Chương 84

Bên ngoài ánh nắng sáng tỏ, phong cảnh thích hợp. Trong tẩm cung, màn vải che đậy, chỉ loé lên ánh mắt sáng như ánh nến.


Đợi Thục phi uống xong chén cháo, Liên phi dùng khăn lụa trong tay lau miệng cho nàng. "Đợi chút nữa uống thuốc." cầm chén rời đi. Vừa đóng cửa lại, Quý Khán - phi tần sáng sớm đi thỉnh an Hoàng hậu về, đứng đợi ở cửa, tay vừa vặn nắm lấy mu bàn tay Liên phi. "Tỷ, Hoàng hậu lúc nãy hỏi tỷ đâu?"


"?" Liên phi ý thức quay đầu liếc mắt vào bên trong, lại mở rộng cửa, hỏi: "Hoàng hậu nói như thế nào?"


Quý Khán nhìn Liên phi, cười ấm áp. Đang đứng ở cửa, muốn nói lại thôi, nhưng thấy Liên phi khăng khăng ngăn lại ở cửa, sợ là không muốn đi chỗ khác. "Hoàng hậu không nói gì, chỉ là không biết tỷ chăm sóc Thục phi, liền truy cứu chuyện thỉnh an, sau đó muội liền giải thích kịp thời."


Vô cùng hiển nhiên, Liên phi sớm đoán được Quý Khán sẽ biết lựa lời nói chuyện. "Đã giải thích rồi thì được rồi. Trời nóng như vậy, về sớm nghỉ ngơi chút đi. Có thời gian, chúng ta cùng trò chuyện tiếp." vừa dứt lời, tiếng phá vỡ giòn tan từ giữa truyền ra. Liên phi mở cửa ra, nhặt mảnh vụn vỡ trên đất. Lúc Liên phi mở cửa, giọng Thục phi buồn bực truyền ra. Âm thanh đó vừa lộ ra vui mừng, cũng lộ ra trào phúng: "Thế nào, nói chuyện phiếm xong rồi? Nói đủ rồi? Nếu là chưa nói đủ, có thể mời về tẩm cung chính mình, từ từ trò chuyện cả đêm."


Nghe vậy, Liên phí hơi trố mắt. Đợi phản ứng lại, đáy mắt không kiềm được tia mừng rỡ. "Đây là, ghen sao?" tay nhỏ từ chỗ ngực cẩn thận khoác lên cái cổ Thục phi, lúc muốn nghiêng người đến gần, lại bị Thục phi đẩy ra, thời điểm động tâm, con gái luôn luôn thích làm ngược lại điều trái tim muốn. Thục phi chính là cái dạng này.


Rõ ràng biết Liên phị bị chính mình bắt đi đến đây nhưng lại ra vẻ lạnh lùng, hừ hừ vài tiếng: "Thế nào, Liên phi khi nào thì thân thiết với Quý Khán như vậy?"


Liên phi không nói chuyện, mượn ánh nến yếu ớt, đem mảnh vỡ còn sót trên đất nhặt lên, dùng vải cẩn thận gói kỹ. "Nên sửa đổi một chút." vừa nói, Thục phi liền muốn phản bác, lại nghe Liên phi nói: "Chung quy muốn quăng cái gì thì quăng cái đó, vạn nhất không cẩn thận làm bị thương chính mình, sao có thể chịu nổi?"


"Hừ. Bây giờ ngược lại lại trách móc ta làm không đúng sao? Thế nào, rốt cục là lòng mang áy náy sao? Ha ha ha ha, Liên phi cũng sẽ có lúc đối với người khác áy náy sao? Thực sự là giữa trời quang thấy chuyện lạ."


"Đi về đi." Có lẽ là tiếng cười Thục phi ở bên tai, lông mày Liên phi cau lên. Lại lần nữa thay Thục phi chỉnh góc chăn, chợt, cổ tay bị đối phương bắt lấy.


"Thế nào, nói hai câu thì chịu? Là ai nói sẽ chiếu cố? Liên phi, đừng quên lúc ban sơ mới đúng! Bây giờ như vậy, thật khó tiếp thu!" Thục phi nhìn chằm chằm Liên phi, trong con ngươi oán độc kia, còn có một tia trốn tránh. Những thứ này, Liên phi đều nhìn thấy trong mắt Thục phi. Giống như một đứa nhỏ được sủng, đương nhiên hưởng thụ sự thân thiết và chăm sóc từ Liên phi. Nói nguyên nhân, Thục phi tự giác hơi rời khỏi Liên phi, thực chất bên trong lại kiêu ngạo, không chịu thừa nhận.


Ánh mắt của nữ nhân này, vừa như thiêu huỷ, vừa thân thiết, hận cũng là như thế. Lúc này, Thục phi hờn dỗi, dường như bỏ tay ra, đưa lưng về phía Liên phi, "Đi về đi, ở đây có khi chướng mắt ngươi, ngược lại không thấy ta, ngươi sẽ tự tại vô cùng. Đừng tới đây nữa!"


Liên phi thở dài, hiểu rõ Thục phi vì cái gì nháo. Suy nghĩ một lát, lại lần nữa dán tới người Thục phi, hiếm khi ấm giọng dỗ dành, nhiều lần hạ thấp mình. "Trở về, chỉ là muốn cầm vài thứ." ngồi xuống, một trận trầm mặc, Liên phi nghiêng người nhìn Thục phi: "Bình tâm tĩnh khí nói chuyện một chút được không? Thục phi, bây giờ, nàng nỡ đối đãi ta như vậy sao?"


"Nên chứ! Theo đúng những gì xảy ra, như bây giờ, đúng là nên như vậy!" Thục phi cơ bản không tính nói chuyện đàng hoàng, trốn trong ổ chăn, "Đi! Cút đi!"


Dạng không khí này, lấy đâu ra bình thản. Liên phi quyết định ổn định Thục phi trước rồi nói sau. Vén chăn lên, vịn bả vai Thục phi. Một trận giãy giụa, Thục phi bị Liên phi ôm vào lòng, thời gian dần trôi qua. "Bây giờ, có thể lắng nghe ta nói không?" Liên phi hỏi.


"Nói đi!" Thục phi nghiêm mặt, khó nén túng quẫn vừa rồi.


Loại sự tình này, nên nói thế nào đây. Liên phi cười lên, cẩn thận nắm tay: "Ta biết, có quá nhiều chuyện sai lầm. Nhưng cũng biết, lúc này là lúc cần thiết để có thể triệt để có được. Còn nhớ lúc ban đầu gặp mặt, nàng sẽ mặc đẹp, trang điểm son phấn, là một thiếu nữ tinh thần phấn chấn. Khi đó, ta muốn, nếu có thể chiếm hữu nàng, đời này cũng không tiếc nuối. Khiến nàng thành phi tử, không phải vì trợ giúp thêm Phi vị cho ta, mà là cảm thấy, nếu nàng thành phi tử, có thể gần nàng thêm."


"Trong Hoàng cung nữ nhân đếm hoài không hết, người nào tâm huyết nhiều hơn thì sủng hạnh người đó, nữ nhân đều phải trở thành độc thủ. Nữ nhân trong cung này, đều là số khổ. Phải chờ đợi, khắp nơi giày vò nhau. Hoàng đế sao hiểu được chúng ta, có việc vui, hắn sẽ ban châu báu, trang sức, thật lòng, nếu chúng ta hầu hạ hắn không tốt, thì có thể lưu lạc vào Lãnh cung. Nghiêm trọng hơn, là liên luỵ đến con đường làm quan của gia tộc, hoặc là mất mạng. Như thế, bên trong Hoàng cung này, quả thật toàn nguy cơ. Thục phi, bên trong nguy cơ tại đây, ta vui lòng che chở, bảo đảm chu toàn, không trông mong nhiều, chỉ muốn an phận ở bên cạnh nàng vừa đủ, cũng là đủ rồi."


"Thục phi, nàng sáng tỏ không? Ba ngàn giai lệ, chúng ta tồn tại, vốn đều là nữ nhân phải hầu hạ một người không dễ dàng. Lâu như vậy, chờ đợi, ngán ngẩm, cũng sớm mất đi hi vọng rời xa Hoàng cung. Thực sự mà nói, sự thật này cũng quá êm tai đi. Nhưng mà, suy nghĩ của ta đã biểu đạt rất rõ ràng, cũng... chỉ muốn chăm sóc, không phải chuộc tội, mà là..."


Đại khái nói xong. Không khí nhẹ nhàng chậm rãi bắt đầu xấu hổ. Thục phi không nói chuyện, hô hấp thêm nóng hổi. Biết đối mặt với Liên phi như thế nào, quá trực tiếp, cũng quá thất thường. Trong mắt Thục phi, Liên phi đúng là chiếm hữu, chỉ là không nghĩ đến nàng có tâm tư như thế. Theo sự thừa nhận này, thời điểm bị Liên phi chọn trúng, phát hiện chính mình cũng đã quen thuộc với dạng chiếm hữu này. Nhưng sự thật này, là lần thứ hai Thục phi nghe Liên phi nói đến.Trầm mặc một lúc lâu, đến mức cả hai biết phải tiếp tục đề tài này. Thực phi lần nữa chuyển động, đưa lưng về phía Liên phi. "Không phải nói cần về sao? Trở về đi. Đêm nay, lại cần dùng đến."


Quả nhiên. Liên phi cười khổ. "Đây là cự tuyệt sao? Vậy, được rồi. Ta đi về."


"Không!" Lúc này Thục phi phủ nhận, nghiêm mặt, trốn trong chăn: "Chỉ là cần thời gian tiêu hoá, cần suy nghĩ, đi lấy đồ gì thì đi đi! Nếu là có tình cảm, vậy cũng tốt! Dù ở đây có là địa ngục, hang quỷ, muốn, thế nào đều được."


"Vậy được, ta đi lấy ít đồ rồi quay về." Liên phi nhếch miệng cười, tâm tư được tiếp nhận thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt