Chương 52: Giáo đồ không giống nhau
Tin tức Lạp Lệ Sa xuất viện rất nhanh truyền ra ngoài, Lý Điềm mặc dù là trợ lý của Phác Thái Anh, nhưng mà vì Lạp Lệ Sa, nàng lại còn bận rộn hơn cả Hứa Tụ.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Lạp Lệ Sa liền chạy tới đoàn phim.
Kế hoạch vốn dự định là diễn viên khác quay trước một tháng, một tháng sau nếu Lạp Lệ Sa vẫn không thể tỉnh lại, vậy thì đổi nữ chính tiếp tục quay bù.
Thật đáng mừng chính là Lạp Lệ Sa chỉ hôn mê mười ngày, nghỉ ngơi ba ngày, liền có thể trở về đoàn phim bắt đầu làm việc.
Sau khi Lạp Lệ Sa khôi phục công việc, Phác Thái Anh cũng không trì hoãn nữa, trong đoạn thời gian Lạp Lệ Sa nằm viện, Phác Thái Anh luôn luôn bồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, hiện tại Lạp Lệ Sa khỏe rồi, Phác Thái Anh cũng phải lập tức vùi đầu vào công việc.
Bên trong đoàn phim, Hà Nhàn Dịch lẳng lặng bưng cằm, ngồi trước máy vi tính, tâm tình rất là phiền muộn.
Nguyên bản đã thỏa thuận xong với đạo diễn rồi, chỉ cần trong vòng một tháng Lạp Lệ Sa không thể tiếp tục quay, nữ chính bộ phim này sẽ đổi người. Đến mức nàng luôn cầu khẩn Lạp Lệ Sa trong vòng một tháng này ngàn vạn lần đừng tỉnh lại, đáng tiếc ông trời không thể nghe thấy nàng cầu nguyện.
Hàn Dục đang hóa trang giờ phút này tâm tình càng phức tạp vô cùng, ngày ngày thắp hương bái phật xin ông trời phù hộ, để cho nha đầu Lạp Lệ Sa chết sớm một chút cho xong, sao đột nhiên khỏe lại rồi?
Mỗi lần nhớ tới Lạp Lệ Sa, lồng ngực hắn liền đột nhiên đau một trận, từ sau ngày đó đứt dây cáp rớt xuống, ngực thường xuyên không hiểu sao phát đau, đi bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, lại không lần nào có thể tra rõ nguyên nhân.
Vì thế tính tình Hàn Dục càng ngày càng khó chịu hơn, tính nết cũng trở nên khó mà đoán định.
Đạo diễn thấy Lạp Lệ Sa tới, đem Lạp Lệ Sa quan sát trái phải, thấy Lạp Lệ Sa tinh thần không tệ, không nhìn ra một chút dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi, hắn lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vẫn tỏ ý hỏi một chút: "Thân thể cảm giác có khỏe không? Hôm nay quay chắc không thành vấn đề chứ."
"Yên tâm, ta rất khỏe." Lạp Lệ Sa biết đạo diễn lo lắng, cho dù là ai thấy có người vô cớ té xỉu nằm viện, một lần chính là gần mười ngày, cũng sẽ bị hù dọa.
Càng huống chi tiến triển của đoàn phim đã chạy lùi một đoạn rất lớn, tuy rằng tiền không thiếu, nhưng mà thời gian còn dư lại không nhiều lắm.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Đạo diễn lấy được bảo đảm liền cười nói: "Ngươi đi hóa trang trước, thời gian có chút eo hẹp, nhanh chóng quay thôi."
Lạp Lệ Sa gật đầu rời khỏi.
Lạp Lệ Sa mấy ngày gần đây sinh hoạt rất đơn giản, nằm viện xuất viện bồi Phác Thái Anh, giúp đỡ phân tích tính cách Tuyên Dương vân vân. Nhưng không biết trên mạng bởi vì nàng, đã ồn ào đến sục sôi ngất trời.
Buổi sáng, đoàn phim đang quay, bên ngoài có mấy tiểu cô nương tới, trong tay đều cầm quà nhỏ đi theo nhân viên đoàn phim tiến vào.
Phó đạo diễn thấy, tới hỏi một tiếng, biết được là fan hâm mộ đến thăm, hắn nhìn thời gian một chút, sắp đến thời gian nghỉ ngơi ăn trưa rồi, vì vậy để cho mấy tiểu cô nương ở bên cạnh chờ.
Trong đó có bạn fan nhỏ đi tới bên cạnh phó đạo: "Xin hỏi, chúng ta có thể chụp hình không?"
"Có thể, nhưng mà phải ký hiệp nghị giữ bí mật. Trước khi bộ phim này chiếu, các ngươi không thể đem những hình này phân phát lên các mạng xã hội lớn."Phó đạo vừa nói vừa lấy ra trang giấy.
Mấy bạn fan nhỏ dĩ nhiên gật đầu một cái, những năm gần đây quản càng ngày càng nghiêm, bất quá điều này giúp thần tượng giảm thiểu rất nhiều phiền toái.
Đến trưa, màn diễn cuối cùng trôi qua, phó đạo liền tới thông báo Lạp Lệ Sa.
"Ban nãy có vài fan hâm mộ của ngươi tới, hiện đang chờ ở bên kia. Buổi trưa nghỉ hai giờ, ngươi đi qua xem bọn họ một chút." Phó đạo cười ha hả nói.
Trước kia thời gian nghỉ ít hơn nhiều. Hôm nay chẳng qua là ngày thứ nhất quay sau khi Lạp Lệ Sa bệnh nặng mới khỏi, đạo diễn không dám ép thật chặc. Còn một nguyên nhân khác là, buổi chiều có một màn diễn đánh nhau, biên kịch lại cảm thấy không thích hợp, muốn lâm thời thay đổi.
Lạp Lệ Sa ở trong ký ức nguyên thân tìm ra phần trí nhớ liên quan tới fan hâm mộ, sau khi biết liền hướng phó đạo nói lời từ biệt, vội vàng tháo trang, thay y phục, đi tìm fan nhỏ nhà mình.
...
Fan nhỏ 1: Lạp phúc hắc tới! Gào khóc hú, ta khẩn trương quá!
Fan nhỏ 2: Ta biết ngươi khẩn trương, có thể đừng bóp ta hay không, đau ~
Fan nhỏ 3: Nhìn kìa, xem ra rất cao lãnh a! Liệu có dữ lắm hay không?
Fan nhỏ 4: Lạp của ta nhan giá trị nghịch thiên a. Chỉ là hơi lạnh một chút, ư ư ư~
Fan nhỏ 5: Tới rồi, húuuu ~ mẹ ơi mau nhìn, chính là vị phúc hắc này, ta muốn gả cho nàng!
Lạp Lệ Sa đứng ở trước mặt năm người, mặt không biểu tình đối diện năm người, thời điểm mấy người trố mắt nhìn nhau, Lạp Lệ Sa đột nhiên lên tiếng: "Xin lỗi, để cho các ngươi đợi lâu rồi."
'Áoou, mẹ ôi... Thanh âm này xốp đến mức làm con mẹ tức khắc cong thành nhang muỗi '
"Không có không có! Chúng ta cũng là vừa đến, a... Thân thể ngươi thế nào rồi?" Mấy người khẩn trương đến mức nói ra lời cũng khó khăn.
Lạp Lệ Saa cảm giác được những người xa lạ này thật sự có lòng tốt, nàng khẽ cong mép cười một tiếng: "Cảm ơn, thân thể đã tốt. Đoạn thời gian này, để cho các ngươi lo lắng rồi. Thật xin lỗi."
'Tiêu rồi, mạch máu bị rút sạch rồi! Lạp của ta, cầu đừng xốp nữa, trái tim nhỏ bé chịu không nổi!'
'Cười... Cười cười cười? Mẹ ôi, ta thấy Lạp phúc hắc cười? Trời ạ, có thể đi mua vé số rồi!'
'Đây là thần tượng của ta? Không phải chị bé nữ thần trong mộng ta chứ? Trời ạ, cong cong!'
Một bạn fan nhỏ vội vàng nói: "Không, ngươi không sao thì quá tốt rồi. Thật không cần nói xin lỗi chúng ta."
"Ừ, cảm ơn." Lạp Lệ Sa từ trong ký ức nguyên thân biết được, fan hâm mộ là một đoàn thể rất ấm áp, bọn họ sẽ ở thời điểm ngươi khó khăn nhất đưa cho ngươi khích lệ lớn nhất, ở thời điểm ngươi thống khổ nhất, đưa cho ngươi quan tâm thân thiết nhất. Tuy rằng nguyên thân một người cũng không có, nhưng nguyên thân vẫn rất khát vọng ngày nào đó có thể có một đoàn fan mạnh mẽ ái mộ lâu dài.
Lạp giáo chủ cảm thấy, loại đoàn thể này giống như giáo đồ Ma giáo của nàng kiếp trước, cùng nhau vào sinh ra tử cùng vượt ải khó, uống rượu với nhau ăn thịt đánh đàn hát khúc, cùng nhau trường kiếm tiêu dao giang hồ du sơn ngoạn thủy?
Cho nên, đối đãi những fan nhỏ này, giống như đối đãi các giáo đồ kiếp trước là được.
Kiếp trước, nàng không có bằng hữu không có người nhà không có người yêu, chỉ có một đám đệ tử Ma giáo cùng nhau khóc cười náo loạn, giống như Tả Hữu hộ pháp vậy, vừa là thầy vừa là bạn.
"Hiện tại là giờ nghỉ trưa, đến lúc nên đi ăn trưa rồi." Lạp Lệ Sa mở miệng, mấy người cũng cảm thấy không thể quấy rầy Lạp Lệ Sa nữa, đang chuẩn bị đưa quà nói lời từ biệt, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại đột nhiên bổ sung: "Phó đạo nói có thể nghỉ ngơi hai giờ, ta mang các ngươi cùng ra ngoài ăn nhé."
"Eh?" Đám fan nhỏ có chút hoài nghi lỗ tai, nếu ngày thường ở bên ngoài ăn cơm vừa vặn gặp thần tượng, thần tượng giúp đỡ trả tiền là chuyện không hiếm thấy, nhưng mà bây giờ đang nghỉ quay phim nói mời các nàng ăn cơm, cảm giác lại không giống nhau.
Lạp Lệ Sa không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao buổi chiều rốt cuộc nên quay thế nào, biên kịch cũng chưa cho ra thông báo, nàng cũng không cần vừa ăn cơm vừa ngồi học tập ở đoàn phim.
Lạp Lệ Sa dẫn đầu rời đi trước, mấy người theo sau lưng nàng, đột nhiên Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn chằm chằm một vị trong đó, suy nghĩ hồi lâu mở miệng nói: "Ngươi là..."
"Ngươi nhớ ta?" Bạn fan nhỏ rất kích động, nàng trước kia cùng khuê mật ở trên đường lớn, vô tình gặp được Lạp Lệ Sa, còn giúp Lạp Lệ Sa suy nghĩ nên đưa quà gì tặng sinh nhật bằng hữu.
Lạp Lệ Sa gật đầu nói: "Nhớ a, ngươi là vị bằng hữu giúp ta nghĩ cách. Còn có một vị nữ sinh nữa, không cùng đi sao?"
"A? Bạn ta tạm thời có chuyện không tới được, nhưng mà nàng có nhờ ta xin chữ ký ngươi." Nữ sinh cực kỳ hưng phấn, không ngờ chỉ gặp qua một lần, Lạp Lệ Sa liền nhớ nàng.
Lạc giáo chủ rất muốn hỏi lần trước không phải đã ký tên cho sao? Tại sao lần này còn muốn?
Nhưng mà một chút lý trí nói cho nàng, không thể hỏi như vậy, vì vậy chịu đựng lòng hiếu kỳ nói: "Được, chờ một hồi cơm nước xong ký tên cho các ngươi."
Nơi ăn cơm, dĩ nhiên là quán ăn nhỏ lúc trước Lạp Lệ Sa quảng cáo trên weibo.
Bây giờ đã không phải là quán ăn nhỏ đúng với tên gọi nữa, dẫu sao trải qua Lạp giáo chủ nháo ồn ào như vậy, nơi này nghĩ không hot cũng khó.
Sau khi đến nơi này, Lạp Lệ Sa như cũ dùng ký ức nguyên thân, hết sức thuần thục chào hỏi bà chủ, hơn nữa gọi mấy phần thức ăn thích nhất.
Năm vị fan nhỏ, chỉ có hai vị lòng tràn đầy vui mừng chờ thức ăn, ba vị khác mặt khóc không ra nước mắt.
Các nàng đều là người không ăn được cay, không so được với hai muội tử khác không cay không vui, nhưng mà thần tượng gọi món cho ngươi, khóc cũng phải ăn hết a.
Lạp Lệ Sa ngược lại cũng không chỉ lo bản thân, nàng đem thực đơn đưa tới trước mặt năm người: "Các ngươi muốn món gì?"
"Ngươi nhìn một chút là được, chúng ta không kén ăn."
Lạp giáo chủ nhíu mày một cái, bất quá dựa theo thói quen kiếp trước, cũng không có nghĩ nhiều, đơn giản hỏi rõ: "Có thể ăn cay không?"
"Không thành vấn đề!" Hai muội tử yêu thích cay vui mừng giống như trúng giải thưởng lớn mười tỉ.
Lạp Lệ Sa chờ ba người khác phản ứng, lại thấy các nàng không lên tiếng, thuận tiện cho rằng đó là nhất trí với ý kiến hai người kia.
Bữa cơm này, ba người kia ăn lệ chảy ròng ròng, Lạp Lệ Sa cũng không nhịn được đau lòng, rút mấy cái khăn giấy đưa cho các nàng: "Các ngươi sao không nói sớm? Sớm biết các ngươi không ăn được cay thì đã không gọi."
"Không, a... Khụ khụ khụ! Không sao! Chúng ta có thể ăn được!" Fan nhỏ mắt đều bị cay đỏ, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lạp Lệ Sa biến đổi sắc mặt: "Không ăn nổi thì không cần ăn! Ta đi giúp các ngươi đổi một phần."
Nói xong liền hơi có vẻ hơi tức giận rời khỏi, sao có thể chà đạp dạ dày như vậy? Không chịu nổi còn ăn, không biết khó chịu chính là bản thân sao? Đám tiểu nha đầu này quá không nghe lời.
Động tác của Lạp Lệ Sa, các nàng không có gì ngoài cảm động, nhưng cũng cảm thấy rất lúng túng, dẫu sao lần đầu tiên cùng thần tượng tiếp xúc thân thiết khoảng cách gần, kết quả huyên náo như vậy.
Mấy người cũng không biết, tình cảnh các nàng ở cùng một chỗ này đều bị người núp trong bóng tối, gánh máy quay phim quay lại không lọt chút nào.
Chờ Lạp Lệ Sa trở lại, bà chủ đi theo phía sau nàng cũng mặt đầy áy náy nói: "Thật là xin lỗi, Lệ Sa vừa rồi đã cùng ta nói, ta giúp các ngươi đổi những thứ này."
Ba người đã lau khô nước mắt trố mắt nhìn nhau lúng túng, bà chủ cười trêu ghẹo nói: "Các ngươi nha, cũng đừng thay Tiểu Lạp tiết kiệm tiền, nha đầu này ngày thường keo kiệt, có thể được nàng mời ăn cơm mà các ngươi còn lo giữ ví tiền hộ nàng!"
"Ta nào có keo kiệt." Lạp giáo chủ vẻ mặt không biết làm sao, keo kiệt chính là nguyên thân, hơn nữa nguyên thân trước kia cũng không phải keo kiệt, nàng lúc đó thật sự là không có tiền đi ăn uống vui đùa.
Bà chủ cười ha hả đổi toàn bộ thức ăn cay, Lạp Lệ Sa ngồi đó tùy tiện ăn vài miếng, thấy thời gian đã qua hơn nửa giờ.
"Các ngươi ăn trước đi, ta phải trở về đoàn phim." Lạp giáo chủ bày tỏ lúc này Phác Thái Anh cũng đã đến thời gian nghỉ, buổi trưa có hai giờ ở không, sao có thể lấy toàn bộ đến bồi fan hâm mộ?! Dĩ nhiên phải đi thăm phu nhân, cùng nàng ở riêng một hồi.
Lạp Lệ Sa vừa đứng dậy, đột nhiên lại như nhớ ra cái gì đó, lấy ra mấy tờ ký tên đưa cho năm người: "Đây, đáp ứng ký tên cho các ngươi. Ta đi trước, các ngươi muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, ta đã nói với Lưu tỷ rồi, toàn bộ ghi lại cho ta, yên tâm ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro