Chương 70: Thế Giới Thiên Võng




Chương 70: Thế giới Thiên Võng 1

Lạp Lệ Sa nghe thấy thông báo, không nhịn được nhìn Phác Thái Anh một cái, người phụ nữ này thực sự quá thông minh.

Sự thông minh của Phác Thái Anh không chỉ nằm ở tư duy logic lợi hại, mà còn là khả năng nắm bắt chi tiết hoàn toàn vượt qua người bình thường của cô, luôn có thể nắm bắt chuẩn xác điểm mấu chốt trong hằng hà sa số dấu hiệu.

Đuổi theo cứu Lão Tang hoàn toàn là vì lúc đó Phác Thái Anh đã nói một câu rằng trên mặt lão tỏa ra tử khí, cho nên Lạp Lệ Sa mới đi theo, từ đó cũng phát hiện cánh cổng thông tới rừng cây nhỏ.

Mà bãi tha ma sau núi cũng là một địa điểm quan trọng của phó bản lần này, kích hoạt trạng thái nguyên bản của Tiểu Môi, từ lời của Tiểu Môi hiểu được 15% cốt truyện còn lại là một loại oán niệm khác của mấy đứa trẻ.

Từng vòng nối tiếp từng vòng, chỉ cần ở giữa đứt đoạn, có lẽ hiện tại bọn họ vẫn đang đoán bừa, tuyệt đối không thể vượt qua cửa ải vào ngày thứ ba. Điều này không cần Lạp Lệ Sa nói rõ, ba người còn lại đều hiểu rõ, lũ lượt cảm ơn Phác Thái Anh, cũng cảm ơn cả Lạp Lệ Sa.

Có trí óc của Phác Thái Anh, nhưng cũng không thể thiếu được võ nghệ của Lạp Lệ Sa, nếu không bọn họ cũng không sống nổi tới ngày hôm nay.

Phác Thái Anh không có quá nhiều cảm giác với lời cảm ơn của bọn họ, chỉ nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Các vị đừng cảm ơn tôi, dù sao tuy sự tồn tại của tôi khiến các vị cảm thấy thả lỏng rất nhiều, nhưng trên một mức độ nhất định cũng kiềm chế các vị, nếu các vị tự vượt ải, có thể giành được điểm số cao hơn một chút. Cho nên, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy thôi."

Lạp Lệ Sa không nhịn được cười lên, xua xua tay: "Cảm ơn thì khỏi, tôi chỉ đang vượt ải mà thôi." Nói xong cô ấy cũng không để tâm tới đám Dương Nhụy, nhích tới gần hỏi Phác Thái Anh: "Điểm số của cô cao hơn tôi nhiều thế, là vì cuối cùng đã cảm hóa được chúng sao?"

Phác Thái Anh đưa tay phải ra, ngón trỏ chỉ lên chiếc đầu không an phận của Lạp Lệ Sa, đẩy cô ấy ra xa, không mặn không nhạt ừm một tiếng, ngay sau đó cũng tắt giao diện điều khiển đi.

Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh đột ngột đẩy đầu, ngẩn ra bị Phác Thái Anh đẩy đi, rất lâu sau không hoàn hồn. Người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài mĩ miều này lộ ra biểu cảm ấy, khiến những người xung quanh đều nhìn nhiều thêm mấy bận.

Thực ra Phác Thái Anh cũng ý thức được tư thế ban nãy tuy là đẩy ra từ chối, nhưng lộ ra một loại thân mật khó lòng hình dung, nhưng vẫn giả vờ không cảm xúc.

"Tiếp sau đây công bố chấm điểm của năm người chơi vượt qua cửa ải, Phác Thái Anh: Cấp S, Lạp Lệ Sa: Cấp A, Dương Nhụy: Cấp A, Chương Dương Phong: Cấp A, Hoàng Tuấn Phong: Cấp B." Hệ thống lại lạnh lùng đưa ra thông báo.

Hoàng Tuấn Phong không hề bất ngờ với kết quả đánh giá cấp B bản thân giành được, lần này có thể sống sót đương nhiên là nhờ sự cố gắng của cậu ta, nhưng thực sự cũng đã dựa dẫm vào đồng đội, chấm điểm cấp B nằm trong dự đoán, chỉ là có chút không hiểu được tại sao chấm điểm của Lạp Lệ Sa lại là cấp A.

"Điểm số của cô Lạp cao như thế, sao lại chấm điểm cấp A chứ?"

Đang nói chuyện, đột nhiên trọng tài viên số 003 xuất hiện bên cạnh bọn họ, số 003 với bộ đồ tây màu đen tỏ ra tương đối thành thục, cô ta nhìn năm người trước  mặt, nói: "Chúc mừng các bạn vượt qua cửa ải thành công, tiếp sau đây có thể rời khỏi phó bản, tiến hành tiết mục rút thưởng."

"Tại sao chấm điểm của Lạp Lệ Sa là cấp A?" Ấn đường Phác Thái Anh khẽ nhíu lại, hỏi số 003. Điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, dù sao đây không phải vấn đề mà người như Phác Thái Anh sẽ hỏi, cho dù là bản thân Lạp Lệ Sa cũng không chắc đã để tâm với chấm điểm của mình, huống hồ là Phác Thái Anh.

Số 003 trả lời vấn đề này rất sảng khoái, "Phó bản lần này là cốt truyện làm chủ, logic suy luận là chủ đạo, không có gì nghi ngờ về việc bạn là người có cống hiến lớn nhất. Nhưng Lạp Lệ Sa tham gia tương đối ít, tuy vũ lực tạo ra chiếm tỉ lệ tương đối cao, nhưng không phải tình tiết quan trọng. Tổng hợp bình xét, bạn là cấp S, Lạp Lệ Sa là cấp A."

"Cô ấy chỉ không thích nói, cho nên điểm số cốt truyện không kém tôi là bao, ngoại trừ 12 điểm thuyết phục Tiểu Thu, mức độ cống hiến của cô ấy hoàn toàn giống tôi, tại sao lại nói là mức độ tham gia của cô ấy không cao? Các cô chỉ nhìn vào việc có nói nhiều hay không để bình xét mức độ tham gia, mặc kệ đầu óc sao?" Phác Thái Anh nói chuyện rất gay gắt, trực tiếp chất vấn bình xét không công bằng của hệ thống.

Số 003 nhíu mày: "Bình xét hệ thống không có bất đồng quan điểm, nếu chất vấn hệ thống, người chơi có thể tự tiến hành khiếu nại. Thành công sẽ được trả về đúng chấm điểm, khiếu nại bị khước từ sẽ bị xác định thất bại trong việc vượt qua phó bản lần này, các bạn có muốn thử không?"

Câu nói này cực kì không nể mặt, nhìn như thể cho bạn cơ hội khiếu nại, nhưng thực sự là đang trần trụi uy hiếp người chơi. Mạo hiểm vì một màn chấm điểm, ai lại làm chuyện như thế.

Phác Thái Anh nhìn đối phương một cái, hừ lạnh một tiếng, khóe mắt Lạp Lệ Sa lóe lên một tia cười lạnh: "Cấp A thì cấp A, tốt mà, không cần phí lời, đi thôi, tránh để chậm trễ người chơi phía sau."

Số 003 ngẩn ra, không đợi những người khác nói gì đó, lập tức dẫn đường quay về căn phòng đầu tiên trước khi tiến vào phó bản.

Vì là đồng đội, cho nên hai người lại vào cùng một phòng. Vừa vào trong, Phác Thái Anh phát hiện cảm giác yếu ớt trên cơ thể lập tức biến mất, cơn đau từ vết thương trên lưng cũng không còn.

Cô quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, đối phương rất dứt khoát tháo băng gạc trên tay xuống, ở đó cử động cánh tay phải. Cuối cùng hai tay cô ấy đan lấy nhau rồi vặn một cái, tiếng khớp xương rắc rắc vang lên, nhưng đôi mắt kia lại như cười như không nhìn số 003, ý định dọa nạt rất rõ ràng.

Số 003 nhìn Lạp Lệ Sa một cái, biểu cảm có chút tệ, cũng không có nhiều tâm trạng hàn huyên với hai người.

"Hiện tại nhiệm vụ phó bản cấp B đã kết thúc, ba phó bản nhiệm vụ cấp A sẽ có phó bản tổ đội, hơn nữa yêu cầu số lượng người chơi phải trên năm người, hai bạn có thể chuẩn bị chiêu mộ đồng đội trước, nếu không phó bản khởi động, đồng đội chỉ có thể kết hợp ngẫu nhiên." Đồng thời số 003 còn giải thích quy tắc gắn kết đồng đội, không khác gì so với những gì Lạp Lệ Sa từng nói trước đó.

Giới thiệu quy tắc xong, số 003 xua tay, trước mặt cô ta hiện lên mấy tấm thẻ, cô ta nhìn hai người Phác Thái Anh, "Không cần tôi giải thích quy tắc nữa, hai vị ai rút trước, hay là ai rút?"

Phác Thái Anh nghe xong, có chút ngạc nhiên: "Ý cô là có thể để người khác rút thay?"

"Đúng, quan hệ của hai người đặc biệt, hơn nữa phó bản tổ đội ngày sau cũng có thẻ tổ đội, cũng là chỉ định một người làm đại diện."

Phác Thái Anh lập tức quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, đối phương lắc đầu với cô: "Cô đừng hi vọng gì ở tôi, là một đội hai người đen đủi rút được hai lượt 'Chúc bạn may mắn lần sau' trong trò chơi này, chúng ta không ai mạnh hơn ai. Yên tâm mà rút đi, rút được 'Chúc bạn may mắn lần sau' cũng không tệ."

Mặt mày Phác Thái Anh câm nín, "Có thể đừng đút sữa độc cho tôi không? Tôi cũng không hi vọng gì ở cô, chẳng rút được thứ gì đứng đắn."

Lạp Lệ Sa không ngờ Phác Thái Anh lại có thể nói những lời như thế, điều này thật sự không phù hợp với hình tượng của Phác Thái Anh, không nhịn được cười lên.

Phác Thái Anh đi rút thưởng, tuy cứ cảm thấy đồ bản thân rút được cũng rất kì quái, nhưng chỉ cần không phải là "Chúc bạn may mắn lần sau", thì không có vấn đề gì to tát.

Cô dứt khoát nhanh nhẹn chọn vào một tấm thẻ, tấm thẻ không ngừng chuyển động, cuối cùng dừng trước mặt Phác Thái Anh, sáu chữ to đùng ngã ngửa, khiến Phác Thái Anh đen mặt, bực bội nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt lộ ra chút tủi thân cùng bất mãn.

Lạp Lệ Sa vội vàng nhìn một cái, "Tôi thật sự hạ độc cô à?"

"'Chúc bạn may mắn lần sau'? Xác suất này còn thấp hơn nhiều so với việc bạn rút được thẻ cấp S, đây đã là lần thứ hai." Số 003 cũng ngẩn ra. Trong trò chơi có rất nhiều loại đạo cụ hỗn tạp, số lượng một đạo cụ cũng không thấp, nhưng "Chúc bạn may mắn lần sau" thực sự ít tới đáng thương, hoàn toàn là do hệ thống tạo ra để chọc tức người chơi, vận số này thực sự khiến người ta không muốn nhìn tiếp.

Phác Thái Anh không nói một lời, cất tấm thẻ "Chúc bạn may mắn lần sau" này đi, nhìn con số 2 hiển thị trên màn hình, thực sự cô không muốn nhìn thêm nữa.

"Cô rút đi." Phác Thái Anh từ bỏ, không đứng đắn còn tốt hơn "Chúc bạn may mắn lần sau".

Thực ra Lạp Lệ Sa có chút buồn cười, nhưng lại đau lòng cho Phác Thái Anh, đứng trước tấm thẻ, cô ấy lại hỏi lần nữa: "Cô chắc chắn để tôi rút chứ? Tôi cũng từng rút được 'Chúc bạn may mắn lần sau', lần này để tôi rút, có lẽ sẽ lại là..."

Mặt mày Phác Thái Anh đen lại, lập tức ngăn cản Lạp Lệ Sa ấn vào tấm thẻ, nhỏ tiếng nói: "Ngậm miệng."

Lạp Lệ Sa cũng không tức giận, đứng ở một bên thản nhiên nhìn Phác Thái Anh, trên mặt nở nụ cười.

Mãi tới khi tấm thẻ dừng lại, Lạp Lệ Sa mới dịch chuyển ánh mắt, khi nhìn tấm thẻ, bỗng cười lên.

Tảng đá trong lòng Phác Thái Anh cũng hạ xuống, chí ít cũng là thẻ cấp S.

Lung trung phùng:

Độ hiếm: Cấp S, xác suất rơi trong phó bản cực thấp.

Mô tả vật phẩm: Âm nhạc luôn khiến con người vui vẻ, ca khúc "Lung trung phùng" ngọt ngào rung động lòng người, khi hát cho bạn nghe chắc chắn rất hưởng thụ. Sau khi kích hoạt thẻ tự động vang lên "Lung trung phùng", sau khi khởi động khúc đồng dao, tất cả cá thể trong phạm vi sẽ bị cưỡng chế xoay tròn, sau khi tiếng hát dừng lại, người sử dụng có thể tùy ý chỉ định một cá thể trở thành thế thân của bản thân, thế thân này sẽ thay bạn chịu đựng tất cả tổn thương, kéo dài trong vòng 30 giây.

Thời gian làm mới kĩ năng: 48 tiếng đồng hồ.

Lạp Lệ Sa nhích tới đọc mô tả, trong mắt có chút vui vẻ, "Quả nhiên Tái ông thấy mã không biết là họa hay phúc, tấm thẻ này tương đương với bùa hộ mệnh, để thế thân chịu đựng tổn thương thay cô, không khác gì có thêm một mạng."

Phác Thái Anh gật đầu, nhìn có vẻ thờ ơ hơn Lạp Lệ Sa rất nhiều, Phác Thái Anh chỉ vào số 003, "Cô đi rút đi."

Lạp Lệ Sa nghĩ rất thoáng, tùy tiện chọc lên một tấm, không thèm nhìn liền lấy về, chỉ là khi nhìn thấy trên mặt thẻ là gì, sắc mặt cô ấy cũng thoáng biến đổi.

Phác Thái Anh thấy biểu cảm của Lạp Lệ Sa không đúng, thò đầu nhìn một cái, cũng ngẩn ra, sau đó con ngươi tối lại, vội vàng đọc phần chữ mô tả.

Trên mặt tấm thẻ Lạp Lệ Sa rút được có một bức họa giống như thẻ bài tây, mà bức họa này vẽ một con búp bê, chính là con búp bê Tiểu Nhị tương ứng với Lạp Lệ Sa trong phó bản thứ ba.

Phác Thái Anh còn nhớ rõ ánh mắt Tiểu Nhị nhìn Lạp Lệ Sa khi rời khỏi nhà vệ sinh, trong lòng rất bất an. Thật ra khi nhìn cấp độ thẻ, độ hiểm của tấm thẻ này lại là một dấu hỏi.

Búp bê Tiểu Nhị:

Độ hiếm: ?, trước giờ chưa từng rơi.

Mô tả vật phẩm: Búp bê Tiểu Nhị, oán linh trong phó bản, kích hoạt đạo cụ này sẽ triệu hồi búp bê Tiểu Nhị tham gia chiến đấu, đồng thời kí chủ càng yếu, lực chiến đấu của búp bê càng mạnh, thực sự là một vệ sĩ hoàn hảo, đúng không?

Lưu ý: Đạo cụ này để Tiểu Nhị tự chủ trong việc lựa chọn, không cách nào thay đổi kí chủ. Mỗi phó bản chỉ giới hạn một lần!

Hai người đọc xong, biểu cảm đều có chút vi diệu, Lạp Lệ Sa chỉ vào tấm thẻ: "Tự chủ trong việc lựa chọn nghĩa là gì? Tại sao lại có đạo cụ không cách nào hiển thị độ hiếm?"

Số 003 lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có cách nào giải đáp, đây là cài đặt hệ thống, cần người chơi tự tìm kiếm."

Câu trả lời của số 003 khiến Phác Thái Anh càng ngày càng cảm thấy tấm thẻ này không đơn giản như vậy, nhưng đã nói tới nước này có nghĩa là không thể có được câu trả lời.

"Đại khái phó bản tiếp theo khi nào bắt đầu?" Lạp Lệ Sa không định dây dưa quá lâu với số 003, trọng tài viên và hệ thống cùng một giuộc, thái độ đối xử với người chơi đại khái giống như cài đặt trò chơi, mặc kệ sống chết, hoàn toàn dựa vào bản thân người chơi, bọn họ không giở thủ đoạn ngầm đã là tốt lắm rồi.

"Sau khi phó bản cấp B kết thúc, người chơi có thể nghỉ ngơi thoải mái, thời gian khởi động phó bản sẽ được thông báo trước ba ngày. Căn cứ theo sắp xếp trước giờ, đại khái rơi vào khoảng 20 ngày."

Phác Thái Anh chầm chậm thở phào một hơi, tuy sau khi rời khỏi phó bản, vết thương sẽ khỏi hẳn, nhưng sự đày đọa về mặt tinh thần, luôn dữ dội hơn rất nhiều so với sự đày đọa về mặt thể xác. Liên tục tham gia ba phó bản, khiến Phác Thái Anh đã khó lòng chịu đựng, người phụ nữ Lạp Lệ Sa này, mỗi lần đều thương tích đầy mình, chắc chắn cũng đã mệt mỏi vô cùng.

Khi hai người lần nữa quay lại thế giới Thiên Võng, liền cảm nhận được một loại cảm giác như cách biệt thế giới. Tiếng người ồn ào tấp nập trên đường phố, khiến người ta cảm thấy hư ảo, đặc biệt là vừa rời khỏi cô nhi viện âm u, lại càng cảm thấy trong lòng trống rỗng.

"Hình như tấm bùa cô mua ở phố Võng Lưỡng không dùng tới." Lúc này Lạp Lệ Sa lại nhớ ra tấm bùa Phác Thái Anh cố ý mua trước khi hai người vào phó bản, nhưng hình như không dùng tới.

Phác Thái Anh lấy bùa ra, tấm bùa giấy vốn có chút cũ, văn tự trên bùa rất mơ hồ, nhưng lúc này vết chu sa màu đỏ gay lại nổi lên rõ ràng. Đương nhiên Lạp Lệ Sa nhớ dáng vẻ ban đầu của nó, thấy vậy liền nhìn Phác Thái Anh một cái, khẽ cười: "Quả nhiên cô ra tay trước giờ chưa từng sai lầm, nó hữu dụng. Có thể mua được đồ tốt từ phố Võng Lượng, còn khó hơn phát hiện đồ cổ thật ở chợ đồ cổ."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa một cái, sau đó đưa tấm bùa tới.

Lạp Lệ Sa có chút ngạc nhiên, nhìn Phác Thái Anh nhưng không đưa tay ra nhận.

"Nó không có tác dụng lắm, nhưng có thể nhắc nhở cô có thứ bẩn thỉu tiến lại gần."

Lạp Lệ Sa càng thêm mù mịt, "Thế đưa tôi làm gì?"

Phác Thái Anh suy nghĩ giây lát, lại mím môi thu lại, quay người đi về phía khách sạn hai người đang ở.

Lạp Lệ Sa không hiểu mô tê gì với hành động của Phác Thái Anh, sau khi đi mấy bước, cô ấy mới phản ứng ra ý định của Phác Thái Anh, mặt mày lập tức cong lên, chân dài tăng tốc sánh vai cùng Phác Thái Anh, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người càng trở nên tươi đẹp ma mị vì nụ cười này, còn chói mắt hơn mặt trời ở Thiên Võng.

Da mặt Phác Thái Anh căng cứng nhìn người kia nghiêng đầu tới nhìn mình, đuôi mắt dài hẹp càng tôn lên vẻ hồ ly tinh của Lạp Lệ Sa, đôi môi đỏ cũng cong lên, nói: "Sao cô lại không cho tôi nữa? Tại sao lại hối hận rồi chứ?"

Phác Thái Anh ước gì có thể quăng bản thân ban nãy đi xa một chút, mặt mày bí bách nói: "Để trên người cô thì có tác dụng gì, trước giờ chỉ có chuyện quỷ sợ cô, nào có chuyện cô sợ quỷ, chẳng thà tôi giữ lại thì hơn."

Lạp Lệ Sa cũng không lên tiếng, chỉ là trên đường về tới khách sạn đều nở nụ cười, khiến cô gái trước quầy lễ tân, còn cả anh chàng Châu Viễn muốn trốn cô ấy càng xa càng tốt không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Phác Thái Anh liếc nhìn Lạp Lệ Sa một cái, nhưng biết lúc này không lên tiếng mới là lựa chọn đúng đắn, nếu không Lạp Lệ Sa sẽ biểu diễn một màn mũi hất ngược lên trời ngay tại chỗ cho cô xem.

"Bọn họ ra chưa?" Ngón tay người đàn ông ngồi trên sô-pha trước cửa sổ chạm sàn gạt điếu xì gà, sắc mặt trầm lặng, hỏi.

"Thưa Thập Nhất Gia, đã ra rồi, nhìn trạng thái có vẻ không tệ." Người đàn ông mặc cả bộ đồ tây đen trên người cúi đầu trả lời vô cùng cung kính.

"Vậy thì tốt, cũng đúng, mới là cấp B, cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu." Người đàn ông đặt điếu xì gà xuống, đứng dậy sửa sang lại chiếc áo đuôi tôm màu đen thẳng thớm vừa vặn, trong mắt thấp thoáng vẻ buồn rầu, nhưng lại đính kèm chút an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro