Chương 43
Gần mười một giờ trưa, ánh mặt trời chói chang đổ lửa xuống Đại Hoan, nhưng trước cổng Hoắc thị lại bỗng náo nhiệt lạ thường. Khách hàng ùn ùn kéo đến, vây quanh chiếc xe lẩu nhỏ bé của Tả Y, khiến cô không có cả thời gian để thở.
Họ đến vì tò mò về chiếc xe lẩu "vô danh" dám ngang nhiên "đóng đô" trước cổng tập đoàn Hoắc thị quyền lực. Nhìn cô gái trẻ tuổi đứng bán, chẳng có chút dáng vẻ nào của người Hoắc gia, mang khí chất phong trần, từng trải, nhưng lại thiếu đi sự ngạo nghễ của giới tài phiệt, không ít người thầm nghĩ, cô gái này có lẽ không biết sợ là gì.
Hoắc Tinh Hàn từ văn phòng trên cao, nhìn xuống "đứa nhỏ" của mình vất vả không ngừng tay, lòng xót xa như có ngàn mũi kim châm. Cô vội vã kết thúc công việc, sải bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Mọi người trong công ty nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tinh Hàn vội vã rời đi, đồng loạt cúi đầu chào. Đợi bóng lưng cao ngạo khuất sau cánh cửa, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Tôi cá là Hoắc tổng nhớ cô chủ quầy lẩu nên mới vội vã như vậy."
"Tôi lại nghĩ cô chủ quầy làm gì sai nên chọc giận Hoắc tổng. Nhìn đi, Hoắc tổng đi nhanh như gió ấy!"
"Giận ư? Tôi nhìn ra Hoắc tổng đến chữ 'giận' còn chẳng nghĩ tới. Cô ấy cưng chiều cô chủ quầy như vậy mà."
Hoắc Tinh Hàn bước ra đến nơi, trước quầy vẫn còn tám vị khách đang kiên nhẫn chờ đợi. Cô không chút do dự cởi chiếc măng tô đắt tiền, đặt nhẹ lên chiếc ghế nhựa, rồi nhanh nhẹn xắn tay áo lên.
Tám cặp mắt đồng loạt mở to, không rời khỏi vẻ đẹp tuyệt mỹ của Hoắc Tinh Hàn. Chiếc áo cổ lọ đen càng tôn lên làn da trắng sứ và vóc dáng hoàn hảo của cô. Khí chất cao ngạo, lạnh lùng thường ngày dường như tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng, tập trung. Họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy Hoắc tổng Hoắc thị lại thành thạo cầm ly, múc đồ ăn bỏ vào, phối hợp nhịp nhàng với Tả Y, người nhanh nhẹn chan nước lẩu rồi đóng nắp đưa cho khách.
Mọi người dụi mắt, vẫn không tin vào những gì mình đang chứng kiến. Vài người còn lén lút lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng "Hoắc tổng bán lẩu". Những vị khách ban đầu định mua xong sẽ về công ty vừa ăn vừa tám chuyện, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Tinh Hàn, họ liền từ bỏ ý định đó, đứng lại thưởng thức tại chỗ.
Hoắc Tinh Hàn giữ khuôn mặt lạnh lùng, chuyên tâm phụ giúp "đứa nhỏ" của mình, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Còn Tả Y vẫn miệt mài làm cho xong đơn hàng.
Cho đến khi khách ra về, những chiếc điện thoại mới chịu ngừng ghi hình. Lúc này, quản gia cũng mang cơm trưa đến. Hoắc Tinh Hàn nhận lấy, Tả Y cúi đầu cảm ơn người quản gia, rồi cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế nhựa.
Dù tiết trời cuối đông vẫn còn se lạnh, nhưng làm việc liên tục khiến Tả Y lấm tấm mồ hôi trên trán. Hoắc Tinh Hàn đứng dậy, rút chiếc khăn giấy mềm mại, rồi ngồi xuống nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tả Y. Mái tóc layer dài của cô khẽ lay động theo từng cử chỉ ân cần. Nhìn gương mặt rạng rỡ, xinh đẹp của người yêu, Hoắc Tinh Hàn không kìm được lòng, khẽ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, rồi dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên má.
Tả Y chọt chọt vào chiếc bụng có cơ săn chắc của Hoắc Tinh Hàn, mỉm cười nhìn cô: "Cảm ơn chị."
Nói rồi, Tả Y nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Hoắc Tinh Hàn, một nụ hôn ngọt ngào khiến lòng Hoắc Tinh Hàn tràn ngập niềm vui.
Cô mở hộp cơm, nhìn phần ăn đầy đủ dinh dưỡng, không khỏi hài lòng với tài nghệ của đầu bếp nhà mình. Cô gắp một miếng thịt bò mềm mại đút cho Tả Y. Tả Y vui vẻ nhai miếng thịt, rồi nói: "Vừa rồi, em thấy bọn họ chụp hình chị, quay video chị, chắc có cả em trong đó. Em cá là hôm nay hoặc ngày mai, chị sẽ trở thành chủ đề hot trên mạng xã hội, còn xe lẩu của em sẽ đông khách hơn cho coi, hắc hắc!"
Hoắc Tinh Hàn cũng nhận ra điều đó, nhưng chuyện này đối với cô chẳng hề quan trọng.
Ăn trưa xong, Hoắc Tinh Hàn nhìn thấy xe lẩu đã bán gần hết, liền ôn nhu nhìn Tả Y nói: "Tiểu Y, bán cũng gần hết rồi, lợi nhuận chắc cũng đạt được hơn trăm đồng rồi. Bây giờ lên văn phòng cùng chị nhé, ở đây sẽ có người lo."
Tả Y đứng dậy kiểm tra lại mọi thứ. Đúng là chẳng còn gì để bán ngoài một ít nước lẩu và topping. Cô cẩn thận cho tất cả số tiền thu được vào chiếc túi xách nhỏ, rồi đeo lên người, nhìn Hoắc Tinh Hàn nói: "Em đồng ý, đi thôi."
Hoắc Tinh Hàn cầm chiếc măng tô trên tay, để "đứa nhỏ" vui vẻ đi phía trước, còn cô cưng chiều đi theo sau, ánh mắt dõi theo từng bước chân của Tả Y. Lúc đi ngang qua chỗ mấy người vệ sĩ, cô khẽ ra hiệu cho họ dọn dẹp quầy hàng.
Bước vào trong tòa nhà công ty, mọi người nhìn thấy một người nhỏ nhắn đi trước, một người cao lớn đi phía sau, không khỏi liên tưởng đến những cảnh phim tổng tài cưng chiều cô vợ nhỏ. Ai nấy đều thầm ước ao.
Tả Y lần đầu tiên bước chân vào một tập đoàn rộng lớn như vậy, không khỏi tò mò, thích thú. Đôi mắt cô không ngừng quan sát mọi ngóc ngách xung quanh. Hoắc Tinh Hàn nhìn "đứa nhỏ" vui vẻ như một đứa trẻ lớn xác, không nhịn được cũng mỉm cười theo.
Nhân viên công ty nhìn thấy Hoắc tổng cười tươi như vậy, lòng không khỏi xao xuyến. Hoắc Tinh Hàn vốn đã đẹp, nhưng khi cười, vẻ đẹp ấy càng thêm rạng rỡ, ánh mắt cô nhìn Tả Y tràn ngập sự dịu dàng.
Đến thang máy, Hoắc Tinh Hàn lên tiếng: "Tiểu Y, lại đây."
Tả Y đang ngắm nhìn những chú cá bơi lội trong bể kính, nghe tiếng Hoắc Tinh Hàn gọi liền vẫy tay tạm biệt chú cá, nhanh chân chạy đến bên cạnh cô. Hoắc Tinh Hàn nắm tay Tả Y, dắt cô vào thang máy riêng dành cho tổng tài.
Hoắc Tinh Hàn nhìn "đứa nhỏ" dù đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng vẫn còn gầy gò, khuôn mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, lòng cô không khỏi xót xa. Cô thầm nghĩ phải dặn đầu bếp cho thêm các loại thảo dược bổ dưỡng vào thức ăn.
Đứng trước cửa văn phòng, Hoắc Tinh Hàn nhập mật khẩu rồi bước vào. Tả Y theo sau, không khỏi trầm trồ trước vẻ xa hoa theo phong cách tri thức của văn phòng. Tông màu chủ đạo là đen và trắng, bàn làm việc rộng rãi, một phòng nhỏ khác bên trong, những kệ sách cao chất đầy tài liệu, tất cả nối tiếp nhau một cách hài hòa, đẹp mắt.
Hoắc Tinh Hàn nhìn "đứa nhỏ" đứng ngây người, cô mỉm cười, từ phía sau ôm lấy Tả Y vào lòng, dịu dàng hỏi: "Tiểu Y đang nghĩ gì đấy?"
Tả Y ngẩng đầu ra sau nhìn Hoắc Tinh Hàn: "Văn phòng ở đây so với cục cảnh sát thật khác xa nhau một trời một vực."
Hoắc Tinh Hàn bật cười, có chút đắc ý khi được Tả Y khen văn phòng của mình. Cô hôn nhẹ lên má Tả Y rồi nói: "Bởi vì ở đây chị là chủ mà."
Tả Y cũng bật cười trước vẻ đắc ý của Hoắc Tinh Hàn, rồi nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay cô, đi đến chiếc salon êm ái, cởi giày nằm xuống.
Hoắc Tinh Hàn giữ nụ cười trên môi, bước đến ngồi xuống bên cạnh Tả Y, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Tiểu Y, em ngồi chơi game hay ngủ một lát đều được. Chị làm xong việc rồi chơi với em nhé."
Tả Y lắc đầu, Hoắc Tinh Hàn vừa đứng dậy đã bị Tả Y giữ tay lại. Cô lại ngồi xuống, ánh mắt sủng nịch nhìn Tả Y. Tả Y nũng nịu nói: "Tinh Hàn, ngày mai em dẫn Bánh Quy theo nhé?"
Ở Hoắc thị, có một điều bất di bất dịch không được phạm phải: nhân viên không được mang thú cưng đến công ty. Nhưng đối với Hoắc Tinh Hàn, chuyện này chẳng có gì đáng bận tâm, bởi vì ở đây, cô chính là chủ. Hoắc Tinh Phong muốn quản cũng chẳng quản được.
Hoắc Tinh Hàn khom người hôn lên trán Tả Y, rồi mỉm cười nuông chiều: "Được, mai cho tiểu Y dẫn Bánh Quy theo."
Tả Y vui vẻ reo lên, Hoắc Tinh Hàn hài lòng đứng dậy tiếp tục công việc của mình. Tả Y vừa ăn no, cơn buồn ngủ ập đến, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Hoắc Tinh Hàn nhìn Tả Y nằm im lìm, liền dừng tay, bước đến kiểm tra. Nghe tiếng thở đều đều của "đứa nhỏ", cô khẽ cười, lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên cho Tả Y. Trước khi trở lại làm việc, cô không quên đặt lên trán Tả Y một nụ hôn nhẹ nhàng.
------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro