Chương 9: Chuyện xưa

Ánh trăng giống như thủy ngân di chuyển trên con đường bằng đá ở ngự hoa viên, thỉnh thoảng có vài thái giám cùng cung nữ tay nắm đèn lồng đi ngang qua, thần sắc bọn họ vội vàng tựa hồ như đang tìm kiếm người nào đó, lại sợ kinh động tới người khác. Trên bàn đá cách Ngự thiện phòng không xa, vốn là cái đĩa đựng khoai tây chiên đã rỗng tuếch. Lâm Duẫn Nhi vẫn gối đầu lên cánh tay của mình nằm trên thảm cỏ, nhìn ánh sao sáng trên bầu trời đêm, trong miệng ngâm nga hát, vốn là tiểu nha đầu ngồi ở trên ghế đá cũng học theo Lâm Duẫn Nhi nằm xuống bên cạnh nàng, chuyên tâm nghe nàng ca hát.

— Đây cũng là ca khúc ở quê hương của ngươi sao?

Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt to, đây là lần đầu tiên nàng được nghe ca khúc như vậy.

— Đúng vậy, cũng là ở quê hương của ta.

Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại, cười cười nói với tiểu nha đầu, dưới ánh trăng hai má tiểu nha đầu trơn bóng, làm cho người ta không khỏi có ý nghĩ muốn âu yếm một phen. Lâm Duẫn Nhi khe khẽ giật giật thân thể, hôn một cái lên gương mặt non nớt của tiểu nha đầu, hắc hắc nói với tiểu nha đầu:

— Ngươi thật đáng yêu.

— Ngươi . . . Ngươi . . . Lớn mật . . .

Tiểu nha đầu hai mắt trợn to nhìn Lâm Duẫn Nhi, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng. Nàng vung tay muốn tát cho Lâm Duẫn Nhi một cái, lại bị Lâm Duẫn Nhi lập tức bắt được cánh tay mềm mại nhỏ bé của nàng:

— Ngươi làm gì vậy? Ta không phải là chỉ hôn ngươi một cái sao? Cũng không cưỡng hôn ngươi, cần gì phải đánh người chứ? Ngươi còn nhỏ mà đã chua ngoa như vậy, lớn lên thì sẽ thế nào a?

Lâm Duẫn Nhi làm bộ mình là lão sư đang dạy dỗ học sinh, kết quả thấy tiểu nha đầu hốc mắt đã rưng rưng, lập tức tâm mềm nhũn ra, ôn nhu nói:

— Được rồi, được rồi, là ta nói sai, hiện tại liền xin lỗi ngươi a. Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, liền hôn ta một cái, mọi người coi như huề nhau, được không?

— Đây, ngươi hôn đi.

Lâm Duẫn Nhi đưa mặt của mình gần lại về phía tiểu nha đầu, cũng chưa từng buông tay của nàng ra. Không phải là không muốn buông ra, mà là sợ nàng lại đánh nữa, như vậy mình sẽ không có lời a.

— Ngươi thật vô lại.

Tiểu nha đầu bị cử động này của Lâm Duẫn Nhi chọc cho cười không ngừng. Vừa muốn nói thêm gì nữa đã nhìn thấy ánh sáng đèn lồng mơ hồ xuất hiện cách đó không xa.

— Đi mau.

Tiểu nha đầu vội vàng lôi kéo Lăng Giản đứng dậy chạy về phương hưởng ngược lại.

— Wey wey Wey, ngươi chậm một chút, ta lớn tuổi không chịu được khi bị ngươi hành hạ như vậy a.

Lâm Duẫn Nhi bị nàng lôi kéo chạy tới mức không thở ra hơi.

— Tiểu tổ tông của ta. Ta không phải là Mã gia quân, ta không có nhiều sức lực để chơi trò chạy cự li dài như vậy a, cô nãi nãi của ta, ngài chạy chậm một chút a. Ta là môn sinh khoa văn a.

— Ta, ta . . . ta . . .

Tiểu nha đầu ngừng lại, sau khi thấy những người đó không đuổi theo, liền buông tay Lâm Duẫn Nhi ra, mở miệng thở hổn hển.

— Ngươi, ngươi cái gì? Ngươi còn không nói nguyên nhân vì sao đột nhiên lại chạy ra ngoài a?

Lâm Duẫn Nhi cũng hít lấy vài ngụm không khí, những gì vừa ăn, giờ chạy như vậy, toàn bộ đã tiêu hóa hết a.

— Ngươi là nô tài của cung nào?

Tiểu nha đầu tò mò hỏi. Tất cả nô tài lớn nhỏ trong cung này nàng cũng coi như đã từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nô tài không hiểu quy củ như Lâm Duẫn Nhi, hơn nữa tên nô tài này lại không biết nàng là ai.

— Xem như là ở Khôn Ninh cung a.

Chỉ bất quá không cần hầu hạ Hoàng hậu, thái giám trên danh nghĩa hoàn toàn tự tại nhàn tản. Lâm Duẫn Nhi ở trong lòng bổ sung một câu.

— Nguyên lai ngươi là nô tài của mẫu . . .

Phát hiện tự mình nói sai, tiểu nha đầu vội vàng che miệng lại, nói thêm một câu:

— Nguyên lai ngươi là người của Hoàng hậu nương nương a.

— Đúng vậy a, ngươi thì sao? Là tiểu cung nữ của cung nào, lớn lên thật là xinh đẹp.

— Ta?

Tiểu nha đầu bị ba chữ tiểu cung nữ mà hắn nói chọc cười, nghĩ nửa ngày mới nói:

— Ta là người của Ngọc Sương Cung.

— Nga, chưa nghe nói qua. Ngươi không cần đi hầu hạ chủ tử của ngươi sao?

Lâm Duẫn Nhi nói.

— Ngọc Sương Cung là chỗ ở của Ngưng Sương công chúa, ngô . . . Hôm nay tâm tình của nàng rất tốt, cho nên không cần ta hầu hạ.

Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt, cánh tay ở phía sau lưng không ngừng vò vò vào nhau.

Công chúa? Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ đầu, còn tưởng rằng hậu cung trừ hoàng hậu chính là phi tử, lại quên mất còn có công chúa nữa a. Chẳng lẽ là ta tới cổ đại ngay cả đầu cũng trở nên chậm chạp như vậy sao? Ta chính là một người hiện đại chính gốc a.

— Ngưng Sương công chúa? Nghe tên cũng biết nàng rất đẹp a, vị công chúa này là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương sao?

Hoàng hậu nương nương từng nói mình có một nữ nhi, nghĩ lại hẳn là vị Ngưng Sương công chúa vị này đi.

— Dĩ nhiên, nữ nhi do Hoàng hậu nương nương sinh ra đương nhiên là xinh đẹp.

Tiểu nha đầu cố gắng ưỡn bộ ngực sữa lên, tự hào ngẩng đầu nói.

— Nga nga, nếu là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương, như vậy nàng nhất định rất được cưng chiều nga.

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, giẫm lên thảm cỏ xanh mịn, chậm rãi đi về phía trước.

— Cũng được, nàng là người nhỏ nhất, dĩ nhiên được sủng ái. Nhưng mà người được cưng chiều nhất không phải là Ngưng Sương công chúa, mà là Đại công chúa Ngưng Băng.

Tiểu nha đầu nói.

— Nghe danh tự này cũng cảm thấy lạnh lẽo a.

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được cảm thấy rét run một trận, sau đó lại hỏi:

— Ngươi nói một lúc lâu rồi ta còn chưa biết tên của ngươi đó.

— Ta chính là Ngưng . . . Ta tên là Trịnh Châu Hiền.

Lời nói của tiểu nha đầu thay đổi vô cùng nhanh, Lâm Duẫn Nhi chỉ nghe thấy nàng nói nàng tên là Trịnh Châu Hiền, nửa câu phía trước là cái gì Lâm Duẫn Nhi cũng lười tra cứu.

— Ta tên là Lâm Duẫn Nhi, bất quá ở trong hậu cung ở nơi này ngươi gọi ta là Tiểu Duẫn Tử cũng được, lúc không có người thì có thể gọi ta là Lâm Duẫn Nhi.

— Lâm Duẫn Nhi . . . Tiểu Duẫn Tử . . .

Lam Ngữ Thần hoạt bát đi theo phía sau nàng, sau đó nhớ tới cái gì, liền tự đắc nói:

— Sau này lúc không có người ta liền gọi ngươi là Duẫn ca ca.

Duẫn ca ca!! Có cần phải đả kích ta như vậy hay không, ta chân chính là thuộc tính âm, không gọi tỷ tỷ thì thôi, lại còn gọi là ca ca. Cho dù ta mặc y phục của thái giám, cho dù ta buộc ngực không để lộ ra bộ ngực, nhưng ngươi nhìn ta xem có điểm nào giống ca ca chứ. Lâm Duẫn Nhi không phục liếc nhìn Trịnh Châu Hiền một cái, lại lo lắng nếu như bị người ta biết mình là nữ thì sẽ có nguy hiểm, nàng đành đâm lao phải theo lao.

— Châu Hiền, đã trễ thế này, ta đưa ngươi trở về thôi.

Mặc dù không biết hiện tại là mấy giờ, nhưng mí mắt của Lâm Duẫn Nhi đã bắt đầu đánh nhau, mặc dù buổi sáng ngủ lâu như vậy, nhưng là một thần ngủ, ngủ nhiều cũng không có hại.

— Không nên. Duẫn ca ca, ngươi dẫn ta đi tới bên kia chơi đi. Ta cho tới bây giờ còn chưa từng tới chỗ ở của thái giám a.

Trịnh Châu Hiền cong miệng lên, trong ánh mắt mang theo vẻ thỉnh cầu.

— Không được, ngươi tới chỗ ta làm gì? Vạn nhất chủ tử của ngươi biết đêm ngươi không về ngủ sẽ phạt ngươi, còn nữa, cũng đã trễ rồi, ta cũng cảm thấy mệt a.

Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái, nếu không ngủ thì thật sự sẽ không chịu nổi a.

— Tiểu Duẫn Tử, vừa rồi ngươi lớn mật hôn ta, món nợ này chúng ta còn chưa tính toán. Nếu như ngươi không mang ta tới chỗ ngươi chơi, ta liền kiện lên Ngưng Sương công chúa, xem nàng phạt ngươi như thế nào.

Trịnh Châu Hiền hai tay chống nạnh, làm một bộ dạng xem ngươi có thể làm gì ta.

Phúc hắc. Tiểu La Lỵ quả nhiên là phúc hắc. Cứ như vậy một lát nàng liền trực tiếp từ Duẫn ca ca chuyển thành Tiểu Duẫn Tử. Lâm Duẫn Nhi bắt đầu hối hận tại sao vừa rồi lại điên điên đi hôn người ta a.

— Ta dẫn ngươi đi còn không được sao? Bất quá ngươi phải bảo đảm sau này không cho phép dùng chuyện này uy hiếp ta.

— Tốt, ta bảo đảm.

Trịnh Châu Hiền hì hì nở nụ cười, trong lòng tự nhủ trong lòng tự nhủ sau này thì tính sau, hiện giờ ta đảm bảo nhưng sau này không nhất định có thể đảm bảo.

— Vậy đi thôi.

Lâm Duẫn Nhi nắm tay Trịnh Châu Hiền giống như đối xử với muội muội, tay của nàng nắm vào thật là thoải mái a, làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Trịnh Châu Hiền cứ như vậy bị hắn nắm tay, giẫm lên trên thảm cỏ. Chung quanh truyền tới tiếng dế kêu, gió nhẹ lướt qua, thổi mái tóc buông xuống ở trước ngực Trịnh Châu Hiền bay tán loạn. Phát hiện tóc Trịnh Châu Hiền có chút tán loạn, Lâm Duẫn Nhi dừng bước lại, tỉ mỉ sửa lại đầu tóc cho nàng. Nhích tới gần nàng, Trịnh Châu Hiền thậm chí có thể nghe thấy được vị hương thảo nhàn nhạt tản mát ra trên người Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Châu Hiền chưa từng tới gian phòng của đám hoạn quan, vừa vào cửa liền nhìn đông nhìn tây, quan sát toàn bộ căn phòng. Lâm Duẫn Nhi ngồi ở trước bàn có chút nhức đầu nhìn trước mắt gia hỏa hiếu động trước mắt này, hoàn hảo ta không có ở tại cung điện Buckingham, bằng không ngươi cần phải nhìn tới ba ngày ba đêm mới bỏ qua.

— Duẫn ca ca, chỗ ở của ngươi thật là đơn sơ.

Trịnh Châu Hiền tiến tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi nói.

— Cũng được, có thể che gió che mưa, khi ngủ vẫn có cảm giác ấm áp.

— Duẫn ca ca, yêu cầu của ngươi thật là đơn giản.

Trịnh Châu Hiền khanh khách cười ra tiếng, ngồi vào trên giường mà Lâm Duẫn Nhi quên chưa thu dọn, nói:

— Duẫn ca ca, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe đi. Mỗi lúc trời tối các nàng đều kể chuyện xưa cho ta nghe.

— Kể chuyện xưa?

Lâm Duẫn Nhi dừng một chút, nghĩ nửa ngày mới hỏi nói:

— Vậy ngươi muốn nghe thể loại gì? Ngôn tình? Đồng thoại? Đánh võ? Linh dị?

Thể loại? Đồng thoại? Trịnh Châu Hiền hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Lâm Duẫn Nhi, ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu mới tùy tiện nói mình muốn nghe ngôn tình.

Ngôn tình a. Hài tử cổ đại quả nhiên trưởng thành sớm, mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn nghe chuyện ngôn tình xưa kia. Lâm Duẫn Nhi cảm thán ở trong lòng, nàng giống như lớn như vậy, ngoại trừ suốt ngày xem phim hoạt hình, chính là nhàn rỗi không có chuyện gì làm ở cửa hàng tranh dán tường.

— Vậy thì kể cho ngươi chuyện về  La Mật Âu và Thù Lệ Điệp ( Romeo và Juliette) đi nga.

— La Mật Âu? Thù Lệ Điệp? Hai người này tên thật kỳ quái, là dân Đại Trịnh Tử chúng ta sao?

— Ách, xem như thế đi. Ta kể chuyện xưa cho ngươi thì ngươi liền biết điều ngồi nghe một chút, không được phép hỏi loạn.

Lâm Duẫn Nhi nói trước một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trịnh Châu Hiền, là vì phòng ngừa khi nàng nghe mình kể chuyện xưa lại đặt câu hỏi cắt lời mình, Lâm Duẫn Nhi quyết đoán nói ra một câu phòng trước.

— Không hỏi thì không hỏi.

trịnh Châu Hiền mân mê cái miệng nhỏ hồng hồng, hai cánh tay ôm đầu gối chờ Lâm Duẫn Nhi kể chuyện xưa cho nàng.

— Như vậy mới ngoan chứ.

Lâm Duẫn Nhi sờ sờ đầu của nàng, nói:

— Vậy ta bắt đầu kể chuyện xưa a. Thuở xưa có một tòa thành thị, trong đó có hai gia tộc rất lợi hại, đó là Khải Phổ Lai Đặc cùng Mông Thái Cổ. La Mật Âu là con trai của gia tộc Mông Thái Cổ, có một ngày La Mật Âu ở trên yến hội của Khải Phổ Lai Đặc nhìn thấy Thù Lệ Điệp, con gái duy nhất của Khải Phổ Lai Đặc, đã bị nàng hấp dẫn . . .  Sau đó, Thù Lệ Điệp nhìn thấy La Mật Âu — người mình yêu chết đi, liền rut thanh bội kiếm trên người La Mật Âu đâm vào người mình, ngã xuống bên cạnh La Mật Âu rồi chết đi.

Lâm Duẫn Nhi một hơi kể ra câu chuyện xưa này, hơi sửa đổi một chút, kết quả vừa quay đầu đã thấy Trịnh Châu Hiền cầm lấy tơ lụa khóc ầm ĩ.

— Nha đầu, ngươi không sao chứ? Chỉ là chuyện xưa, chuyện xưa mà thôi." 

Lâm Duẫn Nhi ôm Trịnh Châu Hiền vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào phía sau lưng nàng. Lâm Duẫn Nhi liền cảm thấy buồn bực, tại sao trước kia kể chuyện xưa này cho người khác nghe, người ta ngay cả một chút cảm giác cũng không có, hôm nay kể cho nha đầu này nghe, nàng lại khóc lợi hại như thế. Rốt cuộc là người cổ đại quá cảm tính hay là người hiện đại quá lý tính đây?

— Duẫn ca ca, ta chẳng qua là cảm thấy thật buồn a. Tại sao bọn họ yêu thương nhau lại không thể ở chung một chỗ, song thân của bọn họ thật là độc ác.

— Châu Hiền nha đầu, ta nói rồi đây chỉ là một chuyện xưa mà thôi. Ai, trên đời có rất nhiều tình cảm không được tiếp nhận, ngươi chịu đi cùng đối phương nhưng đối phương lại không nhất định sẽ vì ngươi mà chấp nhất. Giống như bọn họ vậy, cho dù có một kết cục tốt đẹp. Ít nhất, bọn họ cũng bởi vì yêu mà được chết cùng một chỗ.

Nhớ tới người bạn gái đã kết hôn trước kia, nếu như nàng có thể có dũng khí như Juliette, các nàng cũng sẽ không luân lạc tới mức phải chia tay.

— Không được người ta tiếp nhận? Ta không hiểu. Ta chỉ biết là, nếu là ta thích người nào, ta nhất định phải cùng người kia ở chung một chỗ. Ta mới không cần bi thương giống như La Mật Âu và Thù Lệ Điệp a.

Trịnh Châu Hiền tựa vào trong ngực Lâm Duẫn Nhi, có lẽ là bởi vì khóc quá lợi hại nên nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

— Ta mệt rồi.

Trịnh Châu Hiền khẽ nói một câu, liền nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Lâm Duẫn Nhi, liền đi vào giấc ngủ. Nha đầu này ngủ thật là nhanh. Lâm Duẫn Nhi lắc đầu cười khẽ, cẩn thận để cho thân thể của nàng nằm ở trên giường, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên người nàng, lúc này mới yên tâm nằm bên cạnh nàng, đi đánh cờ với Chu Công.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: