Chương 38

Đêm tĩnh mịch, Hoắc Tinh Hàn tựa lưng vào thành giường lạnh lẽo, trước mặt bày biện chiếc bàn ăn đơn sơ. Đĩa trứng chiên vàng úa nằm cạnh rau luộc nhợt nhạt, nhưng điều kỳ lạ là có đến hai chén cơm trắng, một dành cho Tả Y, chén còn lại lặng lẽ đợi chủ nhân. Hoắc Tinh Hàn đã xong bữa, nhưng nỗi buồn tê tái níu giữ cô, chẳng muốn dọn dẹp. Ánh mắt cô như bị thôi miên, dán chặt vào chén cơm của người vắng mặt, bên cạnh là chai rượu gạo cạn đáy.

Ngửa cổ uống nốt giọt rượu đắng chát, Hoắc Tinh Hàn khẽ cười, một nụ cười buồn bã như cánh hoa tàn: "Tiểu Y...em kén ăn như vậy thật không tốt chút nào. Chị đã ăn xong rồi, mà chén cơm của em vẫn còn nguyên...Nhưng biết làm sao được, chị sẽ đợi, đợi đến khi nào em ăn hết nó. Tiểu Y thật hư, cứ mãi để chị phải chờ đợi..."

Một cơn rùng mình khẽ khàng chạy dọc sống lưng: "Thật lạnh, Tiểu Y à...Em có thấy lạnh không? Mùa hè sắp đến rồi, sao nơi này vẫn rét buốt thế này? Thật khó hiểu..."

Ký ức mùa xuân cũ ùa về, như một thước phim quay chậm" "Tiểu Y à...mùa xuân năm ấy...Chị đã nói dối cả nhà là đi du lịch, nhưng thật ra chị chỉ trốn trong căn phòng này, uống thuốc ngủ, cứ thế chìm vào giấc mơ dài suốt ba ngày xuân, bốn ngày Tết..."

"Năm sau...chắc cũng sẽ như năm nay thôi..."

Hoắc Tinh Hàn co gối, nỗi buồn len lỏi, ru cô vào giấc ngủ mệt mỏi tự lúc nào. Đến khi giật mình tỉnh giấc, ánh bình minh đã rạng ngoài khung cửa.

Uể oải dọn dẹp tàn dư bữa ăn, chén cơm của Tả Y vẫn được cô trân trọng đổ lại vào nồi. Đến bữa sau, cô sẽ lặng lẽ gắp chén cơm ấy ăn, rồi lại xới một chén mới tinh tươm cho người thương.

Vỏ chai rượu lăn lóc được Hoắc Tinh Hàn mang ra bỏ vào thùng rác. Trên người cô, bộ quần áo đen đơn giản càng làm nổi bật vẻ tiều tụy. Suốt hai tháng qua, căn phòng nhỏ chứa đựng bao kỷ niệm của cả hai đã trở thành nơi Hoắc Tinh Hàn trú ngụ. Với cô, đó là một sự dày vò ngọt ngào. Cô từng thề, chỉ cần Tả Y không đuổi, cô sẽ mãi ở lại nơi này, ôm ấp lời hứa như một chiếc phao giữa biển khơi cô đơn.

Trong sâu thẳm trái tim, Hoắc Tinh Hàn vẫn sợ, sợ nếu ông trời thương xót trả Tả Y về bên cô, người ấy sẽ thất vọng biết bao khi không thấy cô ở đây, trách cô không giữ lời hứa.

Trở lại căn phòng sau khi vứt rác, Hoắc Tinh Hàn cho Bánh Quy ăn xong, rồi lại vùi mình vào chiếc điện thoại, tìm kiếm vô vọng những thông tin về Tả Y. Bánh Quy, sau hai tháng gắn bó, dù Hoắc Tinh Hàn đã trở nên lặng lẽ và xa cách hơn, nhưng nó vẫn xem cô như người chủ, người bạn đồng hành.

Cuộc sống của Hoắc Tinh Hàn cứ thế trôi qua, nhuốm màu tang thương, cho đến ngày sinh nhật mùa đông năm nay. Hoắc gia gọi cô trở về, nhưng đối với Hoắc Tinh Hàn, điều đó đã chẳng còn ý nghĩa. Cô từ chối, lặng lẽ mua một chiếc bánh kem nhỏ và năm chai rượu trở về căn phòng. Không phải vì tổn thương đến mức quên đi nơi chôn rau cắt rốn, quên đi tình thân máu mủ, mà chỉ đơn giản, cô muốn đón sinh nhật cùng Tả Y, muốn nghe Tả Y là người đầu tiên nói lời chúc mừng.

Đêm nay vẫn thế, chỉ khác một điều, hôm nay là ngày sinh của cô. Hoắc Tinh Hàn cẩn thận bày biện chiếc bàn tiệc. Chiếc bánh kem nhỏ xinh được đặt chính giữa, xung quanh vẫn là đĩa rau luộc quen thuộc và đĩa trứng chiên vàng. Hai chén cơm trắng vẫn được xới đầy, chén của Tả Y bao giờ cũng nhiều hơn một chút, vì trong mắt Hoắc Tinh Hàn, đứa nhỏ ấy luôn gầy yếu.

Bánh Quy đã ăn xong, ngoan ngoãn nằm dài hướng mắt về phía cửa, ngóng chờ bóng hình quen thuộc.

Hoắc Tinh Hàn ngồi xuống, khui chai rượu, đặt lên bàn. Cô vừa cầm chén cơm lên, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng. Không biết là các anh trai hay Tần Anh Vi, Hoắc Tinh Hàn lặng lẽ đứng dậy mở cửa, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Bánh Quy cũng đứng dậy dưới chân cô, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn theo.

Ánh mắt Hoắc Tinh Hàn và Bánh Quy đồng loạt ướt lệ, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, ngày một nhiều hơn.

Người đứng trước mặt họ lúc này, không ai khác chính là chủ nhân của ngôi nhà này, Tả Y...đã thực sự trở về.

Hoắc Tinh Hàn không tin vào mắt mình, đưa tay dụi nhẹ. Bánh Quy thấy vậy cũng bắt chước, nhấc một chân lên dụi dụi.

Tả Y nhìn hành động đồng điệu đến kỳ lạ của Hoắc Tinh Hàn và Bánh Quy, khẽ mỉm cười, nước mắt cũng lăn dài trên má.

"Hoắc Tinh Hàn...em về rồi."

Hoắc Tinh Hàn ôm mặt, tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn niềm vui vỡ òa: "Tôi đợi được rồi..."thật sự đợi được rồi..."

Tả Y bước đến, ôm chặt Hoắc Tinh Hàn vào lòng. Dù cảm nhận rõ cơ thể gầy gò, nhợt nhạt, thiếu sức sống của người trong lòng, Tả Y không nói ra, trong đầu âm thầm lên kế hoạch bồi bổ cho Hoắc Tinh Hàn.

Hoắc Tinh Hàn siết chặt vòng tay, vùi mặt vào lòng Tả Y, giọng khàn đặc vì nhớ nhung: "Tả Y...chị sắp chết vì nhớ em rồi..."

Tả Y mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tinh Hàn, dịu dàng nói: "Em xin lỗi...lại để chị đợi lâu như vậy."

Hoắc Tinh Hàn kéo Tả Y vào nhà. Tả Y nhìn thấy căn phòng thân quen, khẽ mỉm cười. Dường như Tả Y đã thật sự thay đổi, cô cười nhiều hơn, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa một nỗi niềm khó tả.

Hoắc Tinh Hàn nhận ra sự khác lạ ấy, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là Tả Y đã trở về.

Tả Y nhìn Bánh Quy, rồi ngồi xuống ôm nó vào lòng, cưng nựng nói: "Bánh Quy lớn thật rồi...nhìn là biết mày cũng nhớ tao lắm, hắc hắc..."

Hoắc Tinh Hàn lặng lẽ quay mặt đi, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má.

Tả Y nhận ra Hoắc Tinh Hàn đang khóc, vội vàng đặt Bánh Quy xuống, đến bên cạnh Hoắc Tinh Hàn, dịu dàng nói: "Tinh Hàn, đừng khóc...nhìn chị khóc em cũng muốn khóc theo. Chị khóc em đau, mà em khóc chị cũng đau...Hơn nữa, em sẽ không đi nữa đâu."

Hoắc Tinh Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tả Y, dịu dàng nói: "Tả Y...em gầy hơn, cũng chín chắn và mạnh mẽ hơn trước rồi."

Tả Y mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má Hoắc Tinh Hàn, ôn nhu nói: "Chỉ cần tình cảm của em dành cho chị vẫn như ngày nào, và sẽ ngày càng nhiều thêm là được."

Hoắc Tinh Hàn mỉm cười gật đầu. Nụ cười mà suốt thời gian qua cô tưởng chừng đã đánh mất, hôm nay đã thực sự nở rộ. Không phải là nụ cười buồn bã, mà là nụ cười của hạnh phúc.

Tả Y ngồi đối diện Hoắc Tinh Hàn, lấy từ trong chiếc ba lô một hộp quà nhỏ, đưa cho cô, tươi cười nói: "Tinh Hàn, chúc mừng sinh nhật chị...em yêu chị."

Hoắc Tinh Hàn hạnh phúc đón lấy món quà, nụ cười rạng rỡ không rời khỏi môi. Cô hồi hộp mở hộp quà.

Bên trong là hai chiếc nhẫn bạc, một chiếc được chạm khắc hình mặt trời rực rỡ, chiếc còn lại khắc hình mặt trăng dịu dàng.

Hoắc Tinh Hàn đỏ mặt nhìn Tả Y. Tả Y mỉm cười, đưa tay ra, nói: "Chị đeo cho em nhé."

Hoắc Tinh Hàn gật đầu, bàn tay run rẩy đeo chiếc nhẫn mặt trời vào ngón áp út của Tả Y, rồi không quên đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tả Y mỉm cười, cầm chiếc nhẫn còn lại lên. Hoắc Tinh Hàn xòe bàn tay gầy guộc, nổi rõ những đường gân xanh xao. Tả Y nhìn bàn tay ấy, lòng chợt nhói đau, nhưng cô vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Hoắc Tinh Hàn.

Đeo xong, Tả Y cười nói: "Sinh nhật chị cũng chính là ngày chúng ta cầu hôn...chị chính thức trở thành vị hôn thê của em."

Hoắc Tinh Hàn không biết Tả Y đã trải qua những gì mà trở nên mạnh mẽ đến vậy. Đúng ra, người cầu hôn phải là cô mới đúng, nhưng sự thật lại đảo ngược. Trong lòng Hoắc Tinh Hàn có chút không chấp nhận được chuyện bản thân bị lép vế, nhưng trải qua những ngày tháng xa cách, cô đã gạt bỏ sự lép vế ấy, chỉ cần Tả Y ở bên cạnh, trở thành người phụ nữ của đời cô trong suốt quãng đời còn lại là đủ.

Tả Y nhìn chén cơm trắng của mình, khẽ cười khổ. Nỗi đau của cô chỉ bằng một phần mười nỗi đau mà Hoắc Tinh Hàn đã trải qua. Phần đời còn lại, nhất định cô sẽ bù đắp cho người yêu. Tả Y đã vội vã từ trên núi xuống, bắt xe trở về mà không kịp ăn gì, bụng đói cồn cào khi nhìn thấy thức ăn.

Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y, ngại ngùng nói: "Chị... chị chỉ biết nấu món này thôi, không biết em có ăn được không...Hay là thôi vậy, để chị đi mua gì đó cho em ăn nhé."

Tả Y cười tươi rói, mắt híp lại vì vui vẻ: "Đồ ăn chị nấu, dù dở cũng thành ngon. Chị cũng ăn đi."

Nói rồi, Tả Y gắp một miếng trứng chiên vào chén mình, rồi lại gắp thêm một miếng nữa vào chén Hoắc Tinh Hàn, cười nói. "Nhìn em thế này thì làm sao no được? Ngoan, ăn cơm đi. Ăn xong em kể chuyện cho chị nghe, một câu chuyện dài...rất dài...chị có muốn nghe không?"

Hoắc Tinh Hàn nghe xong vội vàng cầm chén cơm lên ăn, vừa nhai vừa nói, chẳng còn để ý đến hình tượng tiểu thư: "Chị muốn nghe...chị muốn biết tất cả mọi thứ."

Tả Y cười, rồi cũng gắp cơm vào miệng. Cơm thì nuốt trôi, nhưng sao miếng trứng lại nhạt nhẽo đến vậy? Tả Y sợ Hoắc Tinh Hàn buồn nên không nói ra, nhưng cô không hề biết rằng Hoắc Tinh Hàn đã cố tình không nêm gia vị. Không phải vì cô ăn chay hay kiêng khem, mà thật ra, cô chẳng bao giờ nêm nếm ra hồn. Mỗi lần vào bếp, kết quả đều khác nhau, nhưng điểm chung là...dở tệ. Vì vậy, Hoắc Tinh Hàn quyết định cứ ăn vậy cho xong, dù sao, những ngày không có Tả Y, cô ăn gì cũng chẳng thấy ngon.

Chưa đầy năm phút, Hoắc Tinh Hàn đã ăn xong chén cơm, còn Tả Y vẫn đang ăn thêm chén thứ hai.

Ăn xong cũng đã hơn nửa tiếng sau. Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y chống một tay ra sau, nghiêng người, tay còn lại xoa xoa bụng, cười nịnh nọt nói: "Chị nấu ăn ngon thật đấy! Em ăn đến hai chén cơm to, bây giờ no căng bụng rồi. Tinh Hàn à, bây giờ em gầy yếu quá, chị có muốn vỗ béo em không? Em thì rất muốn vỗ béo chị đấy, nhìn chị bây giờ thật đau lòng mà."

Hoắc Tinh Hàn cúi đầu nhận lỗi: "Chị muốn vỗ béo em...chị xin lỗi...chị đã không chăm sóc tốt bản thân...thật sự khi đó...khi đó..."

Tả Y đứng dậy, quỳ xuống ôm lấy Hoắc Tinh Hàn, vỗ về an ủi: "Khi đó đã qua rồi...xem như đó là thử thách để em và chị đến được bến bờ hạnh phúc. Em đã cầu hôn chị rồi, đêm nay em sẽ kể chuyện cho chị nghe, để đến khi em cưới chị về, chúng ta sẽ gác lại những chuyện buồn kia, và bắt đầu tạo ra thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Nên là...chị chỉ được buồn hết đêm nay thôi đấy."

Hoắc Tinh Hàn yếu ớt tựa đầu vào ngực Tả Y, mím môi, nước mắt lại chực trào: "Chị biết rồi...Tả Y lớn thật rồi..."

Tả Y nghe xong bật cười, vỗ nhẹ lưng cô: "Chị cũng già thật rồi."

Nghe đến chữ "già", Hoắc Tinh Hàn ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nói: "Chị không có già! Chỉ là đang xuống sắc một chút thôi...ngày mai chắc chắn sẽ đẹp lại."

Tả Y cười thành tiếng, vui vẻ nói: "Đúng đúng đúng! Tinh Hàn không già, chỉ là đang xuống sắc thôi...em giỡn đó, đừng tin thiệt, hắc hắc..."

Hoắc Tinh Hàn nhéo nhẹ vào eo Tả Y, Tả Y khẽ mỉm cười kêu lên một tiếng khe khẽ.

--------

Có người sau sẽ thay đổi theo hướng tiêu cực, hay trở nên lùng lành, trầm tính hơn khi trải qua sống gió cuộc đời. Nhưng Tả Y, người lớn lên từ tổn thương, cơ cực cô đã quen, vì vậy trải qua chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tính của Tả Y, ngược lại Tả Y còn nhận ra được nhiều điều tích cực ở phía sau những điều tiêu cực.

Tả Y đã trải qua những gì trong 1 năm qua, những chương sau sẽ tiết lộ.

Hết ngược.

Cảm ơn bạn đã đọc truyện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro