Chương 112+113: Thế Giới Thiên Võng


Chương 112: Thế giới Thiên Võng 12

Phác Thái Anh nghe xong lời của Lạp Lệ Sa, nhìn cô ấy rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Chị biết rất nhiều thứ."

Lạp Lệ Sa im lặng giây lát, mới nhỏ tiếng nói: "Ừm, chị..." Biểu cảm của cô ấy có chút mất mát, mặt mày vô thức nhíu lại, hé miệng, ngập ngừng không thôi.

Phác Thái Anh thấy vậy lại bổ sung một câu: "Nếu không thể nói thì không cần, không sao."

Nữ quỷ vẫn đang đứng bên cạnh, trong lòng Lạp Lệ Sa trào lên dòng nước ấm, nhưng vẫn kiềm chế lại. Cô ấy nghĩ tới chính sự, lại hỏi: "Cô từng nói với chúng tôi là có một người phụ nữ bảo cô ở lại đây quấy rối chủ hộ, cô ta có nói gì khác không? Hoặc là có nói với cô mục đích là gì không?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Cô ấy không nói gì nữa, chỉ nói sau này tôi sẽ hiểu, chỉ cần nghe theo lời cô ấy là được. Sau khi cô ấy thả tôi ra, liền cho tôi rất nhiều thẻ, đủ để tôi kiên trì rất lâu. Tôi nhận ân huệ của cô ấy, hơn nữa ở đây cũng nhàm chán, cho nên nghe lời cô ấy, mỗi lần đổi người thuê tôi lại chuồn ra, nhưng bị hai cô bắt được."

Nói xong nó nghĩ tới vẻ đáng sợ của Lạp Lệ Sa, lại run lên một cái.

Phác Thái Anh có chút buồn cười, đột nhiên nghĩ ra vẫn chưa biết tên của nữ quỷ, thế là hỏi: "Cô có tên không?"

Nữ quỷ ngẩn ra, sau đó vui vẻ nói: "Có, tôi tên Đồng Lâm."

"Đồng Lâm?" Phác Thái Anh gọi một tiếng, sau đó hỏi: "Đồng Lâm, cô có nhớ cô đã ở đây bao lâu không?"

Đồng Lâm nhíu mày: "Cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa, rõ ràng trí nhớ của tôi rất tốt. Nhưng tôi chỉ nhớ thời gian ít nhất cũng đã hơn một năm."

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa quay sang nhìn nhau, sau đó thăm dò hỏi một câu: "Cô nói cô không nhớ dáng vẻ của người phụ nữ kia, vậy cô ta bao nhiêu tuổi?"

Đồng Lâm nhớ lại, lắc đầu: "Không lớn, là một người phụ nữ trẻ tuổi."

Trí nhớ của Đồng Lâm mơ hồ, không thể cung cấp quá nhiều thông tin chuẩn xác, những câu nên hỏi trước đó đều đã hỏi, Phác Thái Anh bảo Đồng Lâm ra ngoài trước.

Khi nữ quỷ rời đi, Lạp Lệ Sa nằm trên giường híp mắt cảnh cáo một câu: "Chuyện không nên nghe thì không được nghe, chuyện không nên nhìn càng không được nhìn, hiểu chưa?"

Đồng Lâm chuồn nhanh như một cơn gió: "Hiểu!"

Phác Thái Anh lườm Lạp Lệ Sa một cái, có chút trách móc.

Lạp Lệ Sa nhớ lại câu hỏi Phác Thái Anh vừa hỏi ban nãy, nghi hoặc nói: "Thái Anh, có phải em nghĩ tới chuyện gì đúng không?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không, chỉ là có một loại cảm giác, muốn tìm hiểu thêm mà thôi." Người bảo nữ quỷ làm loạn nơi này, cũng không tới mức đùa dai, thậm chí cô cảm thấy, người phụ nữ kia muốn để người bên trong phát hiện ra Đồng Lâm mà thôi.

Nhưng cô lại không thể nói được lí do là tại sao.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, nghĩ tới những lời trước đó của Phác Thái Anh, khẽ nói: "Rõ ràng em biết chị khác thường, nhưng em không ép chị, em không sợ chị có mưu đồ bất chính với em sao?"

Suy nghĩ của Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa kéo đi, nghe xong liền cười lên. Khuôn mặt cô dịu dàng, mang theo nét tinh nghịch hiếm thấy: "Lẽ nào không phải chị đã có mưu đồ bất chính với em rồi à? Em đã đáp ứng rồi, còn sợ gì nữa."

Lạp Lệ Sa ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười lên, nũng nịu nhích sang, gần như là làm nũng nói: "Ý em là, tùy chị muốn mưu đồ bất chính gì cũng được đúng không?"

Phác Thái Anh nhướng mày, như cười như không ngắm nhìn Lạp Lệ Sa, "Chị muốn mưu đồ bất chính thế nào?"

Lạp Lệ Sa ngồi thẳng người, cách Phác Thái Anh chỉ một nắm đấm, chớp mắt nhỏ tiếng nói: "Hiện tại chị muốn hôn em, được không?"

Biểu cảm vốn dĩ như cười như không của Phác Thái Anh trào ra ý cười, mặt mày dịu dàng, "Không phải ban nãy mới hôn rồi à?"

Lạp Lệ Sa liếm môi, "Chị không thấy đủ."

Phác Thái Anh không lên tiếng, cứ nhìn Lạp Lệ Sa như thế. Không ai có thể từ chối loại yêu cầu được đưa ra từ người mình thích, Phác Thái Anh càng không thể từ chối Lạp Lệ Sa vô tình cố ý quyến rũ bản thân.

Tính cách lí trí, lạnh lùng ngạo mạn mà bản thân vốn lấy làm tự hào sớm đã biến mất không thấy tăm hơi trước mặt Lạp Lệ Sa. Nhiệt tình kích động như súng đã lên nòng.

Không chỉ Lạp Lệ Sa cảm thấy không đủ, Phác Thái Anh cũng vậy, cô cảm thấy bản thân hôn Lạp Lệ Sa thế nào cũng không đủ, giống như say đắm một loại thuốc với thành phần gây nghiện, quấn quýt không thôi.

Trước giờ Phác Thái Anh chưa từng suy nghĩ tới chuyện yêu đương, vì trong thế giới kia cô không có cảm giác bản thân thuộc về, không có lấy một người bạn, càng không nhắc tới chuyện gửi gắm trái tim mình cho một người nào đó trong thế giới ấy.

Thậm chí, cho dù cuối cùng cô gặp được người mà bản thân muốn ở bên, cô cũng nghĩ rằng với tính cách lạnh lùng vô tình trời sinh của bản thân, tuyệt đối sẽ không giống nam nữ chính trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, gắn bó với nhau như keo với sơn.

Trước giờ Phác Thái Anh cũng không ngờ rằng ham muốn của bản thân trong phương diện này khó lòng khống chế như thế, nếu không phải lí trí nói với cô thực sự quá nhanh, cơ thể đã sớm muốn gạo nấu thành cơm với Lạp Lệ Sa theo bản năng nguyên thủy.

Sau khi kiềm chế, Phác Thái Anh chỉ ôm lấy Lạp Lệ Sa nằm trên giường. Vừa hôn liền ngoan, vừa buông ra Lạp Lệ Sa mồm miệng nhốn nháo liền thì thầm bên tai làm loạn suy nghĩ của Phác Thái Anh, nhưng thực sự rất mệt, cho nên sau khi bị Phác Thái Anh ra lệnh ngậm miệng, rất nhanh sau đó liền không có động tĩnh gì nữa, hô hấp cũng trở nên đều đặn.

Cảm nhận được sự thay đổi của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh quay đầu nhìn cô ấy. Khuôn mặt của người nằm nghiêng đang ngủ bên cạnh yên tĩnh, tay vốn không an phận giữ lấy tay cô, lúc này lực cũng thả lỏng, cuộn hờ lại. Sau khi tắm gội, tóc tai trở nên bồng bềnh, xõa ra chiếc giường đơn, giống như rong biển. Lạp Lệ Sa mím môi, lông mi vừa dài vừa cong. Đôi môi trước đó mất đi màu máu đã trở nên hồng hào vì những nụ hôn ban nãy.

Lạp Lệ Sa thật sự có vẻ ngoài rất xinh đẹp, không có bộ phận nào để bắt bẻ, lúc ngủ không có vẻ lạnh lùng khi ở trước mặt người khác, cũng không có vẻ phong tình khi ở trước mặt Phác Thái Anh, mặt mày tinh tế thanh tú, nhìn vô cùng vô hại.

"Lúc này ngoan chưa kìa." Khuôn mặt Phác Thái Anh dịu dàng, khẽ chọc lên mặt Lạp Lệ Sa, đưa tay kéo chăn đắp cho cô ấy, nằm bên Lạp Lệ Sa thêm một lúc, rồi đứng dậy về phòng mình ngủ.

Khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại, Phác Thái Anh đã làm xong bữa sáng.

Lạp Lệ Sa mặc đồ ngủ tựa vào cửa nhà bếp, mặt mày u oán nhìn Phác Thái Anh, "Sao tối qua em lại về phòng?"

Phác Thái Anh không quay đầu, khóe môi cong lên, lật trứng rán trong chảo: "Không về phòng thì ngủ ở đâu?"

Lạp Lệ Sa câm nín, sau đó nhỏ tiếng lẩm nhẩm: "Ngủ ở chỗ chị chứ đâu, nửa đêm tỉnh lại không nhìn thấy em, tâm trạng cũng tệ đi nhiều."

Phác Thái Anh đặt bánh mì và trứng rán vào trong đĩa, quết lên chút tương cà, bưng đĩa đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa, nhắc nhở: "Đừng lắm lời nữa, mau đi đánh răng rồi ăn sáng. Dạ dày còn khó chịu không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu, thở dài một tiếng: "Dạ dày không khó chịu, tim khó chịu."

Phác Thái Anh lắc đầu bật cười, khi cô đi rót nước, Lạp Lệ Sa lại không an phận thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng nói: "Chị bảo em ngủ trên giường chị, cũng không bảo em lăn giường với chị, em còn xấu hổ gì chứ?"

Trán Phác Thái Anh giật lên, nhíu mày hờ hững nói: "Ngậm miệng, đánh răng."

Lạp Lệ Sa lập tức cười lên, vừa ngâm nga hát vừa đánh răng, khiến Phác Thái Anh dở khóc dở cười.

Khó khăn lắm mọi người mới thoát khỏi phó bản lần này, Phác Thái Anh thực hiện lời hứa của mình, dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm, cũng nhân cơ hội bàn bạc bước tiếp theo. Tình hình bên trong phó bản quá căng thẳng, căn bản không cách nào ngồi lại, thư thái tụ tập một bữa.

Hôm nay ra ngoài, Lạp Lệ Sa mặc rất chói mắt, chiếc váy liền bằng lụa màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu mềm mại phát sáng, tôn lên toàn bộ thân hình mảnh mai cao ráo của Lạp Lệ Sa, đi trên phố tuyệt đối là tâm điểm chú ý.

Khi Lạp Lệ Sa ra khỏi phòng, Phác Thái Anh nhìn cô ấy mấy lần, mím môi không lên tiếng.

Lạp Lệ Sa cảm nhận được biểu cảm của Phác Thái Anh có chút tệ hại, trong lòng buồn cười, cố ý hỏi: "Chị mặc thế này cũng được chứ?"

Phác Thái Anh không thèm nhìn, hờ hững nói: "Không ra sao cả."

Lạp Lệ Sa chỉ vờ như không hiểu: "Không ra sao à? Khó coi lắm sao?"

Tuy Phác Thái Anh không muốn những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Lạp Lệ Sa, nhưng cũng sẽ không cố ý hạ thấp Lạp Lệ Sa. Về chuyện này, cho dù Phác Thái Anh có khó chịu thế nào, cũng phân rõ nặng nhẹ.

"Không khó coi, chị mặc thế nào cũng không khó coi nổi, nhưng không thích hợp."

Lạp Lệ Sa ngạc nhiên vì những lời của Phác Thái Anh, nghiêm túc nghiêm chỉnh, nhưng lại giống như lời yêu thương. Đè lại niềm vui trong tim, Lạp Lệ Sa chớp mắt nói: "Sao lại không thích hợp?"

Phác Thái Anh im lặng rất lâu, mới bí bách lên tiếng: "Chỉ đi gặp nhóm Trần Khải Kiệt, nào đáng để chị trang điểm xinh đẹp thế này."

Lần này Lạp Lệ Sa không khống chế được nữa, cười xán lạn, chỉ vào bản thân nói: "Em nghiêm túc như thế là để khen chị à?"

Phác Thái Anh không lên tiếng, cô không muốn can thiệp tới Lạp Lệ Sa, cho dù hai người có quan hệ gì, cũng không nên biến nó trở thành xiềng xích của Lạp Lệ Sa.

Nhưng hai người đã coi như là người yêu, cho nên chút ghen tuông và những cảm xúc trước đó có thể nhẫn nhịn liền mượn gió lan rộng.

Sự im lặng và biểu cảm nghiêm túc mang theo chút khổ sở của Phác Thái Anh khiến Lạp Lệ Sa vừa buồn cười vừa mềm lòng. Cô ấy không tiếp tục cố ý trêu đùa bình hồ lô này nữa, thành thật nói: "Em cũng biết đi gặp nhóm Trần Khải Kiệt không cần trang điểm xinh đẹp thế này, vậy sao không biết rốt cuộc tôi trang điểm cho ai nhìn hả?"

Lúc này trong lòng Phác Thái Anh đã rất phiền muộn, chút cảm xúc này trào lên vốn dĩ là gây sự vô cớ. Chỉ là nghe thấy lời Lạp Lệ Sa, cô vẫn ngẩn ra.

Trong mắt Lạp Lệ Sa điểm xuyết ý cười, giống như ánh sao, mím môi cười nói: "Tuy là đi gặp ba người họ, nhưng hôm nay là ngày chính thức yêu nhau đầu tiên của chúng ta. Tuy thể hiện tình cảm giữa bản dân thiên hạ chết rất nhanh, nhưng có gì để bày tỏ thì cũng nên bày tỏ. Hơn nữa..." Ánh mắt Lạp Lệ Sa cong lên, xoay một vòng, nói: "Chị mặc nó là để em ngắm."

Phác Thái Anh có chút khó xử, nhưng vẫn nhìn thêm mấy cái, cũng không nói gì thêm.

Lúc hai người ra ngoài, ba người Trần Khải Kiệt, Kim Trí Tú và Kim Trân Ni đều đã tìm được quán ăn vào bàn.

Khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa, ánh mắt bọn họ đều không nhịn được dừng lại, chăm chú nhìn cô ấy một lúc. Mãi tới khi Phác Thái Anh ho một tiếng, hờ hững nhìn ba người, lúc này ba người mới hoàn hồn.

Kim Trân Ni cười lên, "Hôm nay cô Lạp và đội trưởng Phác xinh đẹp quá, tôi nhìn ngốc cả người."

Trần Khải Kiệt là đàn ông, lại là đàn ông đã có vợ, rất kiềm chế thu ánh mắt lại, nghe xong cũng không ngừng gật đầu.

"Đúng thế, dạ dày cô Lạp đã đỡ hơn chưa? Thuốc có tác dụng không?"

Trần Khải Kiệt nói xong, hai người Kim Trí Tú cũng mang theo vẻ quan tâm chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đã ổn rồi, chỉ là bệnh nhỏ thôi, cô ấy chuyện bé xé ra to ấy mà."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa một cái, tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt chứa đựng hàm ý rõ ràng.

Lạp Lệ Sa rũ mắt cười, sau đó nói: "Chúng ta là thành viên một đội, đôi bên vào sinh ra tử cũng đã thân thiết, gọi cô Thẩm cũng kì kì, gọi tên tôi đi."

Trần Khải Kiệt há miệng, sau đó gãi đầu, cười nói: "Không biết tại sao tôi không tiện gọi tên cô, còn muốn gọi là đại ca Lạp nữa."

Kim Trí Tú và Kim Trân Ni cũng liên tục gật đầu, Lạp Lệ Sa quá mạnh, mạnh tới nỗi bọn họ đều cảm thấy bản thân không xứng gọi thẳng tên cô ấy.

Phác Thái Anh vốn đang ngồi một bên không lên tiếng, nghe xong bổ sung một câu: "Nếu mọi người gọi tôi là đội trưởng Phác, hay là gọi cô ấy là đội trưởng Lạp đi."

Vừa nói xong ba người còn lại cảm thấy rất ổn, Thẩm Thanh Thu cười cười nhìn Phác Thái Anh: "Đội trưởng là Thái Anh, gọi tôi là đội phó là được, chắc chắn tôi sẽ phục tùng đội trưởng Phác, em nói xem có đúng không?"

Phác Thái Anh không tiếp lời, chỉ lườm Lạp Lệ Sa một cái. Cuối cùng ba người Kim Trí Tú nghe theo lời Lạp Lệ Sa, gọi cô ấy là đội phó.

Tổ đội này cũng coi như chính thức cùng nhau một phó bản tổ đội, tuy vì nguyên nhân độ khó, mức độ phối hợp của năm người không cao, nhưng đều cố gắng, tin tưởng đối phương, cho dù suýt chút nữa thất bại cũng không oán thán đồng đội, đã có đầy đủ điều kiện quan trọng nhất của một tổ đội.

"Không biết phó bản tiếp theo sẽ thế nào, phó bản số 004 này, nói thật lòng, đã khiến tôi có chút khiếp vía." Người lên tiếng là Trần Khải Kiệt, sắc mặt anh có chút khổ sở, xoa ngón tay, bất an nói.

Phác Thái Anh nhìn anh, Trần Khải Kiệt lại cúi đầu nói: "Tôi cứ cảm thấy bản thân đang gây trở ngại cho đội."

Đối với Trần Khải Kiệt mà nói, quả thật phó bản số 004 là một đả kích không nhỏ, vì thân phận nên tối đầu tiên không thể tham gia, không thể giúp sức; khi ở hiện trường vụ cháy, anh ở bên ngoài chờ đợi những người khác tới cứu; trong cuộc thi từ trường vì tuổi tác cao, thông tin biết được ít nhất, điểm số cũng thấp nhất; cho nên Trần Khải Kiệt thật sự buồn bã.

Tuy Phác Thái Anh không tự cho mình là đội trưởng, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có cán cân. Hôm nay hẹn mọi người ra ngoài, ăn uống là thứ yếu, thực ra cô lo lắng phó bản ảnh hưởng tới tâm tạng của mọi người, quan trọng hơn là có một số chuyện cô cảm thấy bản thân nên nói rõ.

"Trần Khải Kiệt, có phải anh quên trong phó bản số 002, anh là người duy nhất trong đội các anh sống sót không. Hơn nữa, những người đó có thể thoát ra từ tòa nhà kia, anh có tác dụng quan trọng. Tuy vũ lực anh không so được Lệ Sa, nhưng lúc anh có thể vượt qua cô ấy, tôi lại chưa thấy. Trí tuệ của anh cũng đã vượt xa rất nhiều người, cuộc thi trong từ trường là kiến thức cấp ba, anh không nhớ cũng là chuyện hết sức bình thường, nếu anh không ra sao, sao có thể tự sống sót qua ba phó bản chứ." Nói xong Phác Thái Anh lại nhìn sang Kim Trân Ni và Kim Trí Tú.

"Trí Tú, biểu hiện của cô trong phó bản số 002 khiến Lệ Sa có cái nhìn khác về cô, cô cũng biết tính cách của cô ấy, nếu không phải thấy cô thuận mắt, lúc đó cũng sẽ không để ý tới cô. Mà lần này thành tích của cô cũng tương đối chói mắt, thành tích của Tiểu Ni cũng không tệ. Hơn nữa so với phó bản số 002, mọi người đều có thể nhìn ra sự trưởng thành của Tiểu Ni."

Kim Trân Ni không ngừng gật đầu, trong phó bản số 002, vừa bắt đầu Kim Trân Ni gần như bị dọa chết khiếp, trên đường không ngừng la hét, hiện tại tới thời điểm gặp nguy còn biết chắn trước mặt Kim Trí Tú.

Kim Trân Ni đỏ mặt, sau đó mắt cũng đỏ, "Em... em vẫn còn rất kém, không đảm đương được như anh Trần, cũng không bình tĩnh như Trí Tú, em vẫn sợ lắm."

"Sợ có gì sai chứ? Một người không có nỗi sợ, cũng sẽ mất đi rất nhiều điều tươi đẹp, điều này không có gì sai cả. Nhìn thấy ma quỷ, tôi cũng bị dọa tới nỗi không khống chế được muốn kêu lên, điều này hết sức bình thường." Lạp Lệ Sa nghiêm túc tiếp lời.

Lông mi Kim Trân Ni còn đọng nước, mở to mắt, sau đó lắc đầu nghẹn ngào nói: "Thật sao? Nhưng em không tin lắm."

"Phì!"

"Ha ha."

"Tôi cũng không tin." Kim Trí Tú và Trần Khải Kiệt cũng cười lên.

Phác Thái Anh cười cười, nhưng là đang thưởng thức những lời ấm áp hiếm thấy của người này, dịu dàng nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa trợn trắng mắt.

*************

Chương 113: Thế giới Thiên Võng 13

Lúc này Lạp Lệ Sa đùa vui mọi người, ba người với ba tâm trạng vốn có chút thất vọng cũng cười lên.

Trần Khải Kiệt nhìn Phác Thái Anh, cảm khái nói: "Không hổ là đội trưởng Phác, luôn thấu triệt như thế, hai ba câu đã khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều. Nhưng quả thật tôi không giỏi loại nhiệm vụ như giải câu đố, nhắc tới cuộc thi kia, tôi thật sự khó mà tưởng tượng nổi, sao cô có thể giải xong bốn đề Vật lý trong vòng 10 phút chứ? Lúc còn đi học tôi học Vật lý cũng tạm, nhưng lúc đó cho dù có làm được bài áp chót, cũng phải mất hơn mười phút."

Kim Trân Ni và Kim Trí Tú hoàn toàn tán thành, đọc đề tính toán suy nghĩ, cho dù có nước chảy bèo trôi cũng cần thời gian, càng không nhắc tới độ khó của đề áp chót. Hơn nữa còn là sau khi đã tốt nghiệp nhiều năm như thế, trong thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết như thế, làm xong bài mà chỉ mất 2 điểm, thật sự là trái ý trời.

"Ngay cả đội phó cũng làm được bài cuối cùng, khiến ba chúng tôi cảm thấy bản thân thật dốt nát." Kim Trí Tú thở dài một hơi, có chút buồn bã.

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ở một bên quay sang nhìn nhau, sau đó cười lên. Lạp Lệ Sa nhướng mày, thong thả nói: "Nói thật lòng, chúng tôi không thần thông quảng đại như mọi người nói đâu, nhưng mà, Thái Anh thực sự rất thông minh, học bá hàng thật giá thật, chắc chắn mọi người không thể sánh được với cô ấy. Tôi ấy à, không phải cũng chỉ là người có chút sức, tuy đầu óc không so được với Thái Anh nhà tôi, nhưng so với mọi người, cũng không tệ hơn."

Kim Trân Ni và Kim Trí Tú nghe xong đều không hiểu, Lạp Lệ Sa nhìn về phía Trần Khải Kiệt, "Hai người đó không biết, lẽ nào anh cũng không chú ý sao? Bài tôi làm tốt nhất, là bài số bao nhiêu trang bao nhiêu?"

Trần Khải Kiệt ngớ ra, nhớ lại chuyện xảy ra trong phó bản, con ngươi bỗng mở to, "Là đề bài số 34 trang 39." Sau đó anh bừng tỉnh, vô số chi tiết bị bỏ qua trào lên trong đầu.

"Tôi hiểu rồi, trước khi vào phòng 29 – 24 kích hoạt đề bài Vật lý số hai từ dưới lên, cô và đội trưởng Phác đã nhìn thấy bài số 34 trang 39, vì nó đã bị kích hoạt, cho nên có thể nhìn thấy đề bài."

"Xem xem, anh cũng không ngốc lắm."

Phác Thái Anh cũng gật đầu, "Khi đó tôi đã đoán được những đề bài này có vấn đề, tuy không biết liệu có thi hay không, tôi vẫn ghi nhớ lại, còn nhắc tới mấy điểm quan trọng với Lệ Sa."

Phác Thái Anh có thể làm xong bài sớm, tỉ lệ chính xác còn cao như thế, chính là vì khoảnh khắc nhìn thấy đề bài kia, cô và Lạp Lệ Sa đã ghi nhớ đề bài. Cho nên thời gian làm bài của cả hai không phải thời điểm hệ thống tuyên bố, khi Lạp Lệ Sa vào phòng, tới khi tuyên bố quy tắc, Phác Thái Anh đã nghĩ xong cách giải trong đầu.

Lạp Lệ Sa cũng là người thông minh, huống hồ Phác Thái Anh còn giảng giải cho cô ấy đề bài rách nát này, cho nên cô ấy có thể làm được bài cuối cùng.

Ba người nghe xong đều ngẩn tò te, mặt mày Kim Trân Ni khổ sở nói, "Hai vị đội trưởng đội phó, lời giải thích của hai chị không những không khiến em cảm thấy hai chị mất đi phần thông minh, ngược lại còn khiến em cảm thấy thông minh hơn những gì mình nghĩ, ai có thể nghĩ tới điều này chứ?"

Kim Trí Tú ở một bên cầm lòng chẳng đặng, "Thôi bỏ đi, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta thấy được sự lợi hại của đội trưởng Phác và đội phó, mọi người chỉnh đốn tâm tình, chuẩn bị phó bản tiếp theo là được."

Phác Thái Anh gật đầu, cô im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn ba người Trần Khải Kiệt, cuối cùng mới lên tiếng: "Nhưng có một chuyện tôi thấy nên nói rõ với mọi người, dù sao cũng có liên hệ mật thiết với mọi người, nghe xong có suy nghĩ gì, mọi người đều có thể nói ra."

Sự nghiêm túc đột ngột của Phác Thái Anh khiến nhóm Trần Khải Kiệt có chút căng thẳng, lập tức ngồi thẳng người, mà Lạp Lệ Sa chỉ liếc Phác Thái Anh một cái, trong lòng cũng đoán được cô muốn nói gì, cũng không lên tiếng.

"Đội trưởng Phác, có chuyện gì chị cứ nói đi." Kim Trí Tú thu lại nụ cười, cũng trở nên nghiêm túc.

Phác Thái Anh im lặng giây lát, đắn đo: "Mọi người có cảm thấy, độ khó khi chúng ta cùng nhau tham gia phó bản có chút bất thường, vượt xa độ phức tạp, độ nguy hiểm khi mọi người tự vào phó bản không?"

Những lời này vừa cất lên, ba người đều ngẩn ra, sau đó mang theo chút nghi hoặc trong vẻ sửng sốt. Sắc mặt Kim Trí Tú cũng có chút khó coi, rất lâu sau cô nàng gật đầu, nhưng lại thăm dò nói: "Đúng là có khó hơn chút, nhưng có phải là vì phó bản phiên bản sưu tầm và phiên bản giới hạn không?"

Biểu cảm của Phác Thái Anh nghiêm túc: "Trước đó một lần, tôi đã phát hiện tỉ lệ tử vong trong phó bản đầu tiên của bản thân vượt xa phó bản của những người chơi mới cùng thời điểm, độ khó của phó bản số 002 Đèn kéo quân càng không thể tin nổi, phó bản thứ ba có thể coi như quy củ, nhưng so với miêu tả của mọi người, vẫn khó hơn. Sau nhiều phó bản như thế, tôi lờ mờ cảm nhận được, dường như hệ thống này đang cố ý nhằm vào tôi, tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi cảm thấy nhất định phải nói với mọi người."

Những lời này của Phác Thái Anh khiến không khí nhanh chóng chùng xuống, sắc mặt Trần Khải Kiệt liên tục biến đổi, anh thật sự không hiểu, "Tôi không hiểu, nếu là thật thì tại sao hệ thống lại muốn nhằm vào cô? Là vì cô và đội phó quá lợi hại, cho nên muốn tăng thêm độ khó duy trì cân bằng với chúng ta sao?"

Trong lòng Kim Trí Tú và Kim Trân Ni suy nghĩ, cũng cảm thấy có lí, nhưng bọn họ có thể tiếp nhận loại giải thích này, dù sao trong những người chơi mà bọn họ gặp, rất khó để tưởng tượng ra tổ hợp hai người mạnh như Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

"Nếu là như thế, chúng em cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là chúng em sợ liên lụy tới hai chị." Kim Trân Ni có chút lo lắng, nếu gặp phó bản cần tổ đội cùng tham gia, ba người bọn họ không theo kịp, có khả năng sẽ dẫn tới thất bại trong trò chơi.

Phác Thái Anh không nói hết tất cả mọi chuyện cho ba người, thứ nhất là vì bản thân cô chưa triệt để rõ ràng, thứ hai là Lạp Lệ Sa từng nói, Thiên Võng có giám sát, những câu đố trên người chỉ có bản thân cô mới có thể chầm chậm tìm kiếm. Nói với ba người Trần Khải Kiệt, trước tiên không nhắc tới việc bọn họ có thể giữ bí mật hay không, cho dù có thể giữ bí mật, cũng sợ sẽ liên lụy tới ba người.

Cho nên ba người lí giải như thế Phác Thái Anh cũng không giải thích gì thêm, đã đạt được mục đích cho chuyện này.

"Tôi nhắc tới chuyện này là để mọi người suy nghĩ kĩ càng, đưa ra lựa chọn chính xác. Tình cảm là tình cảm, nhiệm vụ là nhiệm vụ, dù sao một khi vào phó bản mà bỏ mạng bên trong sẽ là thực sự mất mạng, cho nên tôi cảm thấy mọi người có quyền được biết chuyện này."

Kim Trí Tú tỏ thái độ đầu tiên, "Trong lòng tôi sớm đã có dự tính, cho dù đội trưởng Phác không nhắc, tôi cũng cảm thấy độ khó phó bản của chúng ta rất cao, nhưng khi vượt ải cùng hai chị, tôi chỉ lo bản thân không theo kịp, hoàn toàn không suy nghĩ tới điều gì khác, thậm chí có lúc tôi sẽ cảm thấy có chỗ nương tựa. Nếu rời đi, tôi không nghĩ còn có thể tìm được một đội ăn ý hơn."

"Em cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn vượt qua trò chơi, cũng có thể nói là phó bản cấp SSS mới là mục tiêu của chúng ta. Phó bản phía trước quá đơn giản thì có nghĩa lí gì chứ, em không nghĩ độ khó phó bản cuối cùng sẽ thay đổi vì em lựa chọn đồng đội như thế nào. Nếu như thế, tại sao em không chọn đồng đội em tin tưởng, rèn luyện bản thân trước?" Những lời này của Kim Trân Ni đã chạm tới tâm khảm của mọi người.

"Đội trưởng Phác, đội phó, hai người không cần nói gì nữa, trong lòng chúng tôi đều có tính toán, tôi vẫn muốn đi theo hai người. Trong thế giới này, chúng tôi biết ma quỷ đáng sợ nhường nào, nhưng chúng tôi lại không nhìn thấy con người đáng sợ nhường nào, có thể gặp được hai cô, tôi cảm thấy rất may mắn."

Trần Khải Kiệt nói xong vẻ mặt kích động, ánh sáng trong mắt lấp lánh, vô cùng cảm động.

Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhìn anh, cuối cùng Phác Thái Anh cười cười, đưa tay ra.

Lạp Lệ Sa thấy vậy cũng đưa tay ra, khẽ đặt tay lên lòng bàn tay Phác Thái Anh, nhưng ngón cái lại chen vào lòng bàn tay cô, vuốt ve mấy cái.

Kim Trí Tú, Kim Trân Ni và Trần Khải Kiệt đưa tay ra, năm người đặt tay lên nhau, giống như một lời hứa trang trọng, từ nay về sau năm người bọn họ sống chết có nhau, họa phúc cùng hưởng.

"Vậy có nên đặt tên cho đội không?" Trần Khải Kiệt chỉ cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng, không nhịn được đề nghị.

"Năm đóa hoa vàng." Lạp Lệ Sa lười biếng nói.

Mặt mày Trần Khải Kiệt khổ sở, nhìn Lạp Lệ Sa.

"Ngũ Lăng Hoành Quang?"

Mặt mày Phác Thái Anh câm nín, "Chị đừng nói nữa."

"Ngũ hổ thượng tướng." Trần Khải Kiệt được Lạp Lệ Sa nhắc nhở, vội nói.

Mặt mày Kim Trân Ni ghét bỏ.

"Vừa phải vang dội, vừa phải khí thế, tốt nhất là có thể dọa đám quỷ quái kia tránh xa chúng ta chút." Trần Khải Kiệt bổ sung.

Nói xong Phác Thái Anh, Kim Trí Tú và Kim Trân Ni nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nhíu mày, "Nhìn tôi làm gì?"

Phác Thái Anh không nhịn được cười lên, "Vậy thì gọi là đội Lạp Lệ Sa đi, không thứ gì có thể dọa quỷ quái tốt hơn chị."

Những người còn lại đều cười to, cuối cùng tên đội vẫn không đâu vào đâu, Trần Khải Kiệt mở một chai rượu vang, đứng dậy rót cho mỗi người một ly, "Hôm nay không say không về!"

Phác Thái Anh thấy vậy liếc sang Lạp Lệ Sa một cái, chặn lại tay muốn đưa ly của cô ấy, lòng bàn tay che miệng ly của Lạp Lệ Sa, nói với Trần Khải Kiệt: "Cô ấy không uống rượu."

Trần Khải Kiệt vỗ đầu, "Tôi quên mất, dạ dày của đội phó không tốt, hôm nay không uống, tôi gọi thêm chút đồ uống."

"Lấy cho cô ấy chai sữa."

"Tôi uống được rượu, dạ dày tôi không đau nữa rồi." Lạp Lệ Sa sốt ruột, sao có thể để những người khác uống rượu còn bản thân lại uống sữa được chứ.

Phác Thái Anh không lên tiếng, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt chăm chú.

Thấy vậy Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn rụt tay về, nghiêm túc nói: "Khụ, tôi uống sữa, tôi thích sữa."

Kim Trân Ni không nhịn được cười, quả nhiên đội phó phục tùng đội trưởng Phác.

Đồ ăn của nhà hàng này không tệ, cộng thêm tâm trạng của năm người vui vẻ, thế là vừa trò chuyện vừa uống, cuối cùng đều uống say.

Thật ra Phác Thái Anh không có sở trường uống rượu, cô cũng đã rất kiềm chế, nhưng nhìn thấy mọi người vui vẻ, cũng uống nhiều thêm mấy ly, đợi tới khi kết thúc đã có chút say trong men rượu.

Trần Khải Kiệt uống nhiều nhất, đỏ bừng từ mặt tới cổ, cuối cùng Lạp Lệ Sa gọi xe cho ba người kia về nhà, bản thân và Phác Thái Anh gọi chiếc xe khác. Một bữa cơm trưa kéo dài rất lâu, lúc này đã là 4 giờ chiều.

Sau khi lên xe Phác Thái Anh không nói một lời, cứ ngẩn ra như thế nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa thấy ánh mắt của Phác Thái Anh khác thường, biết cô uống nhiều rượu, hơn nữa mặt cũng đã đỏ.

Sợ Phác Thái Anh khó chịu, Lạp Lệ Sa đưa tay ra cởi cúc áo cho cô, lại dùng bàn tay mát lạnh xoa lên khuôn mặt đỏ ửng của Phác Thái Anh, có chút lo lắng nói: "Sao rồi, vẫn ổn chứ?"

Phác Thái Anh động đậy, sau đó giơ tay đè lấy tay Lạp Lệ Sa, cọ má lên lòng bàn tay cô ấy, giống như con mèo muốn đi ngủ. Rõ ràng động tác ngoan ngoãn như thế, nhưng trên mặt lại là vẻ bình tĩnh quen thuộc, nếu không phải đôi mắt kia toát lên vẻ mông lung dịu dàng, thậm chí còn cảm thấy Phác Thái Anh lạnh lùng ngạo mạn.

Lạp Lệ Sa mím môi, chăm chú nhìn Phác Thái Anh không rời mắt. Phác Thái Anh còn chưa thỏa mãn, ngẩng mắt liếc sang bàn tay trái của Lạp Lệ Sa rồi chỉ lên má phải của mình, vẫn chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hiểu ý, trái tim mềm nhũn như vũng bùn, đưa tay trái ra vuốt ve má phải của Phác Thái Anh. Ngón tay của Lạp Lệ Sa mềm mại, tuy hợp cốc có vết chai mỏng, nhưng không thô ráp, dính lên gò má nóng bỏng của cô, cảm giác thoải mái không diễn tả thành lời.

Thế là lúc này Phác Thái Anh khẽ nhắm mắt lại, rất hưởng thụ cảm giác gác đầu lên lòng bàn tay Lạp Lệ Sa, đầu mũi khẽ phát ra những âm thanh nhỏ bé, khò khò, đáng yêu không diễn tả nổi.

Phác Thái Anh sau khi say rượu hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc và xa cách như lúc tỉnh táo, giống như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt, lật bụng bày ra nơi mềm mại nhất cho Lạp Lệ Sa.

Trên xe còn có tài xế, Lạp Lệ Sa không càn rỡ, chỉ dỗ dành Phác Thái Anh.

Về tới nhà, khi Lạp Lệ Sa mở cửa, Phác Thái Anh liền dựa vào cô ấy, cả cơ thể dính lên người Lạp Lệ Sa.

Đóng cửa lại, Đồng Lâm vui vẻ nhìn thấy dáng vẻ hai người, lập tức quay đầu quay người chui vào trong thẻ, thuận tiện dứt khoát lật thẻ lại.

Lạp Lệ Sa im lặng mấy giây, nhìn Phác Thái Anh một cái, sau đó dứt khoát khom lưng bế người đang đi đứng có chút lảo đảo lên.

Phác Thái Anh giật thót, ôm chặt lấy cổ Lạp Lệ Sa, mặt mày khẽ nhăn lại: "Chị dọa em."

Lạp Lệ Sa không nhịn được cười lên, vững vàng ôm lấy Phác Thái Anh, nhỏ tiếng nói: "Là chị không tốt, nên thông báo trước với em, buồn ngủ rồi đúng không, chị bế em đi ngủ được không?"

Phác Thái Anh nhíu mày suy nghĩ, đầu nghiêng đi, trực tiếp dựa vào hõm cổ Lạp Lệ Sa, trúc trắc ừm một tiếng.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa dịu dàng tới nỗi sắp vắt ra nước, cô ấy ước gì có thể đặt người trong lòng xuống, hôn cô, sao lại đáng yêu vậy chứ.

Lạp Lệ Sa bế Phác Thái Anh vào phòng, cẩn thận đặt người xuống, chuẩn bị cởi giày cho Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa, không cho cô ấy đi, còn nhíu mày nhìn cô ấy, biểu cảm có chút bất mãn.

Lạp Lệ Sa ngẩn ra, đưa tay ra chống bên giường hỏi Phác Thái Anh: "Sao thế?"

Phác Thái Anh nhìn cô ấy, ấn đường không thả lỏng, nghiêm túc nói: "Chị không hôn em."

Lạp Lệ Sa chớp mắt, ý cười trong mắt tràn ra, giống như muốn triệt để ôm lấy Phác Thái Anh vào trong.

"Muốn hôn à?"

Phác Thái Anh chạm lên môi: "Đương nhiên là muốn."

Trái tim Lạp Lệ Sa rung động dữ dội, cổ họng trượt xuống mấy cái, khẽ nhích gần, nhỏ tiếng nói: "Tuân mệnh."

Nụ hôn mang theo hương rượu càng khiến người ta say mê, Lạp Lệ Sa mê đắm không biết đã bay tới nơi đâu, hai người ở trên giường quấn quýt lấy nhau, Lạp Lệ Sa còn tỉnh táo suýt chút nữa không nhịn được "xử lí" Phác Thái Anh, nhưng chỉ có thể nhịn lại.

Phác Thái Anh đang quyến rũ Lạp Lệ Sa thỏa mãn đi ngủ, để lại Lạp Lệ Sa toàn thân nóng nực vì dục vọng không được đáp ứng. Sau khi lau mặt và tay giúp Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa hòa hoãn rất lâu mới ngồi lại bên Phác Thái Anh.

Trong mơ hồ, cô ấy nhớ lại những lời thì thầm của Phác Thái Anh, ánh sáng trong mắt tối đi.

"Em không muốn biết chị muốn làm gì, chỉ có một yêu cầu, không được phép rời xa em nữa."

Trong con ngươi Lạp Lệ Sa lộ ra một tia đau đớn, khẽ nắm lấy tay Phác Thái Anh.

"Sao lại không muốn biết chị định làm gì? Thứ mà đám người kia muốn từ chỗ em, chắc chắn rất quan trọng. Chỉ khi nào em biết rồi, mới có thể ứng phó với bọn họ." Lạp Lệ Sa có chút bất lực, nhưng lại không nhịn được cười lên, "Còn không cho phép rời xa em nữa, đã khi nào chị rời xa em chưa?"

Chỉ là cười mãi cười mãi, Lạp Lệ Sa lại cúi đầu xuống, cảm giác buồn bã trong lòng ào ào trào ra, khiến đầu mũi cô ấy xót xa.

"Chị làm sao vậy chứ?" Lạp Lệ Sa có chút hoang mang.

...

Chú thích:

1. Ngũ Lăng Hoành Quang - Wuling Hongguang: Một hãng xe hơi của Trung Quốc.

2. Ngũ hổ thượng tướng/ Ngũ hổ tướng là chức danh hư cấu để gọi 5 vị tướng của Thục Hán là Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Hoàng Trung và Mã Siêu trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa. Trong sử sách không có bất kỳ ghi chép nào về việc Lưu Bị phong "Ngũ hổ tướng".

*********

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro