Chương 8: Khoai tây

— Uy! Ta nói ngươi đó. Ngươi đụng phải ta đó, ngay cả một lời nói xin lỗi cũng không nói.

Tiểu thái giám thấy Lâm Duẫn Nhi từ đầu đến cuối chỉ mải đánh giá chính mình, trong lòng liền có một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng cháy.

— Tiểu đệ đệ, lời này ngươi nói sai rồi. Ngươi nhìn ta đang nhắm mắt dưỡng thần đi trên con đường của chính ta, ai biết được ngươi trong lúc vô tình đụng vào ta. Ta còn không có kêu ngươi xin lỗi a, ngược lại ngươi còn muốn ta xin lỗi ngươi. Rồi lại nói, lúc ta đi ở chỗ này căn bản không gặp ngươi, ngươi đột nhiên thấy liền đụng vào, có phải có ý đồ muốn lừa dối hay không?

Lâm Duẫn Nhi làm bộ vàng thật không sợ lửa, nhếch nhếch lông mày lên, hai cánh tay khoanh ở trước ngực, không hề coi tiểu thái giám này ở trong mắt.

— Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .

Tiểu thái giám bị nàng nói không phản bác được. Không nói gì khác, đầu tiên là tốc độ nói chuyện của Lâm Duẫn Nhi quá nhanh, thật không dễ dàng có thể nghe thấy mấy chữ, lại còn không rõ là có ý gì. Thấy tiểu thái giám chỉ biết nói "ngươi . . . ngươi . . . ngươi . . ." Lâm Duẫn Nhi cũng không đành lòng tiếp tục gây khó khăn cho hắn, giọng nói liền trở nên hòa hoãn:

— Tiểu đệ đệ, ngươi đừng có "ngươi . . . ngươi . . . ngươi . . ." nữa. Vừa rồi coi như là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi được không. Ngươi cũng đừng quá để ý, ta vừa tới đây không bao lâu, nên rất nhiều thứ cũng không hiểu lắm.

— Được rồi, được rồi, ngươi đã nói như vậy, chuyện này liền quên đi.

Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, làm bộ dạng ta còn vào cung sớm hơn ngươi a.

— Vậy trước tiên cám ơn ngươi. Đúng rồi tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?

— Đừng gọi ta là tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ, ta gọi là Tiểu Đồng Tử.

Tiểu thái giám có chút không vui liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi  một cái.

— Nga nga, Tiểu Đồng Tử đúng không. Ngươi gọi ta là Tiểu Duẫn Tử đi.

Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ vào hòn giả sơn ở bên cạnh, cười nói với Tiểu Đồng Tử:

— Ngươi nhìn xem, ta mới đến cái gì cũng đều không hiểu, nếu ngươi không vội thì theo ta trò chuyện một chút đi. Thuận tiện theo ta nói chuyện giết thời gian.

— Cũng được, nhìn ngươi ngay thẳng đàng hoàng, nhưng mà chúng ta không thể nói chuyện ở chỗ này, nếu như bị các chủ tử nhìn thấy nhất định chúng ta sẽ bị trách phạt.

Tiểu Đồng Tử nhìn ra bốn phía, vội vàng lôi kéo tay áo của Lâm Duẫn Nhi trốn vào phía sau hòn giả sơn, nói:

— Tiểu Duẫn Tử, ta nói với ngươi nga, chúng ta là nô tài, có những việc có thể làm, cũng có những việc không thể làm, quan trọng nhất là phải hiểu được cách đoán tâm tư của các chủ tử. Không nên nói những lời không thể nói, có thể nói cũng không nên nói ra.

Tiểu Đồng Tử dùng thanh âm đầy tinh tế nói nhỏ bên tai Lâm Duẫn Nhi, làm cho lỗ tai Lâm Duẫn Nhi ngứa một trận.

Nên nói hay không? Đây là chuyện của các ngươi, dù sao ta cũng không cần hầu hạ người khác, những chuyện này không liên quan tới ta. Lâm Duẫn Nhi cười ha ha ở trong lòng, nàng muốn giết thời gian chính là giết thời gian, chuyện tình trong hậu cung cũng không phải chuyện của nàng.

— Còn nữa, tính tình của các chủ tử trong cung cũng không giống nhau, nhìn thấy Liễu Phi ngươi có thể trốn thì phải trốn, trốn không được cũng không thể nói lung tung. Nhìn thấy An phi thì lại khác, nàng là chủ tử có tính tình tốt nhất ở nơi này, đối với những nô tài như chúng ta rất tốt.

Tiểu Đồng Tử nhắc tới An phi, thần sắc không khỏi tự hào.

— Liễu Phi? Tại sao nhìn thấy nàng thì phải trốn?

Chẳng lẽ nàng ta là con mãnh thú hay dòng nước lũ sao? Ta ngay cả động đất cùng sóng thần cũng được chứng kiến, một người Liễu Phi lại phải trốn đi sao?

— Ngươi không biết . . .

Tiểu Đồng Tử khẩn trương nhìn sang bốn phía, phát hiện không có người nào ở phụ cận, mới giảm thấp thanh âm của mình xuống, nói với Lâm Duẫn Nhi:

— Liễu Phi là nữ nhi của Vũ đại tướng quân, Vũ đại tướng quân chính là nhân vật có quyền lực khuynh triều, binh mã trong tay hắn có thể lấp đầy một vòng xung quanh Lam Triều. Hơn nữa hiện tại Liễu Phi có con, nói không chừng chính là hoàng tử tương lai, tính tình của nàng rất nóng nảy, phàm là người nào đắc tội nàng đều sẽ không có kết quả tốt.

Nữ nhi dựa vào địa vị của cha a. Không trách được lại có thể như vậy. Ở trong lòng Lâm Duẫn Nhi đưa Liễu Phi ở trong miệng Tiểu Đồng Tử vào sổ đen, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Tiểu Đồng Tử lúc nhắc tới An phi, trong lòng có vài suy đoán, liền hỏi:

— Tiểu Đồng Tử, An phi là chủ tử của ngươi sao?

— Đúng a. Ngươi . . . sao ngươi lại biết? Không phải ngươi mới tới đây sao?

— Ta đoán.

Lâm Duẫn Nhi ha hả cười một tiếng:

— Lúc nào ngươi dẫn ta đi nhìn An phi a, ta muốn biết tính tình của vị An phi này rốt cuộc tốt tới mức nào.

Không lẽ tới mức người khác đánh nàng một bạt tai, nàng còn có thể ngửa mặt còn lại cho người ta đánh nốt a? Nếu thật sự là như vậy, thì nàng tuyệt đối là một nhân vật.

— Cái này đương nhiên.

Tiểu Đồng Tử ngẩng đầu lên lần nữa, nói:

— Đợi ngày nào đó gặp lại, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn chủ tử nhà ta. Đúng rồi, ngươi hầu hạ vị chủ tử nào?

— Ta? Ta xem như là Khôn Ninh cung a.

Chỉ bất quá ta so với người khác cũng tốt hơn, không cần hầu hạ người ta.

— Nga, nguyên lai là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương.

Tiểu Đồng Tử cũng không có bao nhiêu phản ứng, khẩu khí nhàn nhạt giống như đã sớm biết. Trong lòng lại cảm thán không ít, người trong cung của Hoàng hậu quả nhiên nhìn đều tốt như vậy.

— Ôi, không còn sớm, ta phải đi truyền lệnh cho chủ tử nhà ta.

Tiểu Đồng Tử nhìn lên trời, lúc này mới nhớ bản thân vẫn còn có việc cần hoàn thành.

— Vậy sau này ta tìm ngươi bằng cách nào a?

Lâm Duẫn Nhi thật không dễ dàng mới gặp được một người có thể nói chuyện, nên vẫn hi vọng ngày ngày có thể nói chuyện phiếm giải buồn với hắn a.

— Cái này . . . Nếu ngươi muốn tìm ta thì tới Nhiễm Lê Cung tìm ta đi, ta trực ban ở đó.

Nói xong, Tiểu Đồng Tử nhanh chóng chạy đi, bỏ mặc Lâm Duẫn Nhi ở phía sau hòn giả sơn.

— Ai, không có ý nghĩa.

Lâm Duẫn Nhi nhìn bóng lưng của Tiểu Đồng Tử tự nói một mình. Nếu hắn cũng đi rồi, ta còn ở nơi này làm gì a? Không bằng trở về ngủ một giấc để tu bổ sắc đẹp a.

Không thể không nói Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối là một thần ngủ. Khi nàng ở thế giới hiện đại, ngoại trừ đi học thì những việc khác có thể làm chính là chơi nhạc cùng ngủ ngon. Mà thời gian ngủ chiếm cứ hai phần ba thời gian trong ngày, đây cũng chính là lý do tại sao cho dù ngồi nàng cũng có thể ngủ. Khi Lăng Giản tỉnh lại trời đã hơi tối, nhìn bầu trời bao la mờ mờ bên ngoài cửa sổ, bụng Lâm Duẫn Nhi đột nhiên sôi ùng ục.

— Một ngày rồi chưa ăn cơm a.

Lâm Duẫn Nhi nhìn mấy cái chén trên bàn tới mức xuất thần, làm sao lại quên mất hỏi hoàng hậu tới chỗ nào ăn cơm đây. Lại nói, chính mình tới đây đã hơn nửa tháng, Lâm Duẫn Nhi từ lúc học cao trung đã đam mê đồ ăn Kentucky Fried Chicken, hiện giờ nửa tháng không có đụng tới những thứ đó, côn trùng tham ăn trong bụng lại bắt đầu muốn ăn khoai tây. Nhưng là, ở chỗ này đừng nói là khoai tây, ngay cả rau cỏ cũng không nhìn thấy a!

— Có rồi.

Hai mắt Lâm Duẫn Nhi tỏa sáng, vỗ tay một cái. Lúc này ngự thiện phòng hẳn là đã hết giờ làm a, ta có thể dễ dàng đi lấy một chút khoai tây chiên lên ăn cho đỡ thèm nga. Vừa nghĩ tới khoai tây chiên, Lâm Duẫn Nhi lập tức nhảy xuống giường, chạy về phía ngự thiện phòng. Mặc dù nàng cũng không biết ngự thiện phòng rốt cuộc ở nơi đâu, nhưng buổi sáng phương hướng mà Tiểu Đồng Tử ly khai hẳn là ngự thiện phòng. Cho nên, Lâm Duẫn Nhi ở ngự hoa viên lòng vòng vài lần rốt cuộc cũng thấy được một căn phòng lớn, phía trên có bảng hiệu ghi ba chữ ngự thiện phòng.

— Quả nhiên không có ai a.

Lâm Duẫn Nhi mở cửa nhìn đầy đủ mọi thứ nguyên liệu nấu ăn bên trong. Nàng chọn một vài củ khoai tây từ trong nguyên liệu nấu ăn sau đó dùng dao tỉ mỉ cắt thành từng miếng dài bằng nhau, vừa tìm được một hũ đựng dầu, liền rót toàn bộ vào trong nồi. Đốt lửa thế nào a? Lâm Duẫn Nhi đi đi lại lại quanh bếp lò vài vòng, cuối cùng tìm được một đống củi ở trong góc gần đó, nàng nhét củi vào một cái lỗ ở phía dưới bếp lò, sau đó tìm hộp quẹt đốt lửa lên, lúc này mới chảy nước miếng mong đợi dầu mau sôi lên để nàng cho khoai tây vào chiên.

Sách sách sách, thật là thơm. Lâm Duẫn Nhi ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi, thấy khoai tây đã biến thành màu vàng sậm, lúc này mới dùng cái vợt, vớt khoai tây để vào trong cái đĩa. Bởi vì không có sốt cà chua nên Lâm Duẫn Nhi không thể làm gì khác là rưới lên bên trên một ít muối và gia vị.

— Đủ sống a.

Lâm Duẫn Nhi cầm lấy một miếng khoai tây, thổi thổi mấy cái rồi trực tiếp nhét vào trong miệng. Ân, cũng không kém Kentucky Fried Chicken là bao nhiêu.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, Lâm Duẫn Nhi bưng một đĩa khoai tây chiên ngồi trên mặt ghế đá cách ngự thiện phòng không xa, thưởng thức thành quả lao động của mình. Nhìn miếng khoai tây ánh vàng rực rỡ trong tay, hai tròng mắt Lâm Duẫn Nhi trở nên ảm đạm, đi tới cái thế giới xa lạ này, nàng không chỉ có hai bàn tay trắng hơn nữa có thể nói ngay cả một người tri kỉ để nói chuyện cũng không có. Nhà, nàng rất muốn về nhà.

— Thơm quá a.

Một thanh âm thanh thúy dễ nghe cắt đứt luồng suy nghĩ của Lâm Duẫn Nhi. Lam Duẫn Nhi ngẩng đầu, lại thấy trước mắt có một khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc đang mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào miếng khoai tây trong tay mình. Tiểu nha đầu đại khái mười lăm mười sáu tuổi, lông mày uốn cong, hai mắt thật to, cái miệng anh đào nhỏ kiều diễm ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ trắng noãn. Tiểu la lỵ thật đáng yêu a. Lâm Duẫn Nhi nhìn ngũ quan của nàng còn chưa nảy nở, nghĩ: đứa nhỏ này một khi trưởng thành, nhất định là một mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một người.

— Tiểu la . . . không phải, là tiểu muội muội, ngươi muốn ăn sao?

Lâm Duẫn Nhi nở một nụ cười tươi nhìn nàng, lấy một miếng khoai tây từ trong đĩa đưa cho nàng. Tiểu nha đầu cũng không khách khí, nhận lấy khoai tây liền nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:

— Cái này ăn ngon thật.

— Ngươi muốn ăn nữa không? Tới đây, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.

Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ băng đá bên cạnh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu như thế, sâu trong nội tâm nàng thật sự rất thích Tiểu La Lỵ này.

— Ân.

Tiểu nha đầu gật đầu, nghe lời ngồi ở bên cạnh nàng ăn khoai tây trong đĩa.

— Đây là cái gì vậy? Ta là lần đầu tiên ăn đó.

Cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu nhai nhai miếng khoai tây, một đôi mắt to tò mò nháy mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.

— Cái này a, cái này gọi là khoai tây chiên, là thức ăn ở quê hương của ta.

Lâm Duẫn Nhi hơi mỉm cười nói.

— Quê hương của ngươi? Quê hương của ngươi ở đâu? Đầu bếp trong cung biết làm đủ loại món ăn nổi tiếng, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thấy món ăn này a.

Tiểu nha đầu chu môi, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

— Ha hả, quê hương của ta ở một nơi rất xa. Đầu bếp không biết làm là chuyện bình thường.

Trừ phi bọn họ cũng từ hiện đại xuyên tới nơi này giống ta, nếu không cho dù ngươi bảo bọn họ làm, bọn họ cũng không biết làm thứ này — Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ.

— Như vậy món này là ngươi làm?

— Xì.

Lâm Duẫn Nhi có chút hoài nghi đứa nhỏ này có phải quá đơn thuần hay không, ăn một lúc lâu mới nhớ tới việc hỏi vấn đề này.

— Đương nhiên là ta làm, ta sẽ làm được những đồ ăn ở quê hương của ta.

— Vậy sau này ngươi làm cho ta ăn đi.

Tiểu nha đầu làm ra bộ dạng chắc chắn phải vậy, trong khẩu khí mang theo một chút ý tứ ra lệnh.

— Làm cho ngươi ăn? Cũng phải xem tâm tình của ta thế nào a.

— Ngươi tên nô . . .

Tiểu nha đầu còn chưa nói hết, Lâm Duẫn Nhi liền duỗi lưng một cái, cười ha ha nói:

— Ở chỗ này nhìn sao có thể thấy rõ ràng hơn trên ban công nhiều.

Nói xong, Lâm Duẫn Nhi thoáng cái ngã lên trên bãi cỏ, gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn lên bầu trời, trong miệng khẽ ngâm nga:

— Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước . . . nhìn trời, nhìn sao . . . Một khỏa, hai khỏa, ba khỏa, bốn khỏa, liên thành tuyến . . . Cưỡi gió du đãng trong trời xanh . . . Tay trong tay, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước nhìn trời . . . Nhìn sao, một khỏa, hai khỏa, ba khỏa, bốn khỏa, liên thành tuyến . . .

Tiếng nói của Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ rất là trung tính, tiếng ca nhàn nhạt phát ra từ trong cổ của nàng, mặc dù không có đàn ghi-ta để đệm nhạc, nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy xúc động từ tận đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: