Chương 26

Căn nhà nhỏ vốn dĩ quạnh hiu như chiếc vỏ ốc cô đơn, bao năm qua chỉ in dấu bóng hình bé nhỏ của Tả Y. Nhưng đêm nay, không gian ấy bỗng bừng lên hơi ấm lạ thường, có thêm một người, một chú chó, cùng nhau tạo nên một bức tranh gia đình giản dị mà hạnh phúc.

Hoắc Tinh Hàn cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc lan tỏa trong từng ngóc ngách căn nhà. Dù nhỏ bé, nơi này lại mang đến cho cô cảm giác ấm cúng, thân thương, chẳng khác nào khi quây quần bên gia đình. Điều mà Hoắc Tinh Hàn chưa kịp nhận ra, sự ấm áp ấy tựa như ngọn lửa bập bùng, chỉ rực cháy khi có Tả Y bên cạnh. Thiếu đi sự hiện diện của "chú chim non" ấy, căn nhà sẽ lại chìm vào tĩnh lặng, lạnh lẽo như một nấm mồ hoang vắng.

Ánh đèn điện trắng xóa hắt xuống căn phòng vỏn vẹn chưa đầy tám mét vuông. Hoắc Tinh Hàn ngoan ngoãn làm theo lời Tả Y, cẩn thận nhặt từng cọng rau như một đứa trẻ học trò. Tả Y ngồi ngay bên cạnh, đôi tay thoăn thoắt rửa thịt và tôm. Dù không có gian bếp đúng nghĩa, người thiết kế căn nhà đã tinh tế tạo một bệ rửa chén nhỏ, đủ để Tả Y sơ chế thực phẩm tươi sống.

Sau khi rửa sạch mọi thứ, Tả Y cẩn thận cho vào chiếc rổ mới tinh mà Hoắc Tinh Hàn vừa mua. Cô đứng dậy đặt rổ đồ tươi lên bàn, ngắm nhìn đôi tay thon dài, thanh tú của Hoắc Tinh Hàn đang tỉ mỉ lựa từng cọng rau, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Chị không cần phải nhặt rau kỹ vậy đâu, nhìn em này." Tả Y vừa nói vừa cầm một cọng rau lên, thoăn thoắt lặt bỏ những phần úa dập.

"Chị chỉ cần nhặt phần lá không bị sâu, còn phần cọng thì chỉ lấy một nửa phía trên thôi."

Hoắc Tinh Hàn vừa lắng nghe vừa gật đầu, lý thuyết đi đôi với thực hành. Cô cầm một cọng rau lên, cố gắng bắt chước theo động tác của Tả Y. Lần đầu, mắt cô cứ mãi dõi theo Tả Y, chẳng tập trung được nên việc nhặt rau có phần vụng về. Nhưng giờ đây, khi đã lắng nghe kỹ hướng dẫn, cô thấy công việc này cũng không quá khó như mình tưởng tượng.

Với sự giúp sức của Hoắc Tinh Hàn, bó rau nhanh chóng được giải quyết xong. Tả Y mang rau đi rửa, rồi đặt lên bàn, nhìn Hoắc Tinh Hàn hỏi.

"Chị có muốn học nấu ăn không?"

Hoắc Tinh Hàn hãnh diện gật đầu, nụ cười rạng rỡ.

"Chị muốn chứ! Mấy tuổi thì em đã biết nấu ăn vậy?"

Thật ra, Tả Y chưa từng được ai dạy dỗ bài bản về bếp núc. Cô chỉ đơn thuần yêu thích việc nấu nướng, ấp ủ dự định sau này sẽ mở một xe lẩu nhỏ xinh. Chính vì niềm đam mê ấy mà Tả Y luôn tìm tòi, học hỏi các công thức nấu ăn trên mạng. Và hôm nay, đây chính là buổi thực hành đầu tiên của cô.

Tả Y bật cười thành tiếng, nhìn Hoắc Tinh Hàn nói.

"Em là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống lang thang, đồ ăn kiếm được toàn là từ thùng rác. Mãi sau này cuộc sống mới khá hơn một chút, nhưng em vẫn luôn ăn ngoài. Nói cho chị biết, hôm nay là lần đầu tiên em nấu ăn đấy."

Hoắc Tinh Hàn cụp mắt nhìn Tả Y, giọng nghẹn lại vì xót xa.

"Vất vả cho em rồi, từ giờ sẽ tốt hơn thôi. Tiểu Y, đây là lần đầu em nấu ăn, vậy chẳng phải tôi là chuột bạch của em rồi sao?"

Tả Y nhe răng cười tinh nghịch, trêu chọc. "Đúng vậy đó! Chị nếu không đồng ý thì có thể từ bỏ bữa ăn này nha~"

Hoắc Tinh Hàn đưa tay lên véo nhẹ má Tả Y, rồi cao giọng nói.

"Ngoại trừ sợ mất đi những người quan trọng, Hoắc Tinh Hàn này chưa từng biết sợ là gì!" Thật chất, vì người nấu là Tả Y, nên Hoắc Tinh Hàn mới cam tâm tình nguyện làm chuột bạch. Nếu là ai khác, kiếp sau cũng đừng hòng có cơ hội.

Tả Y mỉm cười rồi bắt đầu trổ tài. Cô đặt chiếc chảo lên bếp, cho dầu ăn vào, không quên dặn Hoắc Tinh Hàn quan sát kỹ lưỡng. Hoắc Tinh Hàn ngoan ngoãn đứng một bên, chăm chú theo dõi từng động tác của Tả Y.

Trong đầu Tả Y đã hình dung ra thực đơn đêm nay. Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y điêu luyện cho thịt bò vào chảo, đảo đều tay. Hương thơm quyến rũ lan tỏa, đánh thức cơn đói trong bụng Hoắc Tinh Hàn. Những món ăn quen thuộc đến nhàm chán ngày thường, giờ đây lại trở nên hấp dẫn lạ kỳ, kích thích vị giác của cô.

Sau khi xào xong thịt bò, Tả Y bắt đầu chế biến món tôm rim. Hoắc Tinh Hàn dù không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Tả Y. Khi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, Hoắc Tinh Hàn vội vàng đi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi ấy.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, bữa tối đã hoàn tất. Trên chiếc bàn ăn nhỏ bé, ba món ăn giản dị được bày ra, một bát canh nóng hổi và hai món xào thơm lừng. Vì diện tích căn nhà hạn chế, Hoắc Tinh Hàn chỉ mua một chiếc bàn ăn ngồi bệt.

Tả Y nhìn chiều cao của Hoắc Tinh Hàn so với chiếc bàn thấp lè tè, bật cười.

"Đi theo em làm gì để phải chịu khổ thế này? Hoắc Tinh Hàn chị đúng là khác người!"

Hoắc Tinh Hàn ngồi xuống, nhìn Tả Y với vẻ hờn dỗi.

"Nhờ khác người mà đêm nay tôi mới có cảm giác thèm ăn đấy!"

Tả Y ngạc nhiên hỏi lại.

"Vậy chứ bình thường chị không có cảm giác thèm ăn sao?"

Hoắc Tinh Hàn múc một bát cơm đầy đưa cho Tả Y, lắc đầu. "

"Không có. Vậy nên đêm nay thực sự cảm ơn em. Bây giờ ăn cơm thôi."

Cô gắp một miếng thịt bò cho vào bát Tả Y, rồi cũng tự mình thưởng thức một miếng.

Vị thịt đậm đà, vừa miệng, không quá mặn cũng không quá nhạt, thịt bò lại mềm tan chứ không dai. Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Hoắc Tinh Hàn khi ăn miếng thịt bò đầu tiên, Tả Y biết mình đã thành công. Cô cũng bắt đầu dùng bữa, gắp một miếng thịt vào miệng rồi xúc thêm một muỗng cơm.

Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y ăn ngon lành, lòng cũng vui lây, cô ăn thêm một bát cơm nữa. Đến khi ăn xong bát thứ hai, cô cảm thấy no căng, chỉ ước gì dạ dày mình có thể rộng thêm chút nữa. Không muốn ngồi không, Hoắc Tinh Hàn nhìn đĩa tôm rim vàng óng, cô đưa tay cầm một con, từ tốn bóc sạch vỏ. Vừa lúc Tả Y đặt bát cơm xuống, một con tôm đã được bóc vỏ cẩn thận xuất hiện trong bát cô. Tả Y cảm động nhìn Hoắc Tinh Hàn, cô mỉm cười.

"Ngoan ăn đi, vỏ tôm, tôi lột giúp em."

Tả Y gật đầu, mỉm cười, xúc một muỗng cơm đưa lên miệng, vừa nhai vừa ứa nước mắt nhìn Hoắc Tinh Hàn đang kiên nhẫn bóc vỏ tôm cho mình.

Sau bữa cơm ấm cúng, Hoắc Tinh Hàn xung phong đi rửa chén, còn Tả Y thì đi vứt rác. Nhưng vừa cầm một chiếc đĩa lên, Hoắc Tinh Hàn đã lỡ tay làm rơi vỡ. Tả Y nghe tiếng động liền vội vã chạy từ bên ngoài vào, giọng đầy lo lắng.

"Chị không sao chứ? Có bị chảy máu ở đâu không?"

Giọng nói lo lắng của Tả Y lọt vào tai Hoắc Tinh Hàn, dù nhận ra sự quan tâm chân thành ấy, cô vẫn toát mồ hôi lạnh. Vội giấu những mảnh vỡ ra sau lưng, cô mỉm cười gượng gạo.

"Chị...không sao...tiểu Y đừng lo."

Tả Y không tin, vội ngồi xổm xuống kiểm tra. Cô nắm lấy hai bàn tay Hoắc Tinh Hàn đưa ra trước mặt, nhìn thấy không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dịu dàng nói.

"Đừng sợ em giận. Em không phải người sẽ giận những chuyện nhỏ nhặt như này đâu. Em chỉ là đang lo lắng cho chị thôi. Bây giờ chị ra ghế ngồi chơi đi, chỗ này em sẽ xử lý."

Sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên Hoắc Tinh Hàn cảm thấy mình thật vô dụng. Đến cả việc rửa chén nhỏ nhặt như vậy cũng khiến Tả Y phải lo lắng. Nếu có thời gian, cô sẽ về Hoắc gia học tất cả mọi thứ về bếp núc, rồi đến đây nấu ăn cho Tả Y, rửa chén cho Tả Y.

Tả Y nhìn khuôn mặt có phần ủy khuất của Hoắc Tinh Hàn, khẽ mỉm cười rồi dịu dàng an ủi. "Không sao mà. Bữa sau em sẽ dạy chị cách rửa chén, được không? Bây giờ nghe lời em, cứ ngồi chơi đi. Xem như hôm nay chị là khách, ngày sau chị là chủ nhà, em sẽ không giành việc rửa chén với chị, đồng ý không?"

Hoắc Tinh Hàn mím môi rồi gật đầu, nhưng cô không đứng dậy mà tiếp tục ngồi đó nhìn Tả Y rửa chén. Tả Y nhìn vẻ cố chấp đáng yêu của Hoắc Tinh Hàn cũng chỉ mỉm cười cho qua.

Rửa chén xong, Hoắc Tinh Hàn ra ghế ngồi, còn Tả Y thì nằm xuống giường, cảm nhận lại những khoảnh khắc ấm áp vừa trải qua. Nếu ngày nào cũng như hôm nay thì tốt biết mấy... Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y, cười đùa.

"Từ giờ chị sẽ ở đây cùng em ăn cơm, cùng em đi ngủ và cùng em thức dậy, nên đừng sợ đêm nay là đêm cuối cùng."

Tả Y nghe xong liền ngồi dậy, nhìn Hoắc Tinh Hàn hỏi.

"Chị ở đây rồi, quần áo đâu chị thay? Đồ dùng vệ sinh cá nhân chị có mang theo không? Xin lỗi chị vì em chưa từng nghĩ đến việc trong nhà sẽ có thêm một người nên không có chuẩn bị trước."

Hoắc Tinh Hàn đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn Tả Y, xoa đầu cô bé, cười nói.

"Tôi có mang theo, đang để ở trong xe. Nghỉ một chút rồi đi dạo về lấy sau."

Tả Y gật đầu rồi nằm xuống. Hoắc Tinh Hàn cũng nằm xuống theo. Nhìn trần nhà cũ kỹ, Tả Y cất giọng hỏi Hoắc Tinh Hàn.

"Tinh Hàn, đây là bữa cơm gia đình đầu tiên của em, nhưng tính em vốn tham lam. Vậy nên chị nhất định phải sống thật tốt, để ngày nào em cũng được ăn cơm cùng gia đình, chị nghe rõ không?"

Hoắc Tinh Hàn quay đầu nhìn Tả Y, kéo cô bé vào lòng, dịu dàng cưng chiều.

"Chị nghe rõ rồi. Chỉ cần Tiểu Y không đuổi chị đi, chắc chắn chị sẽ luôn ở đây."

Tả Y rúc sâu vào lòng Hoắc Tinh Hàn, mũi bắt đầu sụt sịt. Hoắc Tinh Hàn xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng vỗ về.

"Tả Y cũng hứa với chị là không được bỏ chị lại một mình, hứa với chị sẽ không bỏ bê sức khỏe, phải chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"

Tả Y vừa sụt sịt mũi vừa gật đầu, khẽ nói. "

"Em hứa."

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má Hoắc Tinh Hàn, cô mỉm cười, xoa đầu Tả Y.

"Tiểu Y ngoan."

Tả Y ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào Hoắc Tinh Hàn. Hoắc Tinh Hàn cũng dịu dàng đáp lại ánh mắt ấy. Lúc này, Hoắc Tinh Hàn thật sự không thể kiềm chế được nữa, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tả Y, cô cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy. Hoắc Tinh Hàn nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi từ từ đặt lên môi Tả Y một nụ hôn dịu dàng. Tả Y không hề phản kháng, mà nhiệt tình đón nhận. Dù trước đó đã nói sẽ không tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè, nhưng giờ đây, cô không thể phủ nhận rằng mình đã yêu Hoắc Tinh Hàn.

Nụ hôn nhanh chóng kết thúc, Tả Y ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu, rồi vội vã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đặt tay lên trái tim đang đập loạn nhịp. Hoắc Tinh Hàn ở bên ngoài cũng ngượng ngùng đưa tay chạm lên môi, cảm giác vừa rồi thật tuyệt vời, đôi môi Tả Y vừa mềm vừa ngọt, chỉ chạm nhẹ thôi cũng khiến cô lâng lâng như ở trên chín tầng mây. Nếu nụ hôn sâu hơn chút nữa, có lẽ cô đã không thể kiềm chế mà "ăn sạch" Tả Y mất.

Sau một lúc trấn tĩnh lại, Tả Y mới bước ra ngoài. Hoắc Tinh Hàn cũng đã đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo. Vốn là người hướng ngoại, Hoắc Tinh Hàn nhanh chóng lấy lại sự tự tin vốn có, cười nói.

"Nụ hôn đầu của chị là do em lấy, vậy nên tiểu Y phải chịu trách nhiệm, trách nhiệm cả đời."

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có phần hơi sụ xuống của Tả Y, Hoắc Tinh Hàn liền thay đổi thái độ, từ trêu đùa sang mỉm cười trấn an, cố gắng tạo cho Tả Y cảm giác thoải mái.

"Nụ hôn đầu của chị thuộc về em. Khi nào em sẵn sàng chịu trách nhiệm, hãy nói với chị, chị nhất định sẽ đồng ý."

Tả Y gật đầu, mỉm cười đáp lại.

"Cũng như chị, đó là nụ hôn đầu của em."

Hoắc Tinh Hàn nghe xong càng thêm vui sướng, cô cười rạng rỡ.

"Vậy nên người chịu trách nhiệm cho cuộc đời em bắt buộc phải là chị, biết chưa?"

Tả Y không phản ứng gì thêm, chỉ mỉm cười. Hoắc Tinh Hàn cũng cười, nắm tay Tả Y cùng nhau bước ra ngoài.

--------

Cảm ơn bạn đã đọc truyện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro