Chap 115

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan ngủ say, ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, liền biết người này đại khái thật lâu không có nghỉ ngơi qua, mệt mỏi nơi đáy mắt muốn giấu cũng không được. Bùi Châu Hiền biết nhất định là Tôn Thừa Hoan không kể ngày đêm trở về Nam Triệu, nàng cũng biết Tôn Thừa Hoan cũng chỉ là dừng lại ngắn ngủi, dù sao Quân gia cũng sẽ không để Tôn Thừa Hoan rời đi, ngay cả lần này đi, đại khái cũng đều cực kỳ khó khăn. Cho nên giờ khắc này nhìn Tôn Thừa Hoan đang ngủ say, tâm tình nàng phức Tạp, lấy nhận thức của nàng, thời gian ngừng lại ngắn ngủi thì có tác dụng gì, nhưng nghĩ là nghĩ vậy, có thể lại nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, trong lòng vẫn nhịn không được có chút mềm lòng.

Bùi Châu Hiền cứ nhìn Tôn Thừa Hoan như vậy, so với lúc rời đi Tôn Thừa Hoan lại cao hơn một ít, bây giờ cũng đã cao hơn mình rồi, ở đó cũng có khí thế hơn trước kia nhiều, thân phận địa vị, tuy rằng chỉ là vật ngoài thân, nhưng đối với con người cũng là có thay đổi. Ở Bắc Nguy rất ít khi có mặt trời, màu da Tôn Thừa Hoan rõ ràng trắng hơn ở Nam Triệu một chút, ngũ quan cũng nảy nở hơn, vừa cao vừa sắc, xem ra ở Bắc Nguy cũng không tồi. Người này thật sự làm người ta cảm thấy đáng giận, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, vẫn cảm thấy còn chút tức giận!

Bạch Thuật bưng canh gà nhân sâm vào, ở ngoài cửa đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhìn chăm chú vào Tôn Thừa Hoan trên giường, nàng không dám tùy tiện đi vào quấy rầy, chỉ bưng canh gà lẳng lặng đứng hầu ngoài cửa.

"Vào đi!" Bùi Châu Hiền nhìn một hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, nói với Bạch Thuật.

Lúc này Bạch Thuật mới tiến vào, đem canh gà nhân sâm vào cho Bùi Châu Hiền.

"Hẳn là nàng ngày đêm gấp gáp trở về, dọc đường đi chắc cũng chưa nghỉ ngơi qua, một giấc này chắc là phải ngủ rất lâu." Bạch Thuật nói.

Bùi Châu Hiền không trả lời, chỉ tiếp nhận canh gà, uống mấy ngụm xong lại đưa lại cho Bạch Thuật.

"Nước tắm của tiểu thư đã chuẩn bị xong." Bạch Thuật cười nói, tiểu thư có thói quen ở sạch, có thể để tiểu thư ôm khi cả người dơ như vậy, cũng có thể ngủ trên giường nệm tiểu thư, chỉ có duy nhất một mình Tôn Thừa Hoan.

"Ta qua ngay." Bùi Châu Hiền gật đầu, liền đi về phòng tắm gội.

Bùi Châu Hiền tắm gội xong, cũng không trực tiếp trở về phòng ngủ của mình, mà lại đi đến thư phòng. Bùi Châu Hiền cũng không phải giống như Tôn Thừa Hoan, thích nhìn đối phương, nhưng nàng vẫn nguyện ý ngây ngốc ở cùng một chỗ với Tôn Thừa Hoan. Cho dù cũng không có cái gì khác với thường ngày, nhưng con người là kỳ quái như vậy, chỉ nhiều hơn một người, tâm trạng liền trở nên khác nhau, cho nên lúc nàng đọc sách, vẫn nhịn không được mà ngẫu nhiên liếc liếc mắt nhìn về phía Tôn Thừa Hoan đang ngủ say, nhìn Tôn Thừa Hoan, liền cảm thấy trong lòng trống rỗng dường như lại được lắp đầy.

Đêm dài, Bùi Châu Hiền chuẩn bị đi ngủ, nhìn Tôn Thừa Hoan, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định nằm bên cạnh Tôn Thừa Hoan, nhắm mắt lại ngủ, vẫn giống như trước kia, ngủ cùng Tôn Thừa Hoan, một đêm vô mộng ngủ đến hừng đông.

Bùi Châu Hiền tỉnh trước, Tôn Thừa Hoan quả nhiên vẫn còn ngủ, lấy thể chất của Tôn Thừa Hoan, dược liệu đã sớm hết hiệu lực, mà vẫn chưa tỉnh lại, đơn giản là nàng thật sự thiếu ngủ mệt mỏi rất nhiều. Bất quá ngủ được một buổi tối, khí sắc Tôn Thừa Hoan tốt hơn hôm qua nhiều, lực khôi phục của Tôn Thừa Hoan tốt đến mức khiến người khác hâm mộ.

Bạch Thuật hầu hạ nên thức trễ dậy sớm hơn, cho nên nàng biết đêm qua tiểu thư nhà mình không về phòng ngủ, mà là ngủ cùng với Tôn Thừa Hoan ở thư phòng, quả nhiên cho dù có thật sự tức giận rất lớn, thời gian trôi qua lâu rồi, cũng sẽ tiêu tán rất nhiều.

Bạch Thuật hầu hạ Bùi Châu Hiền sơ tẩy và dùng bữa sáng xong, Bùi Châu Hiền rời khỏi thư phòng, xử lý chính vụ Nam Triệu.

Có lẽ sau khi Bùi Châu Hiền rời khỏi, Tôn Thừa Hoan nghe không được hương vị yêu thích của mình xong, Tôn Thừa Hoan vốn dĩ ngủ say như chết cũng không ngủ thêm lâu lắm, lâu bao lâu đã tỉnh.

"Tỷ tỷ đâu?" Tôn Thừa Hoan tỉnh lại liền hỏi Bạch Thuật, nàng cảm giác đêm qua Bùi Châu Hiền ngủ bên người nàng, bởi vì trong lúc mơ màng nàng giống như vẫn luôn ngửi được mùi dược hương mình tưởng niệm vạn lần.

"Có chính vụ, nghe thuộc hạ báo cáo." Bạch Thuật nói theo sự thật, biết thái độ của tiểu thư nhà mình mềm hóa với Tôn Thừa Hoan xong, Bạch Thuật cũng mềm hóa theo.

"Khi nào có thể kết thúc vậy?" Tôn Thừa Hoan lại hỏi.

"Một canh giờ sau." Bạch Thuật trả lời đúng

"Lâu như vậy luôn!" Tôn Thừa Hoan có chút đứng ngồi không yên, nàng ở Nam Triệu nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm ngày, nàng đã ngủ một buổi tối, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình ngủ quá lâu rồi, thật sự quá lãng phí thời gian, nàng muốn đi xem Bùi Châu Hiền xử lý chính vụ Nam Triệu, dù sao nàng cũng muốn lúc nào cũng dính bên người Bùi Châu Hiền.

"Ngươi không thể đi sảnh chính vụ, ngươi là gia chủ Bắc Nguy tương lai, đột nhiên xuất hiện ở Nam Triệu, truyền ra ngoài không tốt lắm đâu!" Bạch Thuật nói.

Tôn Thừa Hoan đang muốn đi bị chọc thủng ý tưởng, đành phải thôi.

"Có phải tối qua tỷ tỷ ngủ ở thư phòng hay không?" Tôn Thừa Hoan không có việc gì làm, cũng chỉ có thể hỏi Bạch Thuật chuyện tối qua.

"Ngươi nói xem?" Bạch Thuật không đáp hỏi lại.

Tôn Thừa Hoan ghét nhất là loại không trả lời mà hỏi lại này, giống y như giải đố, người ta có nhu cầu nhanh chóng biết đáp án có được không.

"Trong mộng ta ngửi được mùi dược hương của tỷ tỷ, nàng ở bên cạnh ta." Tôn Thừa Hoan nói.

"Không phải mỗi đêm ngươi đều mơ thấy tiểu thư sao?" Bạch Thuật hỏi ngược lại.

Bị bắt bài, Tôn Thừa Hoan không còn gì để nói, thật đúng là như vậy, từ khi rời khỏi Bắc Nguy, nàng vẫn thường xuyên mơ thấy Bùi Châu Hiền.

"Dù sao ta cũng cảm thấy đêm qua tỷ tỷ cùng ngủ với ta!" Ngữ khí Tôn Thừa Hoan kiên định nói, mặc kệ, dù sao Bạch Thuật cũng không phá được ý tưởng này của nàng.

Lần này Bạch Thuật cũng không phủ nhận nữa.

Tôn Thừa Hoan vừa thấy phản ứng xem như cam chịu của Bạch Thuật, trong lòng quả thật là mừng rỡ như điên, đây không phải là Bùi Châu Hiền đã không có tức giận như vậy sao? Đối với Tôn Thừa Hoan mà nói đây quả thật là tin tức cực kỳ tốt.

"Ngươi đừng có vui mừng quá sớm, tiểu thư còn chưa hoàn toàn hết giận." Thấy Tôn Thừa Hoan vui sướng như vậy, Bạch Thuật không thể không Bùit nước lạnh nhắc nhở nàng.

Xác thật là Tôn Thừa Hoan bình tĩnh lại, nàng nghĩ đến chuyện đêm qua thấy đèn lồng kết hoa, trong lòng lại đứng ngồi không yên, nàng vẫn chưa quên mục đích quan trọng nhất mình về Nam Triệu.

"Tỷ tỷ thật sự muốn thành thân sao? Nàng muốn thành thân với ai?" Tôn Thừa Hoan nghĩ đến mấy lời thấu tim của Bạch Thuật hôm qua, cực kỳ bất an hỏi lại lần nữa.

"Ngươi hỏi tiểu thư đi, cô gia ta cũng không quen biết." Bạch Thuật thấy Tôn Thừa Hoan khẩn trương hàm hồ hỏi, hiển nhiên là tiểu thư cố ý lừa Tôn Thừa Hoan, cố ý muốn Tôn Thừa Hoan tưởng tiểu thư phải gả cho người khác, làm Tôn Thừa Hoan khó chịu, nàng cũng sẽ không để lộ ý muốn của tiểu thư.

"Ngươi còn không quen, rốt cuộc là người nào?" Tôn Thừa Hoan vừa nghe thần sắc càng thêm ngưng trọng, không phải là Bùi Châu Hiền tùy tiện tìm một người, cố ý chọc giận mình đi, Bùi Châu Hiền không phải người hành động theo cảm tình như vậy, nhưng Tôn Thừa Hoan lại không dám khẳng định, dù sao Bùi Châu Hiền làm bất cứ chuyện gì, đều có chủ ý của mình, nàng chỉ sợ Bùi Châu Hiền đã suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định, tóm lại hôn sự này, cho dù thế nào mình cũng phải tìm mọi cách ngăn cản lại.

Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, nữ nhân càng yêu say đắm càng dễ dàng phạm phải sai lầm ngu ngốc, nếu là thường ngày, nàng sẽ thông minh chạy đến hỏi cha mình, chắc chắn sẽ có thể tìm hiểu được đây là đại hôn của Bùi Chương, chứ không phải của Bùi Châu Hiền.

Khi Bạch Thuật và Bùi Châu Hiền cố ý gây hiểu lầm, Tôn Thừa Hoan lại giống như con thú bị nhốt, nhốt lại trong việc đạo hôn, phiền não đến độ đem da đầu mình sắp kéo cả ra.

Đúng lúc này, Bùi Châu Hiền xử lý xong chính vụ trở về, nàng vẫn còn mặc triều phục.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền, lập tức đi qua đón.

"Tỷ tỷ." Tôn Thừa Hoan có chút thẹn thùng lại có chút lấy lòng kêu Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền không quan tâm nàng, chỉ là ngồi trước bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa. Lúc này, Bạch Thuật đã cho người chuẩn bị thức ăn xong, là một bàn thức ăn bổ dưỡng như lần trước Tôn Thừa Hoan ăn vào đến chảy máu mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro