Chương 9

Sáng sớm, khi màn đêm còn vương vấn trên những mái nhà, Hoắc Tinh Hàn đã tỉnh giấc. Dù đêm qua trằn trọc, mãi khuya mới chợp mắt, nhưng đồng hồ vừa điểm hơn sáu giờ, cô đã mở mắt.

Sau khi thức dậy và thực hiện các nghi thức cá nhân trong phòng tắm lát đá cẩm thạch, Hoắc Tinh Hàn khoác lên mình bộ trang phục công sở quen thuộc, quần tây trắng kem phẳng phiu và chiếc sơ mi xanh nước biển đậm, cổ chữ V hơi hở trước ngực. Bộ đồ đơn giản, thậm chí có phần khô khan, nhưng khi được khoác lên vóc dáng thanh lịch, đầy quyến rũ của Hoắc Tinh Hàn lại toát lên vẻ đẹp sắc sảo, đúng như người ta vẫn nói "lụa đẹp vì người".

Tiết trời mùa hè nóng bức khiến cô không cần đến chiếc áo khoác ngoài. Vốn là tiểu thư của Hoắc gia danh giá, giàu có bậc nhất thành phố, nhưng trong căn hộ rộng lớn này, ngoài quản gia mỗi sáng mang đến bữa điểm tâm tinh tế và đội ngũ dọn dẹp vào cuối tuần, Hoắc Tinh Hàn không thuê thêm bất kỳ người giúp việc nào khác. Cô không quen với sự hiện diện thường trực của người lạ trong không gian riêng tư của mình. Dù là chủ nhân, cảm giác gò bó, không thoải mái vẫn âm ỉ đâu đó trong lòng cô.

Bước xuống những bậc thang, Hoắc Tinh Hàn tiến về phía căn bếp hiện đại. Trên mặt bàn đá granite đã bày sẵn một bữa sáng đậm chất phương Tây, được chuẩn bị tỉ mỉ, trứng ốp la lòng đào béo ngậy, vài lát thịt xông khói cháy cạnh thơm lừng, đĩa bánh mì nướng giòn tan và ly nước cam ép tươi mát. Nhìn khung cảnh đó, Hoắc Tinh Hàn khẽ hài lòng.

Cô vốn là người coi trọng các bữa ăn, đặc biệt là bữa sáng. Suốt hai mươi tám năm qua, trừ những ngày công việc bận rộn đến quên cả thời gian kể từ khi bước chân vào ngành, Hoắc Tinh Hàn chưa từng bỏ bữa sáng. Chỉ có bữa trưa hay bữa tối, do lịch trình làm việc thất thường, đôi khi cô mới phải bỏ lỡ hoặc chỉ ăn qua loa một bữa duy nhất trong ngày.

Cầm chiếc nĩa bạc sáng bóng và con dao sắc lẻm trên tay, Hoắc Tinh Hàn nhẹ nhàng cắt một miếng trứng ốp la vàng ruộm, rồi lại đặt dao xuống một cách tao nhã. Bàn tay thon dài cầm nĩa khẽ chọc vào miếng trứng mềm mại, từ tốn đưa lên miệng thưởng thức.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Hoắc Tinh Hàn mở cửa bước xuống tầng hầm để xe, nơi những chiếc xe hơi sang trọng xếp hàng ngay ngắn dưới ánh đèn dịu nhẹ.

-----

Ở một góc khác của thành phố, trong một dãy nhà cũ kỹ, ẩm thấp của khu ổ chuột, Tả Y cũng đã thức giấc. Cô ngồi trên chiếc giường ọp ẹp, chiếc túi xách màu đen sờn cũ đặt trên đầu gối. Bàn tay gầy guộc của cô luồn vào bên trong, cẩn thận kiểm tra lại những vật dụng cần thiết. Khi định kéo khóa túi, Tả Y chợt nhớ ra công việc hôm qua không cần đến máy tính xách tay. Chỉ một cây bút bi đã mòn vẹt và cuốn sổ tay đã nhàu nát là đủ để ghi lại đống thông tin rời rạc kia.

Tả Y nhanh chóng lấy chiếc máy tính xách tay cũ kỹ ra khỏi túi và nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc bàn gỗ đã bong tróc sơn.

Về khuôn mặt vẫn còn hằn những vết bầm tím, Tả Y không mấy bận tâm. Cô đã quen với những thương tích như thế này. Thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương, còn ánh mắt của người khác, cô không còn hơi sức để để ý. Chỉ mong sao hôm nay sẽ không ai tò mò hỏi han, đó đã là một điều may mắn. Sự quan tâm đôi khi là một món quà, nhưng nếu đặt không đúng chỗ, nó lại trở thành gánh nặng, khơi gợi những điều không vui.

Đeo chiếc túi xách đã bạc màu lên vai, Tả Y một đường chạy về phía cục cảnh sát. Trời mùa hè vốn dĩ phải nắng chói chang, nhưng hôm nay mây đen kéo đến vần vũ, che khuất cả mặt trời, bầu trời âm u chẳng khác nào cuộc sống tăm tối của cô.

Trên con đường bằng phẳng dẫn đến cục cảnh sát, Tả Y không ngừng nghĩ đến việc hôm nay sẽ phải đối diện với người phụ nữ có giọng điệu chua ngoa kia. Chỉ nghĩ đến thôi, dạ dày cô đã trộn lên một cảm giác khó chịu, muốn buồn nôn.

Người ta thường hay nói, "ghét của nào trời trao của nấy", câu nói ấy quả không sai. Chỉ mới vừa chạy vào cổng cục cảnh sát, Tả Y bất ngờ va phải Hoắc Tinh Hàn, người vừa đúng lúc mở cửa chiếc xe hơi bóng loáng.

Vì đang vội vàng chạy với tốc độ cao, Tả Y không ngờ chiếc cửa xe lại đột ngột mở ra như vậy. Cô không kịp phanh lại, tình huống oái oăm khiến cánh cửa xe đập mạnh vào phần eo bên phải của cô.

Đó là vị trí vô cùng nhạy cảm đối với Tả Y. Vết sẹo ghép thận năm xưa vẫn còn âm ỉ nhắc nhở về một quá khứ đau thương. Thời gian có thể làm lành da thịt, nhưng những vết thương lòng thì chẳng bao giờ biến mất. Cú va chạm mạnh vào vùng eo nhạy cảm không chỉ gây ra cơn đau buốt mà còn khơi dậy những ký ức kinh hoàng về những ngày tháng bị hành hạ, giày vò.

Thân thể Tả Y nghiêng ngả, một tay ôm chặt lấy bên sườn bị va đập. Khuôn mặt cô nhăn nhó, mồ hôi túa ra, nhưng không một tiếng khóc than, không một lời kêu la. Cô chỉ cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn đau đang lan tỏa. Những hình ảnh kinh khủng ngày xưa, khi người ta cố tình giẫm đạp lên chính vị trí đau đớn này, lại hiện về rõ mồn một trong tâm trí cô.

Hoắc Tinh Hàn nghe thấy tiếng va chạm liền giật mình, vội vã bước nhanh ra khỏi xe. Cô nhìn thấy Tả Y, cô học trò nhỏ của mình, đang nằm nghiêng một bên, tay ôm bụng. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Tả Y vẫn nở một nụ cười, một nụ cười méo mó, gượng gạo đến xót xa. Hình ảnh ấy bất ngờ khiến trái tim Hoắc Tinh Hàn thắt lại, một cảm giác đau lòng khó tả dâng lên.

Hoắc Tinh Hàn sải bước dài đến bên cạnh Tả Y, khẽ khom người ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bờ vai gầy guộc của cô, giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm.

"Này, cô không sao chứ?"

Tả Y nghe thấy giọng nói quen thuộc đang hỏi thăm mình, đôi môi mím chặt khẽ hé mở. Cô liếc mắt nhìn sang Hoắc Tinh Hàn, ánh mắt lạnh lùng, rồi buông một câu cộc lốc

"Đưa tiền mua thuốc đây, một ngàn, không thì sẵn đang ở đồn cảnh sát, cô cùng tôi vào phân xử ai đúng ai sai đi."

Đôi lông mày thanh tú của Hoắc Tinh Hàn khẽ nhíu lại. Giọng điệu dịu dàng ban đầu tan biến, cô đứng thẳng dậy, nhìn xuống Tả Y với ánh mắt có phần chua chát và khinh thường.

"Được, để xem họ có can đảm phân xử tôi sai không."

Nói rồi, Hoắc Tinh Hàn lạnh lùng lướt qua người Tả Y, bước thẳng vào bên trong cục cảnh sát. Tả Y khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên khuôn mặt đau đớn. Bọn người nhà giàu luôn như vậy, cô nghĩ cay đắng.

Mẹ kiếp, mình không muốn bị chèn ép nữa. Giàu thì sao chứ? Có tiền có quyền thì sao chứ? Khi xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Bộ người nghèo là phải sống lép vế, phải chịu đựng bất công như vậy sao? Chữ ký hả? Mình không cần nữa. Muốn ký thì ký, không ký thì thôi. Mình không cần, càng không cần cái chữ ký xấu xí của người phụ nữ không khác yêu tinh kia.

Chống một tay xuống đất, Tả Y chật vật đứng dậy, thân hình lảo đảo bước vào bên trong cục cảnh sát, mang theo nỗi đau thể xác và sự phẫn uất nghẹn ứ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro