Chương 86

Hoàng cung trọng địa, đâu phải chỗ đánh nhau.


Cơ Phi Yên lượn quanh chuồn vào phiến rừng cách xa Hoàng cung. Chín cái đuôi vốn có hiện ra giương nanh múa vuốt tứ tán. Trong tay cầm đoạn roi tinh khiết hoàn mỹ, tay cầm đầu roi chuyển thành lạnh lẽo. Bấy giờ Đàn tôn đuổi theo đến rừng cây, vừa mới đáp xuống đất, Cơ Phi Yên liền vung roi, cố gắng chuẩn bị tấn công.


Trên mặt đất xuất hiện dấu vết phân tách nứt vỡ, mà Đàn tôn lại dễ dàng tránh né đòn roi. Khẽ cười, ung dung ẩn hiện trước mặt Cơ Phi Yên, "Cho rằng, bằng chút bản lãnh này có thể đánh bại bản tôn? Tiểu hồ ly, lời đồn về bản tổn, có lẽ còn rất nhiều điều lắm." vừa dứt lời, ánh mắt Đàn tôn thâm thuý, lúc ánh sáng sắp oanh tạc kịp thời lùi đến chỗ an toàn.


Nguyên bản, Cơ Phi Yên từ sớm lúc Đàn tôn né tránh đòn roi đã dùng phép di hình hoán ảnh cố ý lưu lại hơi thở, bản thân lại che đậy cách xa chỗ này. Đúng vậy, lời đồn so với thực tế còn thực hơn, nàng chỉ có thể dựa vào mưu kế để giành phần thắng. Vốn dĩ hồ ly chính là giảo hoạt, bất kể là ngoài sáng hay là ngầm, đều có thể thuận lý thành chương điêu luyện.


Luân phiên bị tập kích, sự nhẫn nại của Đàn tôn đã hoàn toàn bị chà nát. Mười ngón tay xoè ra, hơi thở thô nặng cũng dâng lên. "Tiểu hồ ly, ngươi cho là bản tôn không dám giết ngươi sao? Chỉ là một tiểu Tiên, bản tôn chưa từng để vào mắt! Nếu không phải lưu lại mặt mũi cho Thiên giới, bản tôn đã sớm lấy mạng. Tiểu hồ ly, nghe nói ngươi là bảo bối của lão Hồ tộc, không biết khi ngươi mất mạng, lão Hồ tộc sẽ có biểu cảm gì!"


Đàn tôn phát lực, từng bước tới gần chỗ Cơ Phi Yên. Dù trái lui phải tránh, cũng dễ dàng bị Đàn tôn tìm được. "Đem ngự chỉ ra đây!" Từng bước, nhấc nhấc tay, một đoàn khói đen bao lấy Cơ Phi Yên, trói buộc nàng.


Roi trong tay không biết đã biến mất từ khi nào, Cơ Phi Yên tự biết tình huống khẩn cấp, đành phải thả toàn bộ Tiên khí ra. "Bụp!" Ánh sáng chung quanh tụ tập lấp lánh, Cuối cùng Cơ Phi Yên cũng thoát khỏi trói buộc, thời điểm vọt lên, tiện tay tế ra roi, vung vào bả vai Đàn tôn. Đáng tiếc ý định đã sớm bị nhìn thấu, khi roi vung xuống, Đàn tôn đã ung dung né tránh.


"Trò chơi kết thúc rồi, tiểu hồ ly, mang ngự chỉ ra đây!" Đàn tôn nói.


"Si tâm vọng tưởng!" Cơ Phi Yên hơi thở gấp, trái tim kịch liệt giãy giụa. Nếu có thể, quả thực muốn đem ngự chỉ ra. Cái bảo bối tai hoạ này, nếu như đẩy người này đi thì lại gặp kẻ khác đến quấy nhiễu không thôi. Nhưng, thứ này là mấu chốt để Tố Hoà Thanh Dao trở về Thiên giới, nếu để người khác lấy đi, vậy thì đúng là tội lỗi. Mặc dù đã sớm quyết định giấu diếm chân tướng Tố Hoà Thanh Dao đến cuối cùng, cũng dự định không dùng ngự chỉ. Nhưng thứ này, không thể ở trong tay người khác, chỉ có thể ở trong tay mình mới có thể bảo đảm không mất.


Bầu không khí đã cương đến cực điểm.


Đàn tôn đã mất kiên nhẫn, đối với Cơ Phi Yên truy cùng giết tận. Lúc bắt đầu Cơ Phi Yên vẫn còn miễn cưỡng ứng phó, nhưng càng về lâu, nàng càng bại liên tục thoái lui, khắp người cũng bắt đầu xuất hiện thương tích. "!" Thời khắc mấu chốt, Cơ Phi Yên bất đắc dĩ, lựa chọn từ bỏ đánh lại. "Muốn ngự chỉ đúng không? Cho ngươi!" Từ góc vết máu rơi xuống, ở giữa có một ánh kim hiện ra.


"Cầm đi!" Ánh kim vừa hiện lấp loé, Cơ Phi Yên đã vứt ra xa. Cùng lúc đó, Đàn tôn nôn nóng vội chạy tới cố gắng tiếp được. Nàng tin đó chính là ngự chỉ, vì luồng khí bao quanh trong đó, xác định là ngự chỉ không thể nghi ngờ. Nhưng mà, không để ý lúc Cơ Phi Yên ném nó đã cười lạnh. "Bạo!" Lúc Đàn tôn vừa bắt được, Cơ Phi Yên nhanh miệng niệm quyết, tay làm động tác thi triển phép thuật.


Tiếng sấm oanh một tiếng vang lên, 'ngự chỉ' trong tay Đàn tôn hoàn toàn bạo phát, dẫn đến bụi đất xoay tròn. Nguy hiểm thật! Cơ Phi Yên chật vật lui mấy bước, biến mất trong rừng cây. Dù biết điểm tính toán này của mình cũng không giết được Đàn tôn nhưng chí ít có thể khiến nàng bị thương mà tu dưỡng một thời gian. Bây giờ, việc nàng phải làm là trốn. Mang theo Tố Hoà Thanh Dao, trốn càng xa càng tốt.


Cơ Phi Yên bay nhanh như gió, sợ Tố Hoà Thanh Dao lo lắng, tận lực che giấu vết thương. "Thanh Dao!" Đẩy cửa tẩm cung, Cơ Phi Yên gấp gáp muốn nhìn thấy Tố Hoà Thanh Dao. Nhưng mà, nàng đang liều lĩnh một cách lỗ mãng. Trong phòng, Hoàng đế và Tố Hoà Thanh Dao đang ngồi nhìn nhau, hình như đang đàm luận thứ gì đó.


Quên mất. Tố Hoà Thanh Dao vốn dĩ đi tìm Hoàng đế thương thảo việc tuyển chọn tú nữ mới.


Đang nói chuyện thì bị quấy rầy, Hoàng đế hơi lộ ra tức giận. Mà câu gọi tên thân mật "Thanh Dao!" kia, càng khiến người ta hoài nghi. Cũng may, đây đều là nữ nhân, nếu là một nam nhân khác, sợ là sẽ hoàn toàn chọc giận Hoàng đế, trêu chọc tai hoạ. "Cơ phi, có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?" Phát giác được Hoàng đế tức giận, Tố Hoà Thanh Dao ho khan, cố gắng cho Cơ Phi Yên bậc thềm leo xuống.


Được Tố Hoà Thanh Dao nhắc nhở, Cơ Phi Yên lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Gấp rút thu liễm, quy quy củ củ hướng Hoàng đế hành lễ, vứt ra cái ánh mắt, Hoàng đế liền không còn tức giận, thần trí mơ hồ. "Hồi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có một con hồ ly, hiếm có vô cùng. Thiếp liền sốt ruột, muốn mời Hoàng hậu về nhìn thứ mới mẻ. Ai ngờ sự nôn nóng này lại đem tục danh của Hoàng hậu bật ra, đúng là thiếp thất lễ!"


"Ái phi nói như vậy, cho thấy cũng là vô tâm mới thất lễ, trẫm tin Hoàng hậu tất nhiên sẽ không trách cứ." Hoàng đế nhẫn nhịn không oán trách, lại thay Cơ Phi Yên hoà giải. "Nàng nói trông thấy hồ ly? Ở đâu? Trong Hoàng cung, ngược lại thấy hồ ly đúng là vô cùng ly kỳ. Đi, trẫm và mọi người đi nhìn một cái đi." nói, Hoàng đế đứng lên, điềm nhiên như không có việc gì đi đến trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, nói tiếp: "Trẫm nói lại, chuyện mở lại tuyển tú cho trẫm. Liên quan đến chuyện dòng dõi, trẫm và Thái hoàng thái hậu đã cùng thống nhất, tuân theo di huấn tổ tông, chỉ có đứa nhỏ của trẫm và nàng, mới có tư cách kế thừa chính thống."


Tố Hoà Thanh Dao đã sớm đoán được Hoàng đế phản đối, không có phản ứng gì, vẫn như cũ nhìn qua hướng khác, đáp: "Sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng thất vọng."


"!" Hoàng đế bị nghẹn lại, định nói tiếp thì Cơ Phi Yên tiến lên ngăn cản trước mặt, mắt như tơ: "Hoàng thượng, chỉ sợ con hồ ly kia đã chạy mất vô tung vô ảnh rồi. Thực ra, thiếp còn có việc muốn xin Hoàng thượng đồng ý đấy!"


"A? Ái phi có chuyện gì cầu trẫm đây?" Hoàng đế hứng thú hỏi.


Chuyện gì, tự nhiên là chuyện ích kỷ rồi.


Cơ Phi Yên khẽ cười, trong lòng sớm có dự định. "Thần thiếp từ lúc được vi hành dân gian, đặc biệt tưởng niệm ngoài cung. Mà thời gian đi chơi chưa thoả mãn. Thần thiếp nghĩ, nếu có thể bồi tiếp Hoàng thượng và Hoàng hậu đi cùng, chúng ta cùng nhau cải trang vi hành, nhất định là thú vị vô cùng!" Nói, Cơ Phi Yên đưa ánh mắt nhìn về phía Tố Hoà Thanh Dao. Nàng biết, chỉ bằng vào việc dựa vào Tố Hoà Thanh Dao, sẽ không có cách ra khỏi cung lần nữa. Huống chi, cho dù có thể, Tố Hoà Thanh Dao cũng sẽ không đồng ý. Nhưng mà nếu là Hoàng thượng thì sao? Nếu là Hoàng thượng, chỉ sợ là phải đáp ứng đi!


Rời khỏi Hoàng cung trước, sau đó thuyết phục Tố Hoà Thanh Dao, cùng mình cao chạy xa bay. Đến lúc đó, mặc kệ Đàn tôn, mặc kệ Hoàng đế, Quý phi cái gì, cũng đều không quan hệ đến họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt