Chap 117
"Trên người của ngươi vừa dơ lại vừa thúi, tránh xa ta ra một chút." Bùi Châu Hiền nói một câu cực kỳ gây mất hứng trong khi Tôn Thừa Hoan thâm tình như vậy.
Tất cả yêu thương cùng thâm tình của Tôn Thừa Hoan đang ở mức nhiệt liệt nhất, lại đột nhiên bị dội một bồn nước lạnh, trong lòng Tôn Thừa Hoan vừa phức tạp vừa hụt hẫng, nhiệt tình Tạm thời rơi xuống số không.
"Ta đi tắm ngay." Tuy rằng mất hứng, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn ngoan ngoãn đi tắm rửa, dù sao lúc nàng trở về đây xác thật cũng chưa có tắm rửa.
Sau khi Tôn Thừa Hoan rời khỏi, trong lòng Bùi Châu Hiền thả lỏng một chút, vừa rồi nàng đột nhiên thấy Tôn Thừa Hoan có một cổ áp bách, làm nàng có cảm giác không được tự nhiên, nàng biết mình không phải chán ghét, mà là không quen, không quen đối mặt với cảm tình cực nóng từ phía người khác.
"Lúc ngươi đi còn lùn hơn tiểu thư, mới một năm đã cao hơn tiểu thư một chút rồi, trong phủ không có y phục nào vừa với ngươi, đây là y phục tiểu thư đã mặc qua, ngươi Tạm thời mặc đi." Hiện giờ Tôn Thừa Hoan là thế nữ Bắc Nguy, không thể lấy y phục nha hoàn cho nàng mặc được rồi, đêm nay chỉ có thể sai ngươi may y phục mới cho Tôn Thừa Hoan, bây giờ cần gấp, Bạch Thuật chỉ có thể lấy y phục Bùi Châu Hiền đã mặc đưa cho Tôn Thừa Hoan.
"Uhm." Tôn Thừa Hoan tiếp nhận y phục, không tự giác mà đưa lên chóp mũi mình ngửi một chút, tuy rằng đã giặt sạch sẽ, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn ngửi được một cổ hương thơm nhàn nhạt giống như trên người Bùi Châu Hiền.
"Tiểu thư ở bên trong, ngươi không ngửi người, người quần áo làm cái gì?" Bạch Thuật nhìn động tác tự nhiên của Tôn Thừa Hoan, không khỏi mỉm cười trêu chọc nói.
Tôn Thừa Hoan nghe vậy, cảm giác trên mặt lại nóng lên, nàng biết mặt mình nhất định là đỏ, nàng cũng muốn dán đến người Bùi Châu Hiền mà ngửi, nhưng vừa về đã vậy thì quá càn rỡ, nàng sợ bị Bùi Châu Hiền tát phát chết luôn.
"Uhm..., không cần dùng nước ấm, nước bình thường là được rồi." Tôn Thừa Hoan cảm giác dược thiện lúc trưa nàng ăn đã bắt đầu nổi lên tác dụng, cứ cảm thấy có một cổ nóng bức, đặc biệt là lúc nghe đến mùi dược hương trên y phục của Bùi Châu Hiền, cảm giác càng rõ ràng hơn, nàng cảm thấy mình nên dùng nước lạnh để giảm bớt một chút cảm giác nóng bức của cơ thể.
"Buổi tối ngươi sẽ không leo nóc nhà nhìn lén tiểu thư tắm gội nữa chứ?" Bạch Thuật liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan một cái thuận miệng hỏi.
"Bạch Thuật tỷ tỷ nói đùa." Tôn Thừa Hoan thấy mình đúng là hết đường chối cãi, rõ ràng lần đó vừa khéo nhìn thấy Bùi Châu Hiền tắm gội, cũng không phải là mình cố ý nhìn lén, nhưng là bị Bạch Thuật nhắc nhở như vậy, nàng phát hiện bản thân mình vậy mà thực sự muốn làm thế. Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình nói thể nào cũng đường đường là thế nữ Bắc Nguy, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy được, nhưng là nàng không áp được ý niệm này. Nhớ đến bộ dáng tắm gội trong nước của Bùi Châu Hiền, thể xác và tinh thần của Tôn Thừa Hoan liền xao động cực kỳ, hình ảnh kia vẫn luôn rõ ràng trong trí nhớ của mình, nhớ đến hình ảnh kia, Tôn Thừa Hoan liền có chút miệng khô lưỡi khô, nàng thậm chí còn cảm thấy mũi mình có chút ngứa, nàng biêt mình không nên suy nghĩ đến nữa, nếu cữ nghĩ đến, phỏng chừng lại muốn chảy máu mũi. Hiện giờ nàng đã biết lúc đó mình vì sao lại chảy máu mũi, dù sao ở Bắc Nguy phóng khoáng mạnh bạo hơn một năm, nàng đã biết rất nhiều chuyện, ví như chuyện nam nữ. Tuy rằng cụ thể chuyện nữ nữ, nàng vẫn không hiểu lắm, nhưng nàng biết bản thân mình đối với Bùi Châu Hiền có rất nhiều ý niệm khó có thể mở miệng, đó là ý niệm xuất phát từ bản năng, ví như nàng muốn dán gần Bùi Châu Hiền, muốn vuốt ve gương mặt nàng, thậm chí còn muốn vuốt ve toàn thân nàng......
"Chẳng lẽ ngươi không muốn xem tiểu thư tắm gội sao?" Bạch Thuật hỏi ngược lại.
Tôn Thừa Hoan phát hiện mình thực sự không thể trái lương tâm mà phủ nhận được.
"Biết ngay." Bạch Thuật một chút cũng không ngạc nhiên, chút tâm tư này của Tôn Thừa Hoan, thật sự là không giấu được. Sau khi chuẩn bị nước lạnh xong, Bạch Thuật liền rời khỏi phòng tắm.
Tôn Thừa Hoan ngâm mình trong nước lạnh, cảm giác như băng hỏa lưỡng cực, làn da bên ngoài vì tiếp xúc với nước lạnh, cảm giác lạnh, nhưng cổ thân thể xao động trong lòng thật nóng, khiến nàng làm cách nào cũng không áp xuống được.
Tôn Thừa Hoan ngâm mình đến làn da cũng nhăn lại, mới không thể không đi lên, nếu không lên, không chừng nước lạnh còn bị nàng ngâm thành nóng.
Tôn Thừa Hoan tắm rửa thật sạch sẽ xong lập tức lại xuất hiện trước mặt Bùi Châu Hiền, nhìn Bùi Châu Hiền, nàng lại nhịn không được mà nhớ đến một màn nhìn lén kia, cho dù lúc này Bùi Châu Hiền ăn mặc chỉnh tề, cực kỳ nghiêm túc xử lý chính vụ, cũng không có cách nào ngăn cản nàng càng lúc càng liên tưởng nhiều hơn.
Bùi Châu Hiền cảm giác được tầm mắt của Tôn Thừa Hoan nhìn nàng giờ khắc này nhìn mình còn nóng hơn vừa rồi, hiển nhiên là do tầm mắt quá nóng, quấy nhiễu đến nàng đang làm việc, nhưng Bùi Châu Hiền cũng cố ý bỏ qua tầm mắt Tôn Thừa Hoan đang quấy rầy mình.
Có lẽ Tôn Thừa Hoan liên tưởng quá nhiều, lại không có nước lạnh, cổ khí huyết nóng ấm trong lòng không áp được, trực tiếp phun trào ra ngoài,
Tôn Thừa Hoan che mũi lại, nhưng máu mũi đỏ tươi có thế nào cũng không ngăn được.
Bùi Châu Hiền ngửi được mùi máu tươi, nhíu mày ngẩng đầu, Tôn Thừa Hoan quả nhiên chảy máu mũi, không, người khác là chảy, nhưng Tôn Thừa Hoan là phun mới đúng, khí huyết quá mạnh, thân mình thật tốt. Đương nhiên, cho dù thân thể có tốt thế nào cũng không thể phun như vậy mãi được, nàng đứng dậy đi vê phía Tôn Thừa Hoan, điểm mấy huyệt vị trên người Tôn Thừa Hoan.
Quả nhiên Tôn Thừa Hoan thấy được tốc độ chảy máu chậm rãi dần di.
"Uống đi." Bùi Châu Hiền lấy một bình thuốc đổ ra mấy viên, sau đó ném cho Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan tiếp nhận xong, lập tức uống vào, ăn một chút liền cảm thấy toàn thân mát lạnh, khô nóng trong thân thể quả nhiên hòa hoãn xuống.
"Thuốc của tỷ tỷ lúc nào cũng hữu hiệu như vậy." Tôn Thừa Hoan cảm thấy dù võ công của mình có lợi hại hơn Bùi Châu Hiền, thì nàng vẫn cảm thấy ở bên cạnh Bùi Châu Hiền yên tâm hơn.
"Xem lần sau ngươi còn dám tham ăn không!" Bùi Châu Hiền tức giận nói.
"Cùng ăn với tỷ tỷ, ăn độc dược ta còn không sợ, huống chi là thuốc bổ đây?" Tôn Thừa Hoan không thèm để ý nói.
Thể chất của Tôn Thừa Hoan, đúng là không sợ ăn độc dược, nhưng còn thuốc bổ, Tôn Thừa Hoan thật đúng là ăn không được, khí huyết nàng vốn dĩ nhiều hơn người khác, lại dùng đồ bổ, tốt quá hóa hư, tất nhiên chỉ có thể phun ra ngoài. Bất quá, nàng nghĩ máu mũi của Tôn Thừa Hoan hẳn là buổi tối mới có thể phun ra, còn tính đến cơm tối sẽ cho nàng ăn một chút đồ điều khí, sẽ không đáng ngại, ai ngờ được nàng lại phun máu mũi nhanh như vậy, chẳng lẽ là động dục niệm rồi.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, mười sáu tuổi huyết khí phương cương, nếu động dục niệm, cũng không có gì, chỉ là từ lúc Tôn Thừa Hoan ăn cơm đến giờ còn chưa tới một canh giờ, một canh giờ này có lẽ Tôn Thừa Hoan đã nghĩ đến cái gì không nên nghĩ, nên mới như thế. Bất quá Bùi Châu Hiền cũng không phải quá ngạc nhiên, người trọng dục, vốn là giống nhau, bản chất Tôn Thừa Hoan thích ăn thịt, nếu trọng dục niệm, chắc cũng không nhẹ.
"Vì sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy?" Tôn Thừa Hoan bị ánh mắt Bùi Châu Hiền nhìn đến kỳ quái, không khỏi mở miệng hỏi.
"Ấm no nghĩ dục, ngươi đang tư dâm sao?" Bùi Châu Hiền dùng một loại ngữ khí vô cùng lạnh nhạt đứng đắn hỏi.
Tôn Thừa Hoan nghe vậy có loại cảm giác thẹn thùng như linh hồn bị nhìn thấu, làm Tôn Thừa Hoan mặt đỏ đến mông.
"Ta.... Ta không có....." Tôn Thừa Hoan trái lương tâm phủ nhận nói, ngữ khí rõ ràng không đủ cứng rắn, thậm chí ánh mắt cũng không dám nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền luôn làm nàng trở tay không kịp.
Bộ dáng Tôn Thừa Hoan giống như lạy ông tôi ở bụi này, quả nhiên giống mình suy đoán. Bùi Châu Hiền cảm thấy mình thanh tâm quả dục, Tôn Thừa Hoan lại háo sắc như vậy, làm trong lòng Bùi Châu Hiền cũng thật vi diệu.
"Ngươi đi đổi y phục khác đi." Bùi Châu Hiền nghe trả lời xong, cũng không làm khó dễ Tôn Thừa Hoan, thậm chí thả cho nàng một con ngựa.
Tôn Thừa Hoan nhanh chóng chạy trối chết, giờ khắc nàng quả thật quá xấu hổ khi đối mặt với Bùi Châu Hiền, bí mật bị vạch trần giống như quần áo bị lột sạch, cảm thấy thẹn vô cùng.
.......//.......
Bùi Châu Hiền: Tôn Thừa Hoan quá háo sắc, ta sợ sau này ăn không tiêu.
Tôn Thừa Hoan: Người ta chỉ là thiếu nữ tuổi dậy thì mờ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro