Chương 36

Hoắc Tinh Hàn ngồi lặng trên mép giường, đôi mắt đỏ hoe như vừa trải qua một cơn bão dữ dội. Chiếc túi xách quen thuộc của Tả Y nằm im lìm trong tay cô, tựa như một vật thể chứa đựng cả một bầu trời ký ức. Hít một hơi thật sâu, lồng ngực Hoắc Tinh Hàn nghẹn lại, cô trút cạn những đồ vật bên trong lên tấm ga giường đơn sắc. Giữa mớ bánh kẹo vụn vặt, giữa những vật dụng cá nhân thân thuộc, một cuốn nhật ký cũ kỹ hiện ra, cuốn nhật ký như chứng nhân cho bao nhiêu thăng trầm. Có lẽ, nó đã đồng hành cùng Tả Y qua những năm tháng dài đằng đẵng.

Một nỗi thôi thúc nghẹn ngào dâng lên, Hoắc Tinh Hàn run rẩy lật từng trang nhật ký, những dòng chữ mực phai màu như những vết sẹo thời gian khắc sâu vào trái tim cô.

Ngày 15 tháng 2 năm 2010. Thế giới mở mắt đón tôi, nhưng vòng tay của nó lại siết chặt lấy những người thân yêu nhất của tôi. Bọn quỷ dữ cướp đi mái ấm, tước đoạt cha mẹ, và cuối cùng, chúng xé toạc cơ thể tôi, lấy đi một phần sự sống , Tả Y.

Ngày 27 tháng 02 năm 2010. Ngày định mệnh, tôi vĩnh viễn mất đi một nửa vầng trăng khuyết trong cơ thể.

Ngày 27 tháng 02 năm 2011. Một năm tròn, khoảng trống vô hình ấy vẫn nhức nhối, nhắc nhở về sự mất mát không gì bù đắp.

Ngày 05 tháng 03 năm 2011. Cái đói cào xé ruột gan, tôi lang thang đến những cửa tiệm trong thị trấn, khát khao một mẩu vụn rơi vãi. Những thức ăn thơm ngon kia sao nỡ bị vứt bỏ tàn nhẫn, như chính cuộc đời tôi vậy.

Ngày 05 tháng 03 năm 2020. Sau mười bảy năm nương náu dưới gầm cầu Ninh Hoan, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến Đại Hoan. Lá thăm định mệnh đã ban cho tôi cơ hội mong manh để chạm vào một thế giới rộng lớn hơn. Nếu không, một kẻ như tôi, liệu có bao giờ dám mơ về những chân trời xa xôi? Ha ha...

Ngày 06 tháng 03 năm 2020. Đại Hoan bao la như một giấc mơ. Số tiền còm cõi tích góp từ việc nhặt đồng nát chỉ vừa đủ cho một căn phòng chật hẹp trong khu ổ chuột. Nhưng với tôi, nơi ấy vẫn là thiên đường, bởi lần đầu tiên trong đời, tôi có một mái che chở và bốn bức tường vây quanh. Dù người đời gọi nó là đáy cùng xã hội, với tôi, đó là sự chở che vô giá.

Ngày 15 tháng 02 năm 2023. Tôi bước sang tuổi hai mươi, ngưỡng cửa của sự trưởng thành. Dù vậy, tôi vẫn chỉ là một cánh chim non giữa bầu trời tri thức.

Ngày 15 tháng 04 năm 2025. Gặp gỡ một người phụ nữ. Một cơn gió lạ thổi vào cuộc đời tôi, mang theo sự khó chịu đến kỳ lạ.

Ngày 20 tháng 05 năm 2025. Chúng tôi đã chạm trán như hai con thú hoang bảo vệ lãnh thổ. Những cú va chạm đau đớn, nhưng trong ánh mắt tôi kiên quyết không có sự đầu hàng.

Ngày 21 tháng 08 năm 2025. Cả cuộc đời này, tôi chưa từng dám nghĩ đến việc mình và chị ấy đã cùng nhau vẽ nên một bức tranh tình yêu kéo dài ba tháng.

Ngày 21 tháng 9 năm 2025. Trao đi điều trân quý nhất của người con gái, cảm giác ngọt ngào như mật tan trên đầu lưỡi. Hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng.

Ngày 21 tháng 11 năm 2025. Món quà sinh nhật dành cho chị, ấp ủ bao nhiêu yêu thương và hy vọng, đã hoàn thành. Ngày 15 tháng 12 năm 2025, tôi nhất định phải là người đầu tiên trao lời chúc mừng đến chị. Ngôi nhà nhỏ bé này đã chứng kiến bí mật ngọt ngào của tôi, món quà giấu dưới gầm giường, chắc chắn sẽ thắp lên nụ cười rạng rỡ trên môi chị.

Từng dòng chữ thấm đẫm nỗi đau và tình yêu của Tả Y cứa vào tim Hoắc Tinh Hàn như những nhát dao sắc lẹm. Nước mắt cô rơi lã chã, nhòe đi những con chữ, nhưng không thể xóa nhòa những gì Tả Y đã trải qua. Hoắc Tinh Hàn chợt sững lại, hôm nay là sinh nhật cô... một sự trùng hợp nghiệt ngã, khi niềm vui chưa kịp hé nở đã vội lụi tàn bởi sự mất mát quá lớn.

Một linh cảm mách bảo, Hoắc Tinh Hàn vội vã quỳ xuống bên giường, bàn tay run rẩy luồn vào gầm giường tối tăm. Một chiếc hộp giấy hình trái tim, thô sơ nhưng ấm áp, được kéo ra. Hoắc Tinh Hàn biết, đó là tất cả tấm lòng mà Tả Y đã bí mật dành cho cô. Có lẽ, những lúc cô không ở bên cạnh, Tả Y đã lặng lẽ tạo nên món quà này. Thực ra, mỗi khi Hoắc Tinh Hàn vào phòng tắm, Tả Y đều tranh thủ lấy ra làm, rồi vội vã cất giấu khi nghe tiếng nước ngừng chảy, giả vờ lướt điện thoại hoặc đôi khi mệt mỏi mà thiếp đi, quên cả "nhiệm vụ" bí mật của mình.

Mở chiếc hộp trái tim ra, Hoắc Tinh Hàn nghẹn ngào nhìn thấy một chiếc nón len kỳ lạ, một nửa đen tuyền như màn đêm che đi mặt trăng, một nửa trắng muốt như ánh mặt trời, biểu tượng cho sự hòa quyện giữa trời và đất, giữa âm và dương. Ôm chặt chiếc nón vào lòng, Hoắc Tinh Hàn bật khóc nức nở, tiếng khóc xé tan màn đêm tĩnh lặng, thống khổ và bi thương gấp bội.

"Tả Y...Tả Y...Tả Y..."

Những tiếng gọi đứt quãng, nghẹn ngào, như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim tan nát, gọi tên người mình yêu thương trong vô vọng.

Hoắc Tinh Hàn ôm chặt chiếc nón, ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi mắt đẫm lệ khẽ lướt nhìn vào đáy chiếc hộp. Không có thêm vật hữu hình nào, nhưng những dòng chữ khắc sâu dưới đáy hộp lại như những mũi tên xuyên thẳng vào tâm can cô.

Hoắc Tinh Hàn, Tinh Hàn, Tinh Hàn, em yêu chị, em yêu chị, em Tả Y người yêu chị nhất. Cho dù đi đến đâu, em cũng sẽ tìm về với chị. Và chị cũng đã hứa, chỉ cần em không đuổi chị đi, chị chắc chắn luôn sẽ ở đây. Nhất ngôn cửu đỉnh, Tả Y, người phụ nữ của Hoắc Tinh Hàn.

Đọc đến đây, trái tim Hoắc Tinh Hàn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô co ro người lại, ôm cả chiếc hộp và chiếc nón vào lòng, tiếng khóc lại nghẹn ứ trong cổ họng.

Mặc kệ dòng lệ tuôn rơi không ngừng, Hoắc Tinh Hàn ngước mắt nhìn lên trần nhà vô cảm, giọng nói lạc đi trong nỗi đau tột cùng.

Tại sao...tại sao lại cướp em ấy đi? Em ấy chỉ vừa mới trải được chút hạnh phúc mong manh thôi mà. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy, tước đoạt em ấy khỏi tôi, thậm chí không cho tôi nhìn thấy em ấy lần cuối...

Ông mang tôi đến để chữa lành trái tim em ấy, rồi lại nhẫn tâm mang em ấy đi xa, bỏ lại tôi lại một mình, rồi ai sẽ chữa lành trái tim cho tôi đây. 

----------

Tác giả: Huhu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro