Chương 149+150: Thế Giới Thiên Võng
Chương 149: Thế giới Thiên Võng 16
Sau khi hệ thống thông báo xong, tất cả xác sống đều dừng lại, trọng tài viên số 005 xuất hiện trước mặt năm người.
"Chúc mừng các vị vượt ải trước thời hạn, hiện tại có thể kiểm tra điểm số kết toán cá nhân."
Phác Thái Anh chầm chậm thở phào một hơi, gật đầu.
"Vì phó bản lần này mĩ mãn vượt ải, tổ đội đánh giá cấp SSS, tiếp sau đây tiến hành tính toán điểm số cá nhân, điểm số phó bản lần này không thực hiện kết toán khác, tất cả đều lấy điểm số còn lại cuối cùng trong phó bản làm chuẩn." Những lời này vừa cất lên, mấy người Trần Khải Kiệt không nhịn được nhíu mày.
"Điểm số lần này còn không đủ để mua giấy thông hành, nếu như thế chúng tôi đơn thuần là làm không công à, tiền lương chỉ đủ phí đi lại." Cảm giác khó chịu trong lòng Lạp Lệ Sa không thể nhịn được nữa, hỏi thẳng số 005.
Số 005 nhàn nhạt cười lên, "Đây là quy định của phó bản, chúng tôi không có quyền hành can dự, nếu các vị cảm thấy không đủ điểm số, có thể lựa chọn quay lại tiếp tục giành điểm."
Lạp Lệ Sa nhịn một hơi, "Cô cảm thấy tôi dám sao?"
Phác Thái Anh kéo lấy Lạp Lệ Sa, tiếp tục nhìn số 005: "Là cài đặt trò chơi, cường độ giành điểm trong phó bản số 005 đã là một nhiệm vụ tương đối khó, bạt mạng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không có điểm thừa, dường như rất không hợp lí."
"Ha, hệ thống cài đặt như thế đương nhiên là có lí của nó, nhưng không có điểm, cài đặt hệ thống cũng sẽ có tiền thưởng vượt ải." Số 005 ung dung từ tốn nói.
"Không có điểm cũng không sao, có tiền cũng không tệ." Phác Thái Anh nhỏ tiếng nói mấy câu, sau đó nhìn Lạp Lệ Sa, trong ánh mắt như có suy nghĩ.
Lạp Lệ Sa mím môi cười lên, cũng không kiêng dè gác đầu lên vai Phác Thái Anh, ánh mắt Phác Thái Anh liếc sang bên cạnh, ngón tay không chút nể nang chọc lên đầu Lạp Lệ Sa, đẩy đầu cô ấy ra, "Đứng vững, em vẫn chưa hết giận."
Lạp Lệ Sa không cam tâm tình nguyện đứng vững, ánh mắt liếc sang Phác Thái Anh, hai người đàng hoàng gây mất trật tự ở nơi này, không thèm để ý tới kết toán cá nhân mà số 005 nhắc tới.
Số 005 chỉ nhìn hai người một cái, rồi giống như người máy luôn làm theo khuôn phép không biết tức giận, tiếp tục nói: "Tiếp sau đây sẽ công bố đánh giá cho điểm cá nhân:
Phác Thái Anh, đánh giá cấp SSS, tiền vàng 39999.
Lạp Lệ Sa, đánh giá cấp SSS, tiền vàng 49999.
Kim Trân Ni, đánh giá cấp S, tiền vàng 19998.
Trần khải Kiệt, đánh giá cấp S, tiền vàng 9998.
Kim Trí Tú, đánh giá cấp S, tiền vàng 9998."
"Thế mà có cả đánh giá cấp SSS!" Kim Trân Ni sửng sốt nói, chỉ là sau khi sửng sốt lại vô cùng ghét bỏ, "Hệ thống này sao lại bủn xỉn vậy chứ, đây cũng đâu phải cửa hàng thúc đẩy kinh doanh, đưa ra số liệu này làm gì chứ, sao không làm tròn chứ."
"Tuy không có điểm số, nhưng phần thưởng tiền vàng này cũng rất nhiều." Trần Khải Kiệt vô cùng hưng phấn, "Đặc biệt là đội phó, 50000 tiền vàng."
"Ừm, đủ để tôi vung tay một thời gian, lần này bít tết, mì Ý, rượu vang có thể bố trí được rồi." Lạp Lệ Sa cười lên, nháy mắt với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh hung dữ nhìn cô ấy, "Đây có lẽ là thấy người nào đó tìm cái chết tương đối nhiều, nể tình giết xác sống tới điên cuồng, nên được thưởng nhiều hơn 10 nghìn."
Phác Thái Anh không nặng không nhẹ cất lời, cũng không nhìn Lạp Lệ Sa, nhưng câu nói này lại khiến Lạp Lệ Sa thu lại nụ cười, ngoan ngoãn ngậm miệng không gây rối nữa.
"Đã hoàn tất kết toán tiền vàng, hai tấm thẻ này, các vị có thể giữ lại." Nói xong số 005 hất tay, thế là hai tấm thẻ rơi vào tay Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhíu mày, ghét bỏ lấy danh hiệu "Con gián đánh không chết" ra nhìn một cái, "Thứ này có tác dụng gì?"
Đương nhiên cô ấy biết danh hiệu sẽ phát huy tác dụng vào những thời khắc quan trọng, nhưng cái tên này, Lạp Lệ Sa chỉ nhìn thôi cũng thấy không thoải mái, cứ cảm thấy danh hiệu này không hề tốt đẹp.
Phác Thái Anh nhận lấy, không quan tâm cười lên, "Con gián đánh không chết là chuyện tốt."
Sau đó cô lại nhìn tấm thẻ đạo cụ còn lại trong tay, "Sách ảnh xác ống."
Sách ảnh xác sống:
Độ hiếm: Cấp S hoặc D, thẻ không chỉ định riêng cho phó bản, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản xác sống.
"Cái quỷ gì đây? S hoặc D là có ý gì, lẽ nào độ hiếm còn có thể thay đổi à?" Sắc mặt Kim Trí Tú đã biến đổi, trong lòng vô cùng lo lắng, đội trưởng Phác gặp phải những chuyện gì thế. "Đội trưởng Phác, mau, mau xem tiếp đi."
Cả nhóm quây lại nhanh chóng lướt xuống dưới, bên dưới vẫn còn một mục mô tả.
Mô tả vật phẩm: Sách ảnh xác sống, ghi chép lại tất cả loại hình xác sống mà người nắm giữ thẻ từng gặp, thu thập đủ bảy loại xác sống có thể triệu hồi "Vua xác sống giả - Phác Thái Anh". Tốc độ, lực tấn công tăng thêm 30%.
"Đây là gì ý? Thu thập đủ bảy loại xác sống mới có thể triệu hồi 'Vua xác sống giả', phải thu thập bằng cách nào, không thu thập đủ thì không thể dùng, độ hiếm sẽ tụt xuống cấp D à?" Trần Khải Kiệt có chút khó hiểu.
"Thời gian gấp rút, có vấn đề gì thì có thể đợi ra ngoài rồi thảo luận sau, tiếp sau đây các vị có thể rời khỏi phó bản." Số 005 gián đoạn cuộc thảo luận của năm người, đưa ra nhắc nhở.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn hình ảnh bị tạm dừng hình sau lưng, nghi hoặc nói: "Vậy sau khi chúng tôi rời đi, phó bản này vẫn sẽ tiếp tục sao?"
Hai mắt số 005 lạnh tanh, nhàn nhạt lướt qua người trong phó bản, "Các vị rời đi rồi, người chơi biết các vị vượt ải, còn trong mắt NPC các vị sẽ tử vong hợp lí, duy trì sự ổn định của phó bản, không hề gì."
Nói xong số 005 xua tay, năm người lập tức thoát khỏi phó bản theo cô ta, Phác Thái Anh nhìn một cái, vào khoảnh khắc năm người rời đi, những người phía dưới bắt đầu hoạt động trở lại, đám xác sống vốn dĩ bị Phác Thái Anh đàn áp bắt đầu điên cuồng nhào tới giết con người.
Khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, chớp mắt một cái cả năm đã xuất hiện trong căn phòng rút thẻ quen thuộc. Khi trọng tài viên số 005 còn chưa lên tiếng, Lạp Lệ Sa đã lười biếng giơ tay, ngón tay vẫy vẫy.
"Có chuyện gì sao?" Trên mặt số 005 không có biểu cảm, dáng vẻ vô cùng công thức hỏi.
"Cô là trọng tài viên số 005, có lẽ là có quyền phán quyết người chơi có phạm quy trong phó bản hay không, quy tắc có hợp lý công bằng hay không, đúng không?" Ngữ điệu và thái độ nói chuyện của Lạp Lệ Sa hệt như trạng thái giơ tay ban nãy, tùy tiện thong thả. Nhưng mấy người Trần Khải Kiệt đều mở to mắt nhìn Lạp Lệ Sa, trong mắt đều ngập vẻ ngạc nhiên và chờ đợi.
Số 005 không có quá nhiều biểu cảm nhỏ nhặt, nhưng có thể thấy ánh mắt cô ta ngưng trệ giây lát rồi mới gật đầu.
"Phó bản này không đưa ra bất cứ quy định nào đối với việc chém giết xác sống, ngoại trừ ban đầu không cách nào sử dụng công năng của thẻ, về sau không có bất kì giới hạn sử dụng thẻ. Nhưng khi chúng tôi đang xử lí xác sống, hệ thống phán quyết chúng tôi ác ý giành điểm, xin hỏi chúng tôi đã vi phạm quy định nào, bị phán quyết là ác ý giành điểm?" Lạp Lệ Sa nói rất hờ hững, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều mang thấp thoáng cảm giác áp bức, không phải loại tra hỏi cố ý đưa ra nghi hoặc, mà là chất vấn.
Trọng tài viên số 005 nhìn Lạp Lệ Sa, "Nếu cô cảm thấy có vấn đề, có thể yêu cầu trọng tài, tôi sẽ truyền đạt lại đúng sự thật, cả hệ thống Thiên Võng đều sẽ xử lí công bằng. Nhưng nếu trọng tài thất bại, các vị sẽ phải chịu trừng phạt, các vị có chắc chắn muốn thử không?"
Lời này vừa cất lên, sắc mặt mấy người Trần Khải Kiệt thoáng biến đổi, mà Lạp Lệ Sa lại hừ lạnh một tiếng: "Trước tiên tôi không nhắc tới trọng tài, chỉ mong cô giải đáp mấy vấn đề của tôi, ban nãy tôi nói trong phó bản này không hạn chế thẻ, có phải là sự thật không?"
"Phải."
"Mỗi một loại xác sống, mỗi một cách giết đều có điểm số cố định, hơn nữa không xuất hiện tình huống giết xong không cho điểm, đúng không?"
"Đúng." Số 005 vẫn không gợn sóng.
"Được." Lạp Lệ Sa lạnh lùng cười, "Nói đi, trọng tài thất bại sẽ chịu hình phạt gì? Cũng không tới nỗi bắt vào phó bản lại từ đầu chứ, sợ là loại trừng phạt này không phải là vì sự xuất hiện không cần thiết của trọng tài, ngược lại là muốn người chơi ngậm miệng."
Số 005 lắc đầu, "Không phải vào phó bản lại từ đầu, nhưng căn cứ theo hoàn cảnh yêu cầu trọng tài của các vị, sau khi loại bỏ thao tác vi phạm của các vị, sẽ trải nghiệm phó bản thêm một lần."
Cũng có thể nói là, nếu trọng tài thất bại, thẻ của Kim Trí Tú sẽ bị hủy, mấy người bọn họ sẽ trải nghiệm quãng thời gian này lại từ đầu.
"Vậy cũng đủ độc rồi." Lạp Lệ Sa nói như vậy, nhưng trong mắt không hề có lấy một chút sợ hãi, cô ấy nghiêng đầu về sau, ánh mắt vẫn nhìn số 005, "Mọi người thấy sao, có cần trọng tài không?"
Kim Trí Tú nhìn nhóm Kim Trân Ni, khẽ trầm mặt: "Trọng tài, nếu không để chúng nó quen thói, có lần đầu thì sẽ có lần sau, tôi không phục."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, rũ mắt cười lên, cuối cùng cũng nhìn trọng tài viên số 005: "Đội Phác Thái Anh, yêu cầu trọng tài phó bản số 005."
Trọng tài viên số 005 nhìn năm người rất lâu, cuối cùng đi tới trước bàn của mình, lấy ra một cây bút, viết xuống một dòng code trên tờ giấy in hoa.
Phác Thái Anh nhìn hoa trên giấy, là hoa cát cánh, thực ra là một hình vẽ rất đơn giản, nhưng cô vừa nhìn liền nhận ra đó là hoa cát cánh, nhìn thấy dòng code kia lại không nhịn được nhíu mày.
Số 005 đặt ngay ngắn dòng code trên bàn, không biết ấn thứ gì, tờ giấy liền biến mất không thấy tăm hơi. 3 phút sau, ting một tiếng, hệ thống lại bắt đầu thông báo, nhưng lần này kì quái là giọng phụ nữ, mang theo sự cứng nhắc máy móc thường thấy, nhưng lại khiến Lạp Lệ Sa có cảm giác quen tai.
"Kết quả trọng tài đã xác định, hệ thống trong phó bản số 005 xảy ra trục trặc, dẫn tới lỗi trong phó bản. Không thông báo trước giới hạn sử dụng thẻ, lỗi xử lí người chơi sau đó thuộc về sai lầm nghiêm trọng, trò chơi lần này kết thúc, hệ thống sẽ tiến hành vá lỗi, đồng thời hoàn trả điểm số bị phạt, 62,5 điểm. Lỗi lần này tạo thành tổn thất nghiêm trọng, bồi thường thích hợp cho mỗi người chơi 50 điểm."
Thông báo vừa kết thúc, mọi người vui vẻ nhảy lên, Lạp Lệ Sa cũng thở phào một hơi, sau đó quay đầu chớp mắt với Phác Thái Anh, biểu cảm dương dương tự đắc.
"Chúc mừng các vị, tiếp sau đây mời các vị lần lượt rút thẻ. Vì phó bản số 005 là phó bản tổ đội, cho nên tổ đội đồng thời rút thưởng, vẫn có cơ hội rút thẻ tổ đội, các vị hoàn hảo vượt ải, có thể rút hai lần. Cử đại diện rút đi."
Số 005 vừa nói xong, mọi người đều nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh trực tiếp lắc đầu, "Đừng hi vọng gì ở tôi, lần lượt đi."
Phác Thái Anh đã sắp có bóng ma tâm lí rút thẻ, không muốn xem náo nhiệt, Lạp Lệ Sa liền đưa tay chỉ vào Kim Trân Ni.
"Tiểu Ni, lần này cô rút, sau đó là Trần Khải Kiệt." Lạp Lệ Sa cũng là người tay thối, thế là vô cùng nhanh nhẹn sắp xếp cho mọi người.
Kim Trân Ni rất căng thẳng, "Em sợ tay em không đỏ."
Trần Khải Kiệt an ủi nói: "Em quên rồi à, thời khắc tỏa sáng, không chừng may mắn bùng nổ đấy, đi đi. Hơn nữa, tay em có thối tới đâu cũng đỏ hơn đội trưởng của chúng ta, hai người kia thực sự quá thử thách tim gan rồi."
"Trần Khải Kiệt, cẩn thận mồm của anh." Lạp Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, lườm Trần Khải Kiệt. Trần Khải Kiệt lập tức rụt cổ về, không nói gì thêm.
Kim Trí Tú nhịn cười nhìn Phác Thái Anh đang câm nín, "Thẻ em rút được đều rất thực dụng, không sao đâu."
Kim Trân Ni hít một hơi, lúc này mới đi lên.
Nhắm mắt tùy tiện chạm vào một tấm trên khung 9 ô, rất lâu sau Kim Trân Ni mới mở mắt ra nhìn, không nhịn được gãi đầu, "Sao lại có cảm giác cái này không có giá trị thế nhỉ."
Phác Thái Anh nhận lấy nhìn, bên trên viết là, "Không nhìn thấy tôi phun sương".
Không nhìn thấy tôi phun sương:
Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản tổ đội.
Mô tả vật phẩm: Lúc cần dùng mới ân hận đọc sách ít, gặp kẻ mạnh mới ân hận bản thân đã lỗ mãng. Đối diện với kẻ địch độc ác cùng tận, ước gì có thể biến bản thân nhỏ tới độ không để người khác nhìn thấy. Sử dụng phun sương phun lên một đơn vị, cho dù đơn vị đó cao thấp gầy béo, cho dù còn sống hay đã chết, toàn bộ đều thu nhỏ tới 10 xen-ti-mét, chú ý chỉ có thể sử dụng trên một vật thể (bao gồm linh kiện).
Thời gian sử dụng: 10 phút.
Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.
Phác Thái Anh lắc đầu, "Không có tấm thẻ nào vô nghĩa, chỉ có người không nghĩ thông. Chỉ cần thời cơ thích hợp, nó có thể phát huy tác dụng cực lớn, không sao."
Lạp Lệ Sa xoa cằm, nhìn Phác Thái Anh cười nói: "Sao cảm giác chúng ta đều bị lây thế nhỉ."
Phác Thái Anh hiểu ý của Lạp Lệ Sa, lườm cô ấy một cái, nói: "Em với chị ai lây cho ai vẫn chưa chắc chắn."
Lạp Lệ Sa phì cười, "Chúng ta không phân em tôi, em có vấn đề gì thì cứ lây cho chị đi, chị theo em."
Lúc này Trần Khải Kiệt đã thả lỏng hơn một chút, theo thông lệ, lần đầu đã rút được thẻ S, lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn. Anh sảng khoái rút một tấm thẻ, mở ra nhìn, lập tức ngẩn ra, ngay sau đó biểu cảm trở nên vô cùng mừng rỡ.
"Đội trưởng Phác, đội phó, bùa tàng hình, là bùa tàng hình!"
Bùa tàng hình cấp A, có xác suất rơi cực thấp, dính lên trán có thể tàng hình, người ma không biết, duy trì trong 10 phút, số lần sử dụng 6 lần!"
"Không tệ, vừa gặp một kẻ tàng hình trong phó bản, sau đó chúng ta liền rút được, vào thời khắc quan trọng chính là tuyệt chiêu." Lạp Lệ Sa vỗ Trần Khả Kiệt một cái, sau đó cười lên, "Chỉ là dính lên trán rất ngu ngốc, may mà không ai nhìn thấy, không sao."
"Được rồi, tôi vừa đói vừa mệt, mọi người nhanh rút xong rồi về ăn cơm thôi." Sau khi ra khỏi phó bản, Lạp Lệ Sa luôn thả lỏng như thế, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ làm nhanh.
"Vậy tôi sẽ rút tiếp." Trần Khải Kiệt có một cơ hội, anh nín thở, rút một tấm thẻ, là thẻ cấp S, Kìm gắp than.
"Đại khái Trần Khải Kiệt sắp làm đầu bếp rồi." Lạp Lệ Sa lắc đầu, quay sang nhìn Phác Thái Anh rồi cười lên.
Nhưng công dụng của kìm gắp than này rất đặc biệt, chỉ cần hơ nóng kìm gắp than, vật nhìn được hay không nhìn được cũng có thể gắp được, rất chiếm ưu thế trong phó bản kinh dị.
Những thẻ bài có công dụng rất mạnh trên người Kim Trí Tú đều không dễ dùng, nhưng lần này cô nàng rút được một thứ rất tà ma.
Cốt tiêu:
Độ hiếm: Cấp A, không biết là tiêu được làm từ xương gì (xác suất cao là xương người).
Mô tả vật phẩm: Khi tiếng tiêu vang lên, phe ta mắt sáng tai thính, phe địch sẽ đau đầu chóng mặt vì bị tạp âm tấn công.
Thời gian sử dụng: Hơi dài bao nhiêu thì duy trì trong bấy nhiêu, đứt đoạn sẽ lập tức dừng.
Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ. Chú ý sức thở phải đạt tiêu chuẩn.
Mặt mày Kim Trí Tú bối rối, từ khi đi học tới nay, kiểm tra sức thở của bản thân đều tệ tới đáng sợ, cái này thực sự đang làm khó cô nàng, nhưng không thể không nói tấm thẻ này rất ra gì.
"Thái Anh, em rút trước đi, để Tiểu Ni rút cuối cùng." Trong mắt Lạp Lệ Sa có ánh sáng hưng phấn, Phác Thái Anh rất hiểu cô ấy, tên này chính là muốn hóng hớt nên không chê nhiều chuyện. Thò đầu một dao, rụt đầu vẫn là một dao, cho dù không muốn rút, Phác Thái Anh cũng phải rút.
Số 005 ra hiệu cho Phác Thái Anh chuẩn bị, đồng thời bày thẻ ra cho cô rút.
Phác Thái Anh nhíu mày, lập tức đổi mục tiêu, nhấp vào xem, lập tức nhìn Lạp Lệ Sa, đưa thẻ tới.
Tuy Lạp Lệ Sa rất muốn nhìn thẻ Phác Thái Anh rút được, nhưng không đại diện cho việc hi vọng Phác Thái Anh rút được những thẻ bài rách nát kia, thấy vậy liền vội vàng nhận lấy, nhìn xong cũng ngẩn ra.
Chỉ thấy bên trên viết,
Xác sống không não:
Độ hiếm: Cấp $, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản xác sống.
Mô tả vật phẩm: Xác sống không não, vô cùng hiếm gặp, độ cứng cơ thể giống như tấm thép, rất có giá trị sưu tầm, nhưng không có giá trị sử dụng thực chất. Dù sao xác sống không não này được hiểu theo nghĩa đen, một xác sống không não, vi-rút cũng không khống chế được. Đúng không?
Ấn đường Lạp Lệ Sa nhíu lại, đúng cái gì mà đúng? Kí hiệu Đô-la Mỹ này đã từng một lần xuất hiện trên Đèn kéo quân lụi tàn, khi đó cô ấy còn có thể nghĩ cách thắp sáng nó, nhưng lúc này cô ấy tìm đâu ra não cho xác sống?
*********
Chương 150: Thế giới Thiên Võng 17
Phác Thái Anh hít một hơi, chỉ có thể tạm thời thu lại.
"Nó không có não, chúng ta đi đâu tìm não cho nó?" Thẩm Thanh Thu rất bất lực.
"Mấy thứ rách nát trong tay em đủ nhiều rồi, nhiều thêm một thứ cũng không quan trọng, không chừng sau này sẽ có tác dụng. Không phải cơ thể rắn chắc của nó vẫn có tác dụng sao, lấy nó làm khiên cũng được." Nói xong Phác Thái Anh lại tiến lên rút thêm một lần.
Lần này cô dứt khoát không nhìn, lấy tới đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa, đưa cho Lạp Lệ Sa nhìn.
Lạp Lệ Sa vốn đang dịu dàng nhìn Phác Thái Anh, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ, mặt mày lập tức tệ đi, xem ra rất không vui.
Trong lòng Phác Thái Anh cạch một cái, nhanh chóng quay lại nhìn, đọc xong không nhịn được cười lên, "Sao lại tức giận vậy chứ?"
"Cái gì mà Người cô độc trong tận thế, sao tên lại không cát lợi thế chứ." Lạp Lệ Sa rất khó chịu, sau đó làu bàu: "Cho dù em có thế nào cũng sẽ không trở thành người cô đơn, sợi tơ hồng của chị vẫn buộc trên người em nữa kìa."
Phác Thái Anh bật cười, lại đưa tấm thẻ tới, "Chị đọc kĩ đi."
Lạp Lệ Sa quan sát thẻ xong.
Người cô đơn trong tận thế:
Độ hiếm: S↓, có xác suất rơi tương đối thấp trong phó bản tận thế.
Mô tả vật phẩm: Người cô đơn trong tận thế, đây là hoàn cảnh tệ hại nhất. Sau khi kích hoạt thẻ, có thể dịch chuyển đối tượng được chỉ định tới không gian phó bản xác sống số 005, cảm nhận mùi vị cô đơn trong tận thế.
Thời gian sử dụng lần lượt là: 3 giây, 10 giây, 30 giây, 1 phút 30 giây.
Thời gian làm mới: 48 giờ đồng hồ. Cô đơn cô đơn, bạn càng cô đơn, uy lực càng mạnh, vui lòng tự cảm nhận sức hấp dẫn của cô đơn.
"Phi, cô đơn có sức hấp dẫn gì, không bằng hai chúng tôi song kiếm hợp bích." Thực ra Lạp Lệ Sau hiểu, nhưng là không vui, ở bên cạnh làu bà làu bàu.
"Đội trưởng Phác, thẻ của chị sử dụng khi ở một mình mới có thể phát uy lực mạnh nhất sao?" Mấy người Kim Trân Ni quay lại nhìn, suy đoán.
"Có lẽ là vậy, ý nó là có lẽ xung quanh càng có đông người, thời gian sử dụng và hiệu quả càng tệ, bốn cấp thời gian có lẽ lần lượt chia thành bốn người, ba người, hai người và một người, cũng có thể nói là dưới bốn người mới có thể sử dụng."
Phác Thái Anh cầm thẻ, trong lòng có suy nghĩ, tuy rất ác cảm, nhưng trong thời khắc quan trọng, xác thực là một thủ đoạn tự bảo vệ tương đối ổn.
"Lệ Sa, chị rút đi." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, ra hiệu.
Thực ra sau nhiều lượt rút thẻ như thế, tuy thẻ bản thân rút được hiếm thấy cổ quái, nhưng luôn có thể tìm được đường sống trong tuyệt cảnh. Ngược lại là Lạp Lệ Sa, trong tay cô ấy không có lấy một tấm thẻ quan trọng, những tấm thẻ nhìn có vẻ rất lợi hại kia luôn tồn tại một cảm giác tà ma, Phác Thái Anh căn bản không dám để Lạp Lệ Sa tùy tiện sử dụng. Tới hiện tại, ngoại trừ dao găm, Lạp Lệ Sa cũng không có đạo cụ tiện tay.
Phác Thái Anh cảm thấy may mắn nhất chính là ban đầu không quan tâm tới sự phản đối của Lạp Lệ Sa, đưa Lung trung phùng cho cô ấy, nếu không trong phó bản số 005 này, sợ là Lạp Lệ Sa đã xảy ra chuyện.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy ánh mắt của Phác Thái Anh, hiểu cô đang nghĩ gì nên cười một cái, thực ra phần lớn thời gian cô ấy không cần quá ỷ lại vào thẻ, có Phác Thái Anh ở bên, cô ấy luôn rất yên tâm.
Lạp Lệ Sa nghĩ rất thoáng về chuyện này, lên trước tùy tiện rút một tấm, vừa nhấp vào xem lập tức cười lên, ngẩng mắt nhìn TPhác Thái Anh.
"Rút được gì thế?" Phác Thái Anh có chút hiếu kì, nụ cười này của Lạp Lệ Sa rõ ràng là dành cho cô, ý cười vừa dịu dàng lại vừa là một loại cảm khái không nói thành lời.
Biểu cảm này của Lạp Lệ Sa cũng khiến mấy người Trần Khải Kiệt rất hiếu kì, chỉ là sau khi Phác Thái Anh nhận lấy, cũng cười lên, lắc đầu ngẩng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, "Đây có lẽ chính là ý trời."
Nhóm Trần Khải Kiệt hiếu kì không thôi, "Đội phó, cho chúng tôi xem với."
Ba người nhận lấy nhìn, Lạp Lệ Sa rút được một thanh kiếm, độ hiếm cấp C. Lại là cấp C, như thể bị chơi xỏ.
Mấy người Trần Khải Kiệt vừa nhìn xong liền sốt ruột, mặt mày Kim Trí Tú khổ sở nói: "Đội trưởng, sao hai người có thể cười được chứ, còn cười tới đong đầy tình cảm như thế, là vì cùng chung hoạn nạn sao?" Kim Trí Tú nhỏ tiếng ca thán, nhưng hai người bên kia vẫn tươi cười nhìn đối phương, căn bản không để ý tới bọn họ.
Chỉ là bên trên viết, Kiếm đồng Chiến quốc pha-ke.
Độ hiếm: Cấp C, khi chỉ số vũ lực trong bất kì phó bản nào vượt quá 80%, đồ nhái và đồ thật, hai hợp thành một.
Mô tả vật phẩm: Bản thân là hàng nhái, không có ý nghĩa cổ kính, thiếu đi hàm súc văn hóa, không đáng một xu, vì thế vô cùng yếu ớt. Kể cả khi dùng thái rau, bổ củi cũng vui lòng thận trọng khi sử dụng. Vui lòng không ghét bỏ nó, dù sao bạn có thể rút được vũ khí cấp này, chứng tỏ duyên phận kì diệu không thể nói hết. Huống hồ khoảng cách giữa nó và hàng chính hãng cũng chỉ cách nhau 2000 năm tuổi. Có thể tùy thích đúc rèn thanh kiếm này, càng cổ càng kì diệu, xin hãy nhớ kĩ gừng càng già càng cay.
"Đội trưởng Phác, đội phó có thể đúc lại thanh kiếm này, câu nói cuối cùng có nghĩa là có thể tìm chút nguyên liệu để tăng cấp cho nó sao?" Kim Trí Tú nhớ ra nụ cười của hai người ban nãy, lại nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được hỏi.
Phác Thái Anh gật đầu, "Thiếu cổ kính và hàm súc văn hóa, vậy có gì có thể thích hợp hơn thanh kiếm đồng cổ rách tôi rút được trước đó."
Ba người bừng tỉnh, thanh kiếm đồng cổ Phác Thái Anh rút được kia, ngoại trừ có hàm súc văn hóa uyên thâm, cũng chỉ là một thanh kiếm rách nát không đáng tiền, lúc đó còn được kiến nghị đưa tới trạm thu gom phế liệu, là anh em cùng cha khác mẹ với thanh kiếm này.
"Có chuyện trùng hợp vậy sao?" Trần Khải Kiệt cũng cảm thấy không thể tin nổi.
"Chuyện đã vậy rồi thì cứ mặc nó, dù sao đều là thẻ cấp C, cho dù có rèn lại cũng không tổn thất gì, sao lại không vui." Trong lòng Phác Thái Anh thấp thoáng đưa ra kết luận, nhưng cho dù không phải, cũng không sao, xem ra thật sự là bản thân bị lây Lạp Lệ Sa, hai người đều bị hệ thống chơi xỏ.
Nhìn thấy thẻ của bọn họ, trọng tài viên số 005 cũng ngớ ra, "Đánh giá cấp SSS rút được thẻ cấp C, xác xuất này còn thấp hơn hoàn hảo vượt ải."
Lạp Lệ Sa nhún vai, "Đại khái là may mắn của tôi đã dùng sạch rồi." Nói xong cô ấy nhìn Phác Thái Anh, ý cười sâu xa.
Phác Thái Anh ước gì có thể đâm Lạp Lệ Sa một cái, lúc này rồi vẫn không quên trêu đùa, vừa ra ngoài là không đứng đắn nổi. Nhưng nghĩ kĩ lại, trong lòng không nhịn được mềm đi, tuy mấy lời tán tỉnh có quê mùa, nhưng không cản được người không bị quê, nghĩ tới đây Phác Thái Anh lại cười lên.
Lần thứ hai Lạp Lệ Sa cũng không cẩu thả, nhưng thứ rút được lần này lại khiến mắt cô ấy sáng lên.
Chân trái giẫm chân phải:
Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản trò chơi.
Mô tả vật phẩm: Vui lòng tự tìm hiểu tấm thẻ này, hệ thống không tiện nhiều lời, vì tôi không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn.
Thời gian sử dụng: ... Tự tìm hiểu.
Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.
Những tấm thẻ này không có tấm nào nói tiếng người, khiến Kim Trân Ni và Kim Trí Tú mù mịt.
"Chân trái giẫm chân phải? Nào có thẻ chỉ có tên không có mô tả, không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn, là trái với định luật Vật lý sao?" Hai người trẻ tuổi Kim Trân Ni và Kim Trí Tú, theo sự dịch chuyển của thời gian, có một số thứ sẽ mờ đi trong tầm mắt hai người, tới nỗi không thể cảm nhận được đây là ý gì.
Nhưng Trần Khải kiệt từng nghe nói tới, "Ha ha, tôi biết, tôi biết, là một quyển tiểu thuyết võ hiệp rất nổi tiếng của Trung Quốc, trong đó đương nhiên khinh công là kĩ năng tuyệt đối không thể thiếu. Tôi nhớ rất nhiều tác giả miêu tả về khinh công trong tiểu thuyết, còn cả trong phim truyền hình Võ hiệp thời kì đầu, khi những người trong đó sử dụng khinh công sẽ là chân trái giẫm chân phải, chân phải giẫm chân trái, sau đó mượn lực bay lên liền có khinh công. Nhưng sau khi học Vật lý mọi người đều biết, chuyện này không có khả năng xảy ra, chẳng trách nó nói không đè nổi nắp quan tài của Niu-tơn."
Mặt mày Lạp Lệ Sa vui vẻ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy vui vẻ sau khi rút thẻ như vậy, "Điều tôi tiếc nuối nhất chính là kĩ năng khinh công kia phản khoa học, hiện tại coi như có thể thỏa nguyện rồi."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vui vẻ, cũng trở nên vui vẻ, chỉ là nghĩ tới việc Lạp Lệ Sa cậy võ nghệ tinh thông, luôn một mình làm bậy, lại nhàn nhạt bổ sung một câu, "Lúc lên cơn nghiện thì nhớ kĩ chị đã cam đoan với em điều gì, đừng phiêu nữa."
Lạp Lệ Sa nghe xong, sắc mặt khổ sở, chu môi có chút tủi thân nói: "Chị phiêu lúc nào, còn không cho phép người ta vui một lúc."
Phác Thái Anh mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vào Kim Trân Ni, "Tiểu Ni, mau rút thẻ đi, kết thúc rồi chúng ta về sớm chút." Ban nãy có người còn nói đói bụng, kết thúc sớm chút có thể quay về nấu đồ ăn cho người ta.
"Em không cho chị không được vui, em cũng vui cho chị, chỉ là ngoài vui ra, chị cũng nên ghi nhớ lời em trong lòng." Nguy hiểm trong phó bản, đều là nguy hiểm trí mạng. Phác Thái Anh chưa từng lo lắng Lạp Lệ Sa gan to tày trời, vì tuy rằng ngoài miệng luôn nói Lạp Lệ Sa là không nói lí, nhưng thực ra trong lòng Lạp Lệ Sa rõ hơn ai hết, cũng sẽ không tùy hứng hành động.
Cũng có thể nói là Lạp Lệ Sa đã suy nghĩ kĩ mọi hậu quả cho từng chuyện rồi mới làm, nhưng cô ấy suy nghĩ kĩ càng không có nghĩa là sẽ không phải trả giá, mà là biết rõ phải trả cái giá như thế nào vẫn làm như vậy. Mà nguyên nhân cơ bản nhất khiến Lạp Lệ Sa có thể đưa ra lựa chọn không màng hậu quả này chính là cô.
Phác Thái Anh rất sợ chuyện này, hai người không ngừng tiến vào phó bản, sau đó cô càng ngày càng để tâm tới Lạp Lệ Sa, nỗi sợ này cũng tăng lên gấp bội.
Lạp Lệ Sa vốn chỉ nhân cơ hội làm nũng, và cả sợ Phác Thái Anh tìm mình tính sổ, không phải thực sự buồn bã. Nghe thấy Phác Thái Anh thả lỏng giải thích với bản thân, Lạp Lệ Sa vốn nên vui vẻ, nhưng phát hiện không biết Phác Thái Anh đang nghĩ gì, đôi mắt trống rỗng nhìn về một nơi nào đó, ánh mắt kia có chút buồn bã, lập tức hoảng hốt.
"Thái Anh, sao thế?" Lạp Lệ Sa đưa tay ra nắm lấy tay phải của Phác Thái Anh, trong con ngươi màu xám có chút căng thẳng.
Phác Thái Anh hoàn hồn khỏi cảm giác ngạt thở kia, nhìn người bên cạnh vẫn còn lành lặn, chầm chậm thở ra một hơi.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt chút thôi." Phác Thái Anh không buông tay Lạp Lệ Sa, cười cười an ủi cô ấy, nhưng rõ ràng ánh mắt không được ổn.
Lạp Lệ Sa lập tức không còn tâm trạng ở lại, Kim Trân Ni bên kia đã rút lần hai.
Thẻ của Kim Trân Ni so với Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, đều rất bình thường, nhưng nhìn có chút khiến người ta lạnh sống lưng.
Tấm thẻ đầu tiên, Chuông gọi hồn.
Độ hiếm: Cấp A, có xác suất rơi tương đối thấp trong các phó bản.
Mô tả vật phẩm: Chuông gọi hồn, lắc chuông kêu, cô hồn dã quỷ xung quanh sẽ nghe lệnh mà tới, người sở hữu thẻ có thể giao tiếp với ma quỷ, khi hỏi linh hồn, chuông vang một tiếng là đúng, chuông vang hai tiếng là sai. Nhưng hai giới âm dương, không nên giao tiếp, cho nên vui lòng thận trọng khi sử dụng.
Tấm thẻ thứ hai: Hương dẫn đường.
Độ hiếm: Cấp S, có xác suất rơi cực thấp trong phó bản kinh dị.
Mô tả vật phẩm: Nhất nhập âm dương giới, tiểu quỷ tiện xương cuồng, tử giả bất tri hà xứ khứ, sinh giả bất tri hà xứ vãng (Một khi bước vào ranh giới âm dương, quỷ nhỏ sẽ cuồng loạn, không biết người chết đi về nơi đâu, không biết người sống hướng về nơi nào), mồ chôn tập thể trong vòng 5 ki-lô-mét, không có đường trở về quê hương. Tặng một nén hương dẫn đường, đường xuống suối vàng rộng mở.
Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.
"Cái này nhìn có vẻ có chút..." Thực ra Kim Trí Tú không hiểu tấm thẻ này, nhưng mấy câu thần bí, còn cả chữ bên trên khiến cô nàng có cảm giác khó chịu.
Thậm chí Kim Trân Ni có chút khó chịu, sắc mặt tái nhợt.
Phác Thái Anh biết tâm trạng của Kim Trân Ni, an ủi: "Không sao, chỉ là thẻ đạo cụ thôi, cho dù có tà ma thế nào cô không dùng nó cũng sẽ không dọa cô. Kết thúc phó bản rồi, đừng nghĩ nhiều, về nghỉ ngơi trước đã, sau đó chúng ta sẽ tụ tập thảo luận về những thứ này."
Kim Trân Ni cất thẻ đi, gật đầu, đã vượt qua nhiều ải như vậy, nỗi sợ có lớn hơn nữa thì thế nào chứ.
"Chúc mừng các vị vượt ải, phó bản số 006 tiếp theo đây sẽ khởi động sau hai tháng, các bạn có thể nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong số 005 vẫy tay, khi năm người vừa mở mắt đã thấy quay về nhà mình.
Thời gian vượt phó bản lần này không lâu, nhưng 10 ngày, thế giới Thiên Võng và thế giới hiện thực nhìn có vẻ giống hệt nhau, thực chất rất nhiều thứ đã thay đổi.
Rời đi 10 ngày, trong nhà vẫn không một hạt bụi, mở cửa sổ thông gió, chỉ là xuất phát từ phản ứng tâm lí, hai người đều đổi chăn ga mới.
Phác Thái Anh đang bận rộn trong bếp, vừa quay về cô đã đi siêu thị một chuyến, sau khi bơ tan ra, cho thịt bò vào chảo, tiếng xì xèo vang lên, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra.
Phác Thái Anh thò đầu nhìn ra ngoài, Lạp Lệ Sa đang lau sàn, siêng năng một cách hiếm thấy. Cũng không phải bình thường Lạp Lệ Sa không quét dọn vệ sinh, chỉ là nếu muốn cô ấy tự giác như thế, thực sự là hiếm thấy.
Trong mắt Phác Thái Anh rộ lên ý cười, quay đầu nhìn thịt bò trong chảo, mì Ý ở bên cạnh cũng đã sắp xong.
Đồ ăn tây làm đơn giản hơn đồ ăn Trung Quốc rất nhiều, nhưng tốn rất nhiều thời gian, đợi tới khi Lạp Lệ Sa lau nhà xong, lau sạch bàn, Phác Thái Anh mới bưng bít tết và mì Ý lên. Hình thức đẹp đẽ, bày biện tinh tế, hoàn hảo.
"Rửa tay, ăn cơm." Bốn chữ đơn giản súc tích, đầu mũi Lạp Lệ Sa động đậy, ánh mắt phát sáng.
"Tuân mệnh, thơm quá." Cô ấy híp mắt đi tới, thò đầu nhìn Phác Thái Anh rửa sạch dụng cụ nấu ăn, rất tự giác đưa tay ra cởi tạp dề cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cúi đầu rất tiện cho Lạp Lệ Sa cởi tạp dề, thúc giục: "Không phải bảo đói à, mau rửa tay đi."
Lạp Lệ Sa không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Đợi cô ấy ra ngoài, cũng không biết Phác Thái Anh lấy đâu ra một chai rượu vang, đang cúi đầu rót rượu.
Lạp Lệ Sa không biết tại sao đột nhiên nhịp tim lại tăng nhanh.
Phác Thái Anh nghiêng đầu rót rượu, vì phải nấu nướng nên cô đã buộc tóc lên, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo xinh đẹp, ngón tay sạch sẽ thuôn dài, giữ lấy một phần chân đế ly rượu vang, khẽ lắc rượu đỏ bên trong mấy cái, lúc quay đầu, vẻ lãnh đạm trong con ngươi cũng lui đi theo động tác dừng lại của ánh mắt, đổi thành dịu dàng vô thức.
"Ngây ra đó làm gì, bít tết, mì Ý kết hợp cùng rượu vang của chị, không được càu nhàu nữa."
Lạp Lệ Sa ngồi đối diện Phác Thái Anh, nhìn Phác Thái Anh cầm dao dĩa cắt miếng bít tết kia, cũng không vội ăn, chỉ chống cằm, con ngươi lấp lánh nhìn Phác Thái Anh.
"Không đói à?" Phác Thái Anh cắt bít tết xong không vội đưa lên miệng, mà ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.
"Không phải, chỉ là cảm thấy, hai người chúng ta ăn đồ tây ở nhà, vô cùng lãng mạn, nếu có thêm nến, thì có thể tính là bữa tối trong ánh nến rồi."
Phác Thái Anh nhìn mặt trời đang lặn về đằng tây, thực ra mới 4 giờ hơn, chỉ là lo lắng Lạp Lệ Sa đói quá, nên mới nấu ăn sớm một chút.
"Không có nến." Phác Thái Anh có chút không hiểu hoàn cảnh, vô tri vô giác, miếng bít tết đã được cô cắt xong. Cô không lên tiếng, rất thuận tay đưa đĩa bít tết tới trước mặt Lạp Lệ Sa, đổi cho cô ấy.
Lạp Lệ Sa vội cản lại, "Tự chị làm là được."
"Trước đó còn nói đói cơ mà, mau ăn đi." Một câu không nhanh không vội, Phác Thái Anh cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, chầm chậm nhai nuốt.
Lạp Lệ Sa cười cong mắt, "Sao em lại biết thương người vậy chứ."
Nhìn Phác Thái Anh nhã nhặn ăn bít tết, Lạp Lệ Sa đợi cô ăn xong, cầm ly rượu lên, nghiêng đầu khẽ giơ tay, ra hiệu Phác Thái Anh nâng cốc.
Vốn dĩ là người khiến hoa nhường nguyệt thẹn, lúc này ý cười xán lạn như ánh mặt trời, giơ ly rượu vang, càng mang theo một vẻ duyên dáng khác biệt, Phác Thái Anh không thể kháng cự lại mê hoặc, nâng ly lên.
"Chúc mừng chúng ta lại vượt qua một cửa ải nữa."
Phác Thái Anh uống một ngụm rượu, không phải là rượu vang thượng hạng, vào cổ họng, vị đầu tiên là chua chua, trong vị cay của rượu còn có vị thơm, dư vị là ngọt, cô thích loại mùi vị phức tạp này.
Phác Thái Anh lắc lư ly rượu, liền thấy con ngươi Lạp Lệ Sa long lanh nhìn sang, "Thái Anh, em còn nhớ chuyện trước đó không?"
Con ngươi Phác Thái Anh nhanh chóng ngẩng lên, rất nhanh sau đó liền lặng lẽ khựng lại, khẽ nhích lại gần một chút quan sát con ngươi của Lạp Lệ Sa, "Chị muốn nói tới chuyện, có người lại không nghe lời, không quan tâm tới an nguy của bản thân, lỗ mãng vứt lại em để đi kiếm điểm à?"
Lạp Lệ Sa: "... Không phải, không có, em nhớ nhầm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro