Chương 17

.

.

.

Ngồi vào bàn, Tâm nhìn vào trong bếp không thấy Thanh đâu. Hôm nay bà Bảy là người bưng đồ ăn mang ra bàn. Nhìn những món ăn lần lượt bày lên cô không nhịn được lên tiếng hỏi:

"Thanh đâu rồi bà?"

"À, Thanh nó bị cảm rồi nên bà kêu nó nghỉ trong phòng. Không biết sao mà con nhỏ tự nhiên phát sốt nữa!" Bà Bảy nghe hỏi cũng nhẹ nhàng đáp lời.

Tâm nghe vậy cũng im lặng không nói gì nữa. Bệnh rồi? Hình như buổi sáng cô thấy nàng phải đi đường vòng ra phía sau nhà thì phải, bộ dạng ướt sũng đó cũng không thua kém gì Tâm, đừng nói lúc về đứa ngốc này không tắm nước ấm đó chứ? Tâm ngồi đó đoán già đoán non, trong lòng có hơi bồn chồn muốn đi xem người kia như thế nào nhưng mà bàn cơm đã dọn ra, tự nhiên đứng lên đi mất thì cũng kì cho nên cô đành im lặng, đợi lát nữa ăn xong đi gặp cũng không muộn.

Lúc này, Mẫn cũng đi xuống kéo ghế ngồi kế bên Tâm ân cần hỏi han, tay còn vươn ra sờ lên trán cô: "Tâm sao rồi? Đã đỡ hơn chưa? Có cảm thấy mệt mỏi ở đâu không?"

Tâm nghiêng đầu né tránh bàn tay của nàng, đáp: "Tôi rất ổn, chỗ của dì ở bên kia, đợi thằng Đăng xuống rồi ăn cơm luôn!"

Mẫn nhìn khuôn mặt cô lạnh như băng cũng không kì kèo nữa, thu lại bàn tay ở trong không trung, đi về phía đối diện, mặt không biểu cảm gì ngồi xuống.

"Đăng nó ra ngoài chơi với bạn rồi, mình cứ ăn trước đi." Lúc cả hai ngồi đối diện nhau rồi Mẫn mới lên tiếng.

"Ừm, mời dì ăn cơm!" Tâm không nóng không lạnh đáp rồi bắt đầu động đũa.

Mẫn nghe mấy tiếng gọi này mà trong lòng khó chịu vô cùng, hình như Tâm càng ngày càng né tránh nàng, thật nhớ cô của trước kia khi nàng mới về nhà này ở. Tâm lúc đó rất hay cười lại rất thích ở bên cạnh nàng hay cùng nàng nói chuyện còn có mỗi đêm đều chủ động ngủ cùng nàng, chứ không phải như bây giờ lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, khó chịu.

.

Sau khi ăn tối xong, Mẫn lại thay một bộ váy lộng lẫy chuẩn bị đi dạ hội. Mà Tâm lúc này ngồi ở ghế sofa đọc sách, mắt cũng không buồn ngước lên nhìn nàng lấy một lần.

"Tối nay tôi sẽ không về!" Mẫn đứng ở đầu ghế bên kia nói vọng qua.

"Ừm!" Cô gật đầu một cái coi như đã nghe mắt vẫn dán vào quyển sách.

Mẫn tức tối đi đến che đi quyển sách trên tay cô, nói: "Em không hỏi tôi đi đâu với ai sao?"

"Dì đi đâu với ai là quyền của dì, tôi có tư cách gì để hỏi chứ?" Lúc này Tâm mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ hờ hững đáp lời.

"Em..." Mẫn tức người, giậm chân một cái rồi bỏ  đi.

Tâm liếc mắt nhìn theo, thở dài một cái rồi lại trở về đọc sách như cũ, chợt lúc này mới nhớ đến Thanh còn đang bệnh nằm trong phòng. Nghĩ nghĩ một hồi, cô đóng sách lại để nó lên kệ rồi đi xuống nhà kho cũ hiện giờ là phòng của Thanh.

Cộc cộc!

Cô đứng bên ngoài gõ nhẹ vài tiếng nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Tâm cũng không gõ nữa chầm chậm đẩy của bước vào, hình như là ổ khoá của phòng này hư rồi căn bản là khoá không được. Trong phòng Thanh có cửa sổ nhưng mà bên ngoài trời cũng đã sụp tối rồi, bên trong lúc này chỉ có ánh đèn ngủ mờ mờ trên đầu giường đủ để rọi lên khuôn mặt Thanh đang nhắm nghiền mắt. Cô nhẹ nhàng đi vào rồi đóng cửa lại, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lúc này mặt Thanh đỏ bừng, mặt lấm tấm mồ hôi. Tâm nhìn kế bên để một chậu nước và một cái khăn, thêm vài vỏ thuốc rỗng để gọn bên cạnh, chắc là lúc nãy bà Bảy đã cho nàng uống thuốc rồi mới ngủ. Cô cầm mấy cái vỏ thuốc rỗng lên xem, chỉ là vài loại thuốc cảm ho thông thường.

Tâm đưa tay ra sờ sờ trán của Thanh, hình như là phát sốt cũng lâu rồi để lâu như vậy cũng không được. Cô đứng lên, mở cửa đi ra bên ngoài, một lát sau quay lại với hộp y tế cầm trên tay, mà lúc này Thanh cũng vừa hay đã tỉnh lại, đang mơ màng không biết nên mình đang bị gì ánh mắt mông lưng nhìn xung quanh thì chợt nhìn thấy cô hai bước vào.

Nàng định ngồi dậy nhưng cảm thấy thân thể có chút vô lực đến chuyện di chuyển cánh tay tự nhiên cũng thấy khó khăn, bên cạnh đó trước khi Thanh muốn làm tiếp cũng bị Tâm chau mày ngăn cản.

"Đã bệnh thì nằm xuống nghĩ đi, ai cần cô ngồi dậy tiếp!" Nói rồi cô đứng kế bên, tiện tay cầm lấy khăn lông nhúng một ít nước, vắt đi rồi lau lau lên trán nàng.

Thanh hơi bất ngờ, qua một hồi mới định thần lại những chuyện đang diễn ra, cánh tay di chuyền đón lấy cái khăn của cô, lí nhí hỏi: "Sao cô hai lại ở đây?"

"Tôi khó ưa nên cô không muốn nhìn thấy tôi à?" Tâm nhìn nàng hơi thấp giọng xuống, mắt hai người chạm nhau.

"Dạ, đâu có, em đâu dám nghĩ vậy..." Thanh nằm trên giường lắc đầu, ánh mắt lại nhìn đi nơi khác sợ hãi lí nhí nói.

"Tôi vào xem cô như thế nào, buổi chiều không có ai làm việc phụ bà Bảy hết." Cô thấy bộ dạng này của người kia cũng thôi trêu nàng, ngồi xuống kế bên giường nàng nhẹ nhàng nói.

"Dạ, con...em...xin lỗi, em không biết tại sao nữa, khi chiều thấy chỉ hơi khó chịu một chút định bụng là ngủ một giấc thôi nhưng mà tự nhiên mê mang lúc nào không hay, bà Bảy sờ sờ lại bảo là em cảm rồi nên không cho ra ngoài, bà dặn ở đây nằm nghỉ."

"Ừ, cô mà ra ngoài làm chắc giờ là xỉu ở ngoải luôn rồi, bây giờ ngồi dậy chút xíu đi mau kẹp nhiệt kế vào!" Tâm lấy nhiệt kế ra lắc lắc vài cái rồi đưa cho Thanh.

"Phải đo nhiệt kế sao ạ?" Thanh cũng nhanh chóng đỡ người ngồi dậy, thắc mắc hỏi.

Tâm với tay ra lấy chiếc gối dựa vào thành giường rồi để Thanh ngã vào đó cho thoải mái: "Cô sốt rồi, đo đi để tôi còn biết mà kê thuốc."

"Vâng." Thanh ngoan ngoãn cầm lấy nhiệt kế bỏ vào trong người.

"Lúc về cô không tắm nước ấm sao? Cơ thể bị nhiễm nước lạnh nên mới bị cảm đó!"

"Em có tắm sơ bằng nước thôi, bình thường tắm mưa dưới nhà em cũng làm vậy..."

"Mưa trên Sài Gòn khác mưa dưới quê, lúc nãy gió cũng lớn cô về nhà còn tắm thêm nước lạnh thì không bệnh mới là lạ."

Đợi qua 10 phút, Tâm cầm lấy nhiệt kế soi soi ở dưới ánh đèn, bên trên hiện 38,1° sốt cũng không cao lắm, vậy cũng đỡ. Cô cất nhiệt kế lại vào vỏ rồi bắt đầu lấy vài lọ thuốc phân ra từng viên để lên tay. Thanh ở bên cạnh nhìn mà tròn xoe mắt.

"Cô hai hệt như bác sĩ vậy á!" Thanh vui vẻ cười cười, đôi mắt nàng cong cong phía bên cạnh môi lại thấp thoáng hai chiếc đồng tiền xinh xinh.

"Vậy sao? Quá khen rồi, tôi biết sơ qua một chút thôi, uống thuốc đi cho mau khỏi bệnh!" Tâm nghe xong cũng cười một cái, bỏ 2,3 viên thuốc vào tay nàng rồi đưa cho nàng chai nước, tự nhiên lại thấy người này bị bệnh hình như lại càng đáng yêu hơn rồi.

"Nhưng mà lúc nãy bà Bảy có cho em uống rồi." Thanh hơi lè lưỡi, thuốc lúc nãy bà Bảy cho nàng đắng lắm, lúc đó mơ màng nàng nuốt không trôi nên nó mắc lại cổ họng rồi tan ra, chèn ơi nó đắng còn hơn thuốc bắc nữa nên trong đầu nàng đang suy nghĩ thuốc này có giống vậy không.

"Thuốc đó không đủ, yên tâm đi, tôi không hạ độc cô đâu."

"Em..không có ý đó!" Thanh lắc lắc đầu rồi cũng ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc trên tay, đúng như nàng nghĩ mấy viên này cũng đắng.

Nhưng mà chưa kịp ca thán, bên môi Thanh được tiếp xúc với một vật cứng cứng rồi được đẩy hoàn toàn vào khoan miệng.

"Uống thuốc giỏi nên cho cô đó!"

Thanh lúc này mới biết vật cứng cứng kia là kẹo, vị đắng lúc nãy hoàn toàn bay mất tiu rồi, nàng vui vẻ đến híp cả mắt.

Tâm thu dọn lại hộp thuốc rồi lại nhìn qua nàng, có chút buồn cười khẽ nói: "Nằm xuống đi!"

Thanh gật gật đầu không dám cãi, nhích nhích người nằm xuống, ngước mắt nhìn cô sau đó lại nhìn sang đồng hồ treo tường đã điểm 10 giờ tối.

"Trễ vậy rồi cô không ngủ sao ạ?" Ánh mắt Thanh lim dim hỏi.

"Đợi cô ngủ rồi tôi sẽ về phòng, mau ngủ đi!" Tâm nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo sự dỗ dành, tay còn kéo chăn đắp lên người của nàng.

"Dạ!" Thanh đáp lại một tiếng.

Không biết do tác dụng của thuốc, hay là do bên cạnh có người trông chừng, Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Mắt thấy hô hấp nàng lên xuống đều đặn, Tâm lại gần, muốn nhìn khuôn mặt kia rõ hơn một chút.

Hai má của Thanh vì cơn sốt mà ửng hồng, lông mi cũng thật dài, còn có bình thường cô gái này cười lên trông rất dễ thương giống như lúc nãy, thật muốn ngắm nụ cười đó hoài cũng được.  Tâm bất giác không nhịn được vươn tay sờ sờ lên khuôn mặt của nàng, chạm vào thật mềm mại liền muốn đùa nghịch một chút, ngón tay vuốt dọc theo sườn mặt của Thanh, trêu chọc mắt mũi và môi của nàng cho đến khi Thanh hơi nhíu mày cô mới buông nàng ra không chọc nữa, cười một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro