
"Lưu Nguyệt" là một tập đoàn mỹ phẩm nổi tiếng trong nước, nhắm đến mọi phân khúc khách hàng, từ trung cấp, cao cấp đến đại chúng, đúng là một mẻ hốt gọn.
Lần khai trương này tại trung tâm thương mại Lâm Lí là cửa hàng mới của thương hiệu siêu cao cấp "Lưu Quang" mà tập đoàn mới ra mắt trong hai năm gần đây. Liễu Thành là nơi đặt trụ sở chính của Tập đoàn "Lưu Nguyệt", và cửa hàng "Lưu Quang" mới này là cửa hàng đầu tiên trên toàn cầu. Chỉ riêng việc tạo tiếng vang đã mời đến vài ngôi sao nổi tiếng, có diễn viên trẻ đang hot, có ca sĩ trung niên từng rất được bậc phụ huynh yêu thích, và cả siêu mẫu nổi tiếng quốc tế...
Để chuẩn bị cho buổi lễ cắt băng khánh thành long trọng này, nhân viên đã dựng một sân khấu kết hợp các yếu tố thương hiệu ở khu vực trung tâm, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng mọi thứ trở nên lộng lẫy và thu hút sự chú ý. Chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là nghi thức bắt đầu, các khách mời lần lượt ký tên và vào chỗ ngồi, người hâm mộ ở tầng một đã đứng kín, một số còn giơ máy ảnh lên. Nhân viên an ninh nghiêm nghị nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, tránh chen lấn.
Trung tâm thương mại có sáu tầng, vì có ngôi sao sắp đến nên không ít người đi đường cũng tụ tập hóng chuyện, mỗi tầng đều có người đứng dọc theo lan can an toàn.
Thương Doanh và Lộ Diêu đến rất đúng lúc. Vừa hay có người đi đường cảm thấy nhàm chán rồi rời đi, tạo cơ hội cho họ chen vào.
Góc nhìn rất tốt, gần như đối diện trực tiếp với sân khấu tinh xảo được dựng bên dưới. Thương Doanh không bị cận thị nặng, cô thậm chí còn nhìn thấy cô gái đã va vào mình trên đường đang đứng ở hàng ghế đầu tiên tại tầng một, rất gần khu vực dành cho khách mời.
Xung quanh ồn ào, đủ loại tiếng bàn tán không ngớt. Lộ Diêu không ngồi yên được, cô bắt chuyện với một người lạ bên cạnh, nói về các khách mời tham dự hôm nay. Thương Doanh khoanh tay hờ hững, không có biểu cảm gì đặc biệt, lặng lẽ chờ đợi buổi lễ khai mạc.
Hai người bên cạnh trò chuyện một lúc, người lạ nói với Lộ Diêu: "Thật ra, người tôi mong đợi nhất không phải là những ngôi sao này, mà là tân CEO tập đoàn."
Lộ Diêu ngạc nhiên: "À? CEO đó có gì đáng để mong đợi chứ?"
Người lạ mở điện thoại ra: "Có nhân viên trên Xiaohongshu tiết lộ rằng vị tổng giảm đốc mới này của họ rất đẹp, điểm quan trọng là cô ấy mới chỉ 27 tuổi..."
Lộ Diêu mở to mắt: "Cái gì? Mới 27 tuổi? Tên gì vậy?"
Người lạ chỉ vào cái tên được nhắc đến trong khu vực bình luận: "Lâu Chiếu Ảnh."
Thương Doanh nghe thấy ba chữ này, tốc độ chớp mắt chậm lại một nhịp, vẻ mặt bình tĩnh bỗng nhiên như mặt hồ gợn lên một vòng sóng lăn tăn.
Lúc này Lộ Diêu cũng đã nói chuyện xong với người kia, cô quay đầu lại vỗ vai Thương Doanh, sự tò mò tạm thời thay thế tâm trạng tồi tệ, nói: "Sự chênh lệch trong thế giới này không phải quá khoa trương rồi sao? 27 tuổi làm CEO của tập đoàn lớn như vậy, cho em thêm hai năm nữa 27 tuổi chắc vẫn đang làm thợ làm móng."
"Cô ấy trước giờ vẫn là người thừa kế của tập đoàn."
Lộ Diêu khựng lại một chút: "Ai?" Sau đó cô ấy phản ứng lại: "Ồ, vị CEO này." Lại không nhịn được hỏi: "Chị quen cô ấy à?"
Thương Doanh nhớ đến khuôn mặt vừa mơ hồ vừa rõ ràng trong tâm trí, khẽ nói: "Học cùng cấp ba với chị, nổi như cồn."
Đây là cái tên cô nghe nhiều nhất trong suốt thời cấp ba, bất kể trong lớp hay toàn trường, Lâu Chiếu Ảnh luôn là người thu hút sự chú ý, là trung tâm thị giác một cách tự nhiên.
"Nổi tiếng đến vậy sao?"
"Ừ, rất nổi tiếng."
Ngay khi họ vừa nói xong, ở cuối tấm thảm đỏ được trải dưới tầng một, bóng dáng hai người phụ nữ đang cười nói xuất hiện. Một người là nữ diễn viên nổi tiếng Lạc Từ mà mọi người đều biết, sự xuất hiện của cô ấy khiến người hâm mộ tại hiện trường phấn khích, tiếng máy ảnh bấm liên tục, nhân viên an ninh đang cố gắng duy trì trật tự.
Còn người phụ nữ trẻ tuổi đi cùng mặc một bộ vest jacket kiểu dáng thường ngày màu xám nhạt, trông không hề cứng nhắc mà vẫn không mất đi sự sắc sảo. Gấu áo khoác của cô ấy phủ qua eo thon một cách tùy ý, khi cô ấy bước đi, có thể thấy chiếc thắt lưng hàng hiệu mạ vàng. Ống quần rủ xuống vừa vặn chạm đến miệng giày cao gót nhọn, gót giày mảnh nhưng vững vàng. Mỗi bước cô ấy đi trên thảm đỏ đều nhẹ nhàng và mạnh mẽ, dáng đi ung dung, không gây ra tiếng động thừa thãi, mái tóc dài đen xoăn nhẹ nhàng đung đưa.
Các phụ kiện như đồng hồ, hoa tai, dây chuyền đều có mặt, nhưng không phải kiểu dáng bắt mắt, toát lên vẻ thư thái. Thế nhưng, dù là kiểu dáng bắt mắt đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng khuôn mặt hút hồn này. Đó không phải là vẻ tươi sáng kiêu sa, cũng không phải vẻ lạnh lùng nội tâm, mà là sự giao thoa giữa hai điều đó, giống như bóng trúc trước sân, đậm nhạt vừa phải.
Khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được, đến nỗi nhiều người tại hiện trường vô thức đổ dồn sự chú ý vào cô ấy.
Bao gồm cả Thương Doanh.
Bóng dáng mặc đồng phục đen trắng trong ký ức chồng lên người đang đứng phía dưới. Cô rất khó để hình dung ra khung cảnh trước mắt, nhưng cô có thể chắc chắn là mình không cảm thấy bất ngờ.
Địa vị, thân phận và gia cảnh của họ cách nhau một trời một vực, ngày trước là vậy, bây giờ là vậy, và sau này cũng sẽ là vậy.
...... Nhưng cô cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù từ khi vào trường đã biết Lâu Chiếu Ảnh là người thừa kế tập đoàn, nhưng không ngờ cô ấy lại trở thành CEO trẻ tuổi đến thế.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lâu Chiếu Ảnh vẫn đang bước trên thảm đỏ phía dưới dường như cảm nhận được, cô ấy chầm chậm nhìn về phía Thương Doanh. Thương Doanh vốn định né tránh, nhưng giây tiếp theo cô lập tức trấn tĩnh lại.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Lâu Chiếu Ảnh sẽ không nhớ cô là ai. Khi đó, cô ở trường cũng không phải là nhân vật nổi tiếng gì.
Đúng như cô nghĩ, ánh mắt Lâu Chiếu Ảnh hờ hững lướt qua khu vực này rồi tiếp tục cười nói với khách mời bên cạnh cho đến khi vào chỗ.
"Khoan đã......" Lộ Diêu trấn tĩnh lại, kéo gấu áo khoác của Thương Doanh.
Thương Doanh nghiêng đầu qua: "Sao thế?"
"Cô ấy là cô CEO trẻ tuổi tài năng vừa được nhắc đến sao?"
"Phải."
"A Doanh, chị nói xem, có khả năng nào..."
"Gì cơ?"
"Vị Lâu tổng này bỗng nhiên đến trước mặt em, quăng cho em một xấp thẻ đen rồi nói: 'Cô gái này, đừng làm thợ làm móng nữa, tôi nuôi em'."
Không đợi Thương Doanh lên tiếng, người lạ vừa trò chuyện sôi nổi với Lộ Diêu đã cười phá lên trước: "Đây là kịch bản kiểu gì vậy, Tổng Tài Tuyệt Sắc Yêu Thợ Làm Móng à?"
"Tuyệt vời, kịch bản này Lộ Diêu tôi nhận."
Nghe vậy, Thương Doanh mỉm cười nhạt.
Cô nhẹ nhàng chuyển ánh nhìn trở lại khu vực khách mời, nơi có đặt ghế sofa, mọi người đều ngồi nghiêng người. Lâu Chiếu Ảnh ngồi tùy tiện nhưng không mất đi vẻ tao nhã, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng điều khiến Thương Doanh bất ngờ là, chỉ trong một thoáng hít thở, người phía dưới lại thản nhiên nhìn lên tầng hai lần nữa.
Lần này ánh mắt của họ va chạm trực diện.
Xung quanh dường như đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng động nào khác.
Nụ cười của Thương Doanh đông cứng lại, ngón tay giữ chiếc túi xoa nhẹ, cô vẫn không né tránh.
May mắn thay, sự đối mặt này cực kỳ ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức dường như chưa từng xảy ra.
Lâu Chiếu Ảnh nghiêng đầu, cùng lúc đó cô ấy chậm rãi thu hồi ánh mắt, đồng tử màu nâu lộ ra thoáng chốc vẻ không vui khó nhận thấy.
Trò chuyện với người khác, vui đến thế sao? Thương Doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro