Chương 3

Mang theo một tương lai mờ mịt như màn sương sớm, Tả Y lặng lẽ bước theo Hoắc Tinh Hàn vào sâu bên trong tòa nhà cục cảnh sát. Cô có một phương châm sống giản đơn mà kiên định tựa như cây cổ thụ bám rễ sâu vào lòng đất, "tốt hay xấu, cứ bước đi rồi sẽ rõ". Đằng nào đích đến cuối cùng của mọi con người cũng là nấm mồ lạnh lẽo, vậy thì lo lắng chi những điều chưa đến?

Trong thế giới thu nhỏ của cục cảnh sát Đại Hoan, ngoài vị cục trưởng uy nghiêm, Hoắc Tinh Hàn nghiễm nhiên chiếm giữ vị trí thứ hai về quyền lực và tầm ảnh hưởng. Nếu cục trưởng chỉ đơn thuần là biểu tượng của pháp luật, thì Hoắc Tinh Hàn lại là sự kết hợp của quyền lực nhà nước và thế lực ngầm của giới thượng lưu. Mọi người chỉ biết đến gia thế hiển hách của cô qua những dòng thông tin ít ỏi trên mạng xã hội, nhưng điều khiến họ nể phục hơn cả chính là số tiền khổng lồ mà cô đã không tiếc tay đầu tư vào cục, con số lên đến hàng trăm triệu, biến nơi này từ một cơ sở vật chất cũ kỹ trở thành một pháo đài tân tiến với những trang thiết bị hiện đại bậc nhất.

Ngay khi Hoắc Tinh Hàn đặt chân vào sảnh chính, một rừng người đồng loạt đứng dậy, cúi chào cô với sự kính trọng và nhiệt tình không chút giả tạo. Cảnh tượng này lọt vào mắt Tả Y, khơi dậy trong cô một sự ngạc nhiên không nhỏ. Theo những gì cô biết, dù là đội trưởng đội hình cảnh hay pháp y, sự chào đón cũng chỉ dừng lại ở vài câu hỏi thăm xã giao. Nhưng những người này, lại cúi đầu cung kính như thể Hoắc Tinh Hàn là vị cục trưởng tối cao. 

Đội trưởng đội pháp y....Tả Y thầm nhắc lại lời giới thiệu vừa nãy của cô. Thôi kệ đi, quan tâm làm gì, người ta giàu có quyền thế thì cũng đâu đến lượt mình hưởng sái. Chỉ mong cô ta đừng gây khó dễ và ký giấy xác nhận thực tập cho mình, như vậy là mình đã mang ơn lắm rồi.

Với vóc dáng nhỏ bé chỉ cao một mét năm mươi tám, Tả Y lặng lẽ đi sau lưng Hoắc Tinh Hàn. Chiều cao vượt trội một mét bảy mươi ba của Hoắc Tinh Hàn đã che khuất gần như toàn bộ thân hình Tả Y, khiến mọi người nãy giờ chỉ dồn sự chú ý vào vị đội trưởng đội pháp y mà quên mất sự hiện diện của một người khác đang ẩn mình phía sau.

Lúc này, một giọng nói cất lên, phá vỡ sự im lặng trang nghiêm.

"Pháp Y Hoắc, cô ấy là thực tập sinh của cô sao?"

Chưa đợi Hoắc Tinh Hàn lên tiếng, Tả Y đã nhanh nhẹn bước ra phía trước, đứng ngang hàng với cô, cúi đầu chào những người đàn anh, đàn chị. 

"Xin chào mọi người, em là Tả Y, thực tập sinh của ngành pháp y. Hôm nay là ngày đầu tiên đến đây học hỏi, mong mọi người giúp đỡ."

"Được."

"Được được được."

"Tả Y, tên của em thật đẹp."

"Em ấy cũng đẹp như tên, đứng bên cạnh pháp y Hoắc rất xứng đôi."

Những lời khen ngợi có cánh ấy khiến má Tả Y hơi ửng hồng, một chút ngại ngùng thoáng qua. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, như một tia sét giữa trời quang. Cô ta là nữ, mình cũng là nữ, xứng đôi gì chứ? Dù mình có là người đồng tính thì cũng không đến nỗi mù quáng mà đi yêu cái kẻ kiêu ngạo, coi thường người nghèo như cô ta. Một kẻ coi thường người nghèo như cô ta thì xứng đáng có được tình yêu sao, tôi khinh.

Cũng giống như Tả Y, Hoắc Tinh Hàn cảm thấy một sự khó chịu không hề nhỏ khi nghe thấy câu nói kia. Điên sao? Mình như vậy mà lại đi yêu cái kẻ nghèo nàn, thấp kém như cô ta? Xung quanh mình không thiếu những người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi. Dù cho phụ nữ trên đời này có tuyệt chủng hết, mình cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận yêu đàn ông chứ không bao giờ hạ mình yêu cái thứ nghèo hèn này. Hoắc Tinh Hàn nghĩ bụng, rồi quay sang nhìn những người vừa buông lời trêu chọc, nở một nụ cười lạnh nhạt, đầy vẻ chế giễu. 

"Thứ nghèo nàn đó, nếu cậu thích thì cứ việc lấy."

Câu nói ấy như một ngòi nổ, đốt cháy ngọn lửa giận dữ mà Tả Y cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ. Cô cất giọng lạnh lùng, bất cần, đầy vẻ cợt nhã.

"Tôi nghèo thì đã sao? Tôi nghèo thì ăn hết của cải từ thời ông cha nhà cô chắc? Điểm chung của con người là chết, thay vì dành thời gian đánh giá, phân biệt tầng lớp, chê bai người khác, thì tìm cách dùng số tiền đó mua chuộc Diêm Vương, xin thêm chút thời gian để ở lại nhân gian hưởng thụ đi."

"Mà kể cũng lạ, cô chê tôi nghèo nhưng lại nhận tôi làm học trò. Cô không sợ kẻ nghèo nàn như tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng, thân phận, địa vị cao quý của cô sao? Tôi nói cho cô biết, ở trường tôi học rất ngu đấy, đầu óc chậm chạp, tay chân cũng chẳng được nhanh nhẹn như người khác đâu. Bây giờ đổi học trò vẫn còn kịp đấy."

Mọi người không hẹn mà cùng lúc cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy dọc sống lưng. Ai ở đây mà không biết tính tình tiểu thư ngông cuồng, ngạo mạn của Hoắc Tinh Hàn? Muốn yên ổn làm việc, nhận được mức lương cao, hay thậm chí chỉ đơn giản là làm việc vì đam mê, thì cũng phải nhìn sắc mặt của Hoắc Tinh Hàn mà sống. Vậy mà cái người thực tập sinh mới vào này lại cả gan, ngang nhiên công kích tính khí xấu xí của cô ta, chẳng khác nào một con kiến dám cả gan thách thức con voi.

Hoắc Tinh Hàn nghe xong, không những không giận dữ mà còn nở một nụ cười lạnh lẽo. Cô tiến đến trước mặt Tả Y, một ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm cô lên, ánh mắt giễu cợt như đang nhìn một con rối.

"Ở đây, loại người như cô không có tiếng nói. Việc tốt nhất mà cô nên làm là thuận theo ý của tôi. Thuận tôi thì nhận được chữ ký thực tập, nghịch tôi thì chắc chắn cả đời cô chẳng bao giờ tốt nghiệp nổi. Nên biết thân biết phận."

Nói xong, Hoắc Tinh Hàn khẽ cười thành tiếng, một âm thanh tuy không lớn nhưng chứa đựng sự khinh miệt tột độ, như một nhát dao vô hình cứa vào lòng tự trọng của Tả Y. Cô buông cằm Tả Y ra, rồi từ trong túi quần rút ra một chiếc khăn giấy trắng tinh, ưu nhã từ từ lau đi những ngón tay vừa chạm vào da thịt Tả Y, như thể vừa chạm vào một thứ gì đó dơ bẩn. Lau xong, cô không chút do dự ném tờ giấy vào sọt rác gần đó, rồi thản nhiên bước về phía văn phòng, bỏ lại Tả Y với một bầu trời giận dữ đang chực chờ bùng nổ.

Tả Y lúc này đã tức giận đến tột đỉnh, máu nóng dồn lên não như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Nhưng lời đe dọa lạnh lùng kia như một sợi xích vô hình trói chặt cô lại. Dù có ngốc nghếch đến đâu, cô cũng hiểu rõ quyền lực của những người giàu có như Hoắc Tinh Hàn lớn đến mức nào. Có lẽ đó chỉ là một lời hù dọa, nhưng nếu là sự thật, thì số tiền mà cô đã đầu tư vào ngành học này chẳng phải đã đổ sông đổ biển sao? Dù chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ học phí, nhưng đó vẫn là những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà cô vất vả kiếm được.

Nhẫn nhịn, ra đời phải biết nhẫn nhịn...Tả Y tự nhủ, cố gắng xoa dịu ngọn lửa giận đang thiêu đốt lòng mình. Nghĩ thông suốt, cô nhanh chân bước theo sau Hoắc Tinh Hàn, để lại những ánh mắt lo lắng, thương cảm của mọi người dành cho cô thực tập sinh nhỏ bé vừa dám cả gan thách thức con hổ dữ.

--------

Cảm ơn bạn đã đọc truyện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro