Chương 12

Chương 12 - Cửa tiệm có người ghé, nhưng lòng không mở ra

Buổi chiều thứ Hai, trời vừa mưa xong.

Tần Sơ tới sớm hơn thường lệ. Lúc bước vào tiệm, cô mang theo cả mùi đất ẩm và tiếng dép sũng nước.

"Trời mưa rồi cô có che dù không đó?" - cô hỏi, đặt cái hộp bánh flan xuống quầy.

An Vãn không trả lời ngay. Cô đang xếp mấy quyển sách ở tầng thấp, chỉ gật nhẹ đầu, như chưa thật sự nghe rõ.

"Cô sao vậy?"
"Không sao."

Tần Sơ nghiêng đầu.
Lạ thật. Bình thường cô gái này dù ít nói, nhưng chưa từng "không có tâm" như vậy.

---

Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước vào, mặc váy công sở màu be nhạt, tóc búi cao, nét mặt sắc sảo.

"Chào. Ở đây có bán tiểu thuyết văn học nước ngoài không?"
"Có." - An Vãn bước ra, giọng chậm hơn thường lệ.

Người phụ nữ đó nhìn cô. Ánh mắt lướt qua gương mặt An Vãn, rồi dừng lại một thoáng như đang xác nhận gì đó.

"Cô... tên là An Vãn?"

Cả không gian chững lại một nhịp.

An Vãn không đáp ngay. Cô siết tay bên hông, rồi gật đầu.
"Phải."

Người kia gật khẽ, như thể mọi suy đoán đều đúng.
"Tôi từng gặp cô. Ở nhà trẻ Sông Mây, gần ngõ 3, quận 10. Lâu lắm rồi."

Tần Sơ đứng phía sau quầy, cau mày. Cô nhìn từ người khách sang An Vãn - lần đầu tiên thấy An Vãn... căng thẳng ra mặt.

"Xin lỗi, cô nhầm người rồi." - An Vãn nói, giọng nhỏ hơn.

Người phụ nữ kia hơi nhướng mày.
"Thật sao? Dáng người, ánh mắt... đều giống cô bé đó lắm."

Cô không nán lại. Sau khi mua một cuốn sách cũ, bà ta rời khỏi tiệm.

---

Không ai nói gì.
Chỉ còn tiếng quạt trần đều đặn.

Tần Sơ tiến tới, nhẹ nhàng đặt hộp bánh flan lên bàn.
"Cô ăn đi. Tôi không thích ăn ngọt."

An Vãn nhìn hộp bánh, không cầm lấy.

Tần Sơ ngồi xuống bên cạnh. Không hỏi, cũng không ép.
Chỉ ngồi đó.

Một lát sau, An Vãn cất giọng khẽ:
"Có những chuyện mình tưởng đã chôn sâu, nhưng chỉ cần một ánh mắt cũ, là nó bật nắp lên như chưa từng bị quên."

Tần Sơ gật nhẹ.
"Ừ. Có lẽ không ai thật sự quên được. Chỉ là... chọn không nhớ nữa thôi."

An Vãn im lặng. Nhưng ngón tay đang mân mê góc hộp bánh flan kia đã chậm rãi mở ra.

---

Chiều hôm đó, họ không nói gì nhiều. Nhưng khác mọi hôm, Tần Sơ không rời tiệm sớm. Cô ngồi tới tận khi An Vãn đóng cửa, đi dạo cùng một đoạn, rồi mới tách ra.

---

Tối đó, An Vãn viết một dòng trong sổ ghi chú đặt trên bàn:

"Có người từng nói: muốn quên một vết thương, phải chấp nhận là nó từng đau.
Nhưng tôi thì... chỉ quen với việc im lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro