Chap 50
Lúc Kim Mẫn Đình tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau, nàng đã ngủ mê man hơn hai mươi tiếng, thân thể uể oải đã thả lỏng hơn, thế nhưng trái tim nàng vẫn nặng nề như cũ.
Cánh tay nàng theo thói quen sờ sang bên cạnh, bởi vì bình thường nàng đều nằm bên cạnh giường, lúc tỉnh dậy việc đầu tiên là xác định người kia có đang nằm trên giường không. Thế nhưng lúc này, tay của nàng sờ phải một khoảng không, nàng giật mình, cảm giác thật khác biệt so với trong trí nhớ.
Nàng chợt mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, trong phòng tối thui không có lấy một chút ánh sáng, nàng dừng vài giây, mắt mới thích ứng với bóng tối. Cô vẫn đang ở trong phòng bệnh này, nhưng mà lúc này cô không nằm trên giường, Liễu Trí Mẫn đang ngồi trên xe lăn, tựa người vào cửa sổ đưa lưng về phía nàng.
Căn phòng quá tối, tối đến nỗi nàng bị đè nén đến không thể nói thành lời, nàng ngửa đầu, đưa tay sờ trán mình, trên trán bị băng miếng gạc, nàng đã không còn cảm thấy đau nữa.
"Trí Mẫn?" Nàng gọi một tiếng thăm dò, bóng hình của Liễu Trí Mẫn tựa như một pho tượng lạnh lẽo, yên lặng không một tiếng động dựng bên cạnh cửa sổ, giống như một khối băng ẩn chứa một ngọn lửa, ngọn lửa bên trong không biết lúc nào sẽ lan tràn ra bên ngoài.
Liễu Trí Mẫn gạt tay cầm xe lăn xuống, chiếc xe xoay lại, nhưng cô không tiến lại gần bên giường, chỉ ở xa xa lạnh lùng nhìn người trên giường.
Dường như mắt đã thích ứng với bóng tối, Kim Mẫn Đình mới phát hiện trong phòng không hề đen kịt, ánh đèn nê ông ngoài đường xuyên thấu qua cửa sổ ẩn hiện rọi vào trong phòng, Liễu Trí Mẫn cũng không có kéo rèm cửa.
Thế nhưng nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Liễu Trí Mẫn, tay nàng lục lọi công tắc đèn ngủ đầu giường, nàng không biết sự trầm mặc của người kia là có ý nghĩa gì, nàng bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái bóng tối đang đè nặng này.
"Đừng mở đèn." Giọng cô vang lên ngăn cản động tác của Kim Mẫn Đình, cô đưa tay cầm lấy thứ gì đó đặt ở trên cửa sổ, dời qua dời lại mấy cái rồi đặt trở về chỗ cũ, Kim Mẫn Đình cố gắng nhìn rõ, mới phát hiện hình như đó là một cái điện thoại.
Nàng hiển nhiên không biết, lúc nàng hôn mê, Liễu An Sinh có đến đây. Hắn từ khi biết được em gái mình xảy ra tai nạn vẫn luôn muốn đến thăm cô, nhưng đi khắp nơi đều không tìm thấy cô, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lúc gần như muốn đi báo cảnh sát, thì Ninh Nghệ Trác đem nguyên văn lời của đích thân em gái hắn đến, nói hắn đừng đến thăm cô.
Liễu Trí Mẫn hiện tại không có điện thoại, điện thoại của cô vào hôm xảy ra tai nạn đã bị hỏng rồi, cô lấy điện thoại của Kim Mẫn Đình liên lạc với hắn, nói hắn mua một chiếc điện thoại mới đến đây. Liễu An Sinh tất nhiên biết tính cách của cô, kiêu ngạo đến hết thuốc chữa, xảy ra chuyện như thế này dĩ nhiên không muốn để mình nhìn thấy bộ dạng của cô.
Hắn bước vào, nhìn thấy Liễu Trí Mẫn ngồi trên xe lăn, mà người đang nằm trên giường kia cũng chính là người hắn đang cố gắng liên lạc mà không liên lạc được. Hai người này giống như là bốc hơi vào không khí trước giới truyền thông, cho nên toàn bộ hợp đồng quảng cáo và phim ảnh đều bị công ty thay mặt cự tuyệt.
Hắn mới đặt điện thoại xuống thì đã nhận được lệnh đuổi khách của Liễu Trí Mẫn, cho dù hắn có muốn ở bên cô nhiều hơn cũng không được. Thế nhưng hắn cũng biết tâm trạng hiện tại của cô, vì thế dù muốn quan tâm đến thế nào cũng không dám hỏi đến, cô bây giờ tất nhiên không thiếu tiền, việc hắn duy nhất cần làm chính là đừng hỏi cái gì cả, thoả mãn mọi yêu cầu của cô.
Liễu An Sinh trước khi đi khỏi còn có hơi lưỡng lự, ánh mắt hắn liên tục liếc nhìn người nằm trên giường, có lời muốn nói nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra được.
Liễu Trí Mẫn vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của hắn, nhưng cô không nói gì, chỉ duy trì tư thế ngồi trên xe lăn, ngồi cả một ngày.
Những chuyện này tất nhiên Kim Mẫn Đình không biết gì cả, nàng buông cánh tay muốn bật đèn xuống, chỉ cần đó là lời của Liễu Trí Mẫn, bất luận là gì nàng đều sẽ nghe theo.
Ngày trước nàng ở trên mạng đọc được một truyện cười, người A nói, 'A, tại sao mày lại làm vậy?' Người B nói, 'là thằng C kêu tao làm như vậy đó.' Người A tức giận nói, 'vậy thằng C kêu mầy đi ăn cức mầy cũng ăn à!' Người B chỉ biết đơ người ra, không biết nói lại thế nào.
Tình yêu của nàng đối với cô như thế này, nói không chừng một ngày nào đó Liễu Trí Mẫn bảo nàng đi giết người, nàng cũng không nói hai lời xách dao mà đi.
1
Mặc dù là không đúng lúc, Kim Mẫn Đình vẫn không nhịn được cười một cái, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Trí Mẫn, em ngủ lâu như vậy, chị vẫn luôn ngồi ở đó sao, thân thể có khó chịu không?"
Đôi chân nàng dò tìm lép lê ở trên sàn nhà, nàng có hơi vội vàng, thời gian lâu như vậy rồi vẫn chưa lau người, thay ống tiểu cho Liễu Trí Mẫn, không biết cô có khó chịu không. Nàng biết người kia nhất định sẽ không để người khác giúp cô làm những chuyện này, đặc quyền này chỉ có mình nàng có mà thôi.
"Em nên quan tâm bản thân em trước đi." Liễu Trí Mẫn chợt cười một cái, giọng điệu mang theo sự quyến rũ lạ thường: "Đình Đình, qua đây."
Cô giống như một hố sâu trong đêm đen, cho dù tâm trạng thế nào đều bị cô hút sạch không còn một mảnh, chỉ để lại một bề mặt trống rỗng, đáng sợ.
Kim Mẫn Đình sửng người, nàng dừng động tác lại, chậm chạp ngẩng đầu lên, giống như một con rối bị nhấc sợi dây. Lúc này nàng mới nhận thấy thái độ của Liễu Trí Mẫn không bình thường, không phải là lạnh nhạt cũng không phải là chứng cuồng loạn, giống như hai người họ vừa bước vào một thế giới khác, tâm trạng biến đổi đến không cách nào nối liền.
"Trí Mẫn... chị sao thế?" Nàng cho rằng Liễu Trí Mẫn vẫn đang tức giận hoặc là cảm thấy mất mát vì chuyện xảy ra hôm qua, nhưng cô của bây giờ không nhìn thấy một chút tâm trạng nào như thế, ngược lại ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười kỳ dị.
"Không sao, em qua đây." Có người từng nói, phụ nữ nói 'không sao đâu' và 'không sao' rất khác nhau, từ 'không sao' mà người đầu tiên nói là đang nói thật, còn người thứ hai là tâm đã hoá nguội lạnh.
Bước chân của Kim Mẫn Đình có chút cứng nhắc, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Liễu Trí Mẫn, nàng ngồi xổm người xuống, ngước đầu nhìn cô, khoảng cách gần như này mới có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro