Chương 84: Phu nhân nói cái gì chính là cái đó




Nửa đêm Phác Thái Anh đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh, nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề suy tính ban ngày.

Cố Tầm Tuyết liên tục nửa tháng mở live-stream, cuối cùng đem bản thân lộ hết ra ngoài ánh sáng, Cố Tầm Tuyết thật sự muốn tiến vào giới giải trí phát triển sao?

Tiếp đó lại nhớ đại ca từng nói với nàng, tổ chức nghiên cứu tạm thời không dám đi đến tiết mục mang Lạp Lệ Sa rời khỏi dưới con mắt mọi người.

Nếu vậy Cố Tầm Tuyết ban đầu liên tục nửa tháng mở live-stream 24/24, có phải cũng vì gặp phải loại tình huống như Lạp Lệ Sa lúc này? Vậy thì kẻ Cố Tầm Tuyết muốn đề phòng là người như thế nào? Tại sao có thể khiến Cố Tầm Tuyết dùng loại biện pháp này để tự bảo vệ?

Nữ nhân vừa ra tay một cái liền tàn nhẫn phế bỏ hai tay đối phương, thật sẽ bị người ép đến tình cảnh chật vật này sao? Phác Thái Anh không dám nghĩ nhiều, nội bộ Cổ Võ thế gia rốt cuộc là cái dạng gì, nàng bắt đầu hối hận không biết đưa Lạp Lệ Sa vào Cổ Võ có phải là một quyết định chính xác hay không.

Trong lòng Lạp Lệ Sa thiếu mất Phác Thái Anh, nàng rất nhanh liền mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Nhìn Phác Thái Anh ngồi ở trên giường có chút tâm thần bất định, Lạp Lệ Sa nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, làm ác mộng mà thôi." Phác Thái Anh không muốn để cho Lạp Lệ Sa lo lắng.

Nhưng mà Lạp giáo chủ chần chờ một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ngươi nói dối."

"..." Vợ quá thông minh cũng không tốt.

Phác Thái Anh chỉ đành dở khóc dở cười đem chuyện nói cho nàng: "Cố Tầm Tuyết có chút kỳ quái, nàng liên tục mở nửa tháng live-stream rất kỳ quái, hơn nữa thái độ bây giờ của Cố Tầm Tuyết đối với Cổ Võ thế gia cũng rất kỳ quái."

Nghe Phác Thái Anh nói như vậy, Lạp Lệ Sa khẽ nhấp môi: "Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?"

"Ta sợ nội bộ Cổ Võ sẽ gây bất lợi cho ngươi, ta hoài nghi sở dĩ Cố Tầm Tuyết liên tục mở live-stream nửa tháng, không chỉ vì kiếm tiền, nàng là muốn bảo mệnh. Toàn bộ quá trình có dân mạng canh giữ trước màn ảnh nhìn nàng, một số người muốn hạ thủ với nàng rất khó khăn." Phác Thái Anh lúc ấy nghe được báo cáo, liền cho rằng Cố Tầm Tuyết là vì kiếm tiền cùng nổi danh, hiện tại kỹ lưỡng nghĩ, khả năng còn có nội tình mà nàng không biết.

Càng nghĩ càng sợ Phác Thái Anh làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Lạp Lệ Sa giơ tay lên khẽ vỗ về sau lưng nàng, giống như đang an ủi.

"Nội bộ Cổ Võ sao?" Đáy mắt Lạp Lệ Sa đảo qua một tia hung ác, lại nhìn Phác Thái Anh phát hiện trong mắt Phác Thái Anh cất giấu sợ hãi, nàng vội vàng ra vẻ ngớ ngẩn cười một tiếng: "Hì hì, yên tâm. Cả cái Cổ Võ thế gia cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của ta."

Phác Thái Anh bị nụ cười ngây ngô của nàng chọc cho tiêu tán không ít sợ hãi, kỳ thực vừa rồi trong nháy mắt nàng sợ hãi là bởi vì Lạp Lệ Sa, cái loại ánh mắt khát máu đó nàng thường xuyên thấy ở trong phim, cũng là trong nháy mắt đó nàng nhớ ra việc người này đã từng là một ma đầu.

"Làm sao vậy? Còn sợ sao?" Lạp Lệ Sa tưởng nàng đang sợ hãi Cổ Võ, chỉ đành lần nữa nhấn mạnh võ lực của mình: "Không nên suy nghĩ nhiều, ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không để Cổ Võ thế gia làm gì ta."

"Tiểu Lạp, ngươi từng gϊếŧ người sao?" Phác Thái Anh đột nhiên rất muốn hỏi cái vấn đề này, song nàng cũng vô cùng hy vọng Lạp Lệ Sa không trả lời.

Nhưng mà Lạp Lệ Sa do dự một hồi, vẫn lựa chọn thành thật trả lời: "Ta từng gϊếŧ những kẻ đáng chết, bởi vì chỉ có gϊếŧ bọn họ, ta mới có thể sống sót, người mà ta muốn bảo vệ mới có thể bình an lớn lên."

Cách 800 năm, Phác Thái Anh mặc dù biết lịch sử tàn khốc, cũng biết giang hồ gió tanh mưa máu, nhưng nàng vẫn không cách nào tự thân cảm nhận được cái loại cảm giác đó.

"Tiểu Lạp, chớ cau mày, ta không có nghĩ ngợi lung tung." Phác Thái Anh đưa tay vuốt lên lông mày nhíu lại của Lạp Lệ Sa, sau đó nàng giống như lại nghĩ tới điều gì, hỏi Lạp Lệ Sa: "Ngươi biết vẽ không?"

"Hả? Ta biết a, đây là kiến thức cơ bản, từ lúc rất nhỏ Tam đàn chủ đã dạy ta." Lạp giáo chủ rất là tự hào nói.

Phác Thái Anh hơi hoài nghi nhìn Lạp Lệ Sa, thứ nàng học khi còn bé bây giờ còn nhớ được không đây?

"Qua chút thời gian ngươi vẽ bức họa đi, ta muốn nhìn một chút xem ngươi trước kia là bộ dáng gì. Được không?" Phác Thái Anh là thật sự muốn biết, dẫu sao đây là nhân vật lịch sử 800 năm trước làm mưa làm gió a. Mặc dù không chính thức xuất hiện trong sử sách, nhưng mà giáo đồ dưới tay người này lại ở trong lịch sử phóng lớn hào quang.

Lạp Lệ Sa hơi khổ não gật đầu, nàng sợ Phác Thái Anh thấy bộ dáng kiếp trước của nàng, sẽ không thích nàng.

"Làm sao vậy?"

Lạp giáo chủ dĩ nhiên sẽ không nói ra phiền não của mình, bất quá không phải nàng quá tự luyến, mà là cái xác của nàng cùng nguyên thân kém nhau quá nhiều.

Thân xác hiện tại này nhìn rất yêu khí, giống như hồ ly tinh từ trong núi sâu không nhiễm bụi trần, từ trong xương lộ ra một cỗ yêu mị.

Mà thân xác kiếp trước lại mang điểm anh khí, cho dù ngồi một chỗ ngậm miệng không nói cũng có thể uy hϊếp một ít tôm tép giang hồ.

Còn cái xác này đừng nói đến uy hϊếp, nếu không phải nàng cả ngày gương mặt lạnh lùng, thì người ngoài nhìn vào chính là yêu tinh ngày ngày tản ra tin tức 'Ta đang câu dẫn ngươi'.

"Được rồi, khó nói thì không nói. Ngủ trước đi, tóm lại ngươi về sau đề phòng người của Cổ Võ thế gia nhiều hơn một chút, bọn họ tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng." Phác Thái Anh cũng có chút mơ hồ, sau khi nằm xuống phát hiện ngủ cũng không thoải mái, đưa tay đem Lạp Lệ Sa kéo xuống, lại ở trong lòng Lạp Lệ Sa tìm một nơi dễ chịu an tĩnh ngủ.

Nhìn Phác Thái Anh bên mép mang ý cười, Lạp giáo chủ theo bản năng cúi người khẽ hôn lên, đơn giản dán lên môi nàng, mềm nhũn mang chút độ ẩm làm cho trong lòng Lạp Lệ Sa dâng lên một ngọn lửa, toàn thân đều khô nóng.

"Ừ... Ngủ một chút." Lạp giáo chủ tâm hoảng ý loạn điểm huyệt vị bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Phác Thái Anh ở trong lòng nàng khóe miệng ý cười sâu hơn, đưa tay ôm chặt lấy Lạp giáo chủ: "Tử tế ngủ, chớ lộn xộn."

Lạp giáo chủ ngoan ngoãn gật đầu một cái, nàng nào dám lộn xộn nữa...

...

Sáng sớm ngày tiếp theo Lạp Lệ Sa bị đồng hồ sinh học đánh thức, mở hai mắt ra thấy Phác Thái Anh đang nằm trong lòng, đang chuẩn bị cúi người hôn lên, lại nhớ tới đêm qua trong cơ thể nội lực tán loạn, nàng bị hù sợ thanh tỉnh, chầm chậm từ trên giường bò dậy.

Thấy thời gian vẫn còn, nàng liền đi trước rửa mặt.

Phác Thái Anh ở trên giường chờ hôn chào buổi sáng chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn cửa phòng tắm đóng lại liền cười khẽ một trận, không ngờ lá gan Lạp Lệ Sa lại càng ngày càng nhỏ.

Lạp Lệ Sa sau khi vào phòng tắm nghe được Phác Thái Anh đang cười, nàng liền biết người nọ đã tỉnh rồi, đối với chuyện đêm qua nàng gặp lúng túng, Lạp giáo chủ bày tỏ có thể trực tiếp xem nhẹ, nhưng mà đối với việc Phác Thái Anh sáng sớm tỉnh lại bật cười, nàng có chút không thể hiểu nổi.

Chờ Lạp Lệ Sa từ phòng tắm đi ra, Phác Thái Anh đã thay xong y phục, đang ngồi dựa trên giường tra xét update của thương thành hôm nay.

"Nơi này có mấy món đồ đều bị gỡ xuống, dụng cụ nhìn ban đêm không còn nữa, còn có một ít vật nhỏ cũng đều bị rút đi, tại sao a?" Phác Thái Anh thân là chủ nhân trận tiết mục này, vậy mà nàng cũng nhìn không rõ hướng đi của tiết mục này nữa.

Lạp Lệ Sa rướn người qua nhìn một cái: "Làm tuyển thủ có cảm giác cấp bách, như vậy áp lực sẽ tăng lên gấp bội, tuyển thủ cũng sẽ càng ra sức, trước kia tuyển thủ đều khó buông xuống tư thái và mặt mũi, bọn họ tuy rằng chống đỡ cho tới bây giờ, nhưng mà trong trò chơi về sau nếu như bọn họ còn không hiểu được hợp tác cùng nhau tiến lên, show thực tế này sẽ mất đi mùi vị ban đầu. Ngày hôm nay, trấn Dương Liễu khẳng định rất thú vị."

Phác Thái Anh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, đích xác có một loại cảm giác cấp bách địch ta cạnh tranh trên thị trường.

"Cho nên chúng ta tạm thời không cần gấp gáp, ta tin tưởng mấy loại đồ vật bỏ đi này ở mấy vòng sau sẽ được bán lại, cho dù không bán lại thì cũng chỉ là một ít đạo cụ nhìn hoa lệ lại không có thực dụng." Lạp Lệ Sa kiếp trước ở trên võ lâm kiếm tiền cũng từng dùng thủ đoạn này, mặc dù không có phát cuồng như Phác Tuấn Phong, nhưng cũng coi như hiểu thấu đáo một ít thủ pháp kiếm tiền cơ bản.

Phác Thái Anh cười khẽ: "Ngươi làm sao hiểu rõ như vậy?"

Nàng với tư cách thiếu đông gia của Phác thị cũng không biết chuyện này, Lạp Lệ Sa lại vô cùng khẳng định nói ra.

Lạp giáo chủ cười vô cùng đắc ý: "Bởi vì đại ca để cho ta đi học kinh doanh a, ta có xem qua tài liệu liên quan."

Phác Tuấn Phong để cho nàng đi học quản lý công ty là thật, nhưng mà Lạc giáo chủ tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe lời đi xem, điểm này Phác Thái Anh cũng hết sức rõ ràng.

Phác Thái Anh thấy nàng không chịu nói thật, cũng không bức bách nàng, nhìn thời gian nói: "Có thể đi ra ngoài rồi, cũng không biết tối hôm qua Tiểu Manh và Cố tiểu thư đã chạy tới hay chưa."

"Đầu tiên, Cố Tầm Tuyết người bị thương nặng, nàng hẳn sẽ lựa chọn nghỉ ngơi cho khỏe, sẽ không suốt đêm đi tới. Thứ hai, Tiểu Manh không chỉ sợ tối còn sợ Cố Tầm Tuyết, đánh chết nàng nàng cũng sẽ đi theo Cố Tầm Tuyết không vượt màn đêm để chạy tới. " Lạp giáo chủ đơn giản phân tích một chút, Phác Thái Anh nghe liền một trận cười khẽ.

"Đi ra ngoài trước, chúng ta còn chưa giải quyết bữa sáng."

Lạp Lệ Sa thu thập xong ba lô của mình và Phác Thái Anh tiếp đó cầm áo khoác theo nàng cùng nhau ra ngoài.

"Hứa Như cùng Bạch Liễu có phải là xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ta thấy vẻ mặt Bạch Liễu rất không ổn, hơn nữa Giang Ý Hàm chắc chắn biết nội tình, lại dùng đề tài khác dời đi sự chú ý của ta." Lạp Lệ Sa có chút nghĩ không thông, nàng nhìn người rất chuẩn, chính là nhìn rõ xong lại nghĩ không thông những thứ cong cong lượn lượn giữa người với người.

Chỉ cần đối phương không có địch ý với nàng, nàng sẽ không đề phòng hạ thủ trước với đối phương.

"Chuyện giữa các nàng chắc hẳn có liên quan đến việc năm năm trước Hứa Như gặp tai nạn xe cộ. Mấy chuyện này trước khoan nghĩ, nhanh cùng ta đi ăn cơm." Phác Thái Anh tuy thích tám chuyện, nhưng không có nghĩa sẽ thích đào bới riêng tư của người khác.

Lạp Lệ Sa cũng không có ý định xoắn xuýt vấn đề này, chỉ cần hai người kia không ảnh hưởng độ tiến triển của liên minh là được.

Hai người đi tới phòng ăn, lại bị báo cho biết nơi này không bán thức ăn, muốn giải quyết ba bữa ăn cần phải đi lên trấn ăn chùa nhà dân.

Phác Thái Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được có người bảo nàng đi ăn chùa, sắc mặt càng thêm lạnh xuống, bởi vì trước nay chưa từng thể nghiệm qua, tâm tình nàng bây giờ rất phức tạp.

Lạp Lệ Sa yên lặng đi theo, sau khi ra khỏi phòng ăn, Phác Thái Anh hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Ta chưa từng đi cọ cơm, để tìm Ý Hàm trước, các nàng chắc có kinh nghiệm." Lạp Lệ Sa đeo balo lên lưng chuẩn bị đi gọi Giang Ý Hàm, đúng lúc Giang Ý Hàm mang Từ Gia tới.

Thấy Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đứng ở cửa phòng ăn, các nàng tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Sao không vào? Không có tiền vàng hay là chờ người a?"

"Phòng ăn không bán thức ăn, hiện tại yêu cầu tuyển thủ đi nhà dân lên trấn ăn cơm chùa." Lạp Lệ Sa dẫn đầu giải thích.

Giang Ý Hàm sửng sốt một hồi, tiếp đó cười nói: "Cơm chùa a, cái này còn không đơn giản sao, đi... Ta mang các ngươi cùng đi."

Giang Ý Hàm vừa dứt lời, Từ Gia đột nhiên lên tiếng: "Đây chẳng qua là một phần của show thực tế, một bộ phận trong vòng thi hôm nay, bảo chúng ta đi nhà dân ăn chùa, đoán chừng sẽ được cư dân phân phát nhiệm vụ, đến cuối cùng chúng ta sẽ hoàn toàn nhập vai vào trò chơi này, thực hiện nhiệm vụ lấy thức ăn hoặc lấy được tiền vàng các loại."

Nghe vậy Phác Thái Anh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Từ Gia nói không sai, chúng ta đích xác nên hiểu rõ rồi hẵng xuất phát."

"Trong túi xách của các ngươi có còn cái gì ăn không?" Lạp Lệ Sa dạ dày trống rỗng, nhưng mà đứng trước mặt Phác Thái Anh cũng không tiện kêu đói, thân thể này tuy rằng còn chưa luyện qua ích cốc, nhưng mà nàng có nội lực che chở nên không đến nỗi nhanh như vậy liền đói.

Từ Gia và Giang Ý Hàm cùng nhau lắc đầu một cái: "Không có, tối hôm qua đều ăn xong rồi, vốn tưởng hôm nay không cần thi đấu có thể tự do ra ngoài, không ngờ phòng ăn lại không mở cửa."

Tròng mắt Lạp Lệ Sa khẽ biến, quay người chạy về phía phòng ăn.

"Xin hỏi ta có thể tự mình kiếm thức ăn không?"

Nhân viên làm việc ngẩn người một chút: "Có thể, dùng sức người đổi lấy thức ăn. Đây là tôn chỉ của vòng tranh tài thứ hai."

Lạp Lệ Sa ghi nhớ những lời này, tiếp đó nói với nhân viên làm việc: "Làm phiền, cho ta vài cái túi bền chắc một chút."

"Cái này..." Nhân viên làm việc do dự, sao không giống với thượng cấp giao phó? Tổ tiết mục có sắp xếp cho tuyển thủ tới lấy túi sao?

"Đi lấy đi." Một vị nhân viên kỳ cựu khác lý lịch hơi sâu hướng người mới hất cằm một cái, hơn nữa phân phó: "Lấy mấy cái lớn hơn tới."

Lạp Lệ Sa nhận lấy túi liền trực tiếp rời đi, lưu lại một đám nhân viên làm việc trố mắt nhìn nhau.

Cuối cùng người mới kia không nhịn được hỏi tiền bối: "Vương đại ca, cái này có phải không hợp quy củ? Không có được dặn phải lấy túi cho bọn họ a?"

"Người trẻ tuổi a, chén cơm này muốn ăn được vào miệng so với ngươi tưởng tượng khó hơn nhiều."

Nghe không hiểu được, người mới liền buông tha suy nghĩ, lẳng lặng chờ đợi những tuyển thủ khác tới hỏi.

Lạp Lệ Sa cầm túi trở lại, Giang Ý Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng: "Lệ Sa, ngươi đây là muốn làm gì?"

Lạp Lệ Sa một tay đem ba lô trên lưng mình ném về phía Giang Ý Hàm: "Cầm giúp ta, các ngươi đi lên trấn nhìn tình huống trước, nửa giờ sau tới nơi này tập họp."

"Hả?" Giang Ý Hàm nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa rời khỏi, nàng theo bản năng hướng An Nhược Thủy hỏi: "Lệ Sa nàng làm sao vậy? Đây là muốn đi đâu?"

"Không biết." Phác Thái Anh lắc đầu một cái, hồi tưởng lại túi trong tay Lạp Lệ Sa, nàng đột nhiên lòng trầm xuống: "Sẽ không phải là muốn đi kiếm đồ ăn chứ."

"Hả? Ngươi nói gì?" Giang Ý Hàm vừa rồi đem ba lô của Lạp Lệ Sa đeo lên người, cho nên không nghe rõ Phác Thái Anh nhỏ giọng lầm bầm.

Khán giả kênh Live-stream lại càng thêm hưng phấn, nhìn Lạp Lệ Sa một đường thi triển khinh công bay hướng đảo nhỏ.

Kênh Live-stream ——

Dân mạng 1: Từ cái trấn nhỏ vừa rồi tới nơi này lộ trình mất bao nhiêu?

Dân mạng 2: Không biết lộ trình, phía trên này đều là tính toán thời gian đi bộ, người bình thường đại khái cần đi hai ngày một đêm. Lạp của ta hiện tại sắp tới rồi.

Dân mạng 3: Không cần nhiều lời! Giáo chủ, ngài thu học trò không?

Dân mạng 4: Khinh công của Giáo chủ rốt cuộc là làm sao học a? Cổ Võ thế gia có bí tịch sao? Làm sao mới có thể gia nhập Cổ Võ thế gia a? Ta ta ta... ta hiện tại báo danh còn được hay không?

Dân mạng 5: Giáo chủ của ta quả thực văn võ song toàn, đột nhiên có một ý tưởng to gan, Giáo chủ sẽ không phải là xuyên không tới chứ.

Dân mạng 6: Lầu trên ý tưởng rất to gan, bất quá... ta cũng từng nghĩ như vậy 23333, đáng tiếc Giáo chủ là người của Cổ Võ thế gia.

Dân mạng 7: Giáo chủ đi bờ biển làm gì? Mang mấy cái túi lớn, nàng muốn đi mò hải sản sao??

...

Không thể không nói trí tưởng tượng của dân mạng đúng là rất phong phú, Lạp Lệ Sa đích xác là muốn đi biển kiếm chút đồ ăn, dẫu sao tổ tiết mục nói, dựa vào sức người lấy được thức ăn, vậy thì nàng tự mình tới biển bắt cũng là bỏ ra sức lao động.

Lạp giáo chủ vừa xuất ra khinh công, cả cái khu Live-stream hai phần ba người đều buông tha nhìn idol, mượn cớ nghe ngóng tình hình địch quân chạy tới kênh Live-stream của Lạp Lệ Sa.

"Nơi đó có phải có một chiếc thuyền?" Lạp Lệ Sa nhìn rất xa, mắt kiếng quay phim mà nàng mang quay đến nơi đó chỉ hiện ra có chút mơ hồ, bất quá may mà trong kênh truyền trực tiếp không thiếu người có bản lĩnh kỹ thuật, mấy giây sau liền xoát màn ảnh giải thích đích xác là một chiếc thuyền, ngay cả hình dạng công dụng của chiếc thuyền đều tra đến rõ ràng rành mạch.

Lạp Lệ Sa đứng ở trên bờ nghe thanh âm sóng biển vỗ vào ranh giới đảo nhỏ, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi, Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, ánh mắt luôn luôn phong tỏa trên chiếc thuyền kia.

Người bên trong kênh Live-stream đều không biết những thứ này, bọn họ ra sức ầm ầm xoát chữ nhanh đi vớt hải sản.

Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn một hồi, phát hiện chiếc thuyền kia chính đang từ từ đi ra xa, nàng cũng từ từ thu hồi suy nghĩ, hải sản nơi này nàng tạm thời không tính vớt, dẫu sao nơi này vừa có người chết, mùi máu quá nặng. Nàng còn không đến nỗi đói đến nước này.

Dân mạng 1: Này, Giáo chủ sao lại đi rồi?

Dân mạng 2: Giáo chủ sợ nước sao 23333 Tại sao tới đây nhìn cái liền đi, đây là muốn đi đâu?

Dân mạng 3: Đó là đi lên núi đúng không?

Lạp Lệ Sa đích xác là chạy lên trên núi, nơi này động vật nhỏ rất nhiều, ngày hôm qua bởi vì muốn tìm tiền vàng và đạo cụ mà tổ tiết mục giấu, cho nên không có thời gian đi để ý mấy con vật nhỏ kia, hiện tại đói dĩ nhiên phải tới bắt một ít.

"Tình cảnh tiếp theo quá mức máu tanh tàn bạo, vì để tránh gây khó chịu cho người xem, ta tạm thời gỡ mắt kiếng xuống." Lạp Lệ Sa hiếm có cười một tiếng, nhưng mà trong nụ cười vẫn còn lộ ra một cổ tà khí, làm cho người xem thét liên tục.

Dân mạng 1: Không không không, chúng ta đều là người lớn, chúng ta có thể xem! Giáo chủ, xin ngươi đeo mắt kiếng lên.

Dân mạng 2: Giáo chủ! Dừng lại dừng lại! Cái này không phù hợp quy định tiết mục!

Dân mạng 3: Lạp của ta tùy hứng như vậy, Thái Anh nhà ta biết không?

Dân mạng 4: Mau dừng lại, ngươi làm như vậy Phác thị sẽ mất một số tiền lớn! Mau dừng lại a Giáo chủ!

Dân mạng 5: Giáo chủ đừng đùa với lửa, bình xịt sẽ nói ngươi giở trò bịp bợm a! Mau cho chúng ta nhìn xem, chúng ta đến lúc đó làm chứng cho ngươi!

Cho đến thời điểm kênh Live-stream một mảnh đen thùi lùi, tiếng hò hét của tất cả dân mạng mới chậm rãi dừng lại một ít.

Tuy rằng không thấy được, nhưng mà bọn họ nghe tiếng truyền trực tiếp tới cũng vô cùng hưng phấn.

Lạp Lệ Sa sở dĩ không truyền trực tiếp, là bởi vì nàng không hề nghĩ đến việc bắt gà rừng thỏ nhỏ, chỉ là dùng nội lực đem phụ cận dò xét một phen, rất nhanh cầm túi đem gà rừng thỏ rừng ngất xỉu trên đất nhét vào.

Sau đó lại từ từ tìm mấy cây ăn quả, Lạp Lệ Sa cuối cùng một lần nữa đem mắt kiếng đeo lên, sau khi mở chỉ vào một cây đầy trái cây: "Dạy các ngươi làm sao dùng khinh công nhé."

Kênh Live-stream đang hoàn toàn yên tĩnh cuối cùng náo nhiệt trở lại.

Dân mạng 1: Chòi má, ghi chép ghi chép, mẹ ơi ~ bút của con đâu?

Dân mạng 2: Còn tìm bút cái gì a, cắn đầu ngón tay viết huyết thư đi.

Dân mạng 3: Giáo chủ nói có thật không? Video hướng dẫn này giống với video dạy chúng ta gọt táo lúc trước sao? Nghiêm túc nhìn là có thể học được sao?

Dân mạng 4: Ma ma ~ ta sắp bay!

Dân mạng 5: Khinh công thật có thể luyện ra sao?? Không phải là võ học kỳ tài mới có thể sao?

Bất kể kênh Live-stream thảo luận thế nào, Lạp Lệ Sa cũng đã ở dưới tàng cây biểu diễn.

"Khinh công hoàn toàn không phải là bay lên trời, mà là mượn lực rời khỏi mặt đất, trong lịch sử người có khinh công tốt nhất thường thường đều là đạo tặc, bởi vì những người kia luyện chính là Đồng Tử Công, phần lớn còn biết Súc Cốt Công, cho nên khinh công đối với bọn họ là một chuyện học rất dễ dàng. Ta hiện tại chỉ dạy một lần, nếu như trong các ngươi có người có thể học, bất kể bao lâu cứ đến tìm ta, ta dạy ngươi công phu khác." Lạp Lệ Sa cười khẽ, người ở hiện thế có thể học được khinh công sợ là không tìm ra người thứ hai, bất quá nếu thật sự có người có thể học, nàng đúng là có thể đem một thân công phu này truyền xuống.

Kênh Live-stream càng sôi trào, nếu lúc trước Lạp Lệ Sa nói như vậy, mọi người nhất định sẽ cảm thấy là nói giỡn chơi, nhưng bây giờ không giống nhau, Lạp Lệ Sa có thân phận Cổ Võ thế gia, mọi người đều biết đệ tử nội môn Cổ Võ thế gia có thể chọn đồ đệ, một khi tiến vào ngoại môn chính là một phần tử của Cổ Võ thế gia.

Hiện tại Lạp Lệ Sa bởi vì nhờ có Cố Tầm Tuyết mà tiến vào nội môn, cho nên Lạp Lệ Sa truyền thụ công phu cho những người khác, hoàn toàn là chuyện có độ chân thật trăm phần trăm.

Lạp Lệ Sa cũng không biết thân phận đệ tử Cổ Võ mang tới cho nàng ảnh hưởng lớn như vậy.

"Không có khẩu quyết công pháp, ta chậm một chút, các ngươi nhìn kỹ." Khinh công của Lạp Lệ Sa không phải cha mẹ dạy, mà là nàng khi còn bé trộm học được, khinh công là công phu của võ lâm chính đạo, sau đó lại cùng Tam đàn chủ học chút kỹ xảo Mị Ảnh Giáo, cuối cùng cha mẹ qua đời, nàng mới lấy được toàn bộ công pháp bí tịch của Mị Ảnh Giáo.

Rất nhiều người bởi vì học quá tạp nham quá hỗn loạn, dẫn đến cuối cùng công pháp bình bình không có gì lạ, mà Lạp Lệ Sa bởi vì đem tất cả công pháp đều dung nạp cùng nhau, ngược lại đạt tới một cảnh giới khác không ai có thể địch.

Khi mọi người thấy Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nhảy một cái liền trực tiếp lên cây, bọn họ nhéo bút và tập vở trong tay một cái, cuối cùng không chút khách khí ném xuống đất: Thế này có thể học cái gì a? Cái này cùng xem chiếu bóng có gì khác nhau?!

Lạp Lệ Sa ngồi ở trên cành cây, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, từ từ hái trái cây trên cây, dù sao nàng khi còn bé chính là học như vậy.

Chờ Lạp Lệ Sa hái đủ trái cây, nàng tự cầm một trái, chùi chùi trên y phục: "Ừ, rất ngọt."

Đột nhiên trở thành tiết mục giới thiệu mỹ thực, khán giả kênh Live-stream nhìn nhìn táo lê quýt trong tay, lại nhìn nhìn quả dại trước nay chưa từng ăn qua trong tay Lạp Lệ Sa, khẽ cắn răng tự nhủ, Lạp Lệ Sa chỉ là đang tham gia tiết mục, trái cây rừng khẳng định không ngọt bằng trái cây trong tay bọn họ!

Lạp Lệ Sa chất đầy túi trên lưng, vừa đi trở về vừa lưu ý hoàn cảnh chung quanh, ngày đó Từ Hạo cùng Trịnh Húc hai lần xuất hiện ở nơi này, bọn họ nhìn như đang tìm thứ gì, nhưng mà trên thực tế bọn họ lục soát phụ cận gần đây rất chặt chẽ, lại không dễ như trở bàn tay tìm được đạo cụ, có thể thấy bọn họ ngày đó cũng không phải vì tìm tiền vàng và đạo cụ của tiết mục mà chạy tới nơi này.

Khi đó nàng không thể trắng trợn tới điều tra, vừa rồi nàng gỡ xuống mắt kiếng xong liền ở phụ cận kỹ lưỡng tìm một chút, kết quả cũng không nhìn thấy cái gì không bình thường.

...

Nửa giờ trôi qua, Lạp Lệ Sa mang mấy túi lớn chứa gà rừng thỏ rừng chạy tới, còn có gần nửa túi quả dại.

Giang Ý Hàm nhìn Lạp Lệ Sa thắng lợi trở về, không nhịn được giơ ngón cái lên: "Thần Lệ Sa, ngươi đi đâu đánh cướp đó?"

"Tìm trên phiến núi kia." Lạp Lệ Sa cũng không trực tiếp đổ ra mấy thứ bên trong, ngược lại nói: "Ý Hàm, ngươi đi xem xem có thể mượn phòng bếp dùng một chút hay không, nếu như có thể nói tiếng cám ơn là được. Nếu như không được, nói với bọn họ ta có thể dùng một nửa đồ vật để đổi."

Giang Ý Hàm nhìn mấy túi lớn, cho dù loại trừ một nửa, những thứ này cũng đủ để các nàng ăn hơn nửa tháng.

Giang Ý Hàm đáp ứng một tiếng, lập tức lên đường đến phòng ăn.

Mà Từ Gia thấy Giang Ý Hàm đi, nàng cũng rất nhanh đi theo.

Phác Thái Anh tới bên cạnh Lạp Lệ Sa, kỹ lưỡng nhìn nhìn Lạp Lệ Sa, không có dấu vết bị thương nàng liền yên tâm.

"Mệt không, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi một hồi không?" An Nhược Thủy thương tiếc hỏi.

Lạp Lệ Sa lắc đầu một cái: "Không mệt, chờ một hồi ta làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Ngay lúc Phác Thái Anh chuẩn bị lần nữa khuyên nhủ Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đột nhiên đưa máy tính bảng tới trước mặt nàng: "Mua một cái này đi."

Phác Thái Anh nhận lấy máy tính bảng, nhìn giới thiệu phía trên, là dụng cụ truyền tin thương thành mới update, trừ việc có thể nhắn tin giữa các thành viên liên minh với nhau ra cũng không có tác dụng gì khác.

Hơn nữa những thứ này giá cả cũng không rẻ, Phác Thái Anh nghĩ một chút: "Mua bảy cái đi. Ta thì không cần." Bởi vì nàng đã định trước không thể bồi Lạp Lệ Sa đi tới cuối cùng.

Lạp Lệ Sa đang nghi hoặc, Phác Thái Anh nói: "Bởi vì ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi a, vật này đối ta mà nói vô dụng."

"Ừ... Vậy cũng được." Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh nói rất có đạo lý, cẩn thận tưởng tượng nàng phát giác cả liên minh có thể lập tổ đội hai người, như vậy máy truyền tin liền có thể tiết kiệm được một nửa.

"Vậy chờ một hồi chúng ta phân thành hai người một tổ đi, như vậy dụng cụ truyền tin có thể tiết kiệm được một nửa, thay trang bị khác."Lạp Lệ Sa theo thói quen định nghĩa hai người một tổ.

Rất nhanh Giang Ý Hàm cùng Từ Gia chạy về, Giang Ý Hàm hưng phấn khoe khoang: "Dưới sự thuyết phục của ta, bọn họ đáp ứng cho chúng ta miễn phí mượn phòng bếp. Những thứ này của ngươi chờ một hồi có thể đi đến trong trấn bán."

"Như vậy lại thêm một khoản thu nhập, rất tốt." Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, đây cũng là dự tính ban đầu của nàng khi bắt nhiều động vật nhỏ.

Khí trời càng ngày càng nóng, Phác Thái Anh sắc mặt ửng đỏ, nàng nhỏ giọng ho khan một tiếng cắt đứt ba người còn ở bên ngoài nói chuyện phiếm, nói với Lạp Lệ Sa: "Đi vào trước đi, nơi này mặt trời quá độc."

Lạp Lệ Sa có nội công hộ thể, nàng ngược lại không cảm thấy hiện tại quá nóng, nhưng mà Từ Gia cùng Giang Ý Hàm hai người nghe Phác Thái Anh, rất nhanh kịp phản ứng, cũng luôn miệng nói: "Đúng là quá nóng, vào trong trước đi."

Lạp Lệ Sa cầm mấy con gà rừng thỏ rừng béo khỏe, tất cả số còn lại giao cho Giang Ý Hàm: "Cầm đi bán, tiền vàng trao đổi được thì cầm đi đổi một ít trang bị cần dùng."

"Dụng cụ truyền tin chỉ cần bốn cái, mọi người đều đến đông đủ, chúng ta tiến hành phân tổ hai người, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên trang bị." Phác Thái Anh bổ sung.

Giang Ý Hàm ngẩn người một chút: "Nếu tiền vàng dư quá nhiều làm sao bây giờ?"

"Ngươi xem mà mua, bất quá rất nhanh, trải qua Tiểu Lạp nháo một lượt như vậy, tổ tiết mục hẳn sẽ rất mau phát ra quy tắc mới, đến lúc đó những thứ này đại khái sẽ không đổi được ra ngoài nữa." Phác Thái Anh nói.

Từ Gia và Giang Ý Hàm gật đầu liên tục, Từ Gia từ trong tay Giang Ý Hàm cầm lấy túi, nhìn con vật nhỏ bên trong vẫn còn đang giãy đành đạch, nàng ngược lại có chút không đành lòng: "Cứ như vậy gϊếŧ ăn sao?"

"Ngươi có thể không gϊết, trực tiếp ăn!" Lạp giáo chủ nghiêm trang trả lời nàng: "Bất quá lông vẫn còn chưa tẩy sạch, nếu ăn sẽ tương đối phiền toái."

"Ọe ~" Từ Gia không nhịn được nôn khan một cái, nàng thề chờ một hồi cho dù Lạp Lệ Sa làm xong, nàng cũng sẽ không ăn một miếng!

Chờ Từ Gia cùng Giang Ý Hàm rời khỏi, Phác Thái Anh không nhịn được đưa tay nắm lỗ tai Lạp Lệ Sa: "Đang yên đang lành đùa giỡn nàng làm gì?"

"Khì khì." Lạp giáo chủ không dám trả lời, xách thức ăn trong tay tiến vào phòng ăn.

Trong phòng ăn người rất nhiều, bất quá phần lớn đều là nhân viên làm việc, chỉ có vài người là tuyển thủ liên minh khác tới tìm mua thức ăn.

Bọn họ thấy Lạp Lệ Sa xách đồ tiến vào, đến lúc thấy rõ đồ vật Lạp Lệ Sa xách trong tay, những người kia không hẹn mà cùng trợn to hai mắt.

Mà Lạp Lệ Sa thì trực tiếp xem nhẹ bọn họ, cùng nhân viên làm việc nơi này nói một tiếng liền đi ra sau bếp.

Những người kia định cùng đi lên xem tình huống, nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh bên cạnh Lạp Lệ Sa, bọn họ nghĩ một chút lại lui về, loại thời điểm này tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi vào phòng bếp, Lạp Lệ Sa ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Phác Thái Anh cũng sẽ đi theo vào.

"Ngươi ra ngoài trước đi, nơi này khói dầu quá nặng." Lạp Lệ Sa khuyên nhủ.

Tuy rằng nàng rất muốn để cho Phác Thái Anh phụng bồi nàng, nhưng mà nàng cũng không muốn Phác Thái Anh đứng đợi trong khói dầu.

"Bên ngoài nhiều người như vậy, ta không quen." Phác Thái Anh không nói nhiều, nhưng Lạp Lệ Sa lại đã hiểu, bất đắc dĩ cười cười để cho Phác Thái Anh lưu lại.

Nếu Phác Thái Anh đi theo bên cạnh Lạp Lệ Sa, đại khái sẽ không có người đến bắt chuyện Phác Thái Anh, dẫu sao cũng chẳng ai nguyện ý thấy 'kim chủ' của mình bị người khác dụ dỗ, huống hồ Lạp Lệ Sa còn là đệ tử Cổ Võ thế gia, bọn họ càng không muốn trêu chọc.

Nếu như bên cạnh Phác Thái Anh không có Lạp Lệ Sa, đám người kia đại khái sẽ chen chúc tới chỗ Phác Thái Anh, dẫu sao bám được lên Phác Thái Anh, nửa đời sau liền không cần lo.

"Ta trước làm cho ngươi chút đồ ăn nhé, ngươi đói từ sáng giờ rồi." Lạp Lệ Sa có chút bất đắc dĩ ở sau bếp tìm tới một ít nguyên liệu nấu ăn, nếu là mượn dùng phòng bếp, vậy thì hết thảy mọi thứ trong phòng bếp nàng đều có thể sử dụng, bất kể đối phương có nghĩ như vậy hay không, dù sao Giáo chủ chính là cảm thấy như vậy.

Vì vậy trước làm cho Phác Thái Anh tô mì, chờ Phác Thái Anh bắt đầu ăn, nàng mới bắt đầu xử lý những loại thịt kia.

...

Bữa sáng ăn rất phong phú, dẫu sao tất cả đều là thịt tươi nơi dã ngoại.

Chờ các nàng đều căng bụng trở lại khách sạn, liền thấy Mạnh Tiểu Manh cùng Cố Tầm Tuyết chạy đến.

"Lệ Sa! Ta rất nhớ ngươi a ~" Mạnh Tiểu Manh vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền nhào tới, nàng không phải nhớ Lạp Lệ Sa, mà chỉ là muốn thoát khỏi cảm giác sợ hãi khi đơn độc ở chung với Cố Tầm Tuyết.

Nhưng mà Lạp Lệ Sa không hề hiểu được nỗi sợ hãi của Mạnh Tiểu Manh, nàng thấy Mạnh Tiểu Manh nhào tới, liền vừa vặn né người tránh thoát, thuận tiện lấy ra một cái máy truyền tin nhét vào trong tay Mạnh Tiểu Manh: "Các ngươi tới vừa đúng lúc, vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận hai người một tổ tiến hành hoạt động tranh tài tiếp theo. Hiện tại chỉ còn lại ngươi và Cố Tầm Tuyết, sau này ngươi và nàng chính là một tổ."

"!!!"

Mạnh Tiểu Manh đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Ý Hàm, nhưng mà Giang Ý Hàm còn chưa chú ý tới ánh mắt Mạnh Tiểu Manh, đã bị Từ Gia kéo đi tán gẫu.

"A, vậy thì tốt lắm. Có thể tiết kiệm vốn, còn có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau." Cố Tầm Tuyết nghỉ ngơi một ngày, hiện tại cảm giác tốt hơn rất nhiều, lúc nói chuyện lại mang theo yêu khí hồ mị như dĩ vãng.

Mạnh Tiểu Manh khóc không ra nước mắt ở sau lưng mọi người, cúi thấp đầu không muốn nhìn Cố Tầm Tuyết.

Nội lực Lạp Lệ Sa hết sức mạnh mẽ, mơ hồ nghe được Cố Tầm Tuyết ở phía sau nhỏ giọng thở dài.

"Nghỉ ngơi nửa giờ nữa, đúng chín giờ chúng ta đi trấn Dương Liễu." Lạp Lệ Sa nhìn thời gian nói.

Lần này chỉ là nghỉ ngơi ngắn ngủi, cho nên mắt kiếng quay phim của các nàng như cũ không thể lấy xuống.

Phác Thái Anh so với buổi tối biến hóa quá nhiều, ngồi yên lặng trên ghế sa lon, Lạp Lệ Sa thì tiếp tục sửa sang lại trang bị trong túi đeo lưng.

Sáng sớm để cho Giang Ý Hàm đi đổi trang bị, kết quả ngay cả dụng cụ săn bắt Giang Ý Hàm cũng đổi trở lại rồi.

Bất quá dụng cụ săn bắt nơi này không phải dùng để bắt động vật nhỏ, mà là bắt tuyển thủ ăn trộm, ví dụ như loại tuyển thủ có thể trộm tiền vàng cùng thọ mệnh của người khác như Cố Tầm Tuyết.

Lạp Lệ Sa nhìn dụng cụ săn bắt thở dài, Phác Thái Anh nghe tiếng quay đầu, nhìn Lạp Lệ Sa hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"

"Có chút đáng tiếc, dụng cụ săn bắt ở vòng này tựa hồ không dùng được, về sau quy tắc so tài như thế nào còn chưa xác định, có lẽ vật này căn bản không có tác dụng."

"Hẳn sẽ không, trang bị đã xuất hiện tuyệt đối sẽ không có loại nào không dùng được." Phác Thái Anh cười khẽ, dẫu sao lão ca nàng còn muốn kiếm tiền lời từ trang bị trò chơi, những thứ này bây giờ nhìn như không có ích gì, đến giai đoạn sau nhất định sẽ có rất nhiều công dụng.

Lạp Lệ Sa còn chưa hiểu rõ mấy thứ cong cong nhiễu nhiễu này, bất quá nếu Phác Thái Anh đã nói những thứ này hữu dụng, vậy thì nàng cứ cất giữ thỏa đáng, nàng tin tưởng lời Phác Thái Anh nói, tin tưởng không cần lý do.

Phác Thái Anh thấy nàng nghiêm túc sắp xếp dụng cụ săn bắt, cong môi khẽ cười, một lần nữa dẫn đến cả cái kênh Live-stream bắt đầu chà màn ảnh.

...

Hứa Tụ ở công ty gần đây rất thống khổ, bởi vì nhóm thực tập sinh nàng phụ trách mọi phương diện đều rất ưu tú, nhưng mà chính là không theo kịp nhiệt độ. Mỗi người ở đây đều khó chen vào hot search.

Mở weibo nhìn, bên trong đều bị show thực tế của Phác thị chiếm cứ. Thật vất vả đề tài về Phác thị hạ xuống một ít, tới ngay sau đó lại là

#_Lạp giáo chủ khinh công nghịch thiên_#,

#_Nữ thần Phác Thái Anh mỉm cười_#,

#_CP mới của Xuẩn Tiểu Manh_#,

#_Gian thương vô lương Giang Ý Hàm_#,

#_Tứ tiểu hoa tái tụ, ngọt đến tâm khảm_#,

#_Lại nhớ đến năm đó Lý Điềm chiêu gei dẫn gei_#,

#_Hứa Tụ nhảy qua Phác thị, người đại diện mặt vàng lại lần nữa quật khởi_# vân vân...

Còn có các tạp chí bát quái lớn, đám ký giả biên tập kia hoàn toàn không đưa mắt nhìn đến nhóm thực tập này, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào nàng và Lý Điềm!?

【 Chấn kinh! Hứa Tụ nhảy qua Phác thị, Lý Điềm liệu có thể lại sáng lập huy hoàng hay không? 】

Hứa Tụ: Huy hoàng cái gì? Huy hoàng đào đi nghệ sĩ dưới tay ta, cầm đi kết đôi với nghệ sĩ của nàng sao?!

Hứa Tụ mỗi lần thấy những thứ này đều không nhịn được nhức đầu, Lý Điềm là trợ lý của Phác Thái Anh, nàng thi thoảng lên hot search cũng có thể hiểu được, nhưng mà vì sao cứ vô duyên vô cớ kéo theo mình?!

Lý Điềm cũng không biết oán niệm trong lòng lão cộng sự, giờ phút này nàng đang điều tra chuyện liên quan tới lời đồn đãi Lạp Lệ Sa đã kết hôn trên mạng. Lý Điềm nhận được điện thoại liền biết đây là một tin vịt, dẫu sao Tiểu Lạp đứa bé kia EQ thấp đến đáng sợ, trừ có một cái xác thượng đẳng ra, quả thực không tìm ra chỗ nào của nàng có thể thu hút người khác phái ưa thích.

Kết quả điều tra lâu như vậy, lại tra ra Lạp Lệ Sa thật sự đã kết hôn, còn là cùng phái...

Trong quá trình điều tra, Lý Điềm vừa thay Lạp Lệ Sa tiếc than, vừa vì bản thân vui mừng, Lạp Lệ Sa đã kết hôn, như vậy thì không cần đề phòng nàng cùng Phác Thái Anh nữa.

Mà Phác Tuấn Phong sở dĩ muốn đem chuyện này tiết lộ cho Lý Điềm, để cho Lý Điềm đi điều tra, cũng không phải do hắn thật sự thiếu nhân thủ, mà là hắn muốn cho Lý Điềm biết tình huống thật của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

Dẫu sao muội muội đã có dự định công khai, Lý Điềm thân là trợ lý trên danh nghĩa, nàng cần phải biết trước thời hạn, đến lúc đó cũng tiện ứng đối biến hóa trên mạng, tránh cho nàng gặp chuyện xuất hiện hỗn loạn.

...

Mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, rốt cuộc lên đường về phía trong trấn, dọc đường đi Lạp Lệ Sa luôn cảnh giác tuyển thủ xung quanh.

Dẫu sao mỗi người bọn họ đều lộ ra u oán trong mắt, nếu u oán kia chỉ nhằm vào một mình nàng, nàng không cần phải cảnh giác, nhưng mà những người kia tựa hồ đang oán hận cả cái liên minh các nàng.

Kỳ thực những người này chỉ là biết được, trong lúc bản thân khổ cực giúp dân trên trấn dọn phân cho heo vịt dê bò để đổi lấy mấy cái bánh bao, liên minh Lạp Lệ Sa các nàng ở trong phòng ăn thịt tươi mỹ vị.

Đi nửa đường, đột nhiên có mấy người xông tới chặn đường đám người Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa rất không hiểu nhìn mấy người kia, có người mẫu và tay đua xe, còn có một nữ nhân tựa hồ là thợ trang điểm, nàng nhếch mi hướng mấy người hỏi: "Xin hỏi, các ngươi có chuyện gì không?"

"Có!" Người mẫu đứng ra hỏi Lạp Lệ Sa: "Liên minh các ngươi còn hai chỗ trống, chúng ta có thể gia nhập không?"

Hiện tại tiến hành hoạt động công khai xếp hạng, mở máy tính bảng liền có thể thấy được thứ hạng của mỗi liên minh hoặc là mỗi cá nhân.

Trước mắt xếp hạng nhất trong bảng kinh tế chính là Lạp Lệ Sa, số người xem kênh Live-stream nhiều nhất chính là Lạp Lệ Sa, liên minh xếp hạng thứ nhất chính là Lạp Lệ Sa.

Các bảng lớn mười thứ hạng đầu đều là thành viên liên minh Lạp Lệ Sa, bây giờ còn hai cái chỗ trống, hai chỗ trống này chính là thịt béo trong lòng các tuyển thủ chưa gia nhập liên minh.

Lạp Lệ Sa còn chưa mở miệng, bên cạnh Phác Thái Anh đã lạnh lùng nói một câu: "Xin lỗi, liên minh hiện tại không thu thành viên mới."

Nếu những người khác trước khi minh chủ mở miệng, nói chuyện lãnh khốc như vậy, nhất định sẽ dẫn tới một trận ác chiến nước miếng của mọi người, nhưng mà Phác Thái Anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Không biết là do mấy ngày nay Lạp Lệ Sa đối với nàng quá sức nói gì nghe nấy, hay là ngại vì thân thế bối cảnh của Phác Thái Anh, tóm lại nếu giờ phút này nàng không mở miệng, vậy mới sẽ lộ ra cảm giác quỷ dị.

Mấy người chạy tới ngẩn người một chút, tuyển thủ bên cạnh xem náo nhiệt đều không hẹn mà cùng bắt đầu nén cười, bọn họ kỳ thực cũng vô cùng muốn gia nhập, dẫu sao lát nữa liền phải cưỡng chế thành lập liên minh, ở cùng một chỗ với mấy người xa lạ không quen biết, còn không bằng tới chỗ Lạp Lệ Sa tìm cơ hội, biết đâu thật sự thành thì sao.

Nhưng mà bọn họ còn chưa gom đủ dũng khí thì đã có người cướp trước một bước, vốn dĩ đều ôm lòng hâm mộ ghen tị nhìn tình hình phát triển, kết quả những người kia nghĩ muốn nói gì đều chưa kịp nói, đã bị Phác Thái Anh một câu đuổi.

Mấy người kia nghe được lời của Phác Thái Anh, như cũ chưa từ bỏ ý định nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa gật đầu một cái: "Nàng nói cái gì chính là cái đó, ta không có ý kiến."

Rất tốt, cái này rất là Lạp giáo chủ. Liên minh của nàng giống như thành lập ra để phu nhân chơi vậy.

Dân mạng 1: Chòi má, Lạp nhà ta ngầu lên tận trời, có cần công khí như vậy hay không, nữ thần nhanh gả đi!

Dân mạng 2: 'Nàng nói cái gì chính là cái đó, ta không có ý kiến'!!! Lời này công đến mức ta khép không nổi chân, nữ thần mau chóng theo Lạp nhà ta đi.

Dân mạng 3: Ha hả, liên minh cũng không phải một mình nàng, nếu đã làm minh chủ thì phải phụ trách tới cùng, cái gì gọi là 'Nàng nói cái gì chính là cái đó, ta không ý kiến'? Thật là quá không chịu trách nhiệm đi?!

Dân mạng 4: Có ai còn nhớ Giáo chủ chúng ta ban đầu tại sao thành lập liên minh không? Vì bản thân có thể chiến thắng sao? Vì có thể kiếm tiền vàng sao? Vì để tìm được nhiều người bạn nhỏ hơn sao? Sai! Nàng là vì để thay Phác Thái Anh ứng chiến, nếu không có Trịnh Húc khiêu chiến, Lạp của ta khinh thường xây dựng cái gì liên minh.

Dân mạng 5: Chính thế, vốn chính là vì Phác Thái Anh mới thành lập liên minh a.

Dân mạng 6: Không nói gì cả, ta tuyên bố hai người chính thức kết thành vợ chồng hợp pháp!

Dân mạng 7: Có chút kỳ quái a, trước kia trên mạng bàn tán Phác Thái Anh như vậy, đem nàng đặt ở một chỗ cùng người khác thành lập CP, Phác thị đã sớm đi ra làm quan hệ công chúng. Hiện tại sao một chút phản ứng cũng không có? Nhìn thái độ của Phác Thái Anh với Giáo chủ, các nàng không phải là... chính đang kết giao chứ?!

Dân mạng 8: Phác tổng! Xem nơi này xem nơi này, chúng ta sắp đưa em gái ngươi gả ra ngoài! Ngươi ngược lại có chút phản ứng a!

Đang ở trong phòng làm việc rảnh rỗi nhìn bình luận, Phác Tuấn Phong khóe môi nhếch lên cười hạnh phúc, trong lòng thầm nghĩ đến, muội muội đã sớm bị ta gả ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro