Chương 15
Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, Hoắc Tinh Hàn trở về căn hộ xa hoa, nhưng trong lòng lại trào dâng một nỗi bất an kỳ lạ. Ánh mắt bình thản, khuôn mặt bất cần đời của đứa nhỏ ở phòng bên cạnh sáng nay, cùng với những suy nghĩ về việc hung thủ có thể là một trong số những người sống ở đó. Tất cả như những sợi tơ vô hình siết chặt trái tim cô, khiến sự bất an càng thêm nặng trĩu. Cô biết rõ nguồn cơn của sự bất an này đến từ ai, không chần chừ thêm một giây phút nào, Hoắc Tinh Hàn nhấc điện thoại, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát, mang theo khí chất uy nghiêm không thể lay chuyển của cô truyền không sót một chữ nào đến đầu dây bên kia.
"Lập tức điều động hai tay bắn tỉa xuất sắc nhất đến địa chỉ XXX, bố trí mai phục kín đáo cho tôi. Cử thêm năm người nữa đến cùng địa chỉ, nhớ kỹ phải hành động bí mật, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ dấu vết nào. Cứ theo người trong hình mà bảo vệ an toàn tuyệt đối, khi nào tôi chưa ra lệnh kết thúc nhiệm vụ thì không ai được rời khỏi vị trí."
Nói xong một loạt mệnh lệnh ngắn gọn nhưng đầy quyền lực, Hoắc Tinh Hàn gửi qua điện thoại tấm hình thẻ của Tả Y, rồi xoay người trở về thư phòng rộng lớn, nơi những kệ sách cao chạm trần chứa đựng vô vàn tri thức.
Ở đầu dây bên kia, Bùi Vi sau khi nghe xong mệnh lệnh liền có thể khẳng định chắc chắn rằng cô gái "nghèo nàn" mà ngày hôm đó đã khiến Hoắc tiểu thư phải đau đầu suy nghĩ cách dỗ dành, và đứa nhỏ trong tấm hình vừa nhận được, chính là cùng một người.
Khóe môi Bùi Vi khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu thư Hoắc gia, người phụ nữ lạnh lùng, kiêu ngạo, sau hai mươi tám năm cuối cùng cũng đã chính thức biết đến hương vị của tình yêu, thật là một chuyện thú vị.
Thực hiện đúng như nhiệm vụ được giao, chưa đầy hai mươi phút sau, Bùi Vi đã sắp xếp xong lực lượng một cách nhanh chóng và hiệu quả. Cô còn cẩn thận bố trí lắp đặt thêm các thiết bị theo dõi hiện đại, hai tay bắn tỉa với ống ngắm laser đã vào vị trí tại tầng thượng của tòa nhà đối diện, năm sát thủ chuyên nghiệp được trang bị vũ khí tối tân lặng lẽ ẩn mình phía bên kia con hẻm tối tăm.
Còn Bùi Vi, cô thoải mái ngồi trong phòng điều khiển tại tổng bộ, chăm chú quan sát mọi động tĩnh của Tả Y qua hệ thống camera giám sát dày đặc, sẵn sàng báo cáo tình hình trực tiếp cho Hoắc Tinh Hàn.
Trong khi đó, Hoắc Tinh Hàn ngồi trong thư phòng, trước mặt là cuốn sách kinh tế dày cộp, nhưng đầu óc cô hoàn toàn không thể tập trung vào bất kỳ con chữ nào. Cô đã tự nhủ rằng những người dưới trướng Hoắc Tinh Ưng đều là những cá nhân xuất sắc, khả năng hoàn thành nhiệm vụ luôn đạt mức hoàn hảo. Tuy nhiên, nhiệm vụ lần này cô giao lại khiến trọng lượng đánh giá của cô về họ dường như giảm xuống vài phần trăm nhỏ bé. Nhưng chỉ vài phần trăm đó thôi cũng đủ khiến lòng Hoắc Tinh Hàn không yên, không thể chú tâm đọc sách được.
Không được, mình phải tận mắt chứng kiến mới có thể yên giấc được.
Chưa đầy mười phút sau, Hoắc Tinh Hàn đã thay xong một bộ đồ đen tuyền mạnh mẽ và cá tính, chiếc quần túi hộp đen ôm sát đôi chân dài thon thả, áo khoác croptop đen khoe khéo vòng eo săn chắc, mái tóc nâu dài được buộc cao gọn gàng. Cô nhanh chóng xuống gara, nơi hàng loạt siêu xe bóng loáng đang nằm im lìm, rồi chọn chiếc Lamborghini Aventador màu đen tuyền, lao nhanh ra khỏi cổng căn hộ như một cơn gió lốc.
Chiếc xe thể thao đắt tiền dừng lại cách con hẻm nhỏ nơi Tả Y sống một đoạn, Hoắc Tinh Hàn vẫn ngồi yên sau vô lăng, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau làn khói thuốc trắng mờ ảo. Điếu thuốc lá đắt tiền dường như là thứ duy nhất có thể xoa dịu bớt phần nào sự căng thẳng và lo lắng đang gặm nhấm trái tim cô. Nỗi bất an vẫn còn đó, nhưng khi đích thân cô đến nơi này, nó đã vơi đi một phần nào.
Bên trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, Tả Y đêm nay không có ý định đi đâu, chỉ muốn ở yên tĩnh nghỉ ngơi. Nhưng xui xẻo thay, nước khoáng chai lại vừa đúng lúc cạn kiệt. Thời tiết oi bức của vùng đất khiến cô không thể chịu đựng được cơn khát, đặc biệt là vào ban đêm.
Nếu không có nước, cô lại phải bất đắc dĩ vác thân đến cửa hàng tiện lợi gần đó. Nói ra thì những kẻ sát nhân máu lạnh cô không sợ, nhưng những tên biến thái bệnh hoạn thì lại là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Nếu gặp phải tên biến thái còn mặc quần áo chỉnh tề thì không sao, nhưng nếu xui xẻo chạm mặt phải một tên biến thái trần truồng thì e rằng đôi mắt của cô dù có rửa bằng cả dòng sông Hoàng Hà cũng không thể nào sạch nổi vết nhơ.
Tả Y mặc trên người bộ quần áo tối màu quen thuộc, chiếc quần jean đen ống rộng đã sờn, áo thun đen đơn giản, cô đội thêm chiếc mũ lưỡi trai đen sẫm, che đi phần lớn khuôn mặt thanh tú, rồi cẩn thận mở cửa bước ra ngoài.
Căn phòng bên cạnh vẫn thoang thoảng mùi tử khí khó chịu, một mùi hương tanh tưởi, nồng nặc khiến cô nhăn mặt, nhưng cô đành phải cố gắng chịu đựng. Theo như những gì cô nghe ngóng được, người phụ nữ xấu số kia sống một mình, không có gia đình thân thích, hiện trường vụ án vẫn đang được cảnh sát phong tỏa nghiêm ngặt. Cô chỉ cầu mong mùi hôi thối kia đừng len lỏi vào căn phòng nhỏ bé của mình là đủ.
Ở bên này, Bùi Vi nhận được báo cáo liên tục từ những người của mình, mọi vị trí đã sẵn sàng, chỉ chờ đợi lệnh hành động cuối cùng. Bùi Vi chăm chú theo dõi diễn biến trên màn hình camera giám sát, cô cũng đã nhận thấy tình hình có vẻ yên ổn, nhưng với sự cẩn trọng vốn có, cô vẫn muốn báo cáo chuyện này với Hoắc Tinh Hàn.
Điện thoại vừa kết nối, Bùi Vi còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, hờ hững của Hoắc Tinh Hàn vang lên.
"Tôi thấy rồi, cứ giữ nguyên vị trí."
Bùi Vi ngạc nhiên, vội vàng hỏi lại.
"Tiểu thư cô nói cô thấy? Vậy bây giờ cô đang ở đấy?"
Hoắc Tinh Hàn khẽ nhíu đôi mày thanh tú, giọng điệu lạnh lùng truy vấn.
"Bọn người kia không báo cáo cho cô việc trước hẻm xuất hiện chiếc xe lạ hay sao?"
Bùi Vi đổ mồ hôi, giọng hơi run trả lời.
"Xin lỗi tiểu thư, tôi sẽ chú ý hơn?"
Từ lúc cuộc điện thoại bắt đầu, ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Tinh Hàn luôn chăm chú dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé của Tả Y đang khuất dần trong đêm tối. Lúc đầu, cô định lặng lẽ đi theo sau để theo dõi, nhưng khi thấy Tả Y rẽ vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, vẫn nằm trong tầm mắt của mình, Hoắc Tinh Hàn không vội vàng rời khỏi xe để tránh gây sự chú ý không cần thiết cho Tả Y.
Mọi chuyện cứ ngỡ vẫn nằm trong tầm kiểm soát an toàn tuyệt đối, không ngờ đến khi Tả Y mua nước trở về, cửa nhà cô lại bất ngờ không khóa. Một trong những người của Bùi Vi đã phát hiện ra điều bất thường này và lập tức báo cáo về cho Bùi Vi, tất cả đều đang chờ đợi lệnh hành động, tránh trường hợp đáng tiếc là đánh nhầm người thân hoặc bạn bè của Tả Y. Đặt sự chính xác lên hàng đầu là nguyên tắc tối thiểu, nhưng họ lại không ngờ rằng kẻ đột nhập lại có kỹ năng mở khóa chuyên nghiệp đến vậy, và khi cánh cửa vừa hé mở, hắn đã nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn của camera giám sát.
Đúng lúc này, Tả Y đứng trước cửa nhà, hoàn toàn không hay biết cánh cửa gỗ mỏng manh đã bị phá khóa một cách tinh vi. Hoắc Tinh Hàn nhanh chóng mở cửa xe bước ra, cô cẩn thận di chuyển vào con hẻm tối tăm, mọi giác quan đều căng thẳng cao độ để đảm bảo an toàn cho Tả Y. Từ bên ngoài, cô đã quan sát thấy Tả Y vẫn bình an, nhưng bên trong dãy phòng kia, cô cần phải đích thân kiểm tra mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tả Y tra chìa khóa vào ổ, nhưng một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng truyền đến đầu ngón tay khiến cô khựng lại. Cánh cửa không hề bị khóa. Ngay lập tức, độ cảnh giác trong người Tả Y tăng lên gấp bội, mọi tế bào trên cơ thể cô đều căng ra như dây đàn. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hé mở, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét nhanh một lượt khắp căn phòng tối tăm.
Những người của Bùi Vi ẩn nấp bên ngoài nhìn thấy hành động bất thường của Tả Y liền nhanh chóng báo cáo tình hình cho cô. Bùi Vi bên này cũng đã nhận ra sự nguy hiểm, cô vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Tinh Hàn, hy vọng tiểu thư sẽ thừa cơ hội này dùng hành động bảo vệ để thay cho lời xin lỗi muộn màng. Ai mà ngờ, chiếc điện thoại của Hoắc Tinh Hàn vẫn im lìm nằm trên ghế xe.
Nhưng đúng lúc đó, camera giám sát đã ghi lại được hình ảnh Hoắc Tinh Hàn đang tiến vào con hẻm. Bùi Vi thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười mỉm khẽ nở trên môi khi cô tiếp tục theo dõi những diễn biến tiếp theo.
Tả Y vừa đẩy mạnh cánh cửa ra, một cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt cô. Một tên đàn ông đang ở trần, chỉ mặc chiếc quần sọt ngắn xộc xệch trên người, đang đứng ngay giữa phòng. Trên tay hắn lăm lăm con dao sắc lạnh, ánh thép loang loáng đầy chết chóc, đáng sợ hơn cả lưỡi dao là nụ cười ghê tởm, biến thái đang dán chặt vào cơ thể nhỏ bé của Tả Y.
Tả Y sợ hãi đến mức hồn vía như muốn lìa khỏi xác, nhưng may mắn thay, những trải nghiệm kinh hoàng trong quá khứ đã rèn luyện cho cô một bản lĩnh thép. Chỉ trong tích tắc, cô đã trấn tĩnh lại, bộ não hoạt động với tốc độ tối đa, các dây thần kinh điều khiển cơ thể phản ứng nhanh như chớp. Chưa đầy một giây, Tả Y đã hét lên một tiếng thất thanh rồi lao nhanh ra khỏi cửa, đúng lúc va phải một vòng tay ấm áp. Hoắc Tinh Hàn đã kịp thời xuất hiện, ôm trọn lấy cơ thể đang run rẩy của Tả Y vào lòng.
Tả Y nhận ra ngay mùi hương nước hoa quen thuộc, thoang thoảng trên người của người phụ nữ này, một mùi hương lạnh lùng nhưng lại mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ. Cô ngước đầu lên nhìn, đôi mắt to tròn vẫn còn vương chút hoảng sợ.
"Cô...cô tại sao lại ở đây?"
Hoắc Tinh Hàn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang được cô ôm gọn trong lòng, khoảnh khắc này vậy mà lại khiến trái tim sắt đá của Hoắc Tinh Hàn khẽ rung động, đập nhanh hơn một nhịp. Giọng nói của cô không còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng an ủi Tả Y
"Tôi ở đây, đừng sợ."
Tên biến thái trong phòng Tả Y lúc này làm sao cam tâm từ bỏ con mồi ngon lành đã đến tận miệng. Hắn nhanh chân lao ra ngoài, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như băng giá của Hoắc Tinh Hàn.
Nhưng một tên biến thái mất nhân tính như hắn thì làm gì biết sợ hãi. Hắn cầm con dao sắc nhọn lao về phía Hoắc Tinh Hàn, giọng nói hung tợn như một con thú dữ gầm gừ.
"Đến đây rồi thì chịu chết đi, rồi thành mồi ngon cho ta."
Thân thủ của Hoắc Tinh Hàn nhanh nhẹn phi thường, cô ôm chặt Tả Y trong lòng, nhẹ nhàng né sang một bên, tránh được nhát dao hiểm ác. Đám người của Bùi Vi ẩn nấp gần đó định xông ra hỗ trợ, nhưng đã bị Bùi Vi ra hiệu ngăn cản.
Hoắc Tinh Hàn buông Tả Y ra, nhẹ giọng nhưng đầy kiên quyết nói.
"Ở đằng sau tôi."
Nói rồi, cô chủ động đứng chắn trước mặt Tả Y, đặt mình vào thế bị động để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô bé. Tên biến thái nhìn thấy Hoắc Tinh Hàn không hề tỏ ra sợ hãi, hắn nghiến răng ken két, cầm dao lao đến tấn công. Nhưng hắn không ngờ rằng đối thủ của mình lại nhanh nhẹn và mạnh mẽ đến vậy. Hoắc Tinh Hàn dễ dàng né được nhát dao, chớp nhoáng chụp lấy cổ tay hắn, bẻ ngược ra sau một cách dứt khoát. Đồng thời, một chân cô đạp mạnh vào khớp gối phía sau, khiến hắn mất thăng bằng, quỳ rạp xuống đất vì đau đớn. Nhanh như cắt, từ trong chiếc túi quần hộp, Hoắc Tinh Hàn rút ra một khẩu súng Glock đen bóng, lạnh lùng đặt lên thái dương hắn, giọng nói băng giá vang lên.
"Không muốn trong não có lỗ đạn thì ngồi yên."
Tả Y nhìn thấy Hoắc Tinh Hàn đã khống chế được tên biến thái, cô không chạy đến bên cạnh Hoắc Tinh Hàn mà vội vã chạy vào nhà, để lại một dấu chấm hỏi lớn trong đầu Hoắc Tinh Hàn.
Chưa đầy một phút sau, Tả Y đã cầm theo một sợi dây thừng dài, vội vã chạy trở lại chỗ Hoắc Tinh Hàn. Đôi tay nhỏ nhắn của cô nhanh nhẹn quấn chặt sợi dây quanh người tên biến thái đang run rẩy, trói hắn lại như một con nhộng. Làm xong hết thảy, Tả Y mới thở phào một hơi, ngước nhìn Hoắc Tinh Hàn, nở một nụ cười tươi rói nói.
"Nếu bây giờ đưa hắn đến cục cảnh sát thì có nhận được tiền thưởng không?"
Hoắc Tinh Hàn nghe xong câu hỏi ngây ngô của Tả Y thì không khỏi bật cười thành tiếng. Cô suýt chút nữa đã buông ra những lời chê bai lạnh lùng, nhưng nhớ lại người đứng trước mặt là Tả Y, người đã phải chịu đựng nhiều khổ sở để kiếm sống, rồi nhìn khuôn mặt vẫn còn vương vài vết bầm tím của đứa nhỏ, lòng Hoắc Tinh Hàn chợt trĩu xuống một nỗi xót xa. Cô khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.
"Được."
Nghe được lời khẳng định của Hoắc Tinh Hàn, Tả Y thầm tính toán đến việc nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khuôn mặt lành hẳn rồi mới tiếp tục công việc làm thêm vất vả của mình.
Bên kia đầu dây, Bùi Vi cũng nhanh chóng giao những nhiệm vụ khác cho thuộc cấp của mình, đảm bảo mọi việc được giải quyết một cách nhanh gọn và kín đáo.
Tả Y định tự mình dẫn tên biến thái đến đồn cảnh sát, nhưng nhìn lại vóc dáng nhỏ bé của mình, rồi nhìn sang khuôn mặt lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự quan tâm của Hoắc Tinh Hàn, cô không biết nên đưa hắn đi bằng cách nào. Nếu gọi cảnh sát đến đây, chắc chắn cô sẽ không nhận được khoản tiền thưởng kia.
Hoắc Tinh Hàn tinh ý nhận ra sự đắn đo trong ánh mắt của Tả Y, cô khẽ mỉm cười dịu dàng, một nụ cười hiếm hoi làm bừng sáng cả khuôn mặt lạnh lùng
"Em vào nhà đi, tôi sẽ đưa hắn đến cục. Ngày mai nhớ đi học, đi học tôi mới đưa tiền, còn không thì một đồng em cũng đừng mong nhận được."
Tả Y lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với điều kiện có phần "bóc lột" này, nhưng nhìn người vừa ra tay cứu mình một mạng, cô cũng không muốn cãi lại. Tả Y ngoan ngoãn xoay người trở về nhà. Nhưng đi được vài bước chân, cô lại bất ngờ quay người chạy nhanh đến bên Hoắc Tinh Hàn, không chút đắn đo hay ngại ngùng, ôm chầm lấy cô, giọng nói dịu dàng, chân thành vang lên.
"Cảm ơn chị."
Nói rồi, Tả Y vội vàng buông Hoắc Tinh Hàn ra, vừa lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, vừa chạy nhanh vào nhà. Lúc nãy, cô đã thực sự rất sợ hãi, nhưng hành động dũng cảm và sự quan tâm bất ngờ của Hoắc Tinh Hàn dường như đã trở thành ngọn đuốc sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có một người chịu đứng ra bảo vệ cô, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Hoắc Tinh Hàn bất ngờ được Tả Y ôm, khuôn mặt lạnh lùng của cô khẽ ửng hồng, trong lòng là sự ấm áp khó tả.
Hoắc Tinh Hàn khẽ liếc mắt về phía chiếc camera an ninh được bí mật lắp đặt trên cột điện gần đó, một ánh mắt ra hiệu kín đáo. Bùi Vi ở phòng giám sát, người luôn theo dõi sát sao mọi diễn biến, lập tức hiểu ý. Chỉ vài giây sau, từ bóng tối của con hẻm, năm bóng người cao lớn mặc trang phục đen tuyền đồng loạt xuất hiện trước mặt Hoắc Tinh Hàn. Họ di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát như những bóng ma, rồi đồng thời cúi đầu kính cẩn chào vị tiểu thư quyền lực của Hoắc gia.
Trong thoáng chốc, Hoắc Tinh Hàn đã định lên tiếng hỏi vì sao thuộc hạ của mình không xuất hiện ngay từ đầu để hỗ trợ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng dập tắt ý định đó. Làm khó những người này cũng chẳng ích gì, hơn nữa, cô thừa hiểu ai là người đã chỉ thị họ án binh bất động. Cái tên Bùi Vi kia quả thật là một kẻ quá giỏi trong việc phỏng đoán tâm ý và tình hình của người khác, đôi khi sự cẩn trọng thái quá của cô ấy lại khiến người khác cảm thấy bất lực.
Khóe môi Hoắc Tinh Hàn khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có. Cô cất giọng, ra lệnh một cách dứt khoát.
"Các cậu thay bộ quần áo khác rồi đưa hắn đến cảnh sát, hai trong năm người các cậu đêm nay ở lại đây nhưng phải rời đi trước 4 giờ sáng."
Năm người áo đen nhận lệnh, không một lời dư thừa, họ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ được giao. Sự chuyên nghiệp và kỷ luật của những người được Hoắc gia đào tạo luôn khiến người khác phải nể phục.
Sau khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Hoắc Tinh Hàn nhanh chóng quay trở lại chiếc Lamborghini bóng loáng, rồ ga rời khỏi con hẻm tối tăm. Ánh đèn xe xé toạc màn đêm tĩnh mịch, đưa cô trở về căn hộ sang trọng.
Trong căn phòng trọ nhỏ bé, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc Tả Y rời đi. Tuy nhiên, đêm nay có lẽ cô sẽ khó có được một giấc ngủ ngon. Hình ảnh tên biến thái ở trần với nụ cười ghê rợn và con dao sắc lạnh cứ ám ảnh tâm trí cô, đặc biệt là khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, khuôn mặt đáng sợ kia đã đập thẳng vào mắt.
Đêm nay ra ngoài cửa hàng tiện lợi vậy, Tả Y nghĩ thầm, cố gắng xua đi những hình ảnh kinh hoàng. Cô quyết định xách chiếc túi nhỏ, đeo lên vai rồi bước ra khỏi căn phòng, hướng về phía ánh đèn neon le lói của cửa hàng tiện lợi cuối con phố.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro