Chương 1
Đại Hoan phồn hoa tựa một khu rừng bê tông khổng lồ, nơi những tòa nhà cao tầng chen chúc nhau như những cây cổ thụ vươn mình lên bầu trời, chẳng chừa lại một kẽ hở cho sự yên bình. Nơi đây là lãnh địa của giới thượng lưu, những kẻ ngậm thìa vàng từ trong trứng nước, và cả những phận đời tha hương, những sinh viên ôm ấp giấc mơ đổi đời, tất cả đều đổ về đây, chấp nhận nghiền mình trong cối xay khốc liệt của sự cạnh tranh.
Nhưng ngay cả trong lòng đô thị giàu có bậc nhất ấy, vẫn tồn tại một vết nhơ, một bóng tối lặng lẽ mang tên khu ổ chuột. Nơi đó, mặt trời chưa kịp ló dạng, những phận người đã vội vã thức giấc, guồng chân mải miết kiếm tìm miếng cơm manh áo, để rồi khi ánh bình minh sắp sửa trở lại, họ mới lầm lũi trở về tổ ấm chật hẹp.
Khi thành phố còn ngái ngủ trong màn sương sớm, tiếng bước chân vội vã đã rộn rã khắp những con hẻm nhỏ, tạo nên một bản hòa âm tạp nham của cuộc sống mưu sinh. Thế nhưng, giữa cái ồn ào ấy, một căn phòng nhỏ vẫn im lìm nép mình. Lớp sơn tường bên ngoài đã nham nhở như tấm áo tả tơi, cánh cửa sắt rỉ sét như chứng nhân cho bao mùa mưa nắng, dường như vẫn chưa muốn đánh thức chủ nhân khỏi giấc mơ nghèo khó.
Phía sau cánh cửa mục nát là một không gian chật hẹp, nơi thời gian dường như đã bỏ quên. Một chiếc giá treo quần áo đơn sơ, oằn mình gánh những bộ cánh cũ kỹ. Một chiếc giường đơn lạnh lẽo, vừa đủ cho một thân người co ro. Và chiếc bàn làm việc, chiến địa hỗn loạn của sách vở, tài liệu, những hộp mì tôm đủ mọi nhãn hiệu, cùng một lọ nước hoa hồng lạc lõng, như một nốt nhạc dịu dàng giữa bản nhạc đời khắc nghiệt.
Cánh cửa gỗ ọp ẹp dẫn vào một phòng vệ sinh bé xíu, nơi tiện nghi cũng trở nên xa xỉ. Không bồn tắm thư giãn, không vòi sen ấm áp, chỉ có chiếc bồn rửa mặt đơn sơ, bồn cầu cũ kỹ và vòi sen lạnh lẽo. Trên chiếc kệ nhỏ, những vật dụng cá nhân giản dị xếp hàng ngay ngắn, như những người lính thầm lặng bảo vệ sự sạch sẽ mong manh.
Nhìn vào căn phòng đơn sơ ấy, chẳng ai nghĩ rằng chủ nhân của nó lại là một cô gái trẻ. Vậy mà, cô gái ấy vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường đơn điệu, mặc kệ thế giới ngoài kia đang hối hả chuyển mình.
Bất chợt, tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại cũ kỹ vang lên inh ỏi, xé tan màn tĩnh lặng. Chưa kịp dứt ba hồi, Tả Y đã vươn tay tắt vội, như một phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức.
Kim đồng hồ đã điểm sáu giờ, vệt nắng ban mai yếu ớt bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ bám đầy bụi. Tả Y đặt chiếc điện thoại đã lỗi thời xuống, chậm rãi ngồi dậy, đôi chân trần chạm vào nền nhà lạnh lẽo.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng trong tâm trí Tả Y, nó chẳng khác gì những ngày bình thường khác. Mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến sinh tồn, một chuỗi những công việc nhàm chán, những việc cô không muốn làm nhưng buộc phải làm để tồn tại, cứ thế lặp đi lặp lại, chờ đợi ngày tử thần gõ cửa, hoặc Hắc Bạch Vô Thường đến gọi tên.
Đứng trước chiếc gương mờ đục, Tả Y lơ đãng đánh răng, những suy nghĩ vô vị lướt qua đầu như làn gió thoảng. Cô cúi đầu nhổ bọt kem, súc miệng qua loa rồi bước ra ngoài, đứng ngẩn ngơ trước chiếc giá treo quần áo. Những bộ cánh rẻ tiền, bạc màu vì năm tháng và những lần giặt giũ, móc lộn xộn như chính dòng chảy hỗn độn trong tâm trí cô.
Khác với những cô gái khác phải đau đầu chọn lựa trang phục mỗi khi ra đường, với Tả Y, việc có quần áo để mặc đã là một điều may mắn, một sự tôn trọng tối thiểu dành cho những ánh mắt vô tình lướt qua cô.
Cô khoác lên mình bộ quần áo quen thuộc, chiếc quần kaki túi hộp màu đen đã sờn cũ, chiếc áo thun cùng màu đơn giản. Dù trời còn sớm, chiếc áo khoác nỉ bạc màu vẫn được cô khoác thêm, như một lớp áo giáp mỏng manh che chắn khỏi cái lạnh lẽo của cuộc đời.
Xong xuôi, Tả Y ngồi xuống mép giường, xỏ đôi giày thể thao trắng đã ngả màu vàng úa vì những vết bẩn chai sạn. Cô đứng dậy, lấy chiếc túi xách cũ kỹ đặt lên bàn, cẩn thận cho chiếc máy tính xách tay đời cũ vào, không quên kèm theo bộ sạc. Chiếc mũ len trùm kín mái tóc rối, chiếc túi xách nặng trĩu được khoác lên vai.
Mở cánh cửa rỉ sét bước ra ngoài, không khí tĩnh lặng đặc trưng của khu ổ chuột mỗi buổi sớm mai bao trùm lấy cô, một sự yên ắng mà cô đã quá quen thuộc. Khép cửa lại, Tả Y men theo con đường mòn ngoằn ngoèo giữa những căn nhà lụp xụp, hai tay đút sâu vào túi áo khoác, thong thả bước ra con đường lớn.
Vừa ra khỏi con hẻm tối tăm, ngã ba quen thuộc hiện ra trước mắt. Hằng ngày, cô sẽ rẽ phải để đến giảng đường đại học, nơi cô cố gắng níu giữ chút hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng hôm nay, đôi chân cô lại rẽ sang trái, hướng về phía tòa nhà uy nghiêm của cục cảnh sát thành phố Đại Hoan, nơi ẩn chứa những bí mật và những ngã rẽ không ai có thể đoán trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro