Chương 6: Hậu cung

‘Đây là hậu cung.’

Một thanh âm già nua, hơi ẻo lả truyền vào trong tai Lâm Duẫn Nhi, khiến cho nàng đang trong trạng thái thất thần bị dọa hết hồn. Cửa bị đẩy ra, người mà ngày hôm qua  bắt Lâm Duẫn Nhi đi chính là lão giả mà hoàng hậu gọi là Đổng Phú Hải lại một lần nữa hiện ra trước mặt Lâm Duẫn Nhi, chẳng qua là lần này một thân hắn mặc áo mãng bào màu đỏ (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc), trên đầu đội một cái mũ nối liền với tóc đuôi sam. Khuôn mặt không chút thay đổi, hắn đem y phục trong tay mình ném cho Lâm Duẫn Nhi, khom lưng đi tới bên bàn rót cho mình một chén trà.

‘Thay đồ đi.’ Đổng Phú Hải uống một ngụm trà rồi nói với Lâm Duẫn Nhi.

‘Cái này?’ Lâm Duẫn Nhi mở rộng trường bào màu lam trơn nhẵn và mềm mại ra, cùng với nó là chiếc mũ nối liền với bím tóc đuôi sam. Này. . . . Đây không phải là. . . Lâm Duẫn Nhi nhìn y phục trong tay lại trở nên ngây ngốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? !

‘Tạp gia bảo ngươi thay bộ đồ đó!’ Đổng Phú Hải liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, trong khẩu khí đều là chỉ thị mãnh liệt.

‘Vậy, vậy ngài đi ra ngoài trước được không? Như vậy thật bất lịch sự a, ta thay quần áo mà ngài ở bên cạnh nhìn, nào có chuyện như vậy a!’ Trước tiên, bất kể hiện tại có chuyện gì, lão đầu nhi này lợi hại như vậy, không nghe lời không được a.

‘Tạp gia kêu ngươi ở trước mặt ta thay đồ sao? Phía sau tấm bình phong có một chỗ đứng lớn đó.’ Đổng Phú Hải một hơi uống cạn cốc trà, chỉ chỉ vào bình phong ở góc phòng.

“Đã hiểu a.” Chỉ cần không bại lộ thân phận của mình là tốt. Lâm Duẫn Nhi hướng về phía Đổng Phú Hải cười hắc hắc, ôm chặt y phục chạy ra phía sau tấm bình phong, dùng tốc độ nhanh nhất đổi lại trang phục thái giám. Nàng không muốn bởi vì động tác chậm khiến cho Đổng Phú Hải chờ lâu, vạn nhất hắn xông tới thì làm thế nào! ! !

‘Lão nhân gia, ta đã đổi y phục rồi.’ Lâm Duẫn Nhi sửa sang lại y phục thái giám mặc trên người mình, hoàn hảo nàng trước khi tới đây luôn luôn có mang buộc ngực, nếu không cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra nàng là nữ tử.

‘Ngươi tên là gì?’ Đổng Phú Hải hài lòng nhìn thoáng qua y phục trên người Lâm Duẫn Nhi.

‘Ta tên là Lâm Duẫn Nhi.’

‘Sau này ngươi hãy theo Tạp Gia, không được xưng là Lâm Duẫn Nhi nữa, sau này các chủ tử hỏi thì ngươi nói ngươi là Tiểu Duẫn Tử.’ Đổng Phú Hải nhìn mái tóc màu nâu của Lâm Duẫn Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu đi tới bên cạnh nàng, thành thạo sửa sang lại đầu tóc cho nàng, khom người đi về phía cửa đồng thời hướng về phía Lâm Duẫn Nhi hô một câu đi theo Tạp Gia.

Nghe xong lời nói của Đổng Phú Hải, Lâm Duẫn Nhi lập tức thành thực đi theo phía sau lão. Đây không phải là chuyện có nguyện ý hay không mà vấn đề là không thể không tuân theo. Vì cái gì a? Chỉ bằng việc ngày hôm qua lão hai ba đòn đã có thể đánh cho Lâm Duẫn Nhi phải kêu gào thảm thiết cũng đủ rồi.

Một đường không nói chuyện. Lâm Duẫn Nhi nhìn bốn phía chung quanh, thỉnh thoảng nhìn thấy một hai nữ tử trên người mặc trang phục của cung nữ, các nàng hướng về phía Lâm Duẫn Nhi xấu hổ cười một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Nơi này thật là lớn a! Lâm Duẫn Nhi nhìn hành lang cùng những con đường nhỏ phức tạp bốn phía, mấy hòn giả sơn được xây ở trên bãi cỏ phía trước cách đó không xa, khắp nơi đều tràn ngập các loại hoa tươi với đủ màu sắc, Lâm Duẫn Nhi đem tầm mắt nhìn ra xa hơn, một vài bát giác đình mơ hồ xuất hiện tại phụ cận của hòn giả sơn, chung quanh chim chóc hót líu lo, Lâm Duẫn Nhi hít lấy hít để hương thơm trong không khí, không nhịn được hỏi: ‘Đây là địa phương nào a?’

‘Nơi này là ngự hoa viên.’ Đổng Phú Hải ở phía trước đáp lại, chưa từng dừng bước.

‘Ngự hoa viên? Ngài dẫn ta tới ngự hoa viên làm gì a? Là muốn ngắm hoa sao?’ Lâm Duẫn Nhi bởi vì vừa tỉnh ngủ nên não bộ vẫn đang ngây ngốc, đột nhiên nhớ tới Đổng Phú Hải hình như là người bên cạnh hoàng hậu, như vậy nói cách khác, là hoàng hậu lệnh cho lão bắt mình tới đây. Không thể chỉ là mang nàng tới đây ngắm hoa hoa, sau đó chọn một nơi tốt để mình ở lại chữa bệnh cho nàng chứ?

‘Ngắm hoa? Ngươi cũng là thật hào hứng a, Tạp Gia đang dẫn ngươi tới phòng tịnh thân để tịnh thân.’ Đổng Phú Hải dừng bước lại bề ngoài nở nụ cười nhưng trong lòng không hề có ý cười đánh giá Lâm Duẫn Nhi. Người này chính là tiên nhân trong miệng Hoàng hậu nương nương sao? Rõ ràng chính là một tên đần độn ngu ngốc mà.

‘Tịnh thân! ! !’ Lâm Duẫn Nhi lập tức bị hai chữ này làm cho thanh tỉnh, nàng là nữ tử a! ! ! Căn bản không cần tịnh thân! ! ! Lão thiên a, Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua y phục thái giám đang mặc trên người. Chẳng lẽ lão ta coi mình là nam nhân, đưa đi thiến để làm thái giám?

‘Buồn cười, không đi tịnh thân thì làm sao làm thái giám? Nơi tam cung lục viện há lại để một tên dân thường tóc húi cua như ngươi tùy tiện ra vào? Hoàng hậu nương nương đại ân, cho ngươi tới hậu cung đi theo Tạp Gia làm thái giám, chờ ngươi tịnh thân xong Tạp Gia liền dẫn ngươi đi gặp Hoàng hậu nương nương.’

‘Không được! Ta không tới tịnh thân phòng. Ta phải đi về, ta phải đi về! ! !’ Lâm Duẫn Nhi nắm chặt tay lại, từng bước lui về phía sau. Nàng rất hối hận a, nếu như không phải ban đầu chính mình rảnh rỗi ra ngoài chơi thì sẽ không gặp được bạn gái cũ, nếu như không gặp được nàng ta thì sẽ không vì chuyện nàng ta muốn kết hôn mà bi thương, nếu như không phải vì chuyện nàng ta kết hôn mà bi thương chính mình sẽ không tới thành phố T để du lịch giải sầu, nếu như không phải vì tới thành phố T du lịch giải sầu nàng sẽ không bi ai xuyên tới Thượng Thanh Đạo Quan, nếu như không phải vì … Tóm lại, nàng vô cùng hối hận a, nếu như trời cao cho nàng thêm một lần cơ hội, nàng tình nguyện bị ngôi sao kia đập thành si ngốc cũng không muốn phải bi ai tới đây làm thái giám a!

‘Trở về? Đây là hoàng cung, ngươi muốn trở về nơi nào?’ Đổng Phú Hải lạnh lùng nhìn nàng một cái, thấy nàng muốn muốn chạy trốn lập tức lấy tốc độ cực nhanh chặn lại phía sau Lâm Duẫn Nhi, thi triển cầm nã thủ như ngày hôm qua chế trụ nàng lại, mạnh mẽ áp giải nàng tới phòng tịnh thân.

‘Ô ô ô … Ta không muốn tới phòng tịnh thân, ta không muốn đi …’ Lâm Duẫn Nhi bị Đổng Phú Hải gian nan áp giải đi về phía trước, hiện tại đau tay đã không còn là vấn đề, mà nàng thật sự không muốn đi tịnh thân, nàng là nữ nhân a, tịnh thân là để cho nam nhân a.

‘Không được kêu. Tại Ngự Hoa Viên mà làm bậy là lớn mật!’ Đổng Phú Hải nghe nàng kêu la mà thấy phiền lòng, vừa muốn xuất thủ đánh cho nàng ngất xỉu rồi khiêng đến phòng tịnh thân thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của nữ nhân truyền tới từ phía sau hòn giả sơn: ‘Có ai không! Có thích khách a! ! !’

‘Không tốt, là Uyển Dung bên cạnh hoàng hậu.’ Sắc mặt Đổng Phú Hải trở nên ngưng trọng, hắn lập tức buông Lâm Duẫn Nhi ra, tung người bay về phía hòn giả sơn. Thấy Đổng Phú Hải bay về phía bên kia, Lâm Duẫn Nhi xoa xoa cổ tay bị đau của mình.

‘Nghe thanh âm cũng biết là người thế nào, có thể thấy đây là một cao thủ tranh cãi a.’ Lâm Duẫn Nhi lầm bầm cười nói, lúc này mới nhớ tới một vấn đề trọng yếu. Mình nên chạy trốn a? Chạy trốn? Chạy trốn? Nếu chạy trốn thì chính mình ngay cả cửa lớn để xuất cung không biết ở nơi nào, nếu không chạy đợi khi lão già kia trở lại sẽ bị áp giải đi tịnh thân. Bất quá. . . . . Lâm Duẫn Nhi đầu óc xoay chuyển , đợi lát nữa tới phòng tịnh thân nói cho bọn họ biết ta là nữ nhân không phải xong rồi sao?

Nghĩ tới đây, Lâm duẫn Nhi mái cười chạy về phía hòn giả sơn kia. Vừa tới nơi đã nhìn thấy hoàng hậu cùng một cung nữ cao gầy mặt mũi khẩn trương nhìn lên đỉnh hòn giả sơn. Lâm Duẫn Nhi nhìn theo ánh mắt của hai người thấy được hai người đang đánh nhau kịch liệt trên đỉnh hòn giả sơn. Một trong hai người bọn họ dĩ nhiên là Đổng Phú Hải vừa rồi đang áp giải Lăng Giản đi tịnh thân, mà người còn lại là một nam nhân mặc đồ đen dáng người vạm vỡ.

‘Hoàng hậu nương nương đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.’ bên kia Đổng Phú Hải đang nhanh chóng xuất chưởng đánh về phía Hắc y nhân, bên này Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt chánh nghĩa che chắn trước mặt hoàng hậu thân mặc phượng bào màu đỏ thẫm cùng với cung nữ thân mặc bộ váy màu hồng cánh sen.

Hắc y nhân còn đang đánh nhau với Đổng Phú Hải trên hòn giả sơn, thanh kiếm trong tay hắn xuất ra các chiêu số hung ác tấn công Đổng Phú Hải, một trận chưởng phong quét tới, Đổng Phú Hải thừa dịp Hắc y nhân đang né tránh liền đá bay thanh kiếm trong tay hắn.

‘Ngươi là người phương nào, dám ám sát Hoàng hậu nương nương!’ Đổng Phú Hải đấm vào vai phải của Hắc y nhân, lại bị Hắc y nhân đánh một chưởng vào ngực.

‘Giết hoàng hậu thì sao, ta trước tiên giải quyết ngươi rồi sau đó sẽ tới nàng!’ Hắc y nhân nhìn lướt qua ba người đứng cạnh hòn núi giả, xoay người tung chân đá vào Đổng Phú Hải, lại bị Đổng Phú Hải thuận thế bắt được chân của hắn, sau đó lập tức đánh ra một chưởng tàn nhẫn vào bụng của hắn.

‘Phốc ~’ Hắc y nhân thống khổ khom lưng che bụng, khi Đổng Phú Hải muốn nhân cơ hội tiến lên đoạt lấy tính mạng của hắn, Hắc y nhân đột nhiên lấy ra một cái hộp từ trên người, hướng về phía Đổng Phú Hải mở ra, trong nháy mắt, ngàn vạn ngân châm phóng về phía Đổng Phú Hải.

‘Đón một chưởng cuối cùng của ta!’ Hắc y nhân đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay xuất chưởng đánh về phía Đổng Phú Hải, Đổng Phú Hải đã trúng châm lập tức dùng hết nội lực toàn thân đối chưởng cùng Hắc y nhân.

Oanh ~ hai người bị một cỗ nội lực cường đại đánh văng ra, miệng phun máu tươi ngã xuống bãi cỏ xanh biếc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: