Chương 54: Bị đánh cũng không thua thiệt
Phác Thái Anh trầm mặc hồi lâu, đạo diễn bên cạnh mở miệng nói: "Bộ phim này, khả năng nên dừng lại."
Ba người không người nào không kinh ngạc, Lý Điềm trừng hai mắt nhìn về phía đạo diễn, quanh co hỏi: "Không, không quay nữa?"
"Không phải, chỉ là nghĩ đợi thêm một chút. Hiện tại kịch bản vẫn chưa hoàn thiện, vội vàng quay ra cũng không đạt tới hiệu quả chúng ta muốn. Bất kể như thế nào, chúng ta đều không thể phá hư hình ảnh Tuyên Dương nữ đế." Đạo diễn giọng nói kiên định, khiến cho Lạp Lệ Sa không nhịn được ném tới ánh mắt tán thưởng.
Đạo diễn tìm một chỗ kế bên các nàng ngồi xuống, trong giọng nói vô cùng tiếc than nói: "Về võ hiệp giang hồ, chính sử ghi lại việc này đã ít lại càng ít, sách sử Minh triều ghi lại càng là lác đác không có mấy. Nhưng mà ta nghe tổ tiên tai miệng tương truyền, kỳ thực Đại Minh triều 800 năm trước, đó mới là thời kỳ giang hồ cường thịnh. Chỉ tiếc Minh Hiên Đế trong lúc tại vị không cho phép bất kỳ sử quan nào ghi lại về giang hồ, dã sử cũng không cho phép nửa điểm bút mực đi miêu tả phong hoa tuyết nguyệt giang hồ thời đó.
Các ngươi xem qua cái đàn lúc Tiểu Lạp tranh tài chưa? Nghe nói chính là ma cầm trên giang hồ lúc ấy, ma cầm gϊếŧ người đoạt mệnh."
Thời điểm đạo diễn nói tới cái đàn cổ kia, ánh mắt Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa lại có chút biến hóa, lúc này Lý Điềm tùy tiện hỏi Lạp Lệ Sa.
"Đúng vậy, Tiểu Lạp, lúc ấy ngươi làm thế nào đàn vang lên?" Lý Điềm nghi ngờ hỏi.
Lạp Lệ Sa há miệng, có mấy lời nàng không thể nói, nhưng mà bị người hỏi thẳng như vậy, nàng nên mượn cớ gì đem đề tài lừa qua?
Lạp Lệ Sa còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, bên cạnh Phác Thái Anh đột nhiên ho khan nói: "Khụ khụ, nước... Khụ khụ, về sau chớ để cay như vậy, ta không ăn nổi."
Lý Điềm vội vàng rót ly nước cho Phác Thái Anh, giúp Phác Thái Anh lấy món ăn thanh đạm, tiếp đó tự trách nói: "Biết ngươi không ăn nổi cay, cho nên chỉ thả một chút, không nghĩ tới vẫn làm cay ngươi."
"Khụ,... không sao." Phác Thái Anh uống hai ngụm nước, lại xoa xoa khóe mắt bị cay ra nước mắt, tiếp đó như nhớ ra gì đó, hỏi đạo diễn: "Đúng rồi, ta nhớ chính sử ghi lại Tuyên Dương công chúa cũng không thích cay đúng không."
Nói tới chuyện Tuyên Dương, đạo diễn trong nháy mắt không suy nghĩ chuyện Lạp Lệ Sa đàn vang cổ cẩm nữa, hắn mặt mày hớn hở nói với Phác Thái Anh về sự tích Tuyên Dương nữ đế.
Đạo diễn đối với Tuyên Dương, tuyệt đối là chân ái rồi, nội dung sách sử hắn thuộc đến mức có thể không sót một chữ, còn có rất nhiều dã sử hắn cũng có thể sống động kể ra.
Đạo diễn nói một vài câu chuyện rất hiếm thấy, Lý Điềm nghe cảm thấy rất hứng thú, cho nên cũng không nhớ đến chuyện Lạp Lệ Sa đàn cổ cầm nữa.
Lạp Lệ Sa thấy sự chú ý của mọi người đều bị phân tán, ánh mắt nàng khẽ biến nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh là cố ý xả đề tài hay vô tình giúp nàng một lần? Nếu Phác Thái Anh đã có suy đoán với nàng, vậy nàng có phải nên tìm một cơ hội nói thật với Phác Thái Anh? Nhưng nếu như Phác Thái Anh đối với nàng cũng không có những suy đoán kia, nàng nói thẳng có thể bị xem như bệnh thần kinh hay không?
Lạp Lệ Sa nghĩ đến vừa rồi Phác Thái Anh cay chảy nước mắt, suy đoán Phác Thái Anh chắc chỉ là đánh bậy đánh bạ giúp nàng.
Thời gian ngọt ngào cùng bà xã ở chung với nhau bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, trong chốc lát câu chuyện của đạo diễn còn chưa nói hết, Lạp Lệ Sa đã phải trở về đoàn phim của mình chuẩn bị quay phim.
"Ta phải đi rồi." Lạp Lệ Sa đứng dậy nói với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cười một tiếng: "Ừ, chuyên tâm quay phim."
"Ta đi thật đó." Lạp giáo chủ nói, bước chân lại không di động chút nào.
Phác Thái Anh chớp mắt nhìn, tiếp đó bừng tỉnh hiểu ra cười buông xuống chén đũa trong tay, đứng dậy sửa lại y phục một chút: "Ta đưa ngươi ra ngoài."
"Được!" Lạp giáo chủ giống như con nít lấy được kẹo, mặt cười thỏa mãn.
Bên cạnh Lý Điềm nhìn hai nàng, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng mà nàng suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, dứt khoát đi giúp Phác Thái Anh thu dọn đồ đạc.
Đến cửa, Lạp Lệ Sa lập tức bị hộ vệ ở cửa ngăn lại, cần Lạp Lệ Sa lấy ra giấy chứng nhận, hơn nữa ghi danh cặn kẽ rõ ràng.
"Mời trình giấy chứng nhận."
Lạp Lệ Sa sờ sờ túi, tìm tới giấy chứng nhận nguyên bản định vứt bỏ, giao vào trong tay hộ vệ.
Nhưng mà thời điểm hộ vệ ghi vào sổ, lại phát hiện Lạp Lệ Sa cũng không ghi danh vào đoàn phim, hai người trao đổi ánh mắt rồi cảnh giác nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa đứng ở bên cạnh Phác Thái Anh, thấy hai hộ vệ kia hung thần ác sát nhìn chằm chằm mình, nàng siết chặt quả đấm, bất quá nghĩ một chút đem quả đấm buông lỏng, kéo ống tay áo Phác Thái Anh một cái: "Bọn họ trừng ta."
Bộ dáng ủy khuất đáng thương làm nũng kia, hai người hộ vệ nhìn sửng sốt.
"Được rồi, nàng là ta mang vào. Các ngươi trước ghi danh một chút đi, cho dù xảy ra chuyện, ta cũng sẽ nói rõ ràng với ca ta." Phác Thái Anh đơn giản giải thích, nhân tiện trấn an hai vị hộ vệ.
Chờ kiểm tra kết thúc, đã qua năm phút.
Lạp giáo chủ nhìn giấy chứng nhận trong tay, thật muốn ném, nhưng mà lại nhìn một chút Phác Thái Anh bên cạnh, nếu ném giấy chứng nhận, chắc Phác Thái Anh sẽ tức giận.
Aiz, yên lặng thở dài, hết sức quý báu đem giấy chứng nhận cất đi: "Được rồi, ngươi mau trở về đi."
"Lần sau mang giấy chứng nhận từ cửa lớn tiến vào, nếu lại để cho ta thấy ngươi leo tường leo cây..."
"Ta tự đi mua ván giặt!"
Phác Thái Anh còn chưa nói hết lời, Lạp giáo chủ đã cướp đáp.
Phác Thái Anh ngẩn người một chút, cuối cùng không nhịn được bật cười, ai nói muốn mua ván giặt, bất quá nghĩ một chút, để cho tên này quỳ ván giặt tự kiểm điểm cũng là lựa chọn không tồi.
Lạp giáo chủ khẳng định không biết, hình phạt tàn khốc của nàng trong tương lai, là nàng trong lúc vô tình nói ra!
Phác Thái Anh đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa rời khỏi, chờ Lạp Lệ Sa về đến đoàn phim của mình, nàng rất nhanh liền bị thợ trang điểm kéo đi.
Ở phòng trang điểm Lạp Lệ Sa lấy được kịch bản mới đổi, 'Phong Thanh' đại náo Bích Lạc sơn trang, hướng lão trang chủ đòi giải thích, lại bị người hạ độc chán nản thoát đi.
Buổi chiều diễn đánh nhau rất nhiều, cụ thể một chút, kỳ thực là diễn bị đánh tương đối nhiều.
Lạp Lệ Sa lật kịch bản một cái, lời thoại cơ bản không thay đổi, nàng cũng không cần thuộc lại từ đầu, chỉ cần nhớ một vài chi tiết là được rồi.
Bất quá ở chỗ Lạp Lệ Sa xem ra rất dễ dàng, Hàn Dục ở bên ngoài thì lại sầu mặt.
Hắn vốn là tiểu thịt tươi đang nổi, nền tảng kịch thoại chưa đủ, diễn xuất cũng là lúc on lúc off, hiện tại Hà Nhàn Dịch vì để chỉnh Lạp Lệ Sa, thường xuyên sửa đổi kịch bản, khiến cho lượng công việc của hắn gia tăng thật lớn, nhưng mà hắn vẫn phải có khổ mà không thể nói.
Lát nữa buổi chiều có một màn diễn tay đôi giữa hắn và Lạp Lệ Sa, kịch bản viết Tam hoàng tử vì cứu Phong Thanh, cho nên ở trước mặt mọi người đánh Phong Thanh một trận, cho mọi người ở Bích Lạc sơn trang một câu trả lời, lúc sau lại len lén đưa thuốc đem Phong Thanh ra ngoài.
Hàn Dục cười lạnh, Tam hoàng tử đánh Phong Thanh, đây không phải là đem Lạp Lệ Sa đưa tới cửa cho hắn giáo huấn sao, chờ một hồi không tử tế hoạt động gân cốt một chút, hắn liền không họ Hàn.
...
Lạp Lệ Sa nhìn Hàn Dục, nàng ở đáy mắt Hàn Dục phát hiện vẻ mặt khó mà giải thích, Lạp Lệ Sa nghĩ một chút, Hàn Dục chắc lại đang suy nghĩ chủ ý xấu.
Thở dài, Lạp giáo chủ âm thầm vận nội lực hộ thể, lát nữa để cho Hàn Dục đánh một trận là được rồi, bất quá không biết cái tiểu thân bản kia của Hàn Dục có thể gánh nổi nội lực nàng phản phệ hay không.
Hiện trường quay rất tốt, hai diễn viên biểu hiện không tệ, Hàn Dục cũng đích xác chân thực đem quả đấm đập vào trên người Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa bị đau lại quật cường nhíu mày một cái không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Hàn Dục đánh tâm tình có chút quá khích, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn đã vứt diễn xuất qua một bên, chú tâm dồn chí biểu diễn công phu quyền cước. Mọi người ở đây, bao gồm Hà Nhàn Dịch cũng không nhịn được nhíu mày.
Cuối cùng đạo diễn kêu ngừng, nhưng mà màn diễn này lại chưa qua, đạo diễn hô ngừng xong liền giảng đạo Hàn Dục, nhưng mà Hàn Dục lại thái độ tốt đẹp nói xin lỗi, cũng tuyên bố bản thân lần sau nhất định chú ý.
Đạo diễn cũng không biết nên nói hắn như thế nào, nhưng đáy lòng lại vẫn xem thường thứ người như vậy, chịu đựng lửa giận trong lòng kêu tiếp tục quay.
Lạp Lệ Sa biểu hiện một chút cũng không sao, nhưng mà trên mặt vẫn mơ hồ hiện ra chút ẩn nhẫn, những người khác bên trong đoàn phim nhìn đau lòng không thôi.
Lạp Lệ Sa biểu hiện đau đương nhiên là bằng vào kỹ thuật diễn biểu diễn ra rồi, bộ phim này quay xong tiếng xấu của Hàn Dục ít nhất có thể truyền khắp nửa giới giải trí.
Tiếp tục quay, Hàn Dục lần này cũng không hạ thủ lưu tình, thậm chí so với trước kia còn đánh ác hơn, trong lòng Lạp Lệ Sa lại cũng càng vui vẻ hơn, bất kể Hàn Dục đánh nàng như thế nào, vùng nội lực bị tác động đến đều sẽ ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của Hàn Dục.
Lần trước Hàn Dục từ dây cáp rớt xuống, nàng động tay chân cũng không phải đơn giản để cho Hàn Dục đau mấy ngày thì thôi.
Nếu muốn luận âm hiểm ác độc, ai có thể hơn được người trong Ma giáo, mà nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, làm sao có thể mềm lòng nương tay với địch nhân, Hàn Dục không tới trêu chọc nàng còn được, một khi tới rồi không lưu lại nửa cái mạng thì đừng hòng rời đi.
Cả buổi chiều, màn diễn này đều không thể quay xong.
Hà Nhàn Dịch nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính nghĩ lại, nàng có phải là không nên đối xử một tiểu cô nương như vậy, thấy Lạp Lệ Sa bị Hàn Dục hết lần này tới lần khác đánh dữ dội, đáy lòng Hà Nhàn Dịch đặc biệt khó chịu.
Lạp Lệ Sa không có cảm giác gì, đối nàng mà nói chẳng qua giống như bị một thằng trẻ trâu đánh mấy quyền, không đau cũng sẽ không bị thương, ngược lại thằng trẻ trâu đến buổi tối sẽ chịu khổ nạn.
Nhưng mà thời gian từ từ trôi qua, một bóng người xuất hiện ở trong đoàn phim, Lạp Lệ Sa lại không nhẫn nại được.
Phác Thái Anh kết thúc công việc liền nghĩ tới xem một chút, kết quả không ngờ thấy được một màn Lạp Lệ Sa bị đòn này, nàng biết những thứ này đều là diễn xuất, nàng cũng biết ở thời điểm đạo diễn chưa hô ngừng, ai cũng không thể cắt đứt.
Mỗi một quyền của Hàn Dục nện trên người Lạp Lệ Sa, lòng Phác Thái Anh liền mơ hồ co quắp phát đau.
Lạp Lệ Sa nóng nảy, đưa tay níu lại quả đấm Hàn Dục đập tới, tiếp đó đem Hàn Dục đẩy qua một bên.
Dưới ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của tất cả mọi người, Lạp Lệ Sa đối đạo diễn hô: "Đạo diễn, ta thân mình khó chịu, thỉnh cầu tạm ngừng quay."
"Được được được, tạm ngừng."
Được đạo diễn đáp ứng, Lạp Lệ Sa lập tức chạy về phía Phác Thái Anh, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Phác Thái Anh.
"Đừng, đừng khóc." Lạp Lệ Sa nóng lòng an ủi: "Ngươi đừng khóc a."
"Có đau hay không?" Phác Thái Anh thanh âm hơi run rẩy hỏi, nàng không tin vừa rồi mỗi một động tác của Hàn Dục đều là diễn, nếu như vậy chỉ có thể nói Hàn Dục có diễn xuất còn hơn cả Ảnh hậu nàng.
"Không đau a, một chút cũng không đau." Lạp Lệ Sa vội vàng nói: "Thật sự một chút cũng không đau."
Phác Thái Anh làm sao có thể tin, mỗi một quyền Hàn Dục đều đánh chắc như vậy, trừ phi tên này làm bằng sắt mới có thể không cảm giác đau.
Cả đoàn phim đều yên tĩnh, mọi người nhìn Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, trừng mắt nhìn tiếp đó lại giơ tay lên dùng sức chà mắt: Chắc nhìn lầm rồi! Đây nhất định là ảo giác!
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Điềm: Rõ ràng đều không cay a, sao lại cay phát khóc được?
Phác Thái Anh: Ta là Ảnh hậu phái thực lực, cảm ơn!
...
Hàn Dục: Ngươi không phải bị ta đánh nửa sống nửa chết sao, sao còn chạy loạn được a?
Lạp Lệ Sa: Bà xã ta có dạy ta thứ đồ chơi diễn xuất này, không giống ngươi bà xã không có mà diễn xuất cũng không có!
...
Cảm giác các ngươi đều rất mong đợi giáo chủ lộ tẩy, kỳ thực... Ta cũng mong đợi 23333
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro