Chương 61: Liên lạc Cổ Võ thế gia
Lạp Lệ Sa trộm một bộ quần áo, dịch dung ngụy trang biến thành bộ dáng khác, giờ phút này đang đi trên đường chính, điện thoại di động trong tay 'đinh đinh đông đông' vang không ngừng.
Nàng cũng muốn nghe điện thoại, nhưng mà cũng phải cho nàng cơ hội mới được a, di động vừa mở liền lóe lóe sau đó tự động đen màn hình.
Mở ra lại, vẫn như cũ kẹt đen màn hình bởi vì quá nhiều tin tức.
Cuối cùng nàng nghĩ muốn yên lặng thanh tĩnh, tắt máy di động.
Lạp Lệ Sa che giấu tâm tình, đi khắp phố lớn hẻm nhỏ như người bình thường.
Chuyện vừa trôi qua hơn một giờ, nhưng mà vụ án uy hϊếp kia không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, ngược lại chuyện nữ diễn viên biến mất lạ lùng nóng sốt khắp internet.
Lạp Lệ Sa ngáp một cái, nàng thật có chút mệt nhọc.
Tối hôm qua mặc dù cùng Phác Thái Anh ngủ trên một giường, nhưng mà nàng lại không ngủ cả buổi tối. Tinh thần căng thẳng cao độ, cộng thêm ban nãy dùng nội lực chạy trốn khắp nơi, giờ phút này nàng rất mệt mỏi. Hơn nữa lòng còn mệt mỏi nhiều hơn, rõ ràng mới vừa cùng Phác Thái Anh ở bên nhau, tại sao đột nhiên liền phải tách ra.
...
Bên trong phòng tổng tài của tập đoàn Phác thị, Phác Tuấn Phong gãi gãi đầu: "Muội muội, chuyện này không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Tiểu Lạp hiện tại sợ là đã bị một ít chuyên gia học giả theo dõi. Cho dù chúng ta đè xuống tin tức, những người kia ở trên báo chí tùy tiện viết mấy câu nói, cũng có thể lôi kéo được tình thế."
"Nhưng mà, chúng ta cũng không thể không để ý nàng a." Phác Thái Anh rất tức giận, cũng rất sợ hãi, mấy năm trước vị nhân sĩ xuyên không kia trước khi vào sở nghiên cứu còn từng làm kiểm tra sức khỏe, rõ ràng hết thảy đều rất bình thường, nhưng mà cuối cùng vẫn tử vong.
Lạp Lệ Sa rốt cuộc sẽ đi đâu, hiện tại có phải Lạp Lệ Sa đã gặp nguy hiểm, hết thảy những thứ này đều khiến cho Phác Thái Anh lòng như lửa đốt.
"Ca, có thể liên lạc Cổ Võ thế gia một chút hay không." Phác Thái Anh cũng không tìm được biện pháp khác, chỉ bất quá trong đầu đột nhiên lóe lên ấn tượng liên quan tới Cổ Võ thế gia.
"Tìm Cổ Võ làm gì? Đám người kia người nào người nấy đều cổ quái, kẻ nào kẻ nấy đều khó dây dưa." Phác Tuấn Phong chần chờ.
Phác Thái Anh nóng lòng nói: "Để xem có thể cùng bọn họ thương nghị một chút hay không, an bài Tiểu Lạp thành người của Cổ Võ thế gia, như vậy thì chuyện hôm nay cũng có thể có cách giải quyết."
Phác Tuấn Phong nghĩ một chút, trên đời này Cổ Võ thế gia cũng được xem như một đoàn thể khó mà giải thích bằng khoa học.
"Được được được, ngươi đừng gấp. Ta lập tức đi liên lạc bọn họ, bất quá chuyện này đã bị truyền thông công bố ra ngoài, cho dù đến lúc đó thật sự liên hệ quan hệ với Cổ Võ, sợ là một ít nhà khoa học điên cũng sẽ không bỏ qua Tiểu Lạp. Chúng ta vẫn cần bình tâm lại, nghĩ một sách lược vẹn toàn mới được." Phác Tuấn Phong vừa gọi điện thoại vừa giải thích với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cũng hiểu những điều này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Lạp Lệ Sa cũng không lựa chọn được.
Hôm nay nếu Lạp Lệ Sa không cứu cô bé kia, nàng cũng sẽ không bại lộ bản thân. Nhưng mà có cứu hay không, khoảnh khắc Lạp Lệ Sa ôm lấy tiểu nữ hài, có thể ngay cả chính nàng đều không nghĩ rõ cái vấn đề này.
Phác Thái Anh thương tiếc đồ ngốc kia, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía ống kính, tựa như lộ ra tuyệt vọng.
Bây giờ nghĩ lại, lòng nàng vẫn còn mơ hồ đau.
Đã nối điện thoại được với tộc trưởng Cổ Võ thế gia, Phác Tuấn Phong lễ phép ôn hòa cùng đối phương hỏi thăm sức khỏe, rồi mới đề cập có chút việc muốn gặp mặt tộc trưởng nói chuyện.
Sau khi trải qua thương nghị, hai người cuối cùng chọn lựa thương lượng vào buổi tối ở một từ đường của Cổ Võ thế gia.
Chờ Phác Tuấn Phong cúp điện thoại, Phác Thái Anh lập tức hỏi: "Ca, thế nào? Bọn họ đáp ứng gặp mặt không?"
"Ừ, đáp ứng. Nhưng mà yêu cầu chúng ta đến từ đường Cổ Võ nói chuyện." Phác Tuấn Phong hơi cảm thấy bất mãn với chuyện này, nhưng bây giờ hắn phải cầu cạnh người ta, cho dù bất mãn cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
Phác Thái Anh không kịp chờ đợi nói: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút đi thôi a."
"Đừng nóng, buổi tối mới gặp mặt. Chúng ta trước tiên chuẩn bị một chút nội dung cần thương lượng, cùng với tiền đặt cược lớn nhất mà chúng ta có thể cầm ra được." Phác Tuấn Phong là thương nhân, cho dù phải cầu cạnh người, hắn vẫn thích dùng ích lợi để trói buộc đối phương, tốt nhất có thể cầm tất cả chủ quyền vào trong tay mình.
Phác Thái Anh cũng dần dần tỉnh táo lại, chuyện này đích xác là nàng quá mức nóng lòng, suýt nữa rối loạn phân tấc.
"Ca, chúng ta có thể dùng tiền làm thành chuyện này không?"
Phác Tuấn Phong lắc đầu: "Ta thấy rất khó, Cổ Võ thế gia có võ quán khắp nơi trên toàn cầu, võ sư của bọn họ còn là đại sư võ thuật nổi tiếng thế giới, tiền hay danh bọn họ đều không thiếu. Tối hôm nay đi thương lượng, chúng ta không có nhiều lá bài tẩy, chỉ có thể hết sức cố gắng thỏa mãn thứ bọn họ mong muốn."
Phác Tuấn Phong cũng đang vì điều này phát sầu, nếu thật vì tiền ngược lại không sao cả, Phác gia vốn gia đại nghiệp đại, chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không tính là đại sự.
Nhưng khó ở chỗ, đối phương có lẽ không thèm để ý tiền.
"Vậy làm thế nào?" Ấn tượng đầu tiên của Phác Thái Anh chính là dùng tiền giải quyết, cái này tựa hồ trở thành tiềm thức của nàng, bất quá cẩn thận suy nghĩ thì chuyện này coi bộ không liên quan đến tiền, Cổ Võ thế gia cũng không coi trọng những thứ này.
"Muội muội, ngươi về nghỉ trước đã. Ta đi gặp mấy người bạn bên truyền thông, đợi đến buổi tối chúng ta cùng đi gặp tộc trưởng sau." Phác Tuấn Phong thấy đáy mắt muội muội cất giấu mệt nhọc, muội khống lâu năm quả thực không chịu nổi dáng vẻ này của muội muội.
Phác Thái Anh đích xác rất mệt mỏi, nhưng mà trong lòng nhớ đến Lạp Lệ Sa, loại tình huống này nàng rất khó mà nghỉ ngơi.
"Ngoan ngoãn nghe lời có được không? Đừng để đến lúc đó Tiểu Lạp không tìm được, ngươi ngược lại ngã xuống. Nhanh một chút trở về đi, ta bảo đảm nhất định dốc hết toàn lực tìm được Tiểu Lạp, đem nàng mang về an toàn." Phác Tuấn Phong hết sức nghiêm túc bảo đảm, còn kém đưa tay ra thề với trời.
"Ca, ta không phải không tin ngươi. Là ta thật sự không có tâm tư nghỉ ngơi." Phác Thái Anh không muốn trở về, tựa hồ trở về liền có cảm giác bỏ lỡ Lạp Lệ Sa.
Phác Tuấn Phong có chút tức giận: "Nghe lời có được không?! Cho dù ngươi ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ mệt mỏi bản thân. Về nhà trước, nán lại nhà cũ một hồi. Nơi đó không phải còn có hành lý của Tiểu Lạp sao? Chưa biết chừng nàng sẽ trở về đó cũng nên, tóm lại ngươi trước về nhà cũ chờ đã."
Phác Tuấn Phong nói như vậy, Phác Thái Anh mới có chút buông lỏng, ngoài cửa Lý Điềm nhận được chỉ thị của Phác Tuấn Phong bước vào.
"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về." Lý Điềm cũng không quá khó tiếp nhận, Tiểu Lạp nhìn thì ngơ ngác ngây ngốc, nhưng thật sự là một đứa nhỏ rất tốt a.
Phác Thái Anh đi theo sau lưng Lý Điềm, yên lặng lên xe.
Trên đường trở về nhà cũ Phác Thái Anh tỏ ra dị thường trầm mặc, nhìn đoạn đường núi không có quản chế, nàng tự hỏi trước kia tại sao không ý thức được, cho dù đi xe quá giang, ở loại đường nhỏ cong cong lượn lượn này, cũng rất khó mới mười mấy phút đã rời khỏi, nếu nàng sớm một chút chú ý tới Lạp Lệ Sa không bình thường, nếu nàng nhắc nhở Lạp Lệ Sa nhiều hơn một chút, có phải sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Lạp Lệ Sa vì cứu người mà bại lộ bản thân, điểm này Phác Thái Anh không trách cứ nàng, nhưng mà nếu bản thân sớm một chút nhắc nhở Lạp Lệ Sa, nàng có phải sẽ nghĩ biện pháp để không hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt đại chúng.
"Đừng chật vật nữa." Lý Điềm thấy sắc mặt Phác Thái Anh rất thống khổ, trong lòng không đành lòng, an ủi: "Yên tâm đi, Tiểu Lạp người tốt tự nhiên có trời giúp, không có việc gì lớn."
"Ngươi có phải cũng cảm thấy nàng là quái vật?" Phác Thái Anh hỏi.
Lý Điềm cười một tiếng: "Cái gì là quái vật? Loại thể chất dẫn gei như ta, có phải cũng là quái vật? Ta chỉ biết Tiểu Lạp là đứa nhỏ tâm địa hiền lành, nàng chưa từng tổn hại chúng ta, cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với chúng ta, quái vật thì thế nào? Bất kể là cái gì, chỉ cần biết nàng chính là Tiểu Lạp mà chúng ta quen thuộc."
Phác Thái Anh rất vui vẻ, vì Lạp Lệ Sa cảm thấy vui vẻ, thanh âm hơi khàn khàn hướng Lý Điềm nói cám ơn: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Lạp nếu biết, cũng sẽ rất cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ngược lại không cần, để cho nha đầu kia về sau bớt trừng ta mấy lần là được." Lý Điềm cười, trên mặt xem ra rất dễ dàng, nhưng mà đáy lòng lại cũng giống như Phác Thái Anh, áp đầy tâm tình phiền muộn.
Bất quá Lý Điềm đã quen ẩn nhẫn loại tâm tình này, mà Phác Thái Anh thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện khó mà tin tưởng, nhưng lại chân thực phát sinh không thể không tiếp nhận giống như thế này.
Trở lại nhà cũ, Lý Điềm đi phòng bếp.
"Ngươi trước nghỉ một lát, ta làm chút đồ ăn cho ngươi, chờ ngươi tỉnh ngủ tới ăn."
Phác Thái Anh lắc đầu, trên ghế sa lon phòng khách vẫn còn bày ra áo khoác sáng sớm Lạp Lệ Sa để lại, Phác Thái Anh nhìn thấy chóp mũi không nhịn được nổi lên chua xót, quay đầu qua hướng Lý Điềm cười khổ: "Không cần phiền toái như vậy, ngươi cũng nghỉ ngơi một hồi đi, hôm nay vì chuyện này, ngươi cũng bận rộn không ít rồi."
"Được được, vậy ta cũng đi nghỉ ngơi một hồi." Lý Điềm tới ngồi xuống trên ghế sa lon, thuận tiện mở ti vi: "Ta hay thích xem ti vi thả lỏng."
"Vậy ngươi từ từ xem, thời gian đến thì gọi ta." Phác Thái Anh xoay người lên lầu.
Sau khi chờ Phác Thái Anh đi, Lý Điềm mới lấy điện thoại ra gọi bằng hữu quen biết trong giới, để cho bọn họ tận lực từ từ khoan phân phát những tin tức kia.
Dĩ nhiên nàng không nói thẳng là muốn giúp Lạp Lệ Sa, ngược lại nói với bọn họ chuyện này không vội lập tức theo chiều gió, dẫu sao chuyện mới tuôn ra có nửa ngày, nhân tố không biết quá nhiều, để cho các vị đều yên tĩnh xem tình hình phát triển một chút, giữ lại tinh lực đào nội tình mới.
Chuyện Lý Điềm có thể làm không nhiều, nhưng mà nàng đã dốc toàn bộ sức lực rồi, xem các loại bản tin trên ti vi liên quan tới Lạp Lệ Sa, Lý Điềm cũng không nhịn được thở dài.
Nếu nói thể chất nàng là để cho nghệ sĩ thành đôi thành cặp, thì thể chất của Hứa Tụ đại khái là minh tinh dưới tay không nổi lên được, tám vị nam tài tử trước đó chỉ còn lại một mình Hàn Dục, gần đây cũng liên tục xảy ra chuyện.
Nàng thật vất vả ký được với Mạnh Tiểu Manh có danh xưng là Tiểu Hứa Như, kết quả còn chưa xuất đạo liền hủy dung.
Hiện tại ở chỗ Lạp Lệ Sa lại nháo ra vấn đề càng lớn hơn nữa, Hứa Tụ giờ phút này có lẽ so với bất kỳ người nào đều lo lắng hơn. Lo lắng xoa dịu nghệ sĩ, lo lắng năng lực bản thân.
...
Bên trong phòng, Phác Thái Anh đơn giản rửa mặt xong liền định nằm trên giường một hồi, nhưng mà tầm mắt rơi vào tượng người gỗ trên tủ đầu giường, khóe mắt rưng rưng đem tượng gỗ cầm trên tay.
Điêu khắc rất tỉ mỉ, trên mạng còn có nhân sĩ chuyên nghiệp từng phân tích tượng gỗ này, nghe nói chỉ có đại sư điêu khắc mới có tay nghề như vậy. Chỉ bằng vào tay nghề này, giá cả trong nghề cũng đã là tám con số, nhưng hồi đó nàng chỉ cho rằng đám người trên mạng tâng bốc Lạp Lệ Sa.
Tại sao nàng không thể kỹ lưỡng hơn một chút, nghĩ đến phương diện khác nhiều một chút, tại sao thời điểm nàng bắt đầu chú ý tới những thứ kia, bao giờ cũng theo thói quen bác bỏ? Tại sao không thể khẳng định một chút, có thể nếu nàng sớm một chút ý thức được, liền có thể nhắc nhở Lạp Lệ Sa ngàn vạn lần không nên ở trước mặt mọi người bại lộ bản thân.
Phác Thái Anh đáy lòng tràn đầy hối hận, không chút nào ý thức được rằng một người bình thường phần lớn đều giống như nàng, sẽ không chú ý tới một người nào đó quen thuộc bên cạnh là người xuyên không tới, cho dù chú ý tới, cũng chỉ biết cười an ủi mình, chỉ là bản thân suy nghĩ nhiều.
Kỳ thực Phác Thái Anh dò xét nhiều lần như vậy, nàng đã làm đủ nhiều rồi. Ít nhất Lạp Lệ Sa trước khi sử dụng khinh công, trong đầu liền toát ra lời nói về nhân sĩ xuyên không mà Phác Thái Anh nhắc tới.
Nhưng rồi bản năng cứu người vẫn khiến nàng xông tới vào thời khắc mấu chốt.
Lời của Cover : Nay mình post 6 chương. đáng ra post 4 thôi nhưng thôi khuyến mãi cho mấy bạn tại ngày mai mình bận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro