Chương 10: Liễu phi
Lâm Duẫn Nhi bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức. Mơ hồ đứng dậy mở cửa ra, đã nhìn thấy một tiểu thái giám đang đứng ở trước cửa, trong tay của hắn cầm theo một chén thức ăn tương tự như cháo.
— Ngươi chính là Tiểu Duẫn Tử?
Tiểu thái giám dùng con mắt cực kỳ hâm mộ cùng với ghen tỵ với đánh giá Lâm Duẫn Nhi từ trên xuống dưới một phen, trong thanh âm vênh váo tự đắc nói không ra lời.
— Ách, đúng vậy.
Vậy là được rồi, đây là cháo ngũ sắc thưởng cho ngươi, cầm lấy đi.
Tiểu thái giám đưa chén cháo cầm trong tay cho Lâm Duẫn Nhi, không đợi nàng hỏi đây là ai thưởng, đã liền xoay người xách mông đi khỏi cửa phòng của Lâm Duẫn Nhi.
Không lẽ là cháo của Hoàng Hậu nương nương thưởng cho mình? Lâm Duẫn Nhi mơ mơ màng màng đặt chén cháo lên trên bàn, vừa định gọi Trịnh Châu Hiền rời giường, lúc này mới phát hiện trên giường không thấy bóng dáng của nàng đâu nữa?
— Đi rồi sao? Đi lúc nào vậy nhỉ?
Lâm Duẫn Nhi chống cằm cố gắng hồi tưởng lại, kết quả nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra. Đại khái là mình ngủ quá sâu a, cho nên mới không có cảm giác nàng rời đi.
Ừm, mùi vị thơm quá. Lâm Duẫn Nhi dụi dụi mắt, bưng chén cháo mà vừa rồi tiểu thái giám mang tới cho nàng lên. Một hai ba bốn năm, Lâm Duẫn Nhi đếm các màu sắc khác nhau trong chén cháo, vài loại trong đó có thứ nàng không biết tên. Có cái ăn đã là không tệ rồi, Lâm Duẫn Nhi tự nhiên sẽ không so đo nhiều như vậy, bưng chén cháo lên, thổi thổi cho nguội rồi ăn từng ngụm lớn. Ăn hết một chén cháo vào bụng, Lâm Duẫn Nhi thỏa mãn ợ một cái, chuẩn bị rửa mặt một chút rồi đi tới Khôn Ninh Cung xem xét tình huống của Hoàng hậu một chút.
— Tiểu Duẫn Tử ra mắt Hoàng Hậu nương nương.
Bên trong Khôn Ninh Cung, Lâm Duẫn Nhi bắt chước những lời nói trong phim, bái Hoàng hậu một cái nhưng từ đầu đến cuối chưa từng quỳ xuống. Buồn cười, ta lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng quỳ gối trước người nào a, người người đều là là bình đẳng, tại sao ngươi là Hoàng hậu thì ta phải cúi lạy ngươi.
— Tiểu Duẫn Tử, không phải là ngươi vừa trải qua yêm lễ (bị thiến) sao? Sao lại khỏe nhanh như vậy?
Ngày hôm qua bởi vì chuyện tình thích khách cho nên Hoàng hậu cũng không để ý, hôm nay nhìn bộ dạng không khác gì so với người bình thường của Lâm Duẫn Nhi, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
— Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, đêm qua Tiểu Duẫn Tử đã dùng một loại thuốc tự tay bào chế, thuốc này có tác dụng ngừng đau hơn nữa có thể nhanh chóng điều chỉnh tình trạng của thân thể. Hơn nữa Tiểu Duẫn Tử đã đáp ứng điều trị thân thể cho Hoàng Hậu nương nương, giúp ngài nhanh chóng mang thai a, tự nhiên là không dám chậm trễ.
Lâm Duẫn Nhi mặt không đỏ tim không nhảy biên soạn lời nói dối, lòng bàn tay rỉ ra một chút mồ hôi lạnh.
— Tiểu Duẫn Tử ngươi thật sự biết cách nói chuyện nga.
Nghe xong lời nói của Lâm Duẫn Nhi, Hoàng hậu bán tín bán nghi nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng. Bởi vì Lâm Duẫn Nhi đã từng chữa khỏi rất nhiều các chứng bệnh nan y, muốn bào chế ra loại thuốc làm cho thân thể của mình nhanh chóng khôi phục lại bình thường cũng không phải là việc khó. Nghĩ tới đây, đầy cõi lòng Hoàng hậu không khỏi càng thêm tràn đầy hy vọng về việc mình có thể mang thai long tử.
— Đây cũng không phải là biết nói chuyện, ai bảo Hoàng Hậu nương nương tốt với Tiểu Duẫn Tử như vậy. Hơn nữa, còn phải đa tạ nương nương sáng nay đã ban thưởng cháo ngũ sắc.
Lâm Duẫn Nhi thấy nguy cơ được giải trừ, vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ lo Hoàng hậu sẽ hoài nghi cái gì đó.
— Ban thưởng cháo? Cháo ngũ sắc?
Hoàng hậu sửng sốt một chút, cháo ngũ sắc này là cháo bổ thượng đẳng do đám công chúa bọn họ đặc biệt chuẩn bị cho phi tần ở hậu cung, Bổn cung sao có thể tùy tiện ban thưởng cho một tên nô tài?
— Ách . . . Để ta bắt mạch cho ngài a?
Nhìn bộ dạng của Hoàng hậu, cháo này khẳng định không phải là do nàng ban thưởng. Nhưng không phải nàng thì là ai? Những người mà ta quen biết trong hoàng cung chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay a.
— Tiểu Duẫn Tử, sau này ở trước mặt chủ tử phải xưng bản thân là nô tài. Thấy các chủ tử thì phải quỳ xuống, rồi nói chủ tử cát tường, đừng nói Bổn cung không nhắc nhở ngươi. Đối với Bổn cung thì như vậy cũng không sao, vì dù sao cũng là do sơ sót của Bổn cung nên ngươi mới trở thành như bây giờ, nếu là ở trước mặt các phi tử khác mà vẫn như vậy, coi chừng bị phạt ăn đòn a.
Khuôn mặt của Hoàng hậu nhăn lại, nô tài không hiểu chuyện như vậy chỉ mong đừng chọc phải chuyện gì mới tốt.
— Nô tài . . . sẽ ghi nhớ.
Vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi trở nên buồn rười rượi, ở cổ đại này thật sự là không có nhân quyền hay sao? Hiếm thấy một thanh niên ở thế kỷ mới như nàng lại luân lạc tới mức phải trở thành nô tài cho người ta a.
— Ân, vậy ngươi . . .
Hoàng hậu còn chưa nói hết câu thì có một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, quỳ trên mặt đất nói với Hoàng hậu:
— Hoàng Hậu nương nương cát tường.
— Đứng lên đi, có chuyện gì?
Hoàng hậu nhẹ nhàng giơ tay lên, hỏi.
— Hồi bẩm nương nương, hôm nay Liễu Phi nương nương muốn ngắm hoa trong đình hoa ở Ngự Hoa Viên. Đặc biệt sai nô tài tới đây mời Hoàng Hậu nương nương ngài cùng tới đình hoa để tâm sự việc nhà.
— Nga? Tâm sự việc nhà? Cũng tốt, Bổn cung cũng đã lâu không gặp Liễu Phi. Ngươi đi nói cho Liễu Phi, Bổn cung sẽ tới sau.
Trong ánh mắt của Hoàng hậu hiện lên một tia phức tạp.
— Vâng, nô tài xin cáo lui.
— Tiểu Duẫn Tử, ngày hôm nay không cần xem mạch, đi theo Bổn cung tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi.
— Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nhìn Hoàng hậu, ngay sau đó đi song song với Uyển Dung, cùng theo phía sau Hoàng hậu đi tới Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên của Trịnh Triều cũng không phải là địa phương chỉ dùng để ngắm hoa ngắm cảnh đơn thuần, trong đó còn có mấy vườn rau cùng vườn trái cây xây ở hai bên vườn hoa. Đình hoa nằm ở trung tâm của vườn hoa, được các loại kỳ hoa tươi đẹp bao quanh. Các phi tần muốn ngắm hoa không cần đi dạo xung quanh vườn hoa, chỉ cần ngồi ở bên trong đình hoa là có thể thu hết cảnh đẹp bên trong vào mắt. Trước khi Lâm Duẫn Nhi các nàng tới đình hoa, bên trong đình đã có hai phi tử ngồi tán gẫu ở đó. Thấy hoàng hậu tới, hai phi tử cùng cung nữ thái giám bên cạnh rối rít quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.
Lâm Duẫn Nhi đứng ở bên cạnh Uyển Dung nhìn hai phi tử bên trong đình. Một người trong đó mặc quần dài màu trắng, mái tóc buông dài ở phía sau, trên mặt không hề có chút phấn son nào, đôi mi thanh tú, lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ từ bên trong. Mà người còn lại thì mặc quần dài màu hồng, trên mặt thoa một tầng phấn thật dầy, nhưng vẫn không thể che dấu được vết tích của thời gian, không thể phủ nhận chính là vẻ ung dung hoa quý trên người nàng cũng là thứ mà phi tử mặc quần dài màu trắng không thể so kịp.
— Liễu Phi đâu?
Hoàng hậu cau mày đi vào đình hoa.
Nguyên lai, hai người này ai cũng không phải là Liễu Phi a. Lâm Duẫn Nhi đi theo Hoàng hậu vào bên trong đình, lại nhìn thấy Tiểu Đồng Tử đang cung kính đứng ở bên cạnh phi tử mặc quần dài màu trắng, trong lòng lập tức hiểu được nàng ta chính là An Phi trong miệng Tiểu Đồng Tử. Còn người còn lại là ai a? Lâm Duẫn Nhi bước từng bước nhỏ di chuyển tới vị trí bên cạnh Tiểu Đồng Tử, dùng cùi chỏ đụng vào người Tiểu Đồng Tử, hạ thấp giọng hỏi:
— Tiểu Đồng Tử, người ở phía đối diện ngươi là phi tử nào vậy?
— Xuỵt . . .
Tiểu Đồng Tử cẩn thận nhìn thoáng qua chủ tử ở bên cạnh, không nói thêm gì nữa.
— Hồi bẩm nương nương, Liễu Phi chưa tới đây.
Phi tử mặc quần dài màu hồng nói.
— Nga? Mấy vị muội muội cũng là được Liễu Phi mời tới đây sao?
Liễu Phi người này ỷ vào việc bản thân đang mang bầu để trêu đùa Bổn cung như vậy, một phi tử lại muốn để cho Bổn cung đợi như vậy.
— Đúng vậy a, chúng ta vừa . . .
Phi tử mặc quần dài màu hồng còn chưa nói hết câu, đã bị một thanh âm chói tai cắt đứt:
— Ai nha, muội muội đến chậm, để cho các vị tỷ tỷ phải đợi lâu rồi.
Phía ngoài đình, một nữ nhân mang thai, mặc chiếc quần dài màu xanh biếc đang được các cung nữ nâng đỡ cẩn thận đi tới đình hoa. Nữ nhân này lớn lên vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhưng mà trong mắt Lâm Duẫn Nhi chính là một bộ dáng vô cùng xảo quyệt. Người phụ nữ mang thai này hẳn là Liễu Phi đi, Lăng Giản dựa dựa vào bên cạnh Tiểu Đồng Tử, khiến cho Tiểu Đồng Tử mất tự nhiên đi vòng qua An Phi bên kia.
— Muội muội đang có mang, tự nhiên phải đi lại chậm một chút a.
Trên mặt Hoàng hậu nở nụ cười nhưng trong lòng chán ghét nàng ta tới cực điểm. Ỷ vào việc ngươi đang có mang nên có thể bỏ qua lễ nghi sao? Liễu Phi a Liễu Phi, ngươi làm như vậy là muốn tranh chấp với Bổn cung sao.
— Đúng vậy đúng vậy a, tỷ tỷ cũng biết đó. Kể từ khi mang thai long chủng, mỗi ngày sau khi hạ triều hoàng thượng đều tới hỏi thăm muội muội một chút. Khiến cho muội muội ta ngay cả thời gian tán gẫu việc nhà cùng mấy vị tỷ tỷ cũng không có.
Trên mặt Liễu Phi tràn đầy vẻ đắc ý, dùng khăn lụa lau lau cái trán một chút rồi nói tiếp:
— Các tỷ tỷ chưa từng có long chủng, cho nên cũng không biết chuyện này cực khổ tới mức nào đâu. Khanh khách . . .
— Mang thai vì người mình thích là hạnh phúc, mang thai vì người mình không thích đó mới gọi là cực khổ . . .
Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng lầm bầm, thanh âm tuy nhỏ nhưng vẫn bị An Phi ngồi cạnh nàng nghe rõ ràng rành mạch. An Phi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, dung nhan hoàn mỹ của Lâm Duẫn Nhi khiến cho tâm thần An Phi không khỏi rung động, phát giác thấy mình thất thố, An Phi vội vàng ho hai tiếng.
— Muội muội bị sao vậy? Hình như là bị nhiễm thương hàn a?
Liễu Phi vẻ mặt quan tâm hỏi.
— Chẳng qua là cổ họng hơi ngứa một chút, cũng không có gì đáng lo, đa tạ tỷ tỷ quan tâm.
An Phi cười nói.
— Các ngươi nhìn xem, hoa trong vườn nở thật đẹp.
Liễu Phi cầm chiếc khăn lụa chỉ vào một khóm hoa đã nở rộ ở cách đó không xa, nói với An Phi:
— Nghe nói trước khi muội muội tiến cung được người ta xưng là tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không thông thạo. Không biết hôm nay tỷ tỷ ta có may mắn nghe được muội muội ngâm thơ hay không?
Ngâm thơ? Ngâm Đắc Nhất Thủ Hảo Thi a!!! Lâm Duẫn Nhi đột nhiên nhớ tới đêm ở trong quán rượu nói chuyện về Tiểu Hoàng cùng các bằng hữu, không khỏi khì khì cười ra tiếng.
— Nô tài lớn mật, tại sao lại không biết quy củ như thế.
Đôi mắt đẹp của Liễu Phi trừng lớn, có chút tức giận chỉ vào Lâm Duẫn Nhi.
— Hồi bẩm Liễu Phi nương nương, vừa rồi nô tài đột nhiên nghĩ đến một bài thơ cho nên mới không nén nổi cười thành tiếng, xin Liễu Phi nương nương tha thứ.
Ta chính là nói lời thật lòng a, vừa rồi quả thật nghĩ tới một bài thơ, Ngâm Đắc Nhất Thủ Hảo Thi không phải là bài thơ trong truyền thuyết sao?
— Nga? Ngươi thử nói xem ngươi đã nghĩ tới bài thơ gì? Nếu không nói được, Bổn cung nhất định phải trị tội tên nô tài không hiểu quy củ như ngươi.
Đối với Liễu Phi mà nói, hạ nhân trong cung đều là một đám người một chữ bẻ đôi cũng không biết, cho nên tên nô tài này nhất định sẽ bị nang trừng trị rồi.
Tội không hiểu quy củ? Quan lớn một cấp đè chết người, ta đã từng gặp qua người có trí tưởng tượng phong phú, có sở thích không có việc gì liền tìm người gây chuyện chơi; còn chưa từng thấy người không có việc gì lại muốn kiếm chuyện như ngươi, cao nhân, cao nhân a. Trong lòng Lâm Duẫn Nhi âm thầm bội phục, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
— Thắng nhật tầm phương tứ thủy tân, vô biên quang cảnh nhất thì tân.
Đẳng nhàn thức đắc xuân phong diện, vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.
Ai, hoàn hảo ta đây có trữ hàng trong óc, bằng không thật sự là đi đời nhà ma.
— Thơ tốt.
Không đợi Liễu Phi mở miệng, An Phi ở bên cạnh liền nhẹ nhàng lên tiếng khen ngợi.
— Hừ, miễn cưỡng cũng coi là được mà thôi.
Liễu Phi hừ nói.
— Muội muội, nô tài của ta không hiểu quy củ, muội muội không nên làm khó hắn.
Sau một lúc lâu, Hoàng hậu mới chậm rãi mở miệng. Lâm Duẫn Nhi dù sao cũng là nô tài trong cung của nàng, nếu thật sự phạt, thì thể diện của Hoàng hậu vứt đi đâu a.
— Nguyên lai cẩu nô tài kia là người của tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đã nói thay hắn, vậy muội muội đương nhiên cũng sẽ không nói gì nữa.
Liễu Phi liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi, nói với nàng:
— Cẩu nô tài, lần này Bổn cung tạm tha cho ngươi. Nếu như ngươi còn không hiểu quy củ nữa, Bổn cung thế nào cũng phải thưởng cho ngươi vài hèo.
Cẩu nô tài? Nô tài là nô tài, còn mắng ta là cẩu nô tài! Lâm Duẫn Nhi phát hỏa, ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại tới trêu chọc ta trước a.
— Liễu Phi nương nương, lời này của ngươi nói không chính xác rồi? Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cho dù ta là cẩu nô tài, thì cũng là cẩu nô tài của Khôn Ninh Cung, muốn đánh muốn phạt còn chưa tới lượt ngươi bận tâm, Hoàng Hậu nương nương mới là người quản a.
— Tên nô tài to gan. Dám nói ra lời chống đối Bổn cung. Tỷ tỷ, đây chính là người của Khôn Ninh Cung hay sao?
Liễu Phi chưa từng bị một nô tài chống đối, trên mặt tức giận tới mức lúc xanh lúc trắng.
— Người của Khôn Ninh Cung thì sao? So với Liễu Phi nương nương ngài còn hiểu quy củ hơn a. Thế nào? Ỷ vào chính mình mang thai thì có thể để cho Hoàng Hậu nương nương cùng mấy vị quý phi chờ chực ở đình hoa sao? Ai gặp Hoàng Hậu nương nương đều phải hành lễ, ngươi vừa tới liền cố tình đặt mông ngồi lên ghế, ngươi coi Hoàng Hậu nương nương là gì a? Nhuyễn chân tôm (sợ vãi hà~~) a?
Bộ dạng Lâm Duẫn Nhi oai phong lẫm liệt, không phải chỉ là một phụ nữ có thai sao? Ta sợ ngươi chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro