Chương 85

Rốt cục khói mù nơi đáy lòng được quét đi, bất luận Liên phi có thể nói bí mật cho Thục phi tiếp nhận, nhưng đây cũng là gánh nặng. Liên phi hiểu rõ, như vậy là tăng thêm nguy hiểm cho Thục phi nhưng nàng sẽ dùng phương pháp của mình để cứu Thục phi.


Gió nhẹ ấm áp phớt qua mặt, đấu tranh trong lòng Liên phi giống như đã tan biến, nàng nhìn tia nắng rồi cười nhạt. Đi qua chỗ ngã rẽ thì gặp Cơ Phi Yên. "Thật là trùng hợp. Có thể nhìn thấy Cơ phi, trong lòng tỷ thật vui vẻ nha." Hai người quan hệ cũng tốt, trong thâm cung này, nhiều hơn một bằng hữu, chẳng khác nào ít đi một kẻ địch. Liên phi am hiểu lý lẽ đó, cho nên mang theo ba phần ý cười, nói chuyện, làm việc gì cũng chắc chắn thoả đáng.


Cơ Phi Yên là hồ ly, còn lại là con hồ ly tinh mắt. Liên phi rõ ràng như vậy, nàng càng thêm hiểu ý. Quay về dáng vẻ thân thiện cười, âm thanh ngọt ngào: "Tỷ có chuyện vui gì à, sao cứ thích trêu chọc nha. Hôm qua hồi cung, vốn định đi tìm tỷ, nhưng lại có chuyện đột xuất. Bây giờ có thể ở đây gặp nhau, thật là hay quá." Đừng hỏi vì sao nàng một mình đi dạo trong Ngự hoa viên, Tố Hoà Thanh Dao đi tìm Hoàng đế thương thảo chuyện tuyển chọn, không thể đi theo, nàng đành phải buồn bực đi dạo một mình ở đây.


"Nghe nói muội cùng Hoàng hậu đến dân gian vui chơi, có gặp chuyện gì thú vị không? Tỷ nha, thích nhất là nghe chuyện lý thú dân gian." Liên phi lôi kéo tay Cơ Phi Yên, trời hơi nóng nên muốn hướng đến đình nghỉ mát ngồi nhàn thoại.


Một mình đi dạo ở đây không có gì thú vị, Cơ Phi Yên ngược lại là vui lòng vì Liên phi xuất hiện cùng trò chuyện giết thời gian. Nhìn qua đám hoa tươi bên ngoài đình nghỉ mát, trong đầu Cơ Phi Yên hiện lên đều là tấm thân thanh lãnh, gương mặt tuyệt mỹ của Tố Hoà Thanh Dao. Nhớ đến dư vị đêm qua được vuốt ve, ôn tồn, Cơ Phi Yên lại bắt đầu không tự chủ mà thấy khô nóng."Đây là làm sao? Sao mặt của muội chợt như thế?" Liên phi nhìn thấy kỳ lạ, lắc lắc, cuối cùng còn vuốt sợi tóc con giúp Cơ phi.


Cơ Phi Yên thu lại hồi tưởng, dùng mu bàn tay áp vào má của chính mình, quả nhiên là rất nóng. "Không có gì đâu, có lẽ là trời quá nóng đấy." Cơ Phi Yên lấy lệ. Đem sự mất hồn vừa nãy quy tội cho Tố Hoà Thanh Dao, người luôn khiến mình tinh thần mê mẩn điên đảo, nhưng cũng khiến mình tưởng niệm.


"Ngược lại thì có. Gần đây trời chuyển lạnh rồi, thêm vài ngày, chỉ sợ phải mặc thêm áo." Liên phi nhìn trời phía xa, nói một mình, "Năm trước trời lạnh, trái tim cũng lạnh. Năm nay, hẳn là tốt hơn nhiều."


"Nhìn bộ dạng này của tỷ, dường như là gặp chuyện gì vui?" Cơ Phi Yên hỏi.


Tự nhiên là chuyện vui. Liên phi che miệng cười, nhưng không che được ánh mắt. "Nào có chuyện tình gì vui, trong Hậu cung này, luôn nói thời gian tính bằng năm, trông chờ nhưng chẳng biết tới bao giờ. Phi tử, phải khổ đợi Hoàng ân, lại có thể tìm được chuyện gì vui lòng đây." Liên phi chợt nhận ra sai lầm, sao đột nhiên lại có dự định nán lại ở đây lâu. Rõ ràng là Thục phi còn đang chờ, nếu để quá muộn, sợ rằng nàng sẽ tức giận.


Nghĩ thế, Liên phi không muốn lưu lại. Buông tay Cơ Phi Yên ra, đứng lên nói: "Ây da, tỷ chợt nhớ ra có việc cần xử lý, không thể ở lại lâu. Hẹn muội khi khác có thời gian, chúng ta lại nhàn thoại việc nhà."


Người muốn đi, Cơ Phi Yên tự nhiên sẽ không giữ lại. Vốn cũng không có quá nhiều chuyện, nếu đã có việc, tự nhiên là nàng cũng giả bộ hồi đáp: "Đã như thế, vậy tỷ đi xử lý chuyện của tỷ đi." Cơ Phi Yên cười lên, rồi ngồi một mình ở đình nghỉ mát, ngắm phong cảnh phía xa.


Bỗng một trận hương vị nhàn nhạt tập kích khiến Cơ Phi Yên cảnh giác lên.


Hương vị đàn hương nồng đậm quất vào mặt, Cơ Phi Yên vung tay áo che chắn, chống đỡ trận tập kích hương vị nồng đậm kia. Ngước mắt lên, nữ tử mặc váy đen ngày xưa từng gặp Tố Hoà Thanh Dao đang ngồi. "Hừm, đã thành Tiên hồ, cũng quá khoa trương không?" Nữ tử ngửi mùi, thong dong ngẩng đầu, không biết lấy chén trà từ đâu, phẩm, :"Gì đó, bản tôn tự chuẩn bị, tiểu hồ ly cũng không cho?"


Lần đầu gặp mặt, Cơ Phi Yên đã hiểu ý định. Bây giờ người cũng đã tự mình đến đây, lại làm ra vẻ đã biết hết. Nghiêng đầu qua, Cơ Phi Yên bày ra dáng vẻ ngây thơ. "Lấy vật gì? Ở đâu? Nói một chút xem là cái gì? Lại nói, đều là Yêu, sao vẫn còn bày bộ dạng so sánh với tiểu Tiên? Đàn tôn chủ?"


Nghe vậy, nữ tử mặc đồ đen bị gọi là Đàn tôn chủ cười càng khoa trương, đám chim chung quanh bị kinh hãi, nhao nhao giương cánh bay đi. Ai ngờ người tôn chủ kia chỉ búng ngón tay một cái, cả gốc cây cũng giống như bị cố định, dường như sẽ ngã gãy. "Đã biết là Yêu, liền đem thứ đó ra đây. Cho dù là Yêu thì cũng sẽ tranh nhau cướp đoạt, không muốn thì đưa cho bản tôn, ta sẽ bảo hộ chu toàn. Nói xem, có đúng không?"


Cơ Phi Yên là Tiên nhưng cũng vốn là Hồ tộc, là kết quả của chúng tinh phủng nguyệt, vì vậy mất ngàn năm tu hành, ít phải đi lịch luyện. Mà Đàn tôn trước mắt, là Yêu tinh nổi tiếng trong Yêu giới. Vốn cũng là Tiên quân Thiên giới, bởi vì phạm vào Thiên điều nên bị đánh xuống trần gian. Trải qua nhiều thế hệ tôi luyện, cuối cùng rút đi Tiên cốt, tu luyện thành Yêu.


"Hắc, lời này của Đàn tôn chủ càng nghe càng khó hiểu, trong tay ta nào có bảo bối gì! Nói đùa rồi." Cơ Phi Yên tự biết Đàn tôn trước mặt không ngang sức, có thể trì hoãn thêm cũng tốt.


Đáng tiếc, điều nàng nghĩ, Đàn tôn cũng hiểu rõ. "Đương nhiên là có bảo bối. Mang ngự chỉ vàng ra đi." Đàn tôn không nhịn nữa, cười khẽ lên, đồng thời lộ ra khí tức nguy hiểm: "Mặc dù bản tôn biết rốt cục vì sao ngươi không tuân theo Thiên đế dùng ngự chỉ vàng, nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa. Lúc này, bản tôn rốt cục đã biết nó dùng làm gì. Ngự chỉ vàng này, đối với Tiên thì đúng là ý chỉ của Thiên đế, nhưng đối với Yêu thì nó là vật phẩm tăng tu vi. Nói nhiều như vậy, tiểu hồ ly nếu không chịu ngoan ngoãn đem ngự chỉ ra đây, chớ trách ta."


Ngự chỉ? Thật là tiện lợi.


Cơ Phi Yên biết rõ thực lực cách nhau rất xa, nhưng cũng sợ đánh nhau công khai ở đây. "Muốn lấy ngự chỉ thì đến đây." nói xong thì nàng đột nhiên biến mất ở đình nghỉ mát. Đàn tôn thấy thế, cười lên, thuận theo, truy đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt