Chương 2
Chương 2 – Quay lại, không vì sách
Hôm sau, Tần Sơ đến trường với chiếc tai nghe chống ồn gắn chặt trong tai và nỗi bực bội chẳng rõ nguyên nhân.
Thầy giảng bài gì đó về chiến dịch truyền thông mùa Tết, cô lơ mơ ghi vào sổ mấy chữ rồi dừng lại. Trang giấy vở trắng còn trống đến phân nửa, nhưng trong đầu cô lại hiện ra… giá sách gỗ, mùi trà nhài, và một người với mái tóc dài đen mượt đang ngồi giữa chiều vàng yên lặng.
Cô bực mình.
Chỉ là một tiệm sách cũ, và một bà chủ tiệm nói chuyện cộc lốc. Có gì đáng nhớ đâu?
Nhưng khi tan học, không hiểu sao chân cô cứ... rẽ trái.
---
Con hẻm số 15 vẫn nhỏ như hôm qua, nhưng nắng hôm nay nghiêng khác. Cô đứng trước cánh cửa gỗ, ngập ngừng một chút, rồi đẩy vào.
Không có chuông, nhưng tiếng quạt trần vẫn kẽo kẹt y như cũ.
An Vãn đang ngồi đọc sách. Vẫn tư thế đó. Vẫn ánh sáng đó. Vẫn cái cách không nhìn lên khi có người vào, mà chỉ nghiêng đầu nói một câu:
“Lại tới hả?”
Tần Sơ thoáng ngẩn ra.
“Ủa… nhớ tôi luôn?”
“Ừ. Người không quen tiệm thì không quay lại.”
Cô cười, không rõ là bị trêu hay được quan tâm.
“Tôi không tới vì sách đâu nha.”
“Vậy tới vì gì?”
“…Không biết. Nắng ở đây đẹp.”
An Vãn không trả lời. Nhưng môi khẽ nhếch như vừa lướt qua một ý cười nhẹ, gần như không thấy.
---
Tần Sơ ngồi vào đúng chỗ hôm qua. Vẫn không gọi gì, cũng không hỏi gì.
An Vãn lặng lẽ rót ly nước lọc, đặt lên bàn cô.
“Không có trà khác sao?”
“Có. Nhưng nước lọc dễ uống hơn.”
“Cô lúc nào cũng như này à?”
“Cũng còn tùy ai.”
Tần Sơ ngẩng đầu nhìn. Câu đó có nghĩa gì vậy? Là... cô đặc biệt hơn hả? Hay là bớt phiền hơn mấy người từng ghé?
Chưa kịp hỏi tiếp, một cuốn sách từ bàn bên rơi xuống, lật bung ra đúng đoạn đầu tiên.
“Người tình Sputnik.”
Bìa đã cũ, giấy hơi ố vàng. Nhưng tên tác giả thì quen quá — Haruki Murakami.
“Ông này lại nữa hả?”
“Cô biết?”
“Ờ. Đọc thử hồi lớp mười một. Buồn thảm lắm. Không hợp gu tôi.”
“Có khi giờ hợp rồi.”
Tần Sơ bật cười. “Cô lúc nào cũng chêm một câu khiến người ta suy nghĩ hả?”
“Không cố đâu. Tự nhiên nó ra vậy.”
---
Buổi chiều hôm đó, họ không nói gì thêm. Chỉ có tiếng quạt, ánh sáng rọi qua những kệ sách, và hai người — một người đọc, một người ngồi im nhưng mắt vẫn lướt theo từng dòng.
Trước khi rời đi, Tần Sơ hỏi:
“Cô mở tiệm lúc nào?”
“Ba năm trước.”
“Vì thích sách à?”
“Vì cần chỗ để yên.”
“Yên để làm gì?”
“Để sống.”
Tần Sơ không đáp, chỉ cười nhẹ. Trong đầu cô vang lên câu gì đó… không hẳn thành lời.
Có lẽ là:
> Cũng lạ thiệt. Lần đầu tiên mình thấy yên bình không phải trong căn phòng khách sạn hạng sang… mà là ở đây.
Và thế là cô đi. Không mua gì, không xin số, không hỏi mạng xã hội.
Chỉ đơn giản bước ra như người qua đường.
Nhưng hôm sau, lại tới nữa.
*** chú thích
“Người tình Sputnik” (Sputnik Sweetheart) là một trong những tiểu thuyết nổi tiếng của Haruki Murakami, xuất bản năm 1999. Đây là tác phẩm trầm lặng, buồn và sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro