Chương 5
Chương 5 – Chọn một quyển để giữ, hay giữ một người để nhớ
Chủ nhật. Sài Gòn trời trở lạnh không báo trước.
Tiệm sách nhỏ mở trễ hơn thường lệ. Khi Tần Sơ đến, cô không gõ cửa mà đứng tựa lưng vào cánh gỗ, tay nhét trong túi áo khoác, chờ như đã quen.
Khoảng năm phút sau, cửa bật mở. Người đứng bên trong – An Vãn, tóc búi cao, gương mặt hơi ngơ ngác vì chưa kịp tỉnh cà phê – nhìn thấy Tần Sơ.
“Cô đứng đây từ khi nào?”
“Không lâu. Mới... hai bài hát?”
An Vãn không hỏi thêm. Cô lùi sang một bên, nhường cửa.
Tần Sơ không vào ngay. Cô nhìn vào bên trong, giọng như đùa:
“Hôm nay không muốn đọc sách. Cô rảnh không?”
“Rảnh thì rảnh. Nhưng cô tính rủ đi đâu?”
“Chợ sách cũ. Tôi muốn mua một cuốn nào đó – bất kỳ – không cần hay, chỉ cần... khiến mình muốn giữ lại.”
An Vãn im lặng ba giây, rồi gật đầu.
“Đợi tôi thay áo.”
---
Chợ sách cũ nằm gần rạp phim cũ kỹ, mùi sách ở đây không thơm mùi giấy mới, mà lẫn chút bụi, chút mồ hôi, chút thời gian.
Tần Sơ chen vào từng sạp, mắt long lanh như trẻ con đi hội sách. Còn An Vãn đi sau, lặng lẽ nhìn cô xoay người giữa hàng trăm cuốn, ánh sáng lướt qua tóc như một vệt mật ấm.
“Ê, cuốn này nè!”
Tần Sơ chìa ra một cuốn không rõ tên, gáy sách gần rách đôi, giấy vàng sậm.
An Vãn nghiêng đầu: “Cô chọn vì gì?”
“Vì người cũ viết gì đó lên trang đầu.”
Cô đưa cho An Vãn xem. Trang đầu nguệch ngoạc:
> “Nếu một ngày em đọc được dòng này, nghĩa là chúng ta đã xa nhau đủ lâu để bình yên.”
An Vãn đọc xong, yên lặng một lúc.
“Cô mua đi. Nó... hợp với vibe của cô.”
Tần Sơ bật cười. “Vibe tôi là gì vậy?”
“Không giải thích được. Nhưng có cảm giác... cô hiểu rõ những thứ không thuộc về mình.”
Câu đó khiến Tần Sơ thoáng khựng lại. Không biết là đang được hiểu, hay bị soi.
---
Sau khi trả tiền cho mấy cuốn linh tinh, họ ngồi xuống một quán cà phê lề đường, ghế nhựa thấp, bàn inox lấm tấm vết cà phê khô. Trời hơi u, gió nhẹ.
Tần Sơ khuấy cà phê đá. “Hồi nhỏ cô có hay đọc sách không?”
An Vãn trả lời ngay:
“Không.”
“Ủa, tưởng mọt sách từ bé chứ?”
“Không có điều kiện. Hồi nhỏ đọc sách... là xa xỉ.”
“Vậy vì sao bây giờ lại mở tiệm sách?”
“Vì muốn người khác không phải chọn giữa cơm và chữ.”
Tần Sơ im lặng. Có những câu, cô không biết nên cười hay nên hỏi thêm. Chỉ biết là – hơi thở tự dưng chậm lại.
An Vãn nhìn ra đường. “Hồi đó nhà tôi nghèo. Mẹ đi làm thuê, ba thì... đi luôn. Tôi hay ngồi chờ mẹ ở hiên, lũ trẻ hàng xóm có cuốn truyện tranh, tôi chỉ dám liếc qua mấy lần. Đến giờ, tôi vẫn nhớ cuốn đầu tiên tôi được cầm là gì.”
“Gì vậy?”
“‘Đô-rê-mon – Tập 3’. Nhưng chỉ có một nửa. Nửa kia bị chuột gặm mất.”
Tần Sơ bật cười. Cười mà mắt lại ươn ướt.
“Vậy cô có giữ lại nó không?”
An Vãn gật đầu.
“Giữ đến giờ. Dán băng keo trong, nhét vào hộp sắt. Không đọc nữa, chỉ để đó.”
“Chọn một quyển để giữ... hay giữ một người để nhớ?”
Tần Sơ hỏi, nửa đùa nửa thật.
An Vãn không trả lời. Nhưng ánh nhìn của cô, xuyên qua lớp khói cà phê mỏng, có chút gì... mềm.
---
Trên đường về, hai người đi bộ qua con phố vắng. Tần Sơ bước chậm lại, rồi bất chợt quay sang:
“Này.”
“Gì?”
“Nếu tôi là một quyển sách – cô có muốn giữ không?”
An Vãn dừng chân, nghiêng đầu.
“Cô nghĩ mình là loại sách nào?”
Tần Sơ mỉm cười, không đáp. Nhưng cô biết –
Nếu An Vãn không nói, thì im lặng của cô ấy... đã là giữ rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro