Chap 113

Tôn Thừa Hoan nhận được phong thư này xong, cái gì cũng không có tâm tư làm, ăn cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không được, ngay cả chuyện luyện võ cũng không thể để tâm.

Trải qua mấy tháng luyện tập cường độ cao, ngày đêm huấn luyện, Tôn Thừa Hoan đã có thể tiếp được mấy chiêu với Quân Tiếu Cẩn, nhưng hôm nay, tâm tư nàng đều để trong chuyện Bùi Châu Hiền sắp đại hôn, không qua mấy chiêu đã bị Quân Tiếu Cẩn đánh thảm.

Quân Tiếu Cẩn giận dữ, hôm nay Tôn Thừa Hoan luôn thất thần, không chịu nỗi một kích, trạng thái như vậy, chỉ là lãng phí thời gian của nàng và mình.

"Nếu ngươi vẫn còn tiếp tục như vậy, đừng trách ta không khách khí!" Tôn Thừa Hoan lại bị Quân Tiếu Cẩn đánh bay lần nữa xong, Quân Tiếu Cẩn cầm kiếm chỉ Tôn Thừa Hoan, tức giận nói.

"Ta muốn về Nam Triệu một chuyến, ngươi cho ta trở về một chút, ta sẽ quay lại." Tôn Thừa Hoan phốc một tiếng quỳ gối trên mặt đất, sau đó ngữ khí vô cùng thành khẩn khẩn cầu, nàng càng nghĩ sâu là càng đứng ngồi không yên. Nàng không biết Bùi Châu Hiền có thực sự đại hôn hay không, cũng không biết bản thân mình có thể ngăn được đại hôn của Bùi Châu Hiền hay không, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nàng biết rõ nếu mình không đi, cả đời này nàng sẽ sống trong hối hận, nàng không có cách nào ngồi nhìn Bùi Châu Hiền gả cho người khác. Bất luận thế nào, nàng cũng muốn ngăn cản, cho dù nàng có phải trói Bùi Châu Hiền lại mang đi, nhất định cũng sẽ ngăn cản. Đương nhiên, nếu nàng muốn rời Bắc Nguy về Nam Triệu, nàng cũng phải được sự đồng ý của Quân Tiếu Cẩn, nếu không, bản thân nàng căn bản không có cách nào bước ra khỏi Bắc Nguy nửa bước, Quân Tiếu Cẩn mạnh thế nào, nàng rõ ràng hơn ai hết, cho nên chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Quân Tiếu Cẩn.

Quân Tiếu Cẩn nhìn Tôn Thừa Hoan vô cùng thành khẩn quỳ trên mặt đất, Tôn Thừa Hoan còn nhớ về Nam Triệu, đây cũng không phải chuyện hắn muốn thấy, nhưng Tôn Thừa Hoan giống như một con ngựa hoang khó có thể thuần hóa, cho dù nàng có thua dưới kiếm mình bao nhiêu lần, cũng chưa chân chính thần phục, thất bại bao nhiêu lần, thì lại kích ý chí chiến đấu kiên cường của nàng lên bấy nhiêu. So với thiên phú của Tôn Thừa Hoan, Quân Tiếu Cẩn lại nhìn trúng ý chí chiến đấu của nàng hơn, cả hai đều có, lại càng đáng quý, cho nên hắn đặc biệt mong chờ một ngày Tôn Thừa Hoan chân chính trở thành cường giả, thậm chí còn mong chờ hơn cả Quân Tử Tôn năm đó. Ngựa hoang khó thuần như vậy, hiển nhiên không thể dùng vũ lực không, thượng sách là lời nói, hạ sách mới là vũ lực, chỉ có làm Tôn Thừa Hoan chân chính có cảm tình với Bắc Nguy, có vướng bận, nàng mới có ý thức trách nhiệm thật sự với Bắc Nguy.

Quân Tiếu Cẩn chậm chạp không trả lời, đều này làm cho Tôn Thừa Hoan thật sự sốt ruột, sợ Quân Tiếu Cẩn không đồng ý, đương nhiên, đổi lại là người bình thường, đại khái là không ai đồng ý cả đi, nhưng dù chỉ là hy vọng nhỏ bé, Tôn Thừa Hoan vẫn muốn thử một chút.

"Ngươi muốn về Nam Triệu một chuyến, có thể, trong vòng ba ngày nếu ngươi có thể tiếp được ba mươi chiêu của ta, ta sẽ cho ngươi về Nam Triệu một chuyến." Quân Tiếu Cẩn nhìn Tôn Thừa Hoan, qua lúc lâu sau mới mở miệng nói.

Quân Tiếu Cẩn nhường một chút, làm cho Tôn Thừa Hoan cực kỳ vui sướng, nhưng tưởng tượng đến chuyện phải tiếp được ba mươi chiêu của Quân Tiếu Cẩn, nàng lại cảm thấy là chuyện căn bản không thể làm được, đến bây giờ nàng cũng chỉ mới có thể tiếp được hơn mười chiêu của Quân Tiếu Cẩn, muốn trong vòng ba ngày phải tiếp được ba mươi chiêu của Quân Tiếu Cẩn, thật là quá khó khăn.

"Sao? Làm không được?" Ngữ khí Quân Tiếu Cẩn khinh miệt hỏi ngược lại.

"Ta sẽ nỗ lực." Tôn Thừa Hoan cắn răng trả lời, tuy nàng biết khả năng mình làm được không cao lắm, nhưng nàng sẽ dốc hết toàn lực, nàng cũng muốn làm được.

Ba ngày sau đó, Tôn Thừa Hoan ngày đêm luyện kiếm không biết mệt mỏi, một ngày luyện mười hai canh giờ, cũng hận không thể biến thành hai mươi bốn canh giờ. Sau khi Quân Tiếu Cẩn rời đi, nàng bắt đầu tìm Quân Phi Dực liên tiếp tập luyện.

"Sao ngươi lại đột nhiên liều mạng như vậy?" Quân Phi Dực tiếp mấy chiêu thức tàn nhẫn của Tôn Thừa Hoan xong hỏi, cảm giác Tôn Thừa Hoan giờ khắc này có dục niệm muốn thắng vô cùng mãnh liệt, chuyện này làm cho Quân Phi Dực cảm thấy có chút áp lực, hắn biết chỉ cần có thời gian, thiếu nữ trước mắt sẽ trở thành quái vật võ học kế tiếp, hắn có thể tưởng tượng được gia chủ đối với thiếu nữ trước mắt này mong chờ lớn thế nào. Gia chủ hầu như đã dừng hết mọi chuyện, chuyên tâm bồi dưỡng Tôn Thừa Hoan.

"Ta muốn trong vòng ba ngày tiếp được ba mươi chiêu của ông ta, ta phải về Nam Triệu một chuyến!" Tôn Thừa Hoan nói.

"Quả nhiên vẫn không bỏ Nam Triệu xuống được." Quân Phi Dực cảm thán nói, tuy rằng Tôn Thừa Hoan có thiên phú kinh người, nhưng lấy thực lực hiện Tại của nàng, muốn tiếp được ba mươi chiêu của gia chủ, cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng gia chủ vẫn đưa ra quyết định này, hiển nhiên là muốn cho Tôn Thừa Hoan cơ hội, đại khái có lẽ cũng muốn nhìn thiên phú cực hạn của Tôn Thừa Hoan ở mức nào.

Tôn Thừa Hoan không hé răng, đâu chỉ là không bỏ xuống được, đó là tim của mình đều bỏ ở đó, thịt của mình đều nằm ở đó, đương nhiên là cắt không được rồi.

Sau ba ngày, đối với Tôn Thừa Hoan nóng lòng muốn trở nên mạnh hơn, thật sự là quá ngắn, rất nhanh, ba ngày đã tới.

Tôn Thừa Hoan chỉ tiếp được hai mươi lăm chiêu của Quân Tiếu Cẩn, Tôn Thừa Hoan khiêu chiến thất bại uể oải quỳ trên mặt đất, nàng đã dùng hết toàn lực, chỉ hận mình thật sự còn chưa đủ mạnh, nghĩ đến chuyện Bùi Châu Hiền có khả năng gả cho người khác, mà cái gì mình cũng không làm được, nàng có cảm giác như tim bị đâm lên, cực kỳ khó chịu, nước mắt không nhịn được liền rơi ra.

Quân Tiếu Cẩn nhìn Tôn Thừa Hoan quỳ trên mặt đất yên lặng rơi lệ, hắn vốn dĩ biết Tôn Thừa Hoan không có khả năng tiếp được ba mươi chiêu của hắn, nhưng Tôn Thừa Hoan tiếp được hai mươi lăm chiêu, đã vượt qua mong muốn của hắn. Hắn không biết Nam Triệu đối với Tôn Thừa Hoan là vướng bận thế nào, nhưng là hắn hy vọng có một ngày Tôn Thừa Hoan cũng có thể có vướng bận như vậy với Bắc Nguy.

"Ta cho ngươi một tháng, xử lý tốt chuyện ở Nam Triệu cho ta, một ngày cũng không thể hơn." Ngữ khí Quân Tiếu Cẩn không hề có độ ấm nói.

Tôn Thừa Hoan vốn dĩ đã lâm vào tuyệt vọng, nghe được Quân Tiếu Cẩn nói, nước mắt ngừng lại, nàng ngơ ngác nhìn Quân Tiếu Cẩn, lão đáng ghét này thì ra lại không bất cận nhân tình như bề ngoài.

"Ta sẽ kịp trở về!" Tôn Thừa Hoan nhìn Quân Tiếu Cẩn bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích, sau đó quỳ xuống cúi đầu trịnh trọng bái một cái, hứa hẹn xong lập tức cất bước chạy, một khắc nàng cũng không muốn trì hoãn. Một tháng quá ngắn, nàng nhớ mình đi từ Nam Triệu đến đây cũng gần hai mươi ngày, nếu đi ngày đi đêm đến Nam Triệu ít nhất cũng mất mười ngày, có thể kịp đến trước đại hôn của Bùi Châu Hiền, nhưng một khắc nàng cũng không muốn lãng phí, bởi vì thời gian đi đường càng ít, nàng sẽ có nhiều thêm thời gian ở cùng với Bùi Châu Hiền.

"Gia chủ, không sợ nàng đi không về sao?" Quân Phi Dực cười hỏi, hắn biết gia chủ đang muốn dụ ngọt Quân Dĩ Nguy, đương nhiên, đây cũng là chiêu hữu hiệu nhất với nàng.

"Nếu nàng không giữ lời, thì cũng không xứng đáng trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia!" Quân Tiếu Cẩn nhàn nhạt nói, nhất ngôn cửu đỉnh, là phẩm chất cơ bản nhất.

"Vâng, chỉ cần không có chuyện gì trên đường, hẳn là sẽ kịp thời trở về." Quân Phi Dực lo lắng bọn Quân Tử Thành sẽ mai phục trên đường.

"Đặt ở bày lang sói, mới có thể trở thành sói đầu đàn." Quân Tiếu Cẩn không quan tâm nói.

"Cũng phải." Quân Phi Dực gật đầu đồng ý, hắn cũng tin tưởng Tôn Thừa Hoan sẽ có năng lực tự giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro