Chương 12 : Trên đầu ngón tay [ H+]
Tôi nghe được thấy những tiếng nhóp nhép, tôi nghe thấy được nhịp đập, tôi cảm nhận cả hơi thở của em. Tôi không hiểu sao bản thân tôi bắt đầu lo lắng, một người trải qua 1 cuộc hôn nhân tệ hại, một người từng là nạn nhân của tội ác hiếp dâm. Tôi bắt đầu sợ hãi với thứ gọi là tình dục, Lưu Yên âu yếm tôi, cố gắng để cho những dòng sữa ấm không bị chảy ra quá nhiều, vì em yêu đứa con tôi. Vì em thương sót cho đứa trẻ sinh ra sẽ không bao giờ được biết cha mình là ai.
Đầu lưỡi em uyển chuyển âu yếm lấy chiếc eo xấu xí của tôi, Lưu Yên thương tôi. Lưu Yên yêu tôi, yêu tất cả những gì từ tôi kể cả là vết sẹo vô cùng xấu xí trên bụng tôi, thanh xuân cũng đã phai tàn, mái tóc tôi cũng đã rối bù không còn là mái tóc bồng bềnh như xưa nữa, mắt tôi đã xuất hiện quần thâm cơ thể đầy những vết bầm. Tôi là người phụ nữ xấu xí nhất thế giới, vậy mà em đã yêu tôi, yêu một kẻ vừa xấu xí vừa vô dụng như tôi.
Lưu Yên nắn lấy đầu ti ấy, nhẹ nhàng đặt đầu lưỡi xuống. Em liếm mút nó những dòng sữa thừa theo phản xạ bị đầu ngón tay em chặn lại, em muốn tôi sung sướng. Đầu ngón đấy cứ uyển chuyển di chuyển một cách chuyên nghiệp, đặc biệt là đầu lưỡi của em. Vuốt ve bông hoa nhỏ ẩm ướt, em đâm đầu lưỡi vào, liếm lên những giọt sương trên đó, em khiến những bông hoa đó trở nên ẩm ướt hơn, em khiến cho đầu óc tôi dần muốn phát điên lên vì đầu lưỡi của em.
- Ư...Lưu Yên ơi...
- Chị nhấc bên chân lên cho tôi xem nào.
Con bé banh bên đùi tôi rộng ra, tôi không hiểu được. Với em bộ thế là chưa đủ rộng sao, tôi đã cố dạng ra nhưng có phải là vách tường thịt tôi kẹp quá chặt khiến cho đầu lưỡi em bị khó chịu không di chuyển được trong thư không gian chật hẹp này. Lưu Yên nhấc một bên đùi của tôi lên, đặt lên bờ vai săn chắc nhất tôi từng đặt. Đầu ngón em tách hoa huyệt ra như cách người ngư dân tách con hàu, nhưng gã ngư dân này thật quá ham ăn rồi đã trực tiếp nếm thử nó mà không thông qua chế biến. Mùi vị mặn của biển, hòa vào thứ mùi tanh và nhớp nháp của thứ sinh vật đó, có thể nhiều người sẽ chê nhưng với gã đó chính là Mĩ vị nhân dan mà khó ai kiềm chế được, đó là thứ món ăn gã mê nghiện nhất không bao giờ dứt được. Chốc lát đã ăn sạch nó như cách em khoét sạch bên trong hoa huyệt tôi.
Ngón tay em chạm vào sâu trong, em tự ý xâm nhập vào những cánh hoa mềm ẩm ướt, em tách nó ra như thể với em chưa đủ rộng. Rồi đầu lưỡi em lại vuốt ve lấy lớp thịt mềm mại đó, đầu ngón tiếp tục đâm sâu vào bên trong. Tôi đã ra, không ngờ tôi đã ra bởi một người phụ nữ khác. Thứ nhầy nhụa hôi tanh chảy xuống bờ môi em, vậy mà em đã thưởng thức nó như thứ mật ngọt ngào mà đẩy thứ đó xuống sâu vào trong dạ dày.
- A!?... Lưu Yên ....
Tôi chỉ biết gọi tên em thật nhiều, vì đó là điều tôi có thể làm để che lấp đi sự xấu hổ đến tột cùng như vậy. "Rào rào" - dòng nước đổ xuống, ngón tay em xiết vào tay tôi, trống trên tường. Dương vật giả cứ liên tục lấn sâu vào khiến tôi không ngừng rên lên những tiếng rên xé toạc bầu không khí im lặng ấy, biến khung gian tôi đang đứng trở nên dâm dục hơn nữa.
- Lưu Yên ơi... tắt...tắt nước đi...tốn thiền nước lắm...
- Chị Như, tiền nước của tôi chứ của chị à mà chị lo.
- Tôi...tôi thấy tốn lắm...a!? Xin em...làm ơn hãy tắt đi.
- Nhưng nếu như tôi làm vậy chị sẽ bị lạnh đấy.
- Không sao mà..a!? Sẽ ổn thôi mà...
- Nốt hiệp này tôi sẽ tắt.
Nói câu đó thôi mà tôi chỉ muốn xuất ra ngay lập tức nhưng những gì chảy xuống chân tôi lại là những thứ nước tiểu vô cùng ghê tởm, em hoàn toàn biết nó là gì. Tôi không thể che dấu em từ những thứ nước tiểu kinh tởm đó thành hương vị ngọt ngào của dịch nhầy trong âm hộ. Nó không khiến em dừng lại, mà cứ tiếp tục tấn công vào tôi, thôi thúc cảm giác sung sướng ấy. Tháng ngày ở nhà của chồng cũ, đi vệ sinh xả nước thôi tôi cũng bị gã chửi bới một cách thậm tệ, vậy mà khi trở thành người vợ của em. Em đã để dòng nước ấm chảy trên cơ thể tôi suốt khoảng thời gian tôi và em quan hệ. Còn tôi chỉ biết cong người ưỡn lên rên như một con đĩ để thỏa mãn em.
- A!? Tôi chịu không nổi nữa.
Khoảnh khắc tôi quỳ gục xuống cùng ánh mắt thẫn thờ đến mệt mỏi của bản thân mình, đồng thời là nước đã ngừng chảy. Em không để cái lạnh kịp xâm nhập vào cơ thể tôi, Lưu Yên quấn chặt khăn ôm lấy con ả đàn bà thảm hại lười biếng như tôi ra khỏi phòng tắm. Tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi có thể tự đi nhưng sức đã tàn, lực đã kiệt tôi chẳng thể nói lên điều gì ngoài gục trên vòng tay săn chắc của em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro