Chương 100: Xuất giá

Chương 100: Xuất giá

Mấy ngày sau, thái giám, cung nữ trong cung bắt đầu bận rộn không ngừng. Đèn lồng ở ngự hoa viên lại bị đổi lần nữa, treo lên lồng đèn đại hồng hỉ mới tinh, những vật trang trí trong Thượng Hoa cung đều được các nô tài đổi mới toàn bộ, màn che cũng đã thay thành gấm đỏ rực rỡ, khiến người nhìn thấy liền ấm áp trong lòng. Lạnh lùng nguyên bản từ lâu đã không còn tồn tại nữa, các phi tần không thường đi đại cũng lần lượt đi vào Thượng Hoa cung, thỉnh thoảng mang đến mấy món gọi làtrân bảo. Mà Trịnh Tú Nghiên cùng với thường ngày, thủy chung đều mang khuôn mặt từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm, chỉ đến khi Lâm Duẫn Nhi trở lại mới trở nên ôn nhu như nước。

Sáng sớm đều khiến người đặc biệt thanh tỉnh, Trịnh Tú Nghiên đã mấy ngày không cùng Lâm Duẫn Nhi  thân mật, không phải nàng không muốn, mà là những việc vặt gần đây làm cho nàng thực sự mệt mỏi. Lâm Duẫn Nhi trước sau đều bồi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sẽ hôn lên môi nàng, ôm nàng ngủ, ở bên tai nàng nói khẽ gì đó, cho dù trong lòng rất muốn, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn khắc chế chính mình.

'Lâm Duẫn Nhi, hôm nay đặc sứ đến rồi.' Trịnh Tú Nghiên ngồi trước bàn trang điểm, Nguyệt Như đang giúp nàng chải tóc, hôm nay Trịnh Tú Nghiên cũng không mặc y phục thuần trắng ngày thường nàng yêu thích, mà là mặc một thân đại hồng hỉ phục, màu son đỏ tươi càng làm cho nàng lộ ra vẻ quyến rũ, xinh đẹp.

'Ân, buổi trưa liền đến.' Lâm Duẫn Nhi theo bản năng nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn Trịnh Tú Nghiên đại hồng hỉ phục, nói: 'Tại sao không cho ta cùng ngươi đi đến Đại Cánh?'

'Không phải ta chỉ đi mấy tháng là về sau, chỉ là hình thức mà thôi. Huống hồ, Ngưng Trần và An phi không phải vẫn còn ở đây sao?' Trịnh Tú Nghiên hé miệng nở nụ cười, nhìn mình trong gương, nói: 'Lâm Duẫn Nhi, không nghĩ tới bái đường với ta lại là Thái Nghiên muội muội. Nếu có ngày có thể cùng ngươi mặc đại hồng hỉ phục, ngươi nói xem, hẳn là thật tốt đúng không?'

'Tú Nghiên. . . .' Lâm Duẫn Nhi nhìn bóng lưng Trịnh Tú Nghiên xuất thần, trong đầu linh quang chợt lóe, nàng lúc này vỗ tay một cái, nói: 'Yên tâm đi, không lâu sau ta sẽ trả lại ngươi, trả lại ngươi một hôn lễ chân chính của chúng ta.'

'Ngốc tử. . . .' Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi xuất hiện ở một góc trong tấm gương mà ngọt ngào cười, tiếp tục tùy ý Nguyệt Như chải tóc.

Đặc sứ Đại Cánh đến đón dâu sớm hơn một chút so với suy nghĩ của hoàng cung, nàng đem đại đội nhân mã để ngoài Hoàng Thành, chính mình thì lại cùng vài thân tín không để ý nghi lễ xông vào Thượng Hoa cung. Người lén xông vào Thượng Hoa cung từ trước đến giờ đều không có kết cục tốt, giữa lúc Nguyệt Như đang muốn gọi người đến, lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc

'Sư. . . . Tỷ tỷ ngươi. . . Ngươi sao lại ở cùng các nàng?!' Trịnh Tú Nghiên khó xử gọi Quyền Du Lợi, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, không nghĩ tới nàng sẽ cùng đặc sức đón dâu của Đại Cánh xuất hiện ở đây.

'Oa, họ Kim có phúc lớn quá! Tìm được một tân nương tử xinh đẹp như vậy. . . . Uy, ngươi cùng với nàng thật là đáng tiếc, hay là theo ta đi!' Không chờ Quyền Du Lợi mở miệng, Kim Mẫn Nhi liền lẫm lẫm liệt liệt tiến đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên, chớp chớp cặp mắt to mà có thần kia của nàng. Nhìn khuôn mặt giống với Kim Thái Nghiên kia, Trịnh Tú Nghiên đang muốn mở miệng, đã bị Lâm Duẫn Nhi nằm trong tẩm cung đánh gãy nàng và Kim Mẫn Nhi, chỉ vào mũi Kim Mẫn Nhi mắng: 'Ngươi có phải là trong lòng trống vắng, trong lòng cô quạnh, trong lòng tiều tụy, trong lòng táo bón, trong lòng tẻ nhạt, trong lòng khát khao hay không!!! Ta cảnh cáo ngươi! Nàng là người của ta! Ngươi đừng mong đụng đến nàng! Có ý đồ gì thì tìm Nguyệt Như! Còn dám nói ra những lời này, cẩn thận ta cho ngươi một trăm mấy chục viên thuốc xổ. . . . Ta nói rồi. . .

'Chủ nhân!!!' Đang lúc Lâm Duẫn Nhi chửi mắng thoải mái, đã bị hai vật thể đỉnh đầu vàng rực chen ngang. Đặc Nhĩ cùng Bruce kích động ôm Lâm Duẫn Nhi lên xoay vòng vòng, dùng Anh ngữ những người khác nghe không hiểu nói:

'Chủ nhân. . . . Có thể gặp lại ngươi bọn ta thật sự rất vui mừng! Chúng ta rất nhớ ngươi a!!!' 'Cút đi, cút đi!!!' Lâm Duẫn Nhi ghét bỏ đẩy bọn hắn ra, ánh mắt dừng lại trên người Quyền Du Lợi, sau đó hướng về phía nàng gật đầu, ôn nhu cười. Cái cười này bao hàm nhiều lắm, có quan tâm, có thăm hỏi, có thâm tình, còn có nhớ nhung.

'Chà chà, thật là một cây cải củ bại hoại. Ta xem ra ngươi phải cảm tạ ta đã mang thân mật của ngươi đến đây, nếu không có ta, hai ngươi còn không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt đây! Còn mắng ta?! Hừ, có điều ngươi nói cũng đúng, Nguyệt Như là ai đây? Để ta xem nàng có đẹp không? Nếu như đẹp thì thuận tiện mang về phủ.'

'Ngươi! Ngươi nói nhăng cuội gì đó! Ta không có loại yêu thích kia!!!' Nguyệt Như đỏ mặt trừng mắt Kim Mẫn Nhi nói, kỳ thực là thẹn thùng mà thấp giọng. Nguyệt Như tướng mạo kỳ thực cũng không kém, chỉ là ở đây so với dàn mỹ nhân thì liền không nổi bật mà thôi. Liền, Kim Mẫn Nhi vốn là lẫm lẫm liệt liệt cẩn thận xem xét Nguyệt Như sau đó thoả mãn gật gù, nói: 'Nguyên lai ngươi chính là Nguyệt Như a, rất xinh đẹp. . . . Theo ta hồi phủ đi. Họ Kim cũng đã đón dâu rồi, ta còn không có người nào đây!'

'Mê gái!' Lâm Duẫn Nhi liếc nàng một cái, luôn cảm thấy tình hình bây giờ rất hỗn loạn, người nên nói thì không nói, kẻ không nên thì nói liên tục không ngừng.

'Ngươi mới mê gái! Cả nhà ngươi đều mê gái!' Kim Mẫn Nhi tức giận nói, sau đó ho khan vài tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Đại công chúa, cùng chúng ta lên đường thôi.'

'Sớm như vậy? sao!' Mấy người dị khẩu đồng thanh, hiệu suất của Kim Mẫn Nhi này cũng là quá nhanh đi, vừa vào cung đã mang người đón đi. Cũng chưa vấn an hoàng thượng đi.

'Không còn sớm nữa, nên chào hỏi cũng đều chào hỏi rồi. Huống chi Lâm Duẫn Nhi cũng nói chỉ là hình thức mà thôi, làm cho nàng ở Đại Cánh ngốc một khoảng thời gian rồi sẽ trả lại. Bây giờ Việt Lỗ đã quy thuận Đại Cánh, họ Kim muốn mang thủ đô dời đến biên cảnh Trịnh Hướng, lại sợ các đại thần không đồng ý, cho nên nàng định đem cung điện dời đến Tấn An thành, sau này thượng triều ngay ở Tấn An thành.'

'Nàng không bệnh chứ? Cung điện lớn như vậy làm sao mà dời được?! Huống hồ những đại thần kia muốn thượng triều thì phải bôn ba lâu như vậy, không mệt chết mới là lạ!' Lâm Duẫn Nhi tức giận nói。

'Ngươi ngốc a! Ai nói dời cả cung điện, Đại Cánh bên kia có ta chủ sự đây! Nàng bất quá là muốn cùng hoàng đế Trịnh Hướng dùng Kim Loan điện thôi, cung không có gì. Được rồi, không muốn phí lời, mau mau khởi hành, phải gấp rút lên đường đây!!! Thân mật của ngươi cùng hai tên lông vàng kia liền ở lại chỗ này, Đại công chúa cùng Nguyệt Như, liền xin đi theo chúng ta.'

'Lâm Duẫn Nhi, ta phải đi rồi.' Trịnh Tú Nghiên nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi, ở bên cạnh nàng khẽ nói: 'Ta sẽ nhớ ngươi, ta yêu ngươi.'

'Nhớ về sớm một chút.' Lâm Duẫn Nhi nói.

'Ân.' Trịnh Tú Nghiên gật đầu, bị Kim Mẫn Nhi không ngừng hối thúc mà đi ra cửa, đi chưa được mấy bước lại chạy trở lại, hôn một cái trên môi Lâm Duẫn Nhi, sau đó nói: 'Ta yêu ngươi.'

'Ta cung yêu ngươi.' Lâm Duẫn Nhi đứng tại đó đưa mắt nhìn nàng rời đi, mãi đến khi mạt diễm hồng kia biến mất khỏi tầm mắt. Lâm Duẫn Nhi lúc này hồi thần đã thất lạc, hướng về phía Quyền Du Lợi mỉm cười, nói: 'Du Lợi. . . .' Lời vừa thốt lên, Lâm Duẫn Nhi liền cảm thấy hai tên lông vàng bên cạnh mình có chút vướng bận, liền cau mày nói với bọn hắn: 'Hai người các ngươi mau mau về phòng cũ của ta mà ở đi!!!'

'Ô ô ô. . . Chủ nhân, bọn ta không muốn đâu! Bọn ta rất nhớ ngươi a!!!' hai người méo xệch, nói.

'Ta có việc muốn các ngươi phải làm. . . . Các ngươi như vậy. . . .' Lâm Duẫn Nhi đưa tay khoát lên vai hai người họ, nói Anh ngữ Quyền Du Lợi không biết, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Quyền Du Lợi, sau đó ba người cùng lộ nụ cười của kẻ gian, Đặc Nhĩ cùng với Bruce chỉ vào Lâm Duẫn Nhi, nói: 'Ách a. . . . Không thành vấn đề!! Gói đồ ở trên người chúng ta!!!' nói xong, hai người song song đi ra khỏi Thượng Hoa cung.

Nhìn nhau không nói, Đặc Nhĩ và Bruce rời đi tựa hồ cũng đem theo bầu không khí náo nhiệt. Quyền Du Lợi như vậy an tĩnh nhìn Lâm Duẫn Nhi, phức tạp trong lòng không nói ra được. Không phải là nàng cũng hy vọng Lâm Duẫn Nhi đối với nàng cũng giống như đối với Trịnh Tú Nghiên các nàng sao? Chỉ là rụt rè trong xương cốt làm cho nàng do dự mà quyết định, cuối cùng cũng chỉ có thể thấy các nàng thân mật mà trong lòng khó chịu, ghen tỵ.

'Đang suy nghĩ gì đấy?' Lâm Duẫn Nhi đi tới trước mặt Quyền Du Lợi, hỏi。

'Nhớ ngươi.' Tựa hồ không có suy nghĩ gì, Quyền Du Lợi đối với lời bật thốt ra này ngượng ngùng, nàng đột nhiên bịt lấy miệng mình, không biết nên đối diện với cặp mắt thâm tình kia của Lâm Duẫn Nhi như thế nào.

'Ai, ngươi luôn như vậy.' Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Quyền Du Lợi, để cằm lên vai nàng, ôn nhu nói: 'Trong tình yêu, có thể nói không nên xấu hổ, đối với ta mà nói, các ngươi là người ta yêu nhất, ta có thể ở trước mặt các ngươi mà làm mọi chuyện, có thể biểu lộ hết mọi tính xấu. Bởi vì ta biết các ngươi sẽ không ghét bỏ, tương tự, ta cũng sẽ không ghét bỏ thói xấu của các ngươi. Yêu là bao dung, yêu là tất cả, cùng người mình yêu làm chuyện mình thích mới là hạnh phúc, cùng người yêu sống chung một chỗ, cho dù không nói lời nào cũng là hạnh phúc. Phạm trù cẩn trọng không thuộc về ái tình, trong tình yêu, liền tự tôn cũng có thể vứt bỏ, chỉ còn khoan dung, chỉ còn tin tưởng. Du Lợi, buông lỏng trái tim của mình ra có được không? Không cần phải khắc chế tình cảm của mình, như vậy, ngươi sẽ rất mệt mỏi.'

'Lâm Duẫn Nhi. . . . Hôm nay Tú Nghiên thực sự rất đẹp. . . . Còn có đại hồng hỉ hục kia. . . .' Quyền Du Lợi nói.

'Không phải ngươi cũng hy vọng sẽ được mặc nó sao?' Lâm Duẫn Nhi vuốt ve tóc nàng, nói: 'Tin tưởng ta, ngày này sẽ không còn xa. Ta sẽ cho các ngươi một hôn lễ hạnh phúc.'

Ầm ầm ầm.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc ở bên ngoại vang vọng trong toàn bộ hoàng cung, Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Quyền Du Lợi nhìn ra ngoài cửa, mưa lớn đổ ào ào như trút nước, những thái giám, cung nữ bên ngoài dùng tay che đầu không có phương hướng chạy đi. Tâm tình Lâm Duẫn Nhi vì mưa to bất ngờ mà lên xuống bất định, nàng ôm chặt lấy Quyền Du Lợi, nói: 'Không biết cơn mưa này khi nào sẽ hết, Tú Nghiên các nàng, nên tìm chỗ tránh mưa đi.'

'Yên tâm đi, các nàng sẽ thuận lợi đến được Đại Cánh.'

'Du Lợi, vẫn chưa hỏi đến trước đây ở hoàng cung, Tú Nghiên cho ngươi ở nơi nào. Ách. . . . Nếu không có nơi ở, thì... cùng ta... ở trong tẩm cung đi.' Lâm Duẫn Nhi có chút do dự nói.

'Ta ngụ ở lãnh cung.'

'Cái gì? ! Ách. . . . Nhưng mà, nhưng mà lãnh cung. . . . ĩ Anh ở nơi đó. . . .'

'Không sao, ta biết nàng, với lại lãnh cung không có người quấy rầy, ta cung rất thích.'

'Ách. . . Các ngươi thật sự đủ quái!' Lâm Duẫn Nhi ngoác miệng, có chút ai oán nhìn Quyền Du Lợi, sau đó khi trong mắt Quyền Du Lợi mơ màng liền mạnh mẽ hôn xuống. Hừ hừ, không muốn ở Thượng Hoa cung với ta, vậy thì ở dưới thân của ta liền có thể đi.

8380]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: