Chương 110+111: Thế Giới thiên Võng



Chương 110: Thế giới Thiên Võng 10

Khi Phác Thái Anh bưng mì vào phòng cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đang cười híp mắt ngồi trên giường nhìn cô. Vừa nhìn thấy Phác Thái Anh, trong đôi mắt kia dường như phát ra ánh sáng, nghiêng đầu ra nhìn chiếc bát trong tay Phác Thái Anh, hít sâu một hơi, nói: "Thơm quá."

Phác Thái Anh không lên tiếng, đặt mì lên chiếc bàn nhỏ ở một bên, nhìn cốc nước đã rỗng, mới lên tiếng: "Ngồi dậy ăn mì đã, sau đó uống thuốc."

"Thuốc?" Lạp Lệ Sa có chút ngẩn người, "Trong nhà lấy đâu ra thuốc?"

"Nhà bọn họ có, ban nãy tôi nhắn tin cho Trần Khải Kiệt, bảo anh ta mang tới." Vốn dĩ chuẩn bị ra ngoài thêm chuyến nữa, nhưng xung quanh rất ít tiệm thuốc, vừa hay Trần Khải Kiệt đã chuẩn bị, nên nhờ anh ta mang tới.

Vừa nói xong, tiếng gõ cửa truyền tới, Phác Thái Anh đưa đũa cho Lạp Lệ Sa, đứng dậy đi mở cửa.

Lạp Lệ Sa có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, cuối cùng Trần Khải Kiệt cất cao giọng nói: "Cô Lạp, cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng tôi sẽ tới thăm cô."

Lạp Lệ Sa có chút buồn cười, không trả lời Trần Khải Kiệt. Thật ra phần lớn lực chú ý của của cô ấy bị bát mì Phác Thái Anh nấu thu hút. Đại khái là suy nghĩ tới việc Lạp Lệ Sa đang là bệnh nhân, Phác Thái Anh nấu mì rất nhạt, nhưng không hề qua loa.

Trên bát mì có vài sợi thịt cùng mấy lát rau xanh, còn có một quả trứng ốp trắng mềm, lúc ngửi vào mũi xác thực rất thơm. Lạp Lệ Sa uống nước mì, nhìn nước có vẻ như nước canh suông nhưng lại ngon tới bất ngờ, trong vị nhạt thích hợp lại kèm theo vị tươi ngon, nhưng không phải là vị ngấy từ các loại gia vị kết hợp cùng nhau. Tuy cơ thể không thoải mái, nhưng bát mì này vẫn khơi gợi chút cảm giác thèm ăn của Lạp Lệ Sa.

Khi Phác Thái Anh vào phòng, Lạp Lệ Sa đang gắp một miếng mì bỏ vào trong miệng, Phác Thái Anh nhìn thấy cô ấy khom lưng, tay trái vén tóc qua tai ngăn nó rơi xuống, có chút bất tiện. Nghĩ ngợi giây lát, Phác Thái Anh giơ tay cởi dây buộc tóc của mình xuống, đi tới vô cùng nghiêm túc buộc mái tóc đang xõa của Lạp Lệ Sa lên.

Động tác của Phác Thái Anh quá tự nhiên, tới nỗi Lạp Lệ Sa nghiêng đầu ngẩn ra nhìn cô. Tóc mai của cô ấy được ngón tay thon dài kia linh hoạt vén lên, móc ra sau tai, buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản.

Vì mất đi sự trói buộc của dây buộc tóc, mái tóc dài đen óng của Phác Thái Anh chảy xuống như thác nước theo động tác cúi đầu của cô, mày thanh mắt sâu, đẹp như tranh vẽ. Lạp Lệ Sa không chỉ một lần ý họa tình thơ để hình dung Phác Thái Anh trong lòng, nhưng trên thực tế, khi phong thái ý vị bị che giấu trên người Phác Thái Anh lộ ra, thật sự hệt như một bức họa.

Trước khi Phác Thái Anh đứng thẳng người, còn liếc Lạp Lệ Sa một cái, sau đó mới yên lặng ngồi sang một bên. Lạp Lệ Sa giơ tay sờ tóc mình, trái tim bỗng bị thứ gì đó khẽ nhấc lên.

Nếu là trước kia, chắc chắn Lạp Lệ Sa sẽ không từ bỏ cơ hội này, mồm miệng phải tận dụng, nhưng lần này, cô ấy lại yên lặng tới bất ngờ, cúi đầu ăn thêm miếng mì nữa.

Mì tươi được nhào nặn rất vừa vặn, nước mì tươi ngon tới từ mì lại hòa tan trong mì, căn lửa thích hợp, sớm quá sợ không chín, lâu quá sợ trương mì. Trứng ốp lòng đào, rất mềm, nhưng lại không tanh, rất ngon miệng.

"Thế nào, hợp khẩu vị không?" Cuối cùng là Phác Thái Anh chủ động phá vỡ im lặng.

Lạp Lệ Sa dùng sức gật đầu, nhìn mì trong bát khẽ cười nói: "Đây là bát mì ngon nhất tôi từng ăn kể từ ngày tới Thiên Võng." Nói xong lại cúi đầu ăn thêm một miếng.

Phác Thái Anh nhìn mãi, trong mắt lộ ra ý cười, "Ăn chậm thôi."

"Em không cần canh tôi, em cũng chưa ăn mà, để lâu mì sẽ trương đấy."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Tôi không đói, dạ dày còn đau không? Ăn vào liệu có thấy khó chịu không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không đau nữa, ban nãy đỡ hơn nhiều rồi."

Phác Thái Anh cũng không hỏi nhiều, đợi Lạp Lệ Sa ăn xong rồi hỏi: "Ăn no chưa?"

Lạp Lệ Sa gật đầu, Phác Thái Anh rất chu đáo, lượng mì không nhiều, vừa đủ lượng ăn cho Lạp Lệ Sa.

"Đưa bát cho tôi."

Lạp Lệ Sa né người, cười nói: "Em nấu cho tôi ăn rồi, chắc chắn phải để tôi rửa bát, em nghỉ ngơi đi."

"Người bệnh mới cần nghỉ ngơi nhiều." Ngữ điệu dịu dàng, nhưng động tác trong tay lại không cho phép từ chối.

Lạp Lệ Sa không thắng được Phác Thái Anh, khi Phác Thái Anh rửa bát, cô ấy đứng ngoài cửa nhà bếp quan sát, trong mắt đều là ý cười. Phác Thái Anh quay đầu nhìn thấy, cảm thấy kì lạ, hỏi: "Chị cười gì thế?"

Lạp Lệ Sa khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Mộ Vũ thật sự là vợ hiền dâu đảm."

Phác Thái Anh trợn mắt với Lạp Lệ Sa: "Bản chất của vợ hiền dâu đảm chính là bà mẹ già chị, tối nay nể tình chị không thoải mái, sau này chuyện nấu nướng chị không thoát được đâu."

Lạp Lệ Sa nghe xong cười lên, xua tay, "Nói thật lòng, ngoại trừ việc đun nước tôi là số một, những chuyện khác thì tôi không làm được."

Phác Thái Anh nghiêng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, sắp bị cô ấy làm tức cười.

"Uống thuốc đi, tôi đi tắm đã." Phác Thái Anh đưa thuốc Trần Khải Kiệt mang tới cho Lạp Lệ Sa, sau đó đi tắm.

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn thuốc trong tay, lấy hai viên nhét vào miệng, mặt không cảm xúc nuốt xuống. Cơn đau kịch liệt kia đã qua đi, cảm giác mệt mỏi sót lại trào lên khắp nơi trong cơ thể. Trong lòng Lạp Lệ Sa có chút bức bối, trong phòng ngủ không nhìn được phía nhà tắm, Lạp Lệ Sa nghĩ ngợi giây lát liền mở tủ, tìm lại tấm thẻ đang được cô ấy cất giữ.

Cô ấy nhìn tấm thẻ này, trong đầu hỗn loạn, nhưng lại không tìm ra đầu mối. Chỉ là trong lòng Lạp Lệ Sa rất rõ, sự xuất hiện của nữ quỷ này tuyệt đối không phải trùng hợp, mà nhất định phải giữ kín bí mật này, tấm thẻ không phù hợp với cài đặt hệ thống chính là lỗi, hoặc có thể nói là Niết bàn miễn cưỡng tồn tại trong thế giới Thiên Võng.

Lạp Lệ Sa chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không phát hiện Phác Thái Anh bước vào phòng, mãi tới khi Phác Thái Anhngồi bên cạnh lên tiếng: "Đang nhìn gì thế?"

Lạp Lệ Sa hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, vừa tắm xong Phác Thái Anh mặc chiếc áo ngủ lụa màu xanh, tóc chưa sấy vẫn ẩm ướt, cho nên lúc này Phác Thái Anh đang nghiêng đầu dùng khăn tắm lau tóc.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh rất lâu, mới đưa tấm thẻ cho cô: "Nhìn cái này, tôi cảm thấy tấm thẻ này không hề đơn giản, nhưng có chút không hiểu ai là người đã dẫn nữ quỷ này ra ngoài, mục đích là gì."

Phác Thái Anh nhận lấy, nhưng lại không nhìn nó mà liếc mắt nhìn thuốc trên bàn, hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau, ăn mì xong cũng không khó chịu nữa."

Nói xong cô ấy nhích tới, đưa tay lấy khăn tắm trong tay Phác Thái Anh, "Tôi lau cho em nhé."

Phác Thái Anh không từ chối, hai người một người ngồi bên giường, một người ngồi trên giường. Lạp Lệ Sa cúi đầu tỉ mỉ lau tóc cho Phác Thái Anh, vẻ mặt chăm chú chuyên tâm.

Sau khi trải qua phó bản nguy hiểm khác thường, hai người về tới nhà, đôi bên đều toát ra vẻ dịu dàng yên ả.

Nhưng khi loại thân mật này tiếp tục kéo dài, không khí giữa hai người liền trở nên kì quái, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, không nhịn được khát vọng trong nội tâm, nhỏ tiếng nói: "Thái Anh, tôi có chuyện muốn hỏi em."

Con ngươi Phác Thái Anh liếc lên trên, "Chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa có chút căng thẳng, cô ấy buông mái tóc đã được lau gần khô, Phác Thái Anh rất tự nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô ấy. Nhìn khuôn mặt của người trước mặt có mấy phần giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, con ngươi màu xám chần chừ không dám nhìn Phác Thái Anh, "Lời em nói trong phó bản, có tính không?"

Sắc mặt Phác Thái Anh ngẩn ra, con ngươi chuyển động một cái, có chút nghi hoặc hỏi: "Lời nào?"

Ánh mắt Lạp Lệ Sa có chút sốt ruột, "Chính là lời cuối cùng khi em ra ngoài, là..." Cô ấy cũng không biết phải nói sao, bình thường có thể mặt không biến sắc trêu đùa Phác Thái Anh, nhưng vào lúc này, làm cách nào cũng không thể cất lên mấy chữ ấy.

Phác Thái Anh vẫn chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa, trong mắt có chút tìm tòi, giống như đang đợi Lạp Lệ Sa nói tiếp.

Sắc mặt Lạp Lệ Sa nhịn tới đỏ lên, cuối cùng ngồi thẳng người giống như giận dỗi, chỉ là ánh mắt lướt thấy Phác Thái Anh đang cười, trong lòng nhanh chóng hiểu ra.

Lạp Lệ Sa rất giỏi thăm dò lòng người, đặc biệt là lòng Phác Thái Anh, thấy vậy, cô ấy lại nhích tới, đè nhỏ giọng vô cùng ma mị nói: "Trước khi rời đi em đã hôn tôi, nói tôi nợ em, nhưng em nói em lấy nhiều, sau này tôi có thể yêu cầu em trả. Hiện tại tôi ra đã thoát rồi, tôi hỏi em còn tính hay không?"

Con ngươi Phác Thái Anh không di chuyển, nhưng ý cười bên trong cũng không tan, cô không trả lời câu hỏi của Lạp Lệ Sa, chỉ tự nhiên nói: "Tôi từng nói tôi không có hứng thú với phụ nữ, câu nói này không hề giả dối, nhưng sau này tôi nói tôi không hứng thú với chị, lại không phải lời thật lòng."

Nhịp tim Lạp Lệ Sa bỗng nhiên đập loạn, ánh mắt không nỡ di chuyển, chăm chú nhìn Phác Thái Anh.

Mà lúc này Phác Thái Anh ngồi thẳng người đối mặt với Lạp Lệ Sa, âm thanh rất khẽ nhưng cho Lạp Lệ Sa một đáp án rất khẳng định, "Cho nên, vấn đề ban nãy chị hỏi, em có thể trả lời chị, vẫn tính."

Đầu óc Lạp Lệ Sa chỉ còn hai chữ vẫn tính, cô ấy nhìn người gần ngay trong gang tấc, đôi mắt nóng bỏng, lồng ngực cũng như rực lửa.

Rõ ràng chỉ là ngồi đó, lồng ngực lại trập trùng kịch liệt, rất lâu sau Lạp Lệ Sa nuốt nước bọt, nỉ non: "Vậy chị..." Con chữ vừa muốn nói ra lại bị nuốt lại.

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh lúc này tản ra một loại mê hoặc từ khắp mọi phía, không cần Phác Thái Anh cố ý giương súng, cô ấy đã giơ tay đầu hàng, đợi tới khi ý thức của bản thân lại lần nữa nhưng trệ, Lạp Lệ Sa đã nghiêng người hôn lên môi Phác Thái Anh, khác hẳn với dáng vẻ lỗ mãng tán tỉnh thường ngày, lúc này Lạp Lệ Sa thật sự vô cùng ngây thơ.

Lạp Lệ Sa chỉ hôn lên môi dưới của Phác Thái Anh mang tính thăm dò, Phác Thái Anh không tránh, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm phản cảm, chỉ rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.

Nhịp tim Lạp Lệ Sa đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra, sau khi khát vọng nội tâm mở cửa liền không cách nào thu lại, cô ấy muốn khống chế, nhưng không khống chế nổi, thế là nhắm mắt muốn khẽ khàng di chuyển, động tác vô cùng cẩn thận, khác hẳn với dáng vẻ đưa đầu lưỡi liếm môi Phác Thái Anh khi hô hấp dưới nước cho cô.

Thích là càn rỡ, mà yêu là kiềm chế. Lạp Lệ Sa đã thấu hiểu câu nói này một cách cặn kẽ.

Trái tim Phác Thái Anh tê dại, nhưng khoảnh khắc cuối cùng cô lại lùi ra sau, đưa ngón trỏ đè lên môi Lạp Lệ Sa, ngăn cản cô ấy tiến sâu thêm một bước.

Lạp Lệ Sa hoảng hốt mở mắt, có một khoảnh khắc không biết làm sao, nhưng nghe Phác Thái Anh nhỏ tiếng nói: "Em từng hỏi chị, đợi chị đặt em ở trong tim mà không phải trong đầu, em sẽ suy nghĩ. Em thừa nhận bản thân không từ chối được chị, càng không kháng cự được cảm giác vô thức tiến gần chị, nhưng em vẫn muốn biết, Lạp Lệ Sa, chị muốn gì? Chị muốn làm gì?"

Biểu cảm của Lạp Lệ Sa nhất thời biến hóa mấy lần, rất lâu sau cô ấy mới kiên định nói: "Cho dù trước đó chị muốn gì, cho dù trước đó chị muốn làm gì, đều không quan trọng nữa. Em chỉ cần biết sau này chị muốn gì, muốn làm gì là được. Thứ chị muốn chính là em, việc chị muốn làm chính là bảo vệ em. Tuy thời gian chúng ta quen biết thực sự không dài, nhưng suy nghĩ ấy mãnh liệt giống như đã tồn tại mấy kiếp, chị từng kháng cự, từng giãy giụa, nhưng nếu không thay đổi được, chị cũng không muốn thay đổi nữa. Chị rất hiểu cảm giác của em, chị tin em cũng hiểu cảm nhận của chị, đúng không?"

Phác Thái Anh giống như hồ nước sâu thẳm, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lóe lên ánh sáng tản mạn.

"Em hiểu, cho nên em..." Phác Thái Anh không nói lời dư thừa, nghiêng đầu hôn lên môi Lạp Lệ Sa. Cánh môi lành lạnh mềm mại của Lạp Lệ Sa khác hẳn với người như cô, mềm mại không thôi.

Rõ ràng Phác Thái Anh thăm dò trực tiếp hơn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa căn bản không kịp chuẩn bị, đã bị tiến công. Sau khi ngẩn người, lại là lời hồi đáp vô cùng nhiệt liệt.

Đây là nụ hôn mang ý nghĩa chính thức đầu tiên, nhưng lúc này hai người vô cùng ăn ý, lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, lúc nào nên quấn quýt, lúc nào nên chạy theo, vô cùng hoàn mĩ.

Quen thuộc tới từng mạch máu, lưu luyến tới tận xương tủy.

**********

Chương 111: Thế giới Thiên Võng 11

Trong phòng trào lên hơi nóng, không khí cũng quánh lại.

Lạp Lệ Sa đã không rõ bản thân ở nơi nào, cảm giác này giống như tất cả các giác quan bị Phác Thái Anh chiếm giữ, không thể chứa đựng bất kì thứ gì khác. Tới cuối cùng cô ấy không nhịn được đưa tay ôm lấy eo Phác Thái Anh, hai người càng ngày càng dính chặt.

Tấm thẻ vốn dĩ nằm trong tay Phác Thái Anh đã rơi xuống sàn, mặt thẻ hướng lên yên lặng nằm đó một lúc, cuối cùng giống như không nhịn được nữa tự lật người chui vào gầm giường.

Cơ thể Phác Thái Anh vốn dĩ nghiêng về phía trước, sau khi Lạp Lệ Sa ôm lấy, cô dứt khoát dùng lực, đè Lạp Lệ Sa nằm lên giường.

Cơ thể Lạp Lệ Sa lúc này giống như không xương, vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt còn chưa dự định kết thúc thời gian thân mật chờ đợi đã lâu này.

Người phía dưới cong chân lên, vừa hay để Phác Thái Anh đè khẽ lên người, khó lòng tách rời.

Cuối cùng Phác Thái Anh gọi lại lí trí, khẽ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve trên lưng mình, sau đó đè lên giường, lúc này mới khẽ nâng người nhìn Lạp Lệ Sa bên dưới.

Hai người đều mới tắm rửa thay quần áo xong, đồ ngủ của Lạp Lệ Sa vốn nghiêng về vẻ gợi cảm, tối nay cô ấy mặc chiếc váy màu sâm-panh. Bộ đồ chia làm hai phần, bên trong là chiếc áo hai dây, chỉ che tới đùi, bên ngoài là áo khoác, khi quy củ thắt dây, sẽ lộ ra cổ áo chữ V, cũng có thể che chắn những nơi khác.

Nhưng ban nãy hai người khó lòng khống chế, dây áo không biết tuột ra từ lúc nào, áo khoác làm bằng lụa mịn màng trơn nhẵn, sớm đã trượt xuống.

Hiện tại Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh đè dưới người, phong cảnh đẹp đẽ vốn bị áo khoác che chắn hoàn toàn hiện ra trước mặt Phác Thái Anh.

Cảnh tượng này đủ khiến bất kì người nào quay cuồng, huống hồ trên mặt yêu kiều tươi đẹp của Lạp Lệ Sa đã đỏ ửng, con ngươi màu xám lăn tăn sóng nước, từ dưới nhìn lên trên, có chút nhẫn nhịn lại có chút mê ly ngắm nhìn Phác Thái Anh.

Nhịp tim của Phác Thái Anh khó lòng khống chế, cô vội dịch chuyển ánh mắt, đưa tay kéo áo lên giúp Lạp Lệ Sa, chống người nhanh chóng ngồi dậy, hô hấp vô cùng hỗn loạn.

"Chị... sao quần áo của chị không thắt chặt?" Phác Thái Anh nói xong có chút ảo não, vành tai đã đỏ ửng.

Lạp Lệ Sa chầm chậm tỉnh khỏi cơn say ban nãy, sau khi nghe được câu nói của Phác Thái Anh, đưa ngón trỏ ra khẽ lướt qua môi, ánh mắt phát hiện đầu ngón tay cũng đã nhuộm lên sắc xuân.

Phác Thái Anh vô thức nhìn sang, nhưng động tác này của Lạp Lệ Sa thực sự quá ám muội, khiến cô đỏ mặt chân run, thế là lại nhanh chóng quay đầu đi, đưa tay sửa lại cổ áo.

Lạp Lệ Sa thấy vậy cười lên, âm thanh cũng nhuộm lên vẻ quyến rũ: "Không thể nào, chị thắt chặt lắm mà, nếu không phải có ai động vào nó, sao nó lại tuột ra chứ." Nói xong, ngón tay cô ấy vòng dây thắt áo, ngoắc lên chậm rãi thắt lại, thế là cảnh sắc mê người kia nhanh chóng bị che lấp quá nửa, nhưng đã không còn tác dụng ngăn cản suy nghĩ xa xôi.

Ngón tay Lạp Lệ Sa rất xinh đẹp, mảnh khảnh thon dài mang theo chút cảm giác gầy nhưng không trơ xương, khớp tay rõ ràng, nhưng khi nắm trong tay lại mềm mại một cách bất ngờ. Chỉ một động tác thắt dây, cũng khiến lồng ngực Phác Thái Anh tê dại.

Nhưng khuôn mặt Phác Thái Anh luôn bình tĩnh như thế, cho nên trái tim đã gió cuộn mây dồn, rối rắm trong tưởng tượng, cũng chỉ đỏ tai, không có dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Em không chạm vào nó." Phác Thái Anh mím môi, chỉ nói một câu, lại thành giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa cũng có chút không hiểu phong tình.

Lạp Lệ Sa nhỏ tiếng cười, sau đó đưa tay ra ngoắc lấy góc áo Phác Thái Anh, híp mắt nói: "Không phải em nói cho chị lấy lại sao? Nhưng sao ban nãy chị lại thấy, không phải chị lấy, mà ngược lại là đang cho em thế?"

Trước đó Phác Thái Anh có chút hỗn loạn, hiện tại nhìn thấy động tác còn cả những lời của Lạp Lệ Sa, đã ý thức được con hồ ly này lại đang cố ý giở lại bài cũ trêu đùa bản thân, thế là nghiêm mặt nói: "Cho nên chị chỉ định lấy lại thứ em đã lấy nhiều thôi sao?"

Lạp Lệ Sa vội lắc đầu, đùa sao, cô ấy ước gì Phác Thái Anh có thể nợ nhiều một chút, như thế mãi mãi sẽ không thể tính toán rõ ràng.

Phác Thái Anh chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa, nghĩ tới cảnh tượng mất khống chế ban nãy, vô thức lắc đầu. Từ sau khi gặp Lạp Lệ Sa, chỉ cần bản thân nhường bước một phân, vị trí của Lạp Lệ Sa trong lòng cô sẽ tiến thêm một tấc, mà loại cảm giác chỉ cần có bắt đầu này, bản thân liền không cách nào khống chế.

Nếu là trước kia, cho dù bản thân thật sự có thiện cảm với Lạp Lệ Sa, cũng tuyệt đối không tiếp nhận Lạp Lệ Sa như thế. Nhưng loại kiên trì này bị phá vỡ trong phó bản thứ tư. Khi đó Phác Thái Anh ôm lấy Lạp Lệ Sa, thậm chí hối hận vì đã không ôm lấy Lạp Lệ Sa sớm hơn, khi biết có khả năng Lạp Lệ Sa không thoát ra được, loại mùi vị đó không chỉ là hối hận mà thậm chí là sợ hãi.

Cô cảm thấy không thể tiếp tục do dự không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Cho dù Lạp Lệ Sa tiếp cận bản thân với mục đích gì, cho dù trên người Lạp Lệ Sa có bao nhiêu câu đố, cô cũng phải giữ chặt lấy cô ấy trong tay.

Suy nghĩ của Phác Thái Anh bay xa, Lạp Lệ Sa có chút kì lạ, lại có chút bất an, gọi cô mấy tiếng, thăm dò hỏi: "Em sao thế? Sao ban nãy lại lắc đầu?"

Lạp Lệ Sa không che giấu chút tâm tư này, Phác Thái Anh đã thấy, trái tim khẽ mềm lại, nhưng lời nói ra lại không chút ngọt ngào.

"Không có gì, chỉ là em đang nghĩ, rõ ràng ban nãy chị còn biểu hiện... dè dặt như thế, sao vừa hôn xong, lại trở nên mặt dày rồi?" Lúc lên tiếng, trong mắt Phác Thái Anh mang theo ý cười, giống như trêu đùa, nhưng lại mang theo vẻ nuông chiều hiếm thấy. Ban nãy hôn cô, Lạp Lệ Sa ngây thơ tới nỗi khiến cô ngẩn ra, hoàn toàn không giống dáng vẻ trong tưởng tượng.

Lạp Lệ Sa nằm sấp bên Phác Thái Anh, hai tay chống cằm, váy vén tới đùi lộ ra đôi chân trắng trẻo, bắp chân lắc lư, ngẩng mắt nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh, nói: "Vì chị vốn định nhân lúc không khí thích hợp, trực tiếp gạo nấu thành cơm với em."

"Khụ..." Phác Thái Anh bị câu nói của Lạp Lệ Sa làm sặc, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh như thường triệt để đỏ ửng, làu bàu: "Chị nói lung tung gì thế?"

"Chị không nói lung tung, chỉ là..." Lạp Lệ Sa còn giả vờ khẽ thở dài một hơi, "Không ngờ, em không thèm chị."

Phác Thái Anh đứng dậy, mím môi, vốn chuẩn bị đi thẳng, nhưng chần chừ một lúc vẫn nhỏ tiếng nói: "Chúng ta mới xác định quan hệ, như thế quá nhanh, không tốt."

Lạp Lệ Sa nghe xong chống người ngồi bên giường, con ngươi khóa chặt lấy Phác Thái Anh, thu lại vẻ trêu đùa trong mắt, thay vào đó là vẻ mong chờ cùng nghiêm túc: "Em nói chúng ta đã xác nhận quan hệ, quan hệ gì?"

Phác Thái Anh im lặng giây lát, cuối cùng rất nhỏ tiếng nói: "Chị muốn quan hệ gì thì là quan hệ đó."

Trong con ngươi của Lạp Lệ Sa trào ra một chùm sáng, âm thanh dịu dàng: "Quan hệ chị muốn em cũng cho sao?"

Phác Thái Anh chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa không động đậy, mà khóe môi Lạp Lệ Sa cong lên, tầm mắt càng ngày càng dính chặt: "Đối tượng được không?"

Phác Thái Anh có chút buồn cười: "Đối tượng theo đuổi à?"

"..."

"Chị nói là bạn gái."

Phác Thái Anh rũ mí mắt, Lạp Lệ Sa không nhìn được mắt cô, cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô. Rất lâu sau, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nhìn Lạp Lệ Sa dịu dàng nói: "Đã là vậy rồi."

Lạp Lệ Sa ngẩn ra nhìn Phác Thái Anh, thực ra trong lòng đã sáng như gương với kết quả này, chỉ là cô ấy không nhịn được mong muốn câu trả lời bằng một nụ hôn mà thôi, Nhưng nghe thấy đáp án mong muốn, Lạp Lệ Sa lại cười thành tiếng, không phải không vui, nhưng đôi mắt xót xa không thôi, cổ họng cũng nghẹn lại, không nói thành lời.

Phác Thái Anh chỉ ngắm nhìn Lạp Lệ Sa, không lên tiếng, khi Lạp Lệ Sa với đôi mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên nhìn mình, liền nghiêng người ôm lấy cô ấy.

Lạp Lệ Sa ôm chặt lấy Phác Thái Anh, cơ thể rất mỏng manh, ôm trong lòng lại mềm mại ấm áp, vô cùng an tâm.

"Được rồi, hôm nay mệt lắm rồi, ngủ sớm đi được không?" Phác Thái Anh nghĩ tới tối nay Lạp Lệ Sa không thoải mái, dịu dàng nói.

Lạp Lệ Sa rất mệt, cơ thể bị giày vò trước đó đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ban nãy lại vừa thân mật vừa chính thức xác định quan hệ với Phác Thái Anh, cảm xúc biến động quá lớn, nhưng hiện tại hưng phấn thật sự đã lấn át mệt mỏi, cô ấy không muốn ngủ.

"Chị không ngủ được, cảm giác như mơ vậy."

Phác Thái Anh thấu hiểu tâm trạng này, chần chừ giây lát rồi lại ngồi lên chiếc ghế bên giường, khẽ nói: "Thế nằm đi, em ở cạnh nói chuyện với chị."

Lạp Lệ Sa có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Phác Thái Anh, cười nói: "Không được rồi, nhập vai nhanh quá. Nếu là trước kia, chắc chắn em sẽ khịa chị."

Phác Thái Anh bất lực, "Tuy trước kia em không dịu dàng với chị, nhưng xác thực chị rất gợi đòn."

Lạp Lệ Sa cười thành tiếng, mặt mày cong cong. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt cô ấy tìm kiếm khắp nơi, sau đó nhíu mày lại.

Phác Thái Anh khó hiểu nói: "Sao thế?"

Lạp Lệ Sa nghi hoặc nói: "Có phải chị đưa thẻ nữ quỷ Thái sơn áp đỉnh cho em đúng không? Em để đâu rồi, sao không thấy đâu?"

Phác Thái Anh cũng ngẩn ra, tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy, thế là lại đứng dậy tìm trên giường.

Lạp Lệ Sa cũng vừa tìm vừa lẩm nhẩm: "Lúc em hôn chị, hình như chị nhìn thấy em cầm trên tay trái, sau đó em ôm lấy eo chị đè chị xuống, theo lí mà nói thì nên ở trên giường."

Phác Thái Anh vốn đang rất nghiêm túc tìm tấm thẻ, nhưng nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của Lạp Lệ Sa, nhất thời tay chân không biết đặt ở đâu. Tuy biểu cảm vẫn chưa nứt toác, nhưng thực sự không nghe nổi nữa, vành tai đỏ ửng nhàn nhạt nói: "Tìm đồ không cần dùng miệng."

Lạp Lệ Sa liếc Phác Thái Anh một cái, biểu cảm mang theo chút xấu xa, "Chỉ là chị sợ em không nhớ, giúp em gợi lại kí ức thôi."

Mặt Phác Thái Anh không cảm xúc nói: "Cảm ơn, em nhớ rõ lắm."

Khom lưng nhìn thấy mặt thẻ hướng xuống nằm yên dưới gầm giường, biểu cảm có chút rạn nứt. Rơi xuống cũng không đến nỗi rơi tới vị trí này, rất có khả năng tấm thẻ tự trốn vào đây, vậy chứng minh...

Khi Phác Thái Anh đứng thẳng người cầm tấm thẻ lên, Lạp Lệ Sa đã nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng đoán được tình hình. Hai người nhìn nhau một cái, đều mất tự nhiên quay mặt đi.

Rất lâu sau đó Lạp Lệ Sa gõ lên tấm thẻ, nữ quỷ thân ngập hơi nước nhanh chóng xuất hiện trong phòng.

Nhìn thấy hai người, vẻ mặt nữ quỷ trở nên vô cùng kì quái, nhìn đi nhìn lại hai người, cuối cùng cẩn thận hỏi: "Hai người nhanh vậy à?"

Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa: "..."

Không khí bỗng có chút lúng túng, nhưng Lạp Lệ Sa không nhịn được cơn buồn cười, cô ấy ngẩng mắt nhìn về phía Phác Thái Anh, nhướng mày, biểu cảm trong ánh mắt giống như đang nói, người nhanh là người này, không liên quan tới bản thân.

Phác Thái Anh lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn nữ quỷ, hờ hững nói: "Cái gì gọi là chúng tôi nhanh như thế, tôi cần chậm cái gì?"

Nữ quỷ bị Phác Thái Anh nhìn tới run lên một cái, có chút sợ hãi nhìn Lạp Lệ Sa. Nhưng người phụ nữ đáng sợ này cười híp mắt, dường như tâm trạng không tệ, có lẽ sẽ không đánh quỷ, nghĩ như thế nó lại lấy hết dũng khí nói: "Không, không chậm không chậm. Là hai người bắt đầu quá nhanh, tôi chưa kịp nhắc nhở, lại sợ làm mất hứng khiến hai người tức giận, cho nên tôi mới trốn trong gầm giường. Nhưng tôi không nhìn thấy, cũng không nghe trộm, hai người yên tâm, cho nên hai người vẫn có thể..."

Lạp Lệ Sa cười nắc nẻ, vì tìm thẻ nên cô ấy đang ngồi bên mép giường, trận cười này khiến cơ thể nghiêng ngả. Vừa hay Phác Thái Anh đang đứng bên cạnh, thế là Lạp Lệ Sa dứt khoát mặc kệ dựa lên người Phác Thái Anh. Biểu cảm của Phác Thái Anh rất ghê gớm, nhưng vẫn đứng dịch vào một chút, tay trái đưa ra đỡ hờ lấy Lạp Lệ Sa, tránh cho cô ấy cười quá khoa trương ngã xuống đất.

Nhưng Lạp Lệ Sa rất biết cách thấy đủ thì dừng lại, cũng không muốn con quỷ ngu ngốc này khiến bạn gái mình mất thể diện, thế là thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với nữ quỷ: "Được rồi, cô ấy có chậm hay không cũng không tới lượt cô nói, tôi nói mới tính."

Sắc mặt Phác Thái Anh càng trầm hơn, rũ mắt nhìn người đang nói năng bậy bạ, mím môi lại.

"Gọi cô ra đây là có chuyện muốn hỏi cô."

Nhìn Lạp Lệ Sa trở nên nghiêm túc, nữ quỷ vội đứng thẳng người, không chớp mắt chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu: "Cô hỏi đi."

"Trong thời gian chúng tôi rời đi, cô ở đây có phát hiện gì không, ví dụ như có ai tới đây, hoặc là có chỗ nào khác thường không?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Khoảng thời gian hai người rời đi không có ai tới, cũng không có gì kì quái."

Phác Thái Anh có chút nghi hoặc: "Chị lo có người đến đây à?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tất cả hành động của người chơi đều bị Thiên Võng giám sát, cho nên nơi ở không có nghĩa là nơi riêng tư."

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa biết nhiều thứ hơn bản thân rất nhiều, thế là cô nhíu mày nói: "Có thiết bị giám sát sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Thường thì sẽ không, nhưng nếu động chạm tới một vài điều cấm kị trong Thiên Võng hoặc là có liên quan tới nhiệm vụ người chơi, ví dụ như tất cả lời nói và việc làm trong phó bản đều sẽ bị giám sát."

"Cấm kị?"

"Ví dụ như lần đó em thử tấn công hệ thống ở quán net, cho dù hệ thống không bị tấn công, việc thăm dò của em cũng sẽ bị săn lùng." Thế giới Thiên Võng nhiều người như thế, tuyệt đối không chỉ có một mình Phác Thái Anh thông minh có năng lực, không chỉ một người suy đoán Thiên Võng là chương trình máy tính, cho nên loại tấn công này, đã thấy nhiều ở Thiên Võng. Nhưng nó hoảng hốt tới nỗi trực tiếp phát nổ máy tính, có lẽ cũng chỉ có Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe xong những lời của Lạp Lệ Sa, biểu cảm rơi vào trầm tư.

*********

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro